Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Tác Quái

Bạch Vi bước vào, trong phòng nhất thời yên tĩnh.

Lưu lão thái nhìn thấy Bạch Vi, cơ bắp trên má hơi run rẩy, cái mông cảm thấy đau âm ỉ.

"Nha, Vi nha đầu về rồi! Ngươi ở đại hội tuyển bảo đoạt được khôi thủ, nãi nãi chúc mừng cho ngươi a." Lưu lão thái mở túi, lấy ra hai quả trứng. “Cái này là nãi nãi để dành cho ngươi, mấy hài tử của nhà nhị thúc ngươi cũng không có, ta đặc biệt để lại cho ngươi ăn.”

Bạch Khải Phục và Giang thị đứng ở một bên, còn tộc trưởng cùng Lưu lão thái ngồi.

Họ Bạch và họ Lưu là hai dòng họ lớn ở thôn Thạch Bình Phong, người trong thôn ít nhiều đều có quan hệ thân thích với nhau.

Tộc trưởng họ Lưu, Lưu lão thái là đường muội của ông nên bà đặc biệt gọi ông đến làm chỗ dựa cho bà.

Bạch Vi trong lòng cười lạnh: "Nãi nãi, đồ ăn nhị thẩm nương hiếu kính ngài nếu như lọt vào bụng ta, người khác sẽ mắng ta tới nát bụng a, nói ta bất hiếu a."

Lưu lão thái thuận cái thang trèo lên, lấy tay lau nước mắt: “Nhị thúc ngươi cũng khổ tâm a, hắn quá khó khăn a, mở cửa tiệm nhìn thì có thể diện nhưng thực ra lại chính là một cái hố không đáy, càng không ngừng ném bạc vào đó. Bây giờ Yên Nhi đã bị xóa tên, lại có người tới cửa đòi nợ, cửa tiệm không thể tiếp tục kinh doanh, nhà cũng phải bán đi, gian khổ vô cùng, nhị thẩm ngươi một ngày chỉ có một quả trứng để ăn, mấy hài tử cũng chỉ có thể đứng nhìn."

“Ta kêu bọn hắn cứ mặc kệ ta, tiết kiệm chút bạc, ta nửa thân đã chôn dưới đất, ăn ngon như vậy không phải là lãng phí lương thực sao? Nhị thúc ngươi nói ta là lão nương đã sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn, chỉ cần có một miếng ăn cũng sẽ không bạc đãi ta. Ta cũng không phải chỉ sinh một mình hắn, khuyên hắn trả hết nợ trước, nhà lão đại thời gian qua cuộc sống đã tốt hơn, ta đi theo cả một nhà bọn hắn sinh hoạt, chờ khi nào quật khởi lại rồi đến đón ta về nhà hưởng phước."

"Vi nha đầu, ngươi đừng ghét bỏ, nãi nãi chỉ có thể lấy ra thứ này thôi." Lưu lão thái hai mắt đỏ hoe, khiếp đảm mà nhìn Bạch Vi: "Ta đây là lão già ăn không bao nhiêu, tùy tiện cho miếng cơm, có một chỗ ở có thể che gió che mưa là được."

"Ta từ nhỏ đến lớn chưa ăn qua một cái trứng gà của ngươi, ngươi vẫn nên giữ lại cho mình ăn đi." Bạch Vi cười lạnh nói, nếu nhà nàng thực sự làm như vậy, không phải bị người trong thôn đâm cột sống sao.

Mí mắt Lưu lão thái run run, ôm chặt bao y phục đứng dậy, sợ hãi nói: “Ta… ta vẫn nên trở về đi…”

Tộc trưởng để Lưu lão thái ngồi xuống, nói với Bạch Khải Phục: “Cha ngươi ra đi sớm, nương ngươi đi sớm về tối vất vả nuôi mấy huynh đệ các ngươi lớn lên. Bây giờ ngươi đã có tuổi, ngươi cũng nên tận hiếu một chút, dê con quỳ uống sữa, quạ con đút quạ già ăn, huống chi chúng ta sinh làm người?

Phụng dưỡng phụ mẫu xem như là chuyện hài tử nên làm. Nếu Lưu lão thái là một lão thái thái hiền từ, hòa ái thì Bạch Vi cũng không có bất kỳ ý kiến gì.

Nhưng Lưu lão thái căn bản không có ý tốt gì cả, nàng phản đối: “Lúc đây không có phân gia, cha ta kiếm bạc đều nộp lên, khi cha ta bị gãy tay, bà ấy không có lấy ra một đồng bạc nào cho cha ta, ngược lại, thúc giục nhị thúc phân gia, chỉ chia cho nhà ta vài mẫu đất, nãi nãi nói đi theo nhà nhị thúc sinh hoạt, không cần nhà ta nuôi, còn lại điền sản ruộng đất tất cả đều bán thành tiền, cho nhị thúc mở một gian cửa tiệm. Bây giờ không nhận nợ, muốn ở nhà ta nào có chuyện tốt như vậy!”

Lưu lão thái khóc đến thương tâm gần chết, đầy bụng ủy khuất: “Cả một nhà đông người, nhiều người há mồm xin ăn như vậy, ta nơi nào có dư bạc? Ta đi theo nhị thúc ngươi vì thấy nhà ngươi khó khăn, nếu đi theo nhà ngươi sinh sống, không phải là tăng thêm gánh nặng cho các ngươi sao? Các ngươi không hiểu khổ tâm của ta, oan uổng ta như vậy, đây là đâm đao vô trong lòng ta a. Ta đây tuổi đã cao, sống cũng đủ rồi, bị các ngươi ghét bỏ, không bằng chết đi cho xong a!"

"Bạch Vi, giữa thân nhân, hận thù sao có thể để qua đêm được? Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu năm rồi? Nhắc lại có ý nghĩa gì? Cái nhà này là cha ngươi làm chủ, giữa trưởng bối chúng ta nói chuyện, nào có phần tiểu bối như ngươi chen miệng?" Tộc trưởng trực tiếp hỏi Bạch Khải Phục: "Ngươi nói thế nào? Bạch Mạnh đầu năm muốn tham gia khoa khảo, ngươi nên suy nghĩ kỹ a."

Bạch Khải Phục hiểu ý tứ trong lời nói của tộc trưởng, nếu nháo lên, Lưu lão thái thật sự có chuyện gì, đối với Bạch Mạnh cũng không tốt.

"Ta dưỡng!"

"Cha!" Bạch Vi trầm mặc, thấy chuyện không có chỗ vãn hồi, đành lui một bước: “Ngày mai chúng ta thu thập sạch sẽ tổ trạch, để bà ấy dọn qua ở, mỗi tháng đưa mấy chục văn tiền hiếu kính là được rồi.”

Tộc trưởng cũng không nguyện ý nhúng tay vào việc nhà của người khác, sau khi thương lượng xong, liền đứng dậy rời đi không nói nhiều lời.

Lưu lão thái không dám làm ầm ĩ vì dù sao bà cũng đã ổn định chỗ ở rồi.

Bà vui vẻ đi dạo xung quanh, lại chọn trúng gian phòng của Bạch Mạnh.

Giang thị thấp giọng nói: "Nương, nhà của chúng ta nhỏ, nhường phòng này cho ngài ở, hai huynh đệ đều không có chỗ ngủ.”

"Nhà kho làm việc không phải có thể ở sao? Lão đại trước đó làm việc, cũng thường ngủ trong nhà kho." Lưu lão thái con ngươi đảo một vòng: "Ta cũng có thể ở trong nhà kho a."

Nhà kho đều là đồ có giá trị, sao Giang thị dám để Lưu lão thái ở trong đó? Do dự một lúc, bà mở khóa.

Bạch Vi muốn ngăn cản, nhưng Giang thị mắt đỏ hoe ngăn cản: "Ngày mai đi quét dọn tổ trạch, cũng ở được mấy ngày thôi."

"Nương……"

"Mặc kệ nói thế nào, bà ấy cũng là nãi nãi của con. Vì sự bình yên của nhà chúng ta, cố nhịn một chút."

Bạch Vi siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu lão thái, nếu bà ta còn dám có ý đồ xấu, cho dù Thiên Vương đến cũng vô ích!

Lưu lão thái nhìn thấy ánh mắt Bạch Vi, trong lòng căng thẳng, ôm ngực nói: “Giang thị, thân thể ta đây có một khuyết điểm, nếu một bữa không ăn thịt, ta sẽ cảm thấy hốt hoảng, khó chịu. Cơm tối ngươi phải nấu nhiều thịt a, ối, không được, bây giờ ta phải nằm nghỉ một chút." Bà ta ngã xuống giường: "Mạnh nhi của chúng ta là người có tiền đồ, đầu năm mới đi tham gia khoa khảo, ta phải nuôi thân thể thật tốt, sống đến khi hắn thi đậu trạng nguyên. Nếu như chết trước thời điểm đó, hắn phải giữ hiếu đạo cho ta, tiền đồ sẽ bị trì hoãn."

Lời nói của tộc trưởng, khiến Lưu lão thái đột nhiên tỉnh ngộ, bà phải nắm chặt mệnh mạch một nhà Bạch Khải Phục. 

Sắc mặt Bạch Vi tái xanh, Giang thị sợ xảy ra chuyện nên vội vàng kéo Bạch Vi ra ngoài.

Lưu lão thái rướn cổ nhìn hai mẫu nữ đi ra ngoài, bà lưu loát bò dậy, đi về phía Bạch Ly đang ngồi ở bàn đọc sách.

“Ly Nhi, sao ngươi lại nhốt ngươi trong phòng?”

Bạch Ly bị giam mấy tháng, tâm tư gì cũng bị mất, chỉ muốn đi ra ngoài.

Nhưng khi cửa mở ra, hắn lại không muốn ra ngoài, thần sắc mệt mỏi.

Hắn đặt cuốn sách trước mắt, không để ý tới Lưu lão thái.

Lưu lão thái đóng cửa lại, chịu đựng thịt đau, lén lút đưa cho Bạch Ly một túi bạc: “Ngươi hỏi mượn Yên nhi một trăm lượng bạc, nàng không đợi được ngươi đi trên trấn, nàng nhờ ta đưa tới cho ngươi, không cần phải trả lại, xem như đưa cho ngươi tiền mừng tuổi."

Bạch Ly hai mắt sáng lên, cuối cùng cũng hăng hái trở lại, cầm lấy số bạc đếm được một trăm lượng!

"Nãi nãi, nhị tỷ, thật sự không cần ta trả lại sao?"

“Nhị tỷ ngươi một lòng hướng về người trong nhà, ngươi phải đối xử tốt với nàng.” Lưu lão thái thở dài: “Trong đại hội tuyển bảo lần này, Bạch Vi tố cáo nàng gian lận, hủy hoại danh tiếng của Yên nhi, hại nàng bị xóa tên. Bạch Vi lúc này mới mới đoạt được khôi thủ, nhận được hơn sáu ngàn lượng bạc. Nhà ngươi sau này phát đạt, tội nghiệp nhị thúc ngươi sẽ gặp khó khăn, ngươi không được quên ân nghĩa này!"

"Bạch Vi mới học điêu khắc ngọc, làm sao có thể đoạt được khôi thủ? Gian lận là nàng ta mới đúng!" Bạch Ly nắm chặt bạc, vẻ mặt tức giận: "Ta sẽ che chở nhị tỷ, không để nàng không công bị ủy khuất.”

“Nãi nãi biết ngươi là một hài tử tốt, mấy ngày này ủy khuất ngươi ở nhà kho.” Lưu lão thái thấy Bạch Ly thật sự thống hận Bạch Vi, liền yên tâm, một trăm lượng bạc này coi như không bị lãng phí.

Bạch Ly không có ý kiến, mọi bất công đều được bạc chữa lành, hắn lập tức thu dọn đồ đạc chuyển đến kho làm việc.

Cơm tối làm một bát thịt kho tàu, phần lớn đã vào bụng Lưu lão thái, bà dùng đũa đảo sang các bát khác, chọn chọn lựa lựa.

Bạch Vi không có khẩu vị, quẳng chén cơm xuống rồi trở về phòng.

Ngày hôm sau, Bạch Vi đến tổ trạch dọn dẹp.

Bạch Mạnh nghỉ mộc một ngày trở về.

Hắn bước tới cửa sân thì đụng phải Lưu lão thái từ trong nhà xí đi ra, trên tay cầm một bản luận ngữ của Khổng Tử.

Tứ thư ngũ kinh quá đắt, hắn không mua nổi, nên chỉ toàn sao chép luận ngữ của Khổng Tử và Mạnh Tử.

"Nãi, trên tay ngươi đang cầm cái gì?"

Bạch Mạnh siết chặt bao vải, nhìn chằm chằm vào nửa cuốn sách còn lại.

“Tối hôm qua ăn quá nhiều thịt, trong bụng quá nhiều dầu mỡ, ta nhìn thấy tờ giấy vụn này vô dụng, liền dùng để lau mông." Lưu lão thái đưa sách cho Bạch Mạnh.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro