Chương 49: Nam Nhân Để Dựa Vào!
"Phụt -- Khụ khụ!"
Bạch Vi đang uống nước, suýt phun vào mặt Tạ Ngọc Trác.
Bị sặc ho khụ khụ.
Tạ Ngọc Trác có chút ý xấu, muốn trêu chọc Thẩm Ngọc, nhưng hắn nào biết Bạch Vi sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Nháy mắt với Thẩm Ngọc, kêu hắn biểu hiện tốt một chút, vỗ nhẹ vào lưng Bạch Vi.
Tạ Ngọc Trác từ trước đến nay, nói chuyện không bao giờ đứng đắn, Thẩm Ngọc hoàn toàn không để trong lòng, nhưng thấy Bạch Vi phản ứng kịch liệt, khi bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng có vẻ chột dạ, quay mặt đi. Tựa trán vào mép bàn, tiếp tục ho khan. Thẩm Ngọc ngạc nhiên vì nàng thật sự nói như vậy, hơn nữa lại ghét bỏ hắn.
Thẩm Ngọc im lặng, ở trước mặt Bạch Vi, hắn cũng không có biểu lộ nhàm chán gì. Mọi chuyện tuy không thể chu toàn, nhưng coi như cũng hết tâm mà.
Thật là tiểu nha đầu không có lương tâm a.
"Đã no rồi?"
Bạch Vi vội vàng gật đầu, hai má đỏ bừng, không biết là vì sặc ho hay là vì xấu hổ.
Nàng chưa bao giờ nói xấu sau lưng ai, tình cảnh bắt buộc, lần đầu tiên nói xấu ai đó, còn bị người trong cuộc biết được!
Khẽ liếc nhìn Thẩm Ngọc từ khóe mắt, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cứng ngắc, đôi mắt đen như sơn sâu thẳm, không chút gợn sóng, có khí tức xa cách.
Hơi xoắn ngón tay, Bạch Vi tâm tư muốn giải thích mấy câu, Thẩm Ngọc đã đứng dậy đi thanh toán.
Bạch Vi theo bản năng đứng dậy, tay áo của nàng bị Tạ Ngọc Trác kéo lại, hắn ý thức được bầu không khí kỳ quái, sau đó mới nhận ra: "Ta nói sai sao?"
Hắn chỉ nói vài câu nói đùa để làm náo động bầu không khí thôi. Thẩm Ngọc không thể hẹp hòi như vậy a!
Bạch Vi trừng mắt nhìn hắn: "Một mình huynh trở về đi!"
Nàng và Thẩm Ngọc là phu thê, lời nói của Tạ Ngọc Trác không có gì sai.
Mấu chốt là bọn họ không phải, Thẩm Ngọc đối với nàng có chút chiếu cố, nàng ở bên ngoài bôi nhọ hắn, đó là không tim không phổi!
Trong lòng Thẩm Ngọc nghĩ như thế nào về nàng?
Thấy Bạch Vi thật sự tức giận, Tạ Ngọc Trác tự tát vào miệng mình: "Nhìn cái miệng hư của ta này, không biết nói chuyện. Nếu giữa hai người bởi vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách, thì ta chính là tội nhân! Hắn là người mềm lòng, nếu muội thổi gió bên gối, nói thêm vài lời hay, hắn nghe được, tức giận gì cũng tan biến a!"
Bạch Vi vỗ vào gáy hắn một cái, Tạ Ngọc Trác lòng bàn chân như bôi dầu, nhanh chân bỏ chạy như làn khói.
“Chúng ta đi thôi.” Thẩm Ngọc đứng ở cửa chờ nàng.
Bạch Vi khí thế hết đà, đeo giỏ trúc trên lưng, nhắm mắt theo đuôi Thẩm Ngọc, trong đầu sắp xếp lời giải thích.
Bả vai chợt nhẹ, nàng nghiêng đầu nhìn, liền thấy Thẩm Ngọc trong tay cầm cái giỏ trúc, khoác lên vai hắn.
"Thẩm đại ca." Bạch Vi cảm thấy bất an, nhìn một bên gò má hắn, vẫn như cũ lạnh lùng kiệm lời. Nghe nàng gọi, bước chân hắn dần chậm lại. Bạch Vi hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Muội có nói qua như vậy, nhưng không phải lời nói thật tâm, Bạch Ngữ Yên rất ngưỡng mộ huynh, nếu nàng ta tâm tư đơn thuần, không có ý đồ xấu, muội cũng sẽ không ngăn cản nàng ta, nhưng nàng ta phẩm hạnh không tốt, không xứng với huynh. Muội... muội đoán huynh cũng không có tâm tư gì khác với nàng ta nên muội đã tự tác chủ trương, thay huynh ngăn cản hoa đào này."
Thẩm Ngọc dừng lại, rũ mắt nhìn nàng.
Đôi mắt hắn thâm sâu không thấy đáy, làm cho người ta không có cách nào nhìn thấu ý nghĩ trong lòng của hắn, Bạch Vi vô cớ khẩn trương, nuốt khan nói: "Nếu muội đoán sai, muội có thể thay huynh giải thích."
Nàng mở to đôi mắt trong veo, khẩn trương luống cuống chờ hắn bày tỏ thái độ của mình, giống như vẻ mặt của tiểu hài tử khi làm sai gì đó.
Thẩm Ngọc im lặng thở dài, dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương.
Lần trước hắn chạm vào đầu nàng, cảm giác tốt giống như trong tưởng tượng, lần này, như một cách tự nhiên đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu nàng xoa xoa.
"Trời lạnh sẽ tối sớm, nhanh lên đường, về nhà trước khi trời tối."
Thẩm Ngọc thu tay lại, đi về phía xe ngựa thuê.
Bạch Vi sửng sốt, sờ đầu mình, hẳn là hắn không tức giận a?
Đột nhiên nàng bật cười, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực biến mất, nàng nhanh chân đuổi theo: “Thẩm đại ca, sau này huynh không thể nghe theo những lời nói mò của Tạ Ngọc Trác, huynh đã giúp đỡ muội rất nhiều, cũng không hề ghét bỏ muội nhiều việc, nên muội làm sao có thể ghét bỏ huynh a? Người như huynh tuy không nói nhiều nhưng biết làm việc, như vậy mới là nam nhân đáng để dựa vào."
Thổi xong một rắm cầu vồng, Bạch Vi có chút đỏ mặt.
Nàng chưa bao giờ khen ngợi một nam nhân như thế này.
Thẩm Ngọc nghe nàng ríu rít, ngữ khí nhẹ nhàng, phiền muộn trước đó đều được quét sạch, tinh thần phấn chấn trở lại, đáy mắt hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt.
"Muội thấy chỉ là mặt ngoài."
Thẩm Ngọc đặt giỏ trúc lên xe ngựa, chuyển xuống một cái ghế có bậc thang, vén rèm xe để Bạch Vi lên xe ngựa.
Bạch Vi ngồi ở góc xe, xoa xoa mấy ngón tay lạnh cóng, đưa lên miệng hà hơi.
Nàng kinh ngạc, nói: “Có tốt hơn những gì muội thấy không?”
Thẩm Ngọc không nhịn được cười, lắc đầu, không để ý đến nàng nữa.
Bạch Vi là người như thế nào, tuy nói không hiểu hết mười phần, nhưng cũng hiểu rõ bảy tám phần.
Nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời đó với Bạch Ngữ Yên, chắc chắn Bạch Ngữ Yên đã khiêu khích trước.
Hắn cũng không hề tức giận, hắn chỉ nhớ tới ngày “đại hôn” kia, Bạch Vi rất ngạc nhiên trước khoảng cách tuổi tác giữa hai người, đối với hắn ghét bỏ có lẽ là thật sự, không hiểu sao tâm trạng có chút không cao hứng, hơi chán nản.
Có nhiều đôi phu thê, nam tử lớn hơn nữ tử hai hay ba mươi tuổi đều có.
Thẩm Ngọc hoàn toàn không ý thức được, trước đó hắn còn nói với Đoạn Vân Lam, giữa hai người chênh lệch mười một tuổi là không phù hợp.
Bạch Vi rõ ràng cảm giác được tâm tình của hắn hình như đã thay đổi tốt hơn, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có người đối xử tốt với nàng một phần, nàng hận không thể trả lại mười phần, Một khi làm chuyện hổ thẹn với đối phương, ở trước mặt đối phương nàng phải thấp một đầu.
Thẩm Ngọc chẳng những không có sinh khí, mà dọc theo đường đi còn luôn quan tâm, chiếu cố nàng, quả thực là một nam nhân tốt.
Bạch Vi đã hạ quyết tâm, không thể để Bạch Ngữ Yên hủy hoại Thẩm Ngọc!
"Huynh đã giúp nhà muội xây nhà, muội đã không thực hiện được lời hứa xuống bếp nấu ăn cho huynh, cái này là cho huynh." Bạch Vi từ trong tay áo móc ra một cái hầu bao, lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho hắn.
Thẩm Ngọc khẽ giật mình, cầm lấy ngọc bội.
Hoàng Ngọc chất ngọc ôn nhuận, tinh tế, khi cầm trong tay cũng không cảm giác lạnh. Mặt trước được khắc họa tiết phong cảnh và hoa sen trong trẻo. Trên nền lá sen, hoa sen nở rộ, xinh đẹp đứng trên hồ. Một con chuồn chuồn bay đến tìm hương thơm và bay quanh hoa sen. Một bức tranh đơn giản được khắc họa tràn đầy sức sống và đầy niềm vui.
Chuyển qua mặt sau khắc tám chữ: Quân tử lập thân, hòa hợp nhưng khác biệt.
Thẩm Ngọc vuốt ve hai chữ quân tử, ánh mắt hơi thay đổi, nhưng lại nhận miếng ngọc bội khắc quân tử này mà không nói gì.
Hắn hỏi: "Hôm nay trong hội trường có phải muội khắc một cái bánh?"
“Bánh?” Bạch Vi phản ứng lại: “Bạch Ngữ Yên nói muội gian lận, cần chứng minh thực lực của mình. Loại bánh này dễ điêu khắc, tốn ít thời gian nên muội đã chọn.”
"Muội bán cho ta đi."
"Muội đưa cho huynh, bọn họ cũng không có đòi tiền ngọc."
Bạch Vi lấy cái bánh ngọc điêu khắc ra, đặt vào lòng bàn tay Thẩm Ngọc, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Thẩm Ngọc, khiến bàn tay hắn run rẩy như có dòng điện xuyên qua, hắn dùng sức nắm chặt thành nắm đấm, ngọc khí cấn vào lòng bàn tay đau nhói, miễn cưỡng đè xuống cảm giác run rẩy này.
Trong xe ngựa lâm vào trầm mặc.
Bạch Vi đã thức suốt đêm, cảm thấy vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, xe ngựa lắc lư, khiến nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thẩm Ngọc từ trong giỏ trúc lấy ra chiếc áo khoác bông ngắn, đắp lên cho nàng, do dự một lúc, hắn ngồi xuống cạnh Bạch Vi để tránh cho nàng không bị xóc nảy mà ngã chổng vó.
Nhắm mắt lại, Thẩm Ngọc dự định nghỉ ngơi một lát, đột hiên bả vai chùng xuống, nhìn qua thấy Bạch Vi nghiêng đầu dựa vào vai hắn, hai tay giống như dây leo quấn lấy cánh tay hắn.
Toàn thân Thẩm Ngọc lập tức cứng đờ, hắn mở tay Bạch Vi ra, đẩy đầu nàng về vị trí ban đầu.
Xe ngựa dừng ở cửa thôn, xa phu vén rèm lên, nhìn thấy Bạch Vi ngủ say tựa đầu trên vai Thẩm Ngọc, tựa hồ sợ ngã, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Ngọc.
Một cái nhìn sắc bén nhìn về phía hắn, xa phu rụt cổ lại: "Khách... Khách quan, chúng ta đến rồi."
Thẩm Ngọc mi tâm nhíu chặt, thần sắc cứng đờ nhìn Bạch Vi đang ngủ đến hôn thiên ám địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro