Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 107: Dây Dưa

Thường Minh Hiên giống như phụ thân mình là một kẻ vô dụng.

Cả ngày đắm chìm trong tửu sắc, chơi bời lêu lỏng, không có đạo đức cao thượng nào cả.

Khi gặp nguy hiểm, cố gắng đẩy mình ra khỏi.

Nhan sắc của Hạ Thanh Lam là đệ nhất kinh thành, hắn ta đã thèm thuồng từ lâu, có sắc tâm nhưng không có sắc đảm.

Hôm nay nàng ta hòa ly, Thường Minh Hiên có ý định lấy Hạ Thanh Lam, nhưng mẫu thân hắn ta một gậy đánh thức hắn ta, dù Hạ Thanh Lam là góa phụ, hắn ta cũng không xứng với miếng thịt thiên nga này.

Hôm nay hắn ta nhìn thấy Hạ Thanh Lam chú tâm ăn mặc, tà tâm lại nổi lên, bỏ ngoài tai lời dặn dò của Thường thị. Thấy nàng ta và Thẩm Tân Nguyệt đi đến ao sen, hắn ta liền đi theo. Không ngờ gặp Hạ Thanh Lam và Thẩm Ngọc ở riêng, từ thái độ của hai người có thể thấy Hạ Thanh Lam mặt nóng dán mông lạnh Thẩm Ngọc, đáng giận là Thẩm Ngọc hoàn toàn không để ý.

Thường Minh Hiên sinh lòng thương xót, lại thấy tiên nữ trong lòng hắn ta cũng là nữ tử trần tục, không cao không thể với như bình thường, cũng cần nam nhân yêu thương. Hắn ta liền nổi lên tà tâm, nhất thời nóng đầu, ra tay với Hạ Thanh Lam.

“Thường thị cần dựa vào Hạ gia, ta nào dám động tay động chân với đại tiểu thư Hạ gia? Các người cũng thấy rồi, ta bị tai bay vạ gió! Nếu thật sự ta có ý đồ với nàng ấy, muốn khinh bạc Hạ Thanh Lam, thì cú đá này là đáng đời ta!” Thường Minh Hiên đợi cơn đau qua đi, làm bộ mặt nạn nhân, tay cầm lấy đũng quần: “Gốc rễ con cháu của ta còn chưa biết có bị phế hay không, Thường gia chỉ có mình ta độc đinh truyền lại hương hỏa. Hạ Thanh Lam phá hoại thanh danh của ta, phải chịu trách nhiệm với ta.”

Hạ Thanh Lam chưa từng gặp kẻ vô sỉ như vậy, kẻ ác cáo trạng trước!

Hắn ta không cần mặt mũi, nhưng nàng thì cần mặt mũi!

“Ngươi nói bậy! Ta câu dẫn Thẩm Ngọc khi nào, khi nào lại câu dẫn ngươi? Là ngươi muốn khinh bạc ta, ta mới đá ngươi một cái!” Hạ Thanh Lam không kêu người là vì sợ gặp phải tình cảnh này, nhưng không ngờ tiện nhân Thẩm Tân Nguyệt dẫn người đến, khiến nàng mất mặt, không thể dứt khỏi kẻ vô lại này: “Các người có thể hỏi Thẩm Ngọc, vừa rồi ta tìm hắn là để xin lỗi chuyện sáu năm trước. Mong hắn không trách ta, chúng ta vẫn là bằng hữu. Bạch cô nương là cô nương tốt, rất hợp với Thẩm Ngọc, ta chúc phúc cho bọn họ.”

Nói đến đây, Hạ Thanh Lam ấm ức, mắt đỏ hoe: “Tuy ta đã hòa ly, nhưng vẫn là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đến lớn nhận được sự giáo dưỡng, không cho phép ta làm chuyện chen chân vào nhà người khác. Với gia thế của ta, vẫn có thể chọn một hôn sự tốt, sao phải tự làm nhục mình?”

Thường Minh Hiên vội nói: “Ngươi muốn nói gì thì nói, đen hay trắng, ngoài chúng ta không ai biết sự thật. Dù là ngươi câu dẫn ta, phá hoại thanh danh của ta, hay ta khinh bạc ngươi, kết quả đều như nhau, chúng ta phải chịu trách nhiệm với danh dự của nhau.” Hắn ta mặt dày nói với Hạ phu nhân: “Mẫu thân, Lam nhi nói ta phá hoại thanh danh của nàng ấy, mọi người đều thấy rồi, ngày mai ta sẽ nhờ mai mối đến nhà cầu hôn.”

Hạ phu nhân tức đến ngất xỉu, không hiểu sao Hạ Thanh Lam chỉ ra ngoài một lúc đã bị kẻ vô lại Thường gia quấn lấy.

Mọi người đều thấy hai người dây dưa không rõ, đặc biệt là quần áo của cả hai không chỉnh tề, rất dễ khiến người khác suy diễn.

Dù thực sự không có gì, người có gia thế thật sự, dù là tục huyền cũng sẽ không nguyện ý muốn cưới Hạ Thanh Lam!

Hạ Thanh Lam thật sự bị Thường Minh Hiên làm cho phát điên, bất kể thế nào, hắn ta nhất định phải cưới nàng!

Gả một kẻ vô lại như vậy, nàng thà chết còn hơn!

“Mẫu thân! Hắn ta nói dối! Hắn ta chưa chạm vào ta đã bị ta đá!” Hạ Thanh Lam toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, căm hận nói: “Ta muốn kiện hắn ta! Mọi người đều nghe thấy, Thường Minh Hiên tự thú đã có ý đồ với ta, định khinh bạc ta! Mẫu thân, chúng ta về nhà, bảo phụ thân kiện hắn ta, đòi lại công đạo cho ta!”

Thường thị trong lòng hoảng hốt, vội nói: “Lam nhi, chuyện này là hiểu lầm, Hiên nhi uống rượu, nói lời mê sảng, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi.”

Bà ta nắm tay Thường Minh Hiên, bảo hắn ta thay đổi lời khai.

Trong lòng căm ghét Thường Minh Hiên, những điều đã dặn dò, chắc chắn hắn ta đã quên từ lâu, bị Hạ Thanh Lam quyến rũ đến mê muội. Lại giận dữ Hạ Thanh Lam là hồ ly tinh, quyến rũ Thường Minh Hiên, làm hắn ta nảy sinh sắc tâm cũng là đáng đời!

Thường Minh Hiên kêu lên một tiếng: “Cô mẫu, sao ngài véo ta? Ta nói sai gì à? Nàng ấy kiện thì cứ kiện, ta cũng kiện nàng ấy hôn ta.” Hắn ta bèn ngồi xuống đất: “Ta không quan tâm, chuyện này Hạ gia không cho ta một lời giải thích, ta sẽ không bỏ qua!”

Hạ Thanh Lam tức đến run rẩy.

Đến nước này, dù có tách bạch với Thường Minh Hiên, danh tiếng của nàng cũng đã bị hủy hoại!

Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Lam rơi nước mắt không ngừng, hoang mang bất lực.

“Loại người háo sắc như ngươi, dù xuất thân, diện mạo thế nào, cũng là kẻ hèn hạ. Lam nhi có bị mờ mắt, cũng tuyệt đối không có tình ý với ngươi!” Hạ phu nhân cười lạnh, nói với Thường thị: “Hôm nay liên quan đến danh dự của nữ nhi ta, nếu Thường gia không cho một lời giải thích, chuyện này không xong đâu!”

Một mình Thường Minh Hiên không làm nên sóng gió, Hạ phu nhân đặc biệt mừng vì gia thế Thường gia không bằng Hạ gia, mới có thể thoát khỏi tình cảnh này.

Dù là vậy, danh tiếng của Hạ Thanh Lam cũng bị ảnh hưởng.

Bà căm hận Thường Minh Hiên đến mức muốn xé xác hắn ta!

Hạ phu nhân lạnh lùng quét mắt qua mọi người, dừng lại ở Thẩm Tân Nguyệt một chút, rồi kéo Hạ Thanh Lam rời đi.

Lên xe ngựa với cơn giận dữ, bà ta trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Thẩm Tân Nguyệt dẫn ta vào hậu viện, ta thấy Thẩm Ngọc, muốn làm diụ mối quan hệ giữa hai người để có thể tiến xa hơn, nhưng Thẩm Ngọc không chấp nhận, hắn đi cùng Bạch Vi. Ngay sau đó Thường Minh Hiên xuất hiện, hắn ta ôm ta từ phía sau, định khinh bạc ta, sau đó mọi chuyện mẫu thân đều biết rồi!” Hạ Thanh Lam gục vào lòng Hạ phu nhân, khóc nức nở: “Mẫu thân, ta phải làm sao? Danh tiếng của ta đã bị hủy hoại!”

Hạ phu nhân siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm nói: “Thường Minh Hiên là ai, sao hắn vào được Lăng gia?”

“Phủ Uy Viễn Hầu không có thiếp mời, Thường gia càng không thể!” Hạ Thanh Lam bỗng ngẩng đầu: “Mẫu thân, có phải Thường thị cố ý gây rối, ép ta phải gả vào Thường gia? Nếu ta lấy Thường Minh Hiên, người được lợi không chỉ có huynh trưởng bà ta, mà cả Thường Minh Hiên cũng được lợi không ít!”

“Cũng không phải là không thể, Thẩm Ngọc không muốn thành thân với ngươi, bà ta không muốn bỏ lỡ hôn sự này, mới dùng hạ sách này!” Hạ phu nhân đáy mắt đầy hận ý: “Nếu thật sự là Thường thị, ta sẽ khiến nàng ta phải hối hận!”

Hạ Thanh Lam mắt lóe lên sự tàn nhẫn, không trả thù thì khó mà nguôi ngoai cơn giận trong lòng!

---

Mọi người nhìn Hạ phu nhân dẫn Hạ Thanh Lam rời đi, đều hiểu rằng Hạ Thanh Lam bị kẻ vô lại Thường gia dây dưa. Nhưng lời của Thường Minh Hiên không hẳn là giả, tâm tư của Hạ Thanh Lam với Thẩm Ngọc, đó là tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết!

Có lẽ vì hành động không đúng mực trước mặt Thẩm Ngọc, khiến Thường Minh Hiên coi thường nàng ta, nên mới khinh bạc nàng ta.

Nói đi nói lại, cũng không đáng để thông cảm.

Mọi người dần dần tản đi.

Thường Minh Hiên không hài lòng với Hạ phu nhân vì bà ta không cho hắn một lời giải thích mà đã đưa người rời đi, hắn định đuổi theo nhưng bị Thường thị ngăn lại: "Ngươi định làm gì? Muốn hại chết ta mới cam tâm sao?"

Từ thái độ của Hạ phu nhân có thể thấy, bà ta thà làm hỏng danh tiếng cũng không muốn gả Hạ Thanh Lam cho Thường Minh Hiên.

Nếu còn tiếp tục dây dưa, e rằng Hạ gia sẽ không bỏ qua cho Thường gia!

"Ngươi chết thì mặc kệ ngươi, quan hệ gì đến ta?" Thường Minh Hiên đẩy tay Thường thị ra.

Thường thị giận tím mặt, nghiến răng nói: "Ngươi chọc giận Hạ gia, chết thế nào cũng không biết! Mau cút về cho ta!"

Thường Minh Hiên không vui: "Ngươi lợi dụng ta xong rồi bỏ, bạc đâu?"

Hắn ta không ngốc, muốn cưới Hạ Thanh Lam không phải chuyện dễ dàng.

Hạ gia chẳng để mắt đến hắn ta!

Không cưới được tiểu nương tử, thì lấy ít bạc tiêu xài!

Thường thị trừng Thường Minh Hiên, hận không thể khâu miệng hắn ta lại.

Cao thị nghe tin vội vàng chạy đến, bà hiểu rõ mọi chuyện, nén một bụng tức: "Thường thị, nhà các người toàn là đồ gây họa, mau cút khỏi Lăng gia."

Thường thị mang chất nhi đến đây, rõ ràng không có ý tốt!

Thường thị sợ Thường Minh Hiên không giữ được mồm miệng, hắn ta gây ra chuyện, Thường thị mất mặt không ở lại dự tiệc được, liền kéo Thường Minh Hiên đi.

Thường Minh Hiên chìa tay: "Bạc!

Thường thị móc túi tiền ra, đặt vào lòng bàn tay hắn ta: "Cút đi!"

Thường Minh Hiên hớn hở rời đi: "Cô mẫu, lần sau có chuyện tốt, nhớ tìm ta!"

Thường thị điên mới tìm Thường Minh Hiên!

Hắn ta ham mê tửu sắc, Thường thị tìm Thường Minh Hiên đến là để hắn ta quấn lấy Bạch Vi làm chút gì đó, làm hỏng thanh danh của nàng ta, để Thẩm Ngọc bỏ nàng ta, rồi tác hợp Thẩm Ngọc với Hạ Thanh Lam. Ai ngờ, mọi chuyện không như ý, Thường Minh Hiên lại dính vào Hạ Thanh Lam!

Thường thị kéo Thẩm Tân Nguyệt rời đi trong sự xấu hổ.

Thẩm Tân Nguyệt bị Hạ phu nhân lạnh lùng nhìn một cái, lạnh cả sống lưng, nàng ta bị Hạ phu nhân ghét cay ghét đắng.

"Mẫu thân, ta rõ ràng thấy Bạch Vi và mưu sĩ bên cạnh thái tử tư thông, mới tìm mọi người đến bắt gian. Ai ngờ họ sợ hãi, không ở lại đình lâu, biểu ca lại gây ra chuyện..." Thẩm Tân Nguyệt lo lắng: "Hạ gia sẽ không trách ta chứ?"

Thường thị cũng không chắc: "Đợi chút nữa ta sẽ tìm cữu cữu ngươi, ngày mai bắt Thường Minh Hiên đến Hạ gia xin lỗi."

Thẩm Tân Nguyệt gật đầu, chỉ còn cách này thôi.

---

Cao thị đuổi người đi, tâm trạng không yên, bà chuẩn bị đi về tiền sảnh, ngẩng đầu liền thấy Bạch Vi đứng không xa.

"Thường gia toàn là bọn không cần mặt mũi, gan to bằng trời, thật xúi quẩy!" Cao thị may mắn vì bị bắt gặp, nếu Thường Minh Hiên thực sự làm gì Hạ Thanh Lam, nghĩ mà ghê tởm: "Con phải cẩn thận với Thường thị, chất nhi của bà ta là kẻ vô lại, lúc này đưa vào Lăng gia, e là nhắm vào con."

Thường thị không có gan tính kế Hạ gia.

Bạch Vi cũng đoán ra, Bạch Mạnh đến kinh thành đã lâu, nhận ra Thường Minh Hiên là người Thường gia.

Nàng nghe nói là người Thường gia, trong lòng có vài phỏng đoán, một là Thường thị để hắn ta vào, mục tiêu là nàng. Một là Thường thị biết Thẩm Ngọc và Hạ Thanh Lam không có hy vọng, nên nảy sinh ý định khác, để chất nhi bà ta cưới Hạ Thanh Lam.

Để chứng thực, nàng đi ra khỏi đình, Thường Minh Hiên thấy nàng nhưng không có phản ứng, nàng gọi một tiếng "Hạ đại tiểu thư", Thường Minh Hiên liền nhìn qua, mắt sáng lên.

Nàng không phải là thiện nam tín nữ, Hạ Thanh Lam nhớ đến tướng công của nàng, còn cùng Thường thị hợp sức đối phó với nàng.

Nếu chất nhi Thường thị có hứng thú với Hạ Thanh Lam, thì nàng sẽ tác thành cho họ, để họ kết thành thân thích.

Nhưng cuối cùng nàng đã đoán sai, từ cuộc trò chuyện giữa Thường thị và Thường Minh Hiên, Bạch Vi đoán ngay từ đầu Thường thị mang Thường Minh Hiên vào Lăng gia là nhằm vào nàng, muốn Thường Minh Hiên hủy hoại thanh danh của nàng. Nhưng ai ngờ Thường Minh Hiên lại thích Hạ Thanh Lam, vô tình làm hỏng việc của Thường thị.

Thế cũng tốt, chỉ sợ sau chuyện hôm nay, Hạ phu nhân sẽ hận Thường thị, nghi ngờ Thường thị có ý đồ xấu, xúi giục chất nhi bà ta làm hỏng thanh danh Hạ Thanh Lam, bức hôn nàng ta.

"Có lẽ Thường thị nhận lợi ích từ Hạ gia, mới tích cực tác hợp Thẩm Ngọc và Hạ Thanh Lam như vậy. Giờ chất nhi bà ta phá hỏng hôn sự này, Hạ gia không còn mặt mũi nào để gả Hạ Thanh Lam cho Thẩm Ngọc nữa, Thường thị cũng nên yên ổn rồi." Bạch Vi rất hài lòng với vở kịch Thường thị tự làm tự chịu.

Cao thị cũng không khỏi cười, họ đúng là tự làm tự chịu!

"Đi thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi."

"Được."

Hai người đi về tiền sảnh, liền thấy quản gia dẫn hai người vào.

Người đi đầu là Nam An Vương, Hàn Sóc đi theo sau.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro