Chương 48: Tri Kỷ
Thẩm Ngọc nhìn xuyên qua khe hở, thấy Bạch Vi bị vây chặt như nêm cối.
Nàng vô thức chạm vào vành tai của mình, trên mặt nàng không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng thực ra nàng đã rất không kiên nhẫn.
Thời điểm Bạch Vi làm qua loa lấy lệ, thường sẽ làm một động tác nhỏ như vậy.
"Muội muội của hảo huynh đệ."
Đoạn Vân Lam gật đầu một cái: “Nếu như ngươi không vì nàng mà cầu ta, ta suýt chút nữa sẽ tin.”
Thẩm Ngọc thấp giọng nói: “Ta lớn hơn nàng ấy mười một tuổi.”
Không phù hợp.
Đoạn Vân Lam che miệng, vừa ho vừa cười: “Che chở nàng như con gái?”
Đôi môi mỏng của Thẩm Ngọc mím lại thành một đường mỏng, khuôn mặt không cười, trông rất căng thẳng.
Đoạn Vân Lam đã lâu rồi không có vui vẻ như vậy, cười nhiều đến khóe mắt, đầu lông mày đều hồng hồng.
"Tiểu nương tử thật thú vị, đã lâu ta không thấy ngọc khí hợp ý như vậy."
Ngón tay hắn gõ nhẹ một cái, Nguyên Bảo cầm cái hộp bưng tới, mở nắp ra.
Thẩm Ngọc lấy ra con bọ cạp ngọc bên trong, bao gồm cả kìm, chân và đuôi, xếp thành hình chéo, nửa hiện nửa ẩn, tràn ngập công kích, bất khả xâm phạm!
Nàng đã khắc một con bọ cạp, nếu nói không ngoài ý muốn sẽ là nói dối.
Trong khoảng thời gian ở chung này, hắn biết Bạch Vi có tính cách rất hiếu thắng, luôn bao che khuyết điểm.
Nếu không, con bọ cạp này sẽ không có cảm giác mạnh mẽ và trực quan như vậy!
“Ta tin tưởng nàng có năng lực này.” Thẩm Ngọc cầm bò cạp ngọc, trầm giọng nói: “Nàng không có bất kỳ căn cơ gì, muốn công bằng công chính thì quá khó, lúc nàng gặp phải bất công, khi ngươi xuất thủ tương trợ, không cần phải giúp nàng đến cùng, khiến người ta hoài nghi năng lực của nàng."
Hắn xem Bạch Vi như muội muội của mình, nàng cố gắng cải thiện hoàn cảnh của nàng, trong khả năng của mình, hắn chỉ muốn giúp một tiểu cô nương nhiệt tình với cuộc sống này.
Bộ dáng sa sút tinh thần của nàng trong kho làm việc ngày hôm đó khiến hắn xúc động một chút.
Đoạn Vân Lam ra ngoài đã lâu, đã cảm thấy mười phần mệt mỏi, hơi nhắm mắt lại, cười nhẹ: “Mọi người đều nói ta không có dã tâm, ở đâu ra có lòng nhiệt tình như vậy?” Hắn cầm lại bò cạp ngọc, khoát tay áo: “Cái bánh kia nàng điêu khắc, nhìn thấy làm cho ta có cảm giác đói, ngươi mang đến cho ta, coi như chống đỡ lần ân tình này.”
"Công tử, ngài đói bụng? Chúng ta hồi phủ, làm bánh cho ngài nếm thử a?"
Sau khi cơ thể của Đoạn Vân Lam sa sút, khẩu vị vẫn luôn không tốt, thế mà ngài ấy thực sự nói đói, Nguyên Bảo vui mừng đến phát khóc.
Thẩm Ngọc xuống xe ngựa.
Đôi mắt thon dài của Đoạn Vân Lam mở ra, nhìn bóng lưng cao lớn của Thẩm Ngọc: “Ta sẽ ở đây đến mùa xuân năm sau mới về kinh thành, nếu ngươi thay đổi chủ ý, tùy thời có thể đến tìm ta.”
Thẩm Ngọc dừng bước chân, phất phất tay rồi bước đi.
Nguyên Bảo nhịn không được nói: “Công tử, Thẩm công tử sẽ không về kinh thành.”
Đoạn Vân Lam che miệng, ho khan một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, nhìn thấy Thẩm Ngọc đang đứng cách đó không xa đợi Bạch Vi, dùng ngón tay vuốt ve bò cạp ngọc nhẫn mịn, ý vị thâm trường nói: “Thế sự khó liệu.”
Nguyên Bảo hạ rèm xuống.
Thẩm Ngọc cảm nhận được Đoạn Vân Lam dò xét, quay đầu nhìn lại, xe ngựa đã chạy đi.
"Thẩm đại ca." Bạch Ngữ Yên chuẩn bị lên xe ngựa cùng Bạch Khải Lộc, mắt sắc liếc thấy Thẩm Ngọc, vứt bỏ Bạch Khải Lộc, bước nhanh về phía hắn: "Huynh đang đợi đại tỷ sao?"
"Ừm."
Thẩm Ngọc lạnh nhạt cũng không khiến Bạch Ngữ Yên biết khó mà lui, nàng nở nụ cười ngọt ngào nói: “Đại tỷ hôm nay đã đoạt được khôi thủ, Thẩm đại ca, huynh không định đi chúc mừng sao?” Nàng liếc nhìn sắc trời, thân thể dựa sát vào Thẩm Ngọc, thân mật nói: “Chúng ta còn chưa ăn trưa, không bằng đợi một chút nữa tìm một tửu lâu chúc mừng a?”
“Ta và Vi Vi sẽ thương lượng với nhau, ngày khác mở tiệc chiêu đãi thân bằng chúc mừng.” Thẩm Ngọc nói xong câu này, nhanh chân rời đi.
Bạch Ngữ Yên thấy Thẩm Ngọc tránh né nàng như tránh rắn rết bò cạp, ngay cả Bạch Vi cũng không đợi.
Sắc mặt âm trầm xuống, trong lòng cảm thấy không cam lòng, nhưng bây giờ thực sự không thể làm gì được hắn.
Nàng đã truy Thẩm Ngọc hai năm, nhưng vẫn chưa sưởi ấm được tâm hắn, Bạch Vi và Thẩm Ngọc mới nhận thức bao lâu?
Từ tận đáy lòng, không tin Thẩm Ngọc có tình cảm với Bạch Vi.
Bạch Ngữ Yên trong lòng oán hận, Bạch Vi tiểu tiện nhân này chính là khắc tinh của nàng!
Cướp đi nam nhân của nàng, lại cướp đi vinh quang của nàng!
——
Bạch Vi ứng phó với những thương nhân buôn ngọc, nếu bọn họ có ý muốn hợp tác, có thể đến cửa tiệm ngọc khí của Tạ thị trong trấn tìm Tạ Ngọc Trác.
Vì tham dự đại hội ngọc khí, ăn cơm lại quá sớm, trời lại lạnh, nên bụng đã sớm đói.
Phá vỡ vòng vây, Bạch Vi nghĩ đến việc mang Tạ Ngọc Trác đi ăn một bữa ngon.
Khoản bạc này, nàng phải phân Phương thị một nửa.
Còn lại ba nghìn lượng, nàng không có ý định phân cho Tạ Ngọc Trác, chỉ sửa sang lại tiệm ngọc khí của hắn một chút, lại mua một nhóm ngọc thạch, điêu khắc thành ngọc khí rồi trưng bày trong tiệm để làm trấn bảo. Bây giờ nàng đã cùng nhau hợp tác, không tốt để làm một mình được nữa mà phải hảo hảo kinh doanh, không thể bán ngọc cổ giả, cùng ngọc cấp thấp, kém phẩm chất nữa.
"Chúng ta cơm nước xong xuôi, sẽ quay trở về, thuận tiện bàn về cửa tiệm kinh doanh như thế nào.”
Bạch Vi quan tâm đến cửa tiệm, Tạ Ngọc Trác thật cao hứng.
Hắn ôm bụng, vẻ mặt sầu khổ nói: “Tùy tiện tìm một tửu lâu đi, ta nhanh chết đói rồi!”
Bạch Vi ngước mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy một tửu lâu ở góc xéo phía đối diện, liền kéo Tạ Ngọc Trác đi qua.
Tạ Ngọc Trác đột nhiên thay đổi sắc mặt, lao về phía trước.
Bạch Ngữ Yên đi về phía chiếc xe ngựa đậu bên đường.
Tạ Ngọc Trác túm lấy tay áo nàng ta, chất vấn: “Có phải ngươi đã ăn cắp tranh mẫu Hồ Sen Đồng Thú?”
Hắn càng suy nghĩ, nhận ra trong cửa tiệm không có lưu tranh mẫu nào nên không có khả năng có ai nhìn trộm được.
Bạch Vi trong tay cầm tranh mẫu, Bạch Ngữ Yên cùng Bạch Vi là thân thích,
nên rất có thể nàng ta đã đạo văn!
May mắn Bạch Vi tạm thời thay đổi tác phẩm, nếu không, hôm nay họ sẽ bị buộc tội đạo văn, danh tiếng của họ sẽ bị hủy hoại!
Bạch Ngữ Yên sắc mặt rất khó coi, đẩy Tạ Ngọc Trác ra, tức giận nói: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Ta trộm tranh mẫu của các ngươi khi nào?" Nhìn thấy Bạch Vi đi tới, tâm tư nàng ta nhanh chóng xoay chuyển, Tạ Ngọc Trác tới chất vấn, chẳng lẽ trước đây Bạch Vi cũng đã dự định điêu khắc Hồ Sen Đồng Thú? Nghĩ đến đây, Bạch Ngữ Yên vuốt ve ống tay áo bị Tạ Ngọc Trác nắm đến nhăn nheo: "Hồ Sen Đồng Thú là Thẩm đại ca đưa cho ta, có vấn đề gì sao?"
"Thẩm Ngọc?" Tạ Ngọc Trác ngay ngẩn cả người.
Bạch Ngữ Yên hai má phiếm hồng, mang theo dáng vẻ e lệ của tiểu nữ nhi: "Ta cùng Thẩm đại ca giao hảo, lần dự thi này đối với ta rất trọng yếu, ta không có ý tưởng gì nên huynh ấy đã đưa cho ta tranh mẫu này."
Tạ Ngọc Trác nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Yên, thấy vẻ mặt của nàng ta không giống nói dối, hắn lo lắng nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi cau mày, Thẩm Ngọc đã nhìn thấy tranh mẫu Hồ Sen Đồng Thú.
"Đại tỷ, tỷ đừng hiểu lầm Thẩm đại ca, ta và huynh ấy đã có mấy năm giao tình, giống như mối quan hệ giữa tỷ và Tạ Ngọc Trác vậy." Bạch Ngữ Yên nở nụ cười xinh đẹp, không giống như trong hội trường hùng hổ dọa người, bối rối, sợ hãi, mười phần đoan trang, thản nhiên, bênh vực kẻ yếu, nói: “Thẩm đại ca không mang tỷ đến tiêu cục sao? Các huynh đệ của huynh ấy còn không biết tỷ cùng Thẩm đại ca thành thân. Đại tỷ, ta thấy thật ủy khuất thay tỷ, huynh ấy không xem tỷ thành thê tử."
"Ngươi đã hiểu lầm huynh ấy rồi, A Ngọc nghỉ mộc dưỡng thương ở nhà. Mấy tháng nay huynh ấy không đến tiêu cục, không có cơ hội nói chuyện với họ." Mới vừa rồi Bạch Vi nhìn thấy Bạch Ngữ Yên cùng Thẩm Ngọc cùng một chỗ, cũng không để trong lòng. Bây giờ nghe Bạch Ngữ Yên nói, liền biết là nàng ta mặt nóng dán mông lạnh, ở đây muốn khích bác ly gián! Nếu Thẩm Ngọc thực sự có tâm tư với Bạch Ngữ Yên, sao hắn có thể giả làm phu thê với nàng được? "Chúng ta đều là thân thích, huynh ấy giúp ngươi cũng đúng. Đáng tiếc nhị muội bị thương ở tay, nếu không dựa vào Hồ Sen Đồng Thú liền có thể đạt được vị trí thứ hai!"
Ý tứ là cho dù Thẩm Ngọc có cho nàng Hồ Sen Đồng Thú thì nàng cũng chỉ đứng ở vị trí thứ hai!
Nói không chừng, nếu nàng không cầm Hồ Sen Đồng Thú, còn có thể đoạt được khôi thủ!
Nhưng bây giờ nàng lại gian lận, đừng nói vị trí thứ hai, còn bị xóa tên.
Một dao này đâm vào tim Bạch Ngữ Yên vừa thân vừa ngoan!
Bạch Ngữ Yên tức giận đến suýt chút nữa hộc máu, cứng ngắc đổi lời: "Thẩm đại ca đương nhiên là hướng về đại tỷ trước tiên."
“Nhị muội sau này cũng sẽ tìm được người hướng về phía ngươi.” Bạch Vi nhắc tới Thẩm Ngọc trong đáy mắt có một dòng xuân thủy, lông mày lạnh lùng trở nên mềm mại, giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn mấy phần: “Muội tế cũng đừng giống như A Ngọc, miệng như hồ lô, nửa ngày không nói một lời, nhưng lại rất tri kỷ."
Bạch Ngữ Yên nhìn Bạch Vi, ngoài miệng thì chán ghét, nhưng không giấu được ngọt ngào, tức giận đến xanh mặt.
Hơn nửa ngày, mới mở ra một câu, nói: “Chung thân đại sự là phụ mẫu chi mệnh môi giới chi ngôn, ta không làm chủ được.” Không đợi Bạch Vi nói thêm lời đâm tâm đâm phổi, nàng ta đã vội vàng nói: “Cha ta đang đợi trong xe ngựa, xin cáo từ!"
Bạch Vi hừ một tiếng, ai mà không biết giả vờ?
Nàng chưa bao giờ nói chuyện với giọng nũng nịu, khiến cánh tay mình nổi một lớp da gà.
Bạch Vi xoa xoa cánh tay, cau mày nhìn bóng dáng Bạch Ngữ Yên vội vã rời đi. Bạch Ngữ Yên không phải xuyên không, nếu không phải vậy, nàng ta nhất định sẽ ngạc nhiên khi biết trong tay nàng cũng có Hồ Sen Đồng Thú. Nhưng Bạch Ngữ Yên không những không cảm thấy kỳ lạ mà còn thuận thế đẩy lên đầu Thẩm Ngọc khiến nàng hiểu lầm.
Về phần Bạch Ngữ Yên lấy tranh mẫu này từ đâu, Bạch Vi không biết, cũng không tin Thẩm Ngọc đưa tranh mẫu này cho Bạch Ngữ Yên.
Khóe miệng Tạ Ngọc Trác giật giật, răng đầy vị chua giùm Bạch Vi.
Lại lo lắng Bạch Vi thật sự hiểu lầm.
“Đừng tin lời nói của Bạch Ngữ Yên, Thẩm Ngọc không phải người dễ thay đổi.” Tạ Ngọc Trác gãi đầu, vò đầu bứt tai, vắt hết óc lời nói tốt thay cho Thẩm Ngọc: “Hắn đưa tranh mẫu cho Bạch Ngữ Yên, có lẽ là hắn đang làm mật thám, khiến Bạch Ngữ Yên thua muội."
Bạch Vi trợn mắt, Tạ Ngọc Trác không ngốc, mà là thật sự rất ngốc!
"Đi, đi ăn cơm rồi nói sau!"
Bạch Vi tiến lên một bước, đột nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Thẩm Ngọc đứng ở cửa tửu lâu vẫy tay với nàng.
Bạch Vi cùng Tạ Ngọc Trác bước nhanh tới.
Thẩm Ngọc ở tửu lâu gọi bốn món ăn, hai món mặn, một món chay và một món canh. Đã được mang lên đặt ở trên bàn rồi, vẫn còn bốc hơi nóng hổi.
Hai người đều đang đói, gió cuốn mây tan, quét sạch các trên chén dĩa trên bàn.
Tạ Ngọc Trác sờ sờ cái bụng căng tròn của mình: “Vi muội nói không sai, huynh rất tri kỷ, nhưng người thì có chút nhàm chán.” Hắn hưng phấn nói, hả hê đến gần Thẩm Ngọc: “Tuy nàng có chút ghét bỏ huynh, đối với huynh rất không để vào mắt, còn khuyên Bạch Ngữ Yên đừng tìm một nam nhân như huynh làm tướng công."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro