Chương 47: Bị Xóa Tên
Chương 46: Bị trục xuất!
"Bộp" đem bút cùng ngọc thạch đập lên bàn, Bạch Ngữ Yên không dám nhìn đám người, sợ những ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai, khinh miệt đó.
Bỗng nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài.
Người hầu phản ứng lại, vội vàng tóm lấy Bạch Ngữ Yên.
Hội trưởng cầm khối ngọc thạch vẽ phác họa của Bạch Ngữ Yên lên, mọi người ai cũng đều có thể nhìn rõ ràng.
Trợn mắt hốc mồm!
"Trời ơi! Vẽ phác họa những đường cong cơ bản nhất thành như thế này, nàng ta thật sự có thể biết điêu khắc ngọc sao?"
"Thực lực như này, khôi thủ lần trước làm sao nàng ta có thể đoạt được? Chẳng lẽ nàng ta cũng dùng tác phẩm của người khác để dự thi? Vậy mà nàng ta còn có mặt mũi chỉ trích người khác, bây giờ đã bị vạch trần chuyện đó. Nếu là ta thì không biết giấu mặt đi đâu, quá mất mặt xấu hổ a!”
"Loại người có phẩm hạnh không đoan chính giống như nàng ta nên bị thu hồi toàn bộ vinh quang và bị trục xuất khỏi đại hội tuyển bảo!"
"Đúng! Xóa tên! Xóa tên khỏi vòng tròn ngọc khí này!"
Những lời chế giễu như phô thiên cái địa ập đến, Bạch Ngữ Yên xấu hổ, tức giận muốn chết!
"Không phải, ta không có... Lần trước ta đoạt được khôi thủ là hoàn toàn dựa vào thực lực của mình." Bạch Ngữ Yên đổ mồ hôi lạnh, buột miệng nói: "Là tay ta bị thương, không thể điêu khắc ngọc được, nhất thời hồ đồ mới nhờ người khác thay ta điêu khắc ngọc, bộ tác phẩm này là chính tay ta sáng tác, tự mình chỉ điểm, ngoại trừ không phải chính ta động thủ, còn lại ta đều có tham dự!”
"Ngươi có thể từ bỏ thi đấu."
"Ta, ta, ta..." Bạch Ngữ Yên gấp đến độ nước mắt rơi xuống, ngón tay nắm thật chặt góc áo, nhìn thấy Bạch Khải Lộc đang nghẹn họng nhìn trân trân, đột nhiên chỉ vào ông ta: "Cha ta..... Là cha ta đã bắt ta làm chuyện này! Ta đã khuyên ông ấy bỏ thi đấu lần này. Nhưng ông ấy không cho ta rút lui, buộc ta phải tham gia, chỉ cần thắng, sinh ý trong cửa tiệm sẽ càng náo nhiệt! Ta... Ta không đáp ứng, ông ấy nói điêu khắc ngọc không chỉ bản thân ta, còn vì trở thành đồ đệ của Đoạn sư phó, ba năm qua ta đã rất cố gắng, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ không còn có cơ hội nữa! Là ta bị ma xui quỷ ám......”
Bạch Khải Lộc choáng váng: "Yên nhi, ta không có..."
"Ta đã nói qua với ngươi, nếu chuyện bị vạch trần, thanh danh của ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, cửa tiệm của chúng ta không thể tiếp tục kinh doanh được, nhưng ngươi không nghe khuyên bảo mà vẫn ép ta phải dự thi. Thanh danh của ta bị hủy, làm sao ta có thể gả đi!" Bạch Ngữ Yên than thở khóc lóc nói ủy khuất của mình cùng bất đắc dĩ, yếu ớt bất lực: “Ta không có nói xấu đại tỷ của mình, tất cả những gì ta nói đều là sự thật. Ta đã chịu rất nhiều áp lực trong lòng, biết đại hội tuyển bảo mười phần công chính, nghiêm khắc, nếu vạch mặt nàng ta, ta hy vọng mọi người có thể vạch trần ta. Ta đã phạm sai lầm, sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt, cho dù danh tiếng của ta có bị hủy, không thể có được thông cảm của mọi người, ít nhất ta không thẹn với lương tâm mình!”
Thế nhân thông cảm cho kẻ yếu, Bạch Ngữ Yên đã tận dụng rất tốt điểm này, tự miêu tả mình là một kẻ nhỏ bé đáng thương bị áp bức, thái độ thành khẩn hối lỗi. Tuy rằng nàng yếu đuối không có khả năng phản kháng nhưng tâm nàng chính trực!
Bạch Khải Lộc nghe hiểu ám chỉ của Bạch Ngữ Yên, nên không tiếp tục phản bác, chỉ im lặng nhận hết.
"Yên nhi, là cha có lỗi với ngươi! Ta bị mỡ heo che mắt, bị tiền tài làm mờ mắt." Bạch Khải Lộc trên mặt tràn đầy áy náy, hối hận không thôi: "Ngàn sai vạn sai, tất cả cũng đều là ta một người sai, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho Yên nhi lần này. Ta nguyện ý gánh chịu bất kỳ hậu quả gì!”
Mọi người vốn dĩ đều phẫn nộ, nhưng bây giờ lại tràn đầy đồng cảm với Bạch Ngữ Yên.
"Cha nàng ta cũng chẳng ra gì, lợi dụng thanh danh của nàng ta mà làm chuyện bỉ ổi như vậy, phá hủy quy củ của đại hội tuyển bảo. Bạch Ngữ Yên không phải cố ý làm vậy, không bằng xử phạt nhẹ một chút?"
"Nàng ta có nói dối hay không? Chờ sau khi tay nàng ta tốt lên, lại để nàng ta điêu khắc một cái khác, chứng minh mình trong sạch. Nàng ta không có bản lĩnh thực sự, đừng mơ tưởng lẫn vào bên trong vòng tròn này!"
Sắc mặt Bạch Khải Lộc rất khó coi, tốt xấu gì thì tình thế cũng có lợi cho họ, nên nuốt cơn giận xuống.
Bạch Ngữ Yên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng biết điêu khắc ngọc, chỉ là bị thương ở tay, bằng không nàng nhất định sẽ đoạt được giải khôi thủ!
Nàng ác độc nhìn chằm chằm Bạch Vi, nếu không phải tiện nhân này thì làm sao nàng luân lạc tới trình trạng này?!
"Không có quy củ, ngươi biết rõ mà còn cố ý phạm phải, càng tệ hơn! Hôm nay nếu như xử phạt nhẹ đối với ngươi, sẽ mở ra tiền lệ, sau này mọi người đều làm như vậy, tất cả đều là bất đắc dĩ, có nỗi khổ tâm, vậy chúng ta nên đưa ra quyết định như thế nào?" Hội trưởng thiết diện vô tư: "Ngươi vừa nói, thói quen này không nên dung dưỡng, ta mười phần đồng ý. Dựa theo quy củ, ngươi sẽ bị xóa tên khỏi đại hội tuyển bảo!
Sắc mặt Bạch Ngữ Yên trắng bệch.
"Chờ tay ngươi sau khi hoàn toàn tốt lên, thỉnh ngươi chứng thực tính chân thực của tác phẩm lần trước!" Hội trưởng liếc nhìn Đoạn La Xuân, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của ông ấy, thở dài một hơi.
Bạch Ngữ Yên không ngờ hội trưởng lại vô tình như vậy, trong lòng oán hận, chỉ vào Bạch Vi: "Còn nàng ta thì sao? Nàng ta cũng gian lận!"
Mọi người đều nhìn thẳng vào Bạch Vi.
Bạch Ngữ Yên chăm chú nhìn chằm chằm ngọc khí được đánh bóng sáng loáng trong tay Bạch Vi, đôi mắt mở to không thể tin được, môi cắn bật ra máu.
Bạch Vi đánh bóng ngọc khí thật tốt, dùng vải bông lau sạch rồi dùng hai tay đưa cho hội trưởng.
Hội trưởng cẩn thận nhận lấy khối ngọc, cầm trong lòng bàn tay rồi giơ lên cho mọi người thưởng thức.
Bạch Vi dùng ngọc Hòa Điền vỏ vàng điêu khắc thành một chiếc bánh xốp màu vàng pha chút xanh, giống như hai chiếc lá rau xanh, bề mặt nhẵn mịn điểm xuyết những hạt dầu, chân thực đến mức khiến người ta chảy nước miếng, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm.
Mọi người đều sợ hãi thán phục, cũng không còn lên tiếng chất vấn.
"Không, không có khả năng! Những năm này ta không thấy nàng ta học điêu khắc ngọc!" Bạch Ngữ Yên không tin Bạch Vi có năng lực này!
Nàng ta đã học chạm khắc ngọc được bao lâu?
Bạch Vi dùng nước do người hầu mang đến rửa tay, ngước mắt nhìn Bạch Ngữ Yên, nhếch môi nói: “Năm năm trước khi phân gia, nhị muội còn chưa học qua điêu khắc ngọc, chỉ mất thời gian hai năm đã giành được khôi thủ trong đại hội tuyển bảo. Ta nghiên cứu điêu khắc ngọc, xa xa không chỉ hai năm, sau lưng bất kỳ thành công nào cũng có gian khổ cùng trả giá mà không người nào biết. Không phải ngươi một câu không có trông thấy, liền có thể gạt bỏ!”
Bạch Ngữ Yên rất kích động, muốn hỏi Bạch Vi, có phải cũng như như nàng, đã trùng sinh trở về hay không.
Ngay sau đó, nàng bị người hầu kéo ra ngoài.
Bạch Khải Lộc bị người đuổi ra ngoài, ánh mắt nhìn Bạch Vi trông rất khiếp người!
Triệu lão gia sắc mặt âm trầm, không ngờ Bạch Ngữ Yên lại gian lận!
Ông ta tức giận rời khỏi bàn, ném tấm thẻ gỗ cho người hầu, không chịu nhận nợ!
Hội trưởng nhanh chóng khống chế cục diện,, ngoại trừ Bạch Vi vẫn giữ nguyên thứ hạng, các thứ hạng khác tăng lên một bậc.
Người hầu hỏi Bạch Vi, có muốn bán tác phẩm không.
Bạch Vi do dự một lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Rất nhanh, người hầu mang tới 6.120 lượng ngân phiếu đưa cho Bạch Vi.
Tạ Ngọc Trác đếm: "Sao lại thiếu bạc?"
"Hội trường của chúng ta tính phí mười lợi tức."
"Hắc tâm!" Tạ Ngọc Trác đau lòng nhỏ máu: "Khó trách lại chăm chỉ như vậy, xem ra là muốn thừa cơ kiếm tiền!"
Bạch Vi nhìn thấy người hầu thay đổi sắc mặt, đạp Tạ Ngọc Trác một cước, để hắn ngậm miệng. Đem ngân phiếu nhét vào trong tay áo, vội vàng chạy ra bên ngoài, muốn đuổi theo Bạch Ngữ Yên thăm dò sự tình 'Hồ Sen Đồng Thú'.
Thương nhân buôn ngọc tập trung bên ngoài hội trường, nhìn thấy Bạch Vi bước ra, họ đã vây quanh nàng, hướng nàng lấy lòng.
Bạch Khải Lộc sắc mặt xanh đen, nhìn Bạch Vi xuân phong đắc ý, tức đến bể phổi!
Bạch Ngữ Yên ngơ ngác nhìn vinh quang lẽ ra phải thuộc về mình, tất cả đều rơi trên người Bạch Vi, khí huyết dâng lên.
"Yên nhi, trước để nàng ta đắc ý đi, mặc dù ngươi bị xóa tên khỏi đại hội tuyển bảo, nhưng danh tiếng của ngươi rất nổi bật, bọn họ đều thông cảm cho ngươi. Chỉ cần cửa tiệm của Bạch gia không sụp đổ, chúng ta có thể đông sơn tái khởi." Bạch Khải Lộc trong lòng tức giận Bạch Ngữ Yên tìm đường chết, nhưng không dám phát tác, Bạch Ngữ Yên chính là cây rụng tiền của ông ta.
Bạch Ngữ Yên gật đầu, miễn cưỡng đè nén hận ý dâng trào trong lòng: "Đúng vậy! Chúng ta còn có tiệm ngọc khí!"
Nàng vẫn chưa thua!
——
Trên chiếc xe ngựa bọc vải xanh bên đường, bên trong truyền ra vài tiếng ho khan của nam tử.
Nam tử cầm khăn che miệng, ho đến nỗi lồng ngực rung lên, khuôn mặt tái nhợt càng trở nên tái nhợt hơn.
Nguyên Bảo vội vàng đưa một chén nước, phục vụ nam tử uống.
Cổ họng khô ngứa trở nên thoải mái sau khi được nước ấm tráng qua, cơn ho cũng được giảm bớt.
Thẩm Ngọc ngồi đối diện hắn, nhìn nam tử uống xong một bát thuốc, suy yếu dựa vào trên cái gối mềm, thuận tay đắp một tấm chăn mỏng cho hắn.
"Đã nhiều năm không gặp, sức khỏe của ngươi vẫn không có tiến triển gì."
Ngược lại càng trở nên tệ hơn.
Đôi môi của Đoạn Vân Lam trắng nhạt, con ngươi màu nâu thanh lãnh tĩnh mịch. Nghe vậy, hắn thản nhiên mỉm cười, trong mắt dường như có ánh sáng dao động, tiếp thêm một chút sinh lực cho khuôn mặt tái nhợt của hắn, khiến hắn càng thêm càng tú mỹ điệt lệ.
“Vị tiểu nương tử kia là gì của ngươi?” Hắn đem phật châu đeo vào cổ tay, khẽ vén rèm xe lên, nhìn Bạch Vi như chúng tinh phủng nguyệt: “Là người ngươi ngưỡng mộ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro