Chương 50: Tiểu Nương Tử
Đánh thức nàng dậy?
Hay đợi để nàng tự thức dậy?
Thẩm Ngọc trong lòng nghĩ, còn chưa biết làm thế nào, xa phu liền thúc giục: “Ngài nhanh cõng tiểu nương tử mình xuống a, trời tối đường khó đi, ta còn phải trở về huyện thành."
Ba từ “tiểu nương tử” lướt qua trong lòng khiến Thẩm Ngọc cảm thấy khác thường.
Vào ngày đông lạnh giá, trên người mặc quần áo bông dày, hai người dựa sát gần nhau, thiếu đi hơi ấm hấp dẫn mập mờ của nhiệt độ cơ thể, nhưng lại ấm áp hơn, xua tan mấy phần rét lạnh. Có lẽ là nàng lạnh, vô thức hướng về phía hắn dựa vào. Đẩy nàng ra, nàng lại lao vào trong ngực hắn chui. Thẩm Ngọc là sợ Bạch Vi nên để nàng tùy ý, không đẩy người ra nữa.
Đầu nàng tựa vào vai hắn, tóc nàng cọ vào mặt hắn, mùi bồ kết xộc thẳng vào mũi, dường như hòa lẫn với mùi thơm duy nhất thuộc về thiếu nữ. Cổ họng hắn vừa khô vừa ngứa, thần kinh căng thẳng.
Dọc theo đường đi, Thẩm Ngọc cứng ngắc ngồi, động cũng không dám động.
Ôm nàng trở về, thật sự là làm khó hắn.
Đặc biệt là dân làng đang quấn tay vào trong tay áo đứng cách đó không xa nhìn.
Mã thị dẫn bà mối vào trong thôn, lớn giọng la lên: "Này! Đây không phải là nữ tế đang ở rễ ở Bạch gia sao?!"
Mấy dân làng đứng cười, ánh mắt nhìn Thẩm Ngọc rất vi diệu.
Đối với nam nhân ăn mềm này, rất là khinh thường.
Thẩm Ngọc sắc mặt tối sầm, hắn cũng không thích bị người khác coi như trò cười.
Một tay ôm cổ chân Bạch Vi, chuẩn bị bế ngang nàng lên.
Giây tiếp theo, bốn mắt chạm nhau.
Tim Thẩm Ngọc đập thình thịch.
"Tỉnh?"
Bạch Vi bị tiếng nói lớn của Mã thị đánh thức, đầu óc còn hơi mơ hồ.
"Ân."
Thẩm Ngọc ổn định lại tinh thần, trấn định buông Bạch Vi ra, vác theo giỏ trúc nhảy xuống xe ngựa.
Bạch Vi xoa xoa mặt, cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
"Bạch Vi, nếu ngươi buồn ngủ thì để tiểu bạch kiểm cõng ngươi về nhà đi! Cũng không thể nuôi không một kẻ vô công rỗi nghề, không làm việc, không kiếm tiền, chỉ làm tổ tông để cúng bái." Mã thị âm dương quái khí trào phúng, lại nhịn không được đắc ý: “Nhà ta nghèo, không thể chiêu tế cho Yến nhi, liền tìm một nhà bán đậu phụ, gả đi phải phục dịch tướng công, không có vận may tốt như ngươi!"
Bạch Vi trợn tròn mắt, sao có thể không nghe hiểu lời mỉa mai và khoe khoang của Mã thị?
Nàng cũng không tức giận: “Nếu vậy ta sẽ đợi uống rượu mừng của Lưu Yến a.”
Mã thị một quyền đánh vào bông, sắc mặt xanh đen.
Bạch Vi gọi Thẩm Ngọc về nhà.
Trong lòng thầm nghĩ: Lưu Yến cùng Tào Lập Nghiệp đã đính thân, Lưu Quyên không có đắc thủ sao?
Về đến nhà, Bạch Vi đếm ra ba ngàn sáu mươi lượng ngân phiếu, cất vào tủ nhỏ, lấy nửa ngân phiếu còn lại đi thẳng đến nhà Phương thị.
Phương thị đang ngồi dưới cửa sổ may vá y phục, nhìn thấy Bạch Vi đứng ngoài hàng rào, vội vàng gọi Lưu Lộ ra mở cửa sân.
Lưu Lộ rất cao hứng nhìn thấy Bạch Vi: "Vi Vi tỷ, đại hội tuyển bảo thế nào?"
"Không tệ!"
Lưu Lộ mừng cho Bạch Vi: “Ngày mai ta tìm tỷ học tay nghề được không?”
"Bất cứ lúc nào cũng có thể!"
Phương thị đứng ở cửa nhiệt tình chào hỏi: “Nha đầu, bên ngoài lạnh, mau vào trong phòng nói chuyện a.” Sau đó bà bảo Lưu Lộ rót một chén trà nóng.
Bạch Vi đỡ Phương thị vào nhà, ngồi xuống ghế.
Lưu Lộ rót một chén trà, rồi kéo lò sưởi đặt dưới chân Bạch Vi.
Bạch Vi nhấp một ngụm trà nóng, toàn thân cảm thấp ấm áp lên: "Khối đá kia ta đã bán đi, được sáu ngàn một trăm hai mươi lượng. Dựa theo lời ta đã nói lúc trước, sẽ phân cho các ngươi một nửa." Bạch Vi đem hơn ba ngàn lượng ngân phiếu, lấy ra đưa hết cho Phương thị: “Ngài đem ngân phiếu cất kỹ a, tiền tài không thể lộ ra ngoài, ngày khác hãy đem đến tiền trang gởi, đừng nói cho ai biết a.”
Phương thị cùng Lưu Lộ cả kinh, đến nửa ngày cũng chưa bình tĩnh nổi, ba ngàn lượng, bà đã sống cả đời, cũng chưa từng thấy nhiều bạc như vậy!
Lúc trước, cứ nghĩ có thể bán được mấy chục lượng đã không tệ rồi!
"Nha đầu a, ngươi đưa cho tổ tôn chúng ta một trăm lượng bạc là đủ rồi. Nếu không phải là ngươi, một chút bạc đó, chúng ta cũng sẽ không có!" Phương thị không tham tài, hai tay đang run rẩy, cầm ngân phiếu nhét vào tay Bạch Vi.
“Nếu không phải Lưu Lộ nhặt được khối đá này, ta cũng không có khả năng kiếm được một bút bạc này.” Bạch Vi thành tâm muốn giúp hai tổ tôn này, đem ngân phiếu đẩy lùi trở về: “Ngài phải thay Lưu Lộ tính toán, nàng đã mười lăm tuổi rồi, có một bút bạc này, tìm một tôn nữ tế chăm chỉ đàng hoàng, hai người cả một đời không lo ăn mặc.”
Phương thị rưng rưng nước mắt, đối với Bạch Vi cảm kích nói: “Chúng ta trong thôn không có người thân, Lộ nhi tuổi còn nhỏ, không có gan lớn, kiến thức cũng không có gì, ngươi khi nào rảnh rỗi thì dẫn Lộ nhi mang theo ngân phiếu này gửi vào điền trang, làm đồ cưới cho nàng.”
“Nha, nhị thẩm a, ngươi đã đáp ứng cái chuyện đính thân này chưa?” Mã thị dẫn bà mối vào nhà, mang theo một thớt vải bông màu đỏ: “Ta nói sáng nay rời giường, như thế mà nghe chim khách kêu, thì ra là có đại hỉ sự!"
Phương thị nhìn thấy Mã thị, bà luống cuống tay chân đem ngân phiếu giấu vào trong tay áo.
Đôi mắt sắc bén của Mã thị nhìn thấy Phương thị đang cầm một chồng ngân phiếu trên tay, còn tưởng mình bị hoa mắt nhầm lẫn rồi. Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Phương thị, suy nghĩ trước khi bà bước vào cửa, đã mơ hồ nghe thấy mấy chữ "ngân phiếu" " tiền trang" "đồ cưới".
Bà siết chặt thớt vải trong tay, thực sự không ngờ tới a, lão tú bà này lại có một số bạc lớn trong tay!
"Ai đáp ứng cùng nhà ngươi kết thân gia? Ngươi mau mang người rời khỏi nhà ta!" Phương thị trong lòng hận Mã thị, ức hiếp bọn họ hai tổ tôn lẻ loi bất lực, không có chỗ dựa vào, muốn mai mối Lưu Lộ cho chất nhi què chân của bà ta, tức giận đến mức hét lên: "Các ngươi cút!"
Điều kiện nhà Mã thị cũng không tốt, chất nhi bị gãy chân, nên không có cô nương nào nguyện ý gả cho hắn. Bây giờ đã hai mươi lăm tuổi, muốn có nàng dâu, nương bà ta cũng muốn lưu hậu cho nhà họ Mã. Tìm bà thảo luận một chút, nhắm vào trên người Lưu Lộ, không cần tốn một đồng lấy về nhà.
“Nhị thẩm, chất nhi của ta dáng dấp tuấn tú lịch sự, chính là một chân không lưu loát, nhưng biết đau tiểu nương tử. Nếu Lưu Lộ gả đi, nàng sinh một tiểu tử mập mạp, nương ta nhất định sẽ coi nàng như tổ tông cúng bái.” Bây giờ Mã thị biết Phương thị có tiền, thái độ thay đổi 180 độ: “Nương ta nguyện ý ra hai mươi lượng sính lễ. Sau khi Lưu Lộ vào cửa, liền sẽ cho nàng làm đương gia, ngươi xem, cái này sắp hết năm, nương ta trong lòng nhớ thương Lưu Lộ, đặc biệt mua cho nàng một thớt vải để làm y phục."
Bà mối ngây ngẩn cả người, thớt vải này chính là sính lễ a!
Nơi nào đâu ra hai mươi lượng bạc? !
"Đi! Cầm đồ của ngươi đi ra ngoài!" Phương thị chộp lấy thớt vải, khập khiễng ném ra ngoài cửa.
Phương thị trước đây đã tin lời Mã thị nói, cho là Mã thị có hảo tâm làm mai cho Lưu Lộ nên đến gặp Lâm thị để tìm hiểu, thế mới biết Vĩnh Tài danh tiếng thối không ngửi được, vào cửa nhà quả phụ, nhìn lén tiểu cô nương tắm, náo loạn mấy trận kiện cáo, nương Mã thị cũng là bà bà mạnh mẽ, lợi hại, Lưu Lộ gã tới, vào cửa không phải sẽ bị bào mòn đến chết!
Việc hôn sự của Lưu Lộ là tâm bệnh của Phương thị, tôn nữ không cha không nương, người có gia cảnh tốt, ai sẽ để ý nàng?
Bây giờ có tiền bạc, lại có Bạch Vi dựa vào, Phương thị đã có lòng tin.
"Ngoại trừ chất nhi của ta, ta xem ai còn muốn Lưu Lộ!"
Mã thị sắc mặt tức giận đến xanh mét, không đợi Bạch Vi chế giễu, nhặt thớt vải lên đi ra ngoài cửa viện, quay người nhổ một ngụm nước bọt trước cửa Lưu gia.
Trước kia đã khẳng định Lưu Lộ sẽ không buông tay, nhưng bây giờ Phương thị trong tay có tiền, Mã thị càng sẽ không bỏ qua.
Bà ta lấy ra một lượng bạc đưa cho bà mối, nhờ bà mối nhắn tin cho nương bà ta, kêu chất nhi tự mình đến một chuyến.
Phương thị tức giận run lên, Mã thị đã tới ba bốn lần, xem ra sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Bà lo lắng đến mức bật khóc, nắm tay Lưu Lộ, đặt vào trong tay Bạch Vi: "Nha đầu, đại nương không có người có thể tin tưởng, tuổi tác ta như vậy, sống một ngày là một ngày. Lộ nhi nhận ngươi làm sư phó, sau này chuyện của nàng, nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn a."
Bạch Vi chán ghét Mã thị, sao có thể không biết bà ta đang cố tình khi dễ người?
"Ngài yên tâm, Lưu Lộ là đồ đệ của ta, ta sẽ không để ai khi dễ nàng!" Bạch Vi an ủi Phương thị: "Ta sẽ nhờ nương ta nhìn cho Lưu Lộ, tìm một nhà tốt nói chuyện chung thân cho nàng."
Phương thị muốn quỳ xuống cảm tạ Bạch Vi.
Bạch Vi giật mình, cuống quít đỡ Phương thị, không để bà quỳ xuống.
"Nha đầu, ngươi giúp đại nương một chuyện, đem khoản bạc này thu, đặt trong tay ta, không thể bảo vệ được, chờ sau khi Lộ nhi xuất giá, đợi phu gia thành tâm đối xử tốt với nàng, ngươi có thể đưa cho Lộ nhi số bạc để phòng thân." Phương thị đưa ngân phiếu còn nguyên vẹn cho Bạch Vi.
Bạch Vi do dự một chút, rồi nhận lấy ngân phiếu, điều này tương đương với việc ôm lấy chuyện của Lưu Lộ.
Lưu Lộ sắc mặt tái nhợt, cắn môi khóc lóc nhìn Bạch Vi nhận lấy ngân phiếu, nàng bịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu liên tiếp lạy mấy cái.
"Sư phụ, ta sẽ theo ngài học tay nghề thật tốt."
Ra một phần lực cho Bạch Vi, báo đáp nàng!
"Được!" Bạch Vi đỡ Lưu Lộ đứng lên, ngồi một lát, đợi Phương thị tâm tình ổn định lại mới cáo biệt rời đi.
Lưu Lộ đôi mắt đỏ hoe tiễn Bạch Vi, Bạch Vi căn dặn nàng: "Ngươi đi thỉnh lang trung bắt mạch bình an cho đại nương a."
Nàng nghe Phương thị nói, như thể đang giao phó hậu sự của mình.
Lưu Lộ sắc mặt lập tức tái nhợt, liên tục gật đầu.
Bạch Vi cất ngân phiếu trong túi, rồi đi về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Lưu lão thái đang ngồi trên ghế, đeo bao y phục trên lưng: “Yên nhi đã bị xóa tên khỏi đại hội tuyển bảo, nên cửa tiệm của Lộc nhi không thể tiếp tục mở được nữa, nhị đệ muội ngươi đã đuổi ta ra ngoài, từ nay ta sẽ sống cùng với các ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro