Chương 46: Gian Lận
Người ra giá ngồi ở trong góc hơi khuất.
Bạch Vi nhìn tới, không thấy rõ mặt người ra giá, nhưng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người đó, nhìn qua còn rất trẻ.
Hắn đang ngồi trên xe lăn, khoác áo choàng, tay cầm một chuỗi phật châu đặt trên tay vịn.
Đoạn La Xuân nhìn thấy người tới, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhìn Bạch Vi trong mắt, không khỏi càng thêm tò mò.
Lập tức, cảm thấy là ông đã suy nghĩ nhiều.
Đế Vương Lục có giá trị không nhỏ.
Kỹ nghệ điêu khắc của Bạch Vi xuất thần nhập hóa, càng nâng cao giá trị của nó.
Điêu khắc ngọc vốn không có cái ta, nhưng tác phẩm của Bạch Vi lại là vật thể hiện được bên trong có ta.
Người kia đấu giá, đó là điều dễ hiểu.
"Khắc một con bọ cạp thì rất đơn giản, nhưng để đạt được cảnh giới như này thì rất hiếm thấy, trong đại hội tuyển bảo, coi trọng nhất là điêu khắc sư. Tác phẩm này, vô luận là về mặt điêu khắc hay ngọc thạch, đều đáng giá để cho người ta vung tiền như rác!" Đoạn La Xuân nhìn chung quanh, nhìn những vị khách quý đang âm thầm tự đánh giá: "Các vị có thể được mời đến đây tham gia đại hội tuyển bảo, hẳn phải biết quy tắc trong đó, công bình công chính."
Ông lúc này mới hiểu được dụng ý, vì sao tri phủ muốn ông đích thân đến một lần.
Những năm qua người đoạt giải khôi thủ, sẽ không tiếp tục tham gia vì sợ mất danh tiếng nếu không tạo ra được một tác phẩm nổi bật.
Mà bây giờ Bạch Ngữ Yên đã tham gia đại hội tuyển bảo liên tiếp hai kỳ, người cùng nàng lui tới vì lợi ích, tất nhiên sẽ để nàng một lần nữa đoạt giải khôi thủ.
Bạch Ngữ Yên sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ!
Không nghĩ tới Đoạn La Xuân thay Bạch Vi ra mặt!
Vội vàng nhìn các vị khách quý đấu giá, hy vọng bọn họ không bị Đoạn La Xuân kích động!
Các khách quý khi nhìn thấy Đoạn La Xuân, sau đó nhận ra ông, đều âm thầm kinh ngạc.
Nơi nào còn dám lo lắng cho lợi ích trước mắt của chính mình? Hơn nữa, kỹ nghệ điêu khắc của Bạch Vi, ai cũng thấy rõ. Cho dù cố tình trấn áp, nhưng với thủ nghệ của nàng, sau này vẫn có thể nhất phi trùng thiên!
"Bốn ngàn hai trăm lượng."
"Bốn ngàn tám trăm lượng."
"..."
"..."
"Năm ngàn sáu trăm lượng!"
Hai tay của Bạch Ngữ Yên đặt trên đầu gối phát run, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Bạch Khải Lộc sắc mặt tái xanh, giá đã vượt qua bọn họ một nửa!
"Yên nhi..."
"Câm miệng!" Bạch Ngữ Yên mất khống chế cảm xúc, tức giận hét lên.
"Sáu ngàn tám trăm lượng!"
Đấu giá sư gõ búa cuối cùng!
Răng của Bạch Ngữ Yên cơ hồ cắn nát!
Triệu lão gia sắc mặt rất khó coi, ông không ngờ Bạch Vi lại là hắc mã lần này! Khi nhìn thấy tác phẩm Đế Vương Lục, ông biết mình đã phạm sai lầm!
Nhưng ông đã chụp tác phẩm của Bạch Ngữ Yên, lại tranh giành tác phẩm của Bạch Vi, hai đầu đều không chiếm được chỗ tốt.
Tạ Ngọc Trác nhìn thẳng về phía trước, con số sáu ngàn tám trăm lượng không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn, lúc tách ra thì dường như nhận ra, nhưng lúc ghép lại thì lại không dám nhận!
Bạch Vi trong lòng cũng chấn động, nàng không ngờ lão hũ bên cạnh lại thay nàng nói chuyện.
Nàng không khỏi nhìn về phía góc khuất, nơi người hầu đem tấm thẻ gỗ đưa cho hạ nhân đứng phía sau lưng nam nhân kia.
"Vi muội, ta đang nằm mơ sao? Muội nhéo tôi một cái!"
"Tự huynh nhéo đi."
Tạ Ngọc Trác tự nhéo đùi mình một cái, đau đến nhe răng trợn mắt, kích động đến tay chân run rẩy. "Đời ta chưa bao giờ thấy qua nhiều bạc như vậy! Với số bạc này, ta có thể cưới nương tử rồi!"
Bạch Vi cười lạnh nói: "Huynh còn đang nằm mơ à? Tác phẩm ta dự thi, cùng huynh có quan hệ gì?"
Nhờ liều thuốc mạnh này mà tay chân của Tạ Ngọc Trác không còn run nữa, người suýt chút nữa thì ngất đi.
Cả người tê liệt, ngã xuống ghế, than ngắn thở dài.
Đoạn La Xuân tán thưởng nói: "Nha đầu, là ta nhìn lầm, bây giờ là hậu sinh khả úy a!"
"Ngài quá khen, nếu không phải vừa rồi ngài trượng nghĩa tương trợ, ta nơi nào có thể lấy được thành tích như bây giờ?"
Đoạn La Xuân lắc đầu: "Bất kỳ vinh quang nào cũng không phải là ngẫu nhiên, đó là mồ hôi cùng cần cù chăm chỉ đắp lên. Ngươi có thể gánh nổi phần vinh quang này, không nên bị mai một."
Bạch Vi cảm thấy vui mừng nhưng cũng chua chát, mọi cố gắng của mình đều không có uổng phí. Ngay cả trong bối cảnh mà lợi ích là trên hết thì vẫn không thiếu những người chính trực sẽ đứng ra đòi lại công đạo vì ngươi.
Sau đó, Đoạn La Xuân cùng Bạch Vi đã bình luận, trao đổi quan điểm của họ về các tác phẩm, điều này đã mang lại cho họ rất nhiều lợi ích. Họ đều kinh ngạc trước những kiến giải độc đáo và tư duy sáng tạo rộng mở của nhau, đồng thời sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng.
Đấu giá rất nhanh kết thúc.
Người hầu chuyển đến một cái bàn dài, hai mươi tác phẩm đứng đầu, được sắp xếp theo thứ tự.
Không có gì ngạc nhiên khi tác phẩm của Bạch Vi đã đoạt được khôi thủ.
Bạch Ngữ Yên xếp thứ hai.
Tác phẩm của Hoài Viễn - Vọng Nguyệt giành vị trí thứ ba.
"Tác phẩm đoạt khôi thủ hôm nay, xem như kiếm tẩu thiên phong*, lại như chém sáu tướng phá năm quan, độc chiếm vị trí đầu bảng!" Hội trưởng mời người đoạt giải lên đài, bán một cái nút: "Rốt cuộc là ai đã điêu khắc được một tác phẩm độc nhất như vậy?"
** Kiếm tẩu thiên phong: Nó có nghĩa là đi ngược lại chuẩn mực và tìm ra một số cách mới và khác biệt để giải quyết vấn đề nhằm đạt được chiến thắng bất ngờ(gg dịch)
Mọi người đều nhao nhao nhìn Tạ Ngọc Trác và Bạch Vi, có thể điêu khắc ra tác phẩm có khí thế ngạo nghễ như thế này, tất nhiên là Tạ Ngọc Trác.
Bạch Ngữ Yên gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Trác, dám cản đường nàng, vậy thì đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt!
"Chắc chắn các ngươi đã đoán sai!" Hội trưởng thần bí nói: "Cho mời người dự thi số ba mươi sáu Bạch Vi!"
Bạch Vi? Nữ nhân?!
Mọi người đều há hốc mồm!
Bạch Khải Lộc phản ứng kịch liệt: "Gian lận! Bạch Vi gian lận!"
Bạch Ngữ Yên hoàn toàn không tin Bạch Vi có bản lĩnh này, sắc mặt khó coi: "Bạch Vi là đại tỷ của ta, nàng ấy mới học điêu khắc ngọc được mấy tháng, làm sao nàng ấy có thể điêu khắc điêu luyện như vậy? Chư vị đến dự thi, có vị nào mà không phải trải qua thiên truy bách luyện? Giải thưởng này trao cho nàng, đem chúng ta đặt ở chỗ nào? Làm sao có thể có sự công bằng?"
Mọi người đều bối rối, có người dám gian lận?
Bạch Vi còn quá trẻ, lại là nữ nhân, ai cũng không tin nàng có khí phách như vậy.
Phần lớn đều tin lời Bạch Ngữ Yên nói.
Bạch Ngữ Yên trong lòng cười lạnh, Bạch Vi đang tự tìm đường chết, nàng sẽ thành toàn Bạch Vi!
"Hội trưởng, nếu cầm tác phẩm của người khác dự thi, sẽ bị xóa tên, trục xuất, vĩnh viễn không được phép tham gia đại hội tuyển bảo!"
Hội trưởng không khỏi nhìn về phía Đoạn La Xuân.
Đoạn La Xuân nói: "Dựa theo quy định, kẻ mạo danh sẽ bị trục xuất khỏi đại hội tuyển bảo. Ta tin tưởng ánh mắt mình, Bạch Vi xứng đáng nhận được vinh quang đặc biệt như vậy!"
Bạch Ngữ Yên cắn răng nuốt hận, dù có cố gắng trả giá thế nào, nàng cũng không thể lọt vào mắt xanh của Đoạn La Xuân.
Bạch Vi cái gì cũng không cần làm, cũng có được sự che chở của Đoạn La Xuân, làm sao nàng có thể không hận?
Nàng ta hùng hổ dọa người, nói: "Ngài và Bạch Vi quen biết, nếu không đưa ra được bằng chứng xác thực, chúng ta sẽ không có cách nào tin phục!"
"Hội trưởng, người bị hiềm nghi phải đưa ra bằng chứng chứng minh mình trong sạch, ăn nói suông, ai cũng có thể nói."
"Nếu kẻ mạo danh có thể đoạt được khôi thủ, sau này người người đều làm như vậy, chẳng phải là phá hư quy củ sao? Cái đại hội tuyển bảo này còn có ý nghĩa gì?"
Bạch Ngữ Yên nhìn mọi người tấn công Bạch Vi, hơi thở ngột ngạt mà nàng ta đang đè nén trong ngực cuối cùng cũng phun ra.
Hội trưởng nhìn Bạch Vi: "Ngươi có thể chứng minh tác phẩm này là do ngươi điêu khắc ra không?"
Bạch Vi bước lên đài, nhìn mấy người dự thi tức giận bất bình, chờ nàng đưa ra bằng chứng.
Nàng mím môi nói: "Ta không có bằng chứng."
Mọi người đều náo động.
"Tay nghề sống không cần bằng chứng, chỉ cần một bộ công cụ, một khối ngọc thạch, dùng sự thật nói chuyện."
Mọi người đều im lặng, thủ pháp điêu khắc của mỗi người đều có phong cách riêng, không có cách nào để làm giả nó.
"Nếu là người có kỹ nghệ cao thâm, hoàn toàn có thể bắt chước phong cách của ngươi." Bạch Ngữ Yên nhìn Bạch Vi mười phần thản nhiên, nghĩa chính ngôn từ nói: "Nếu dám dùng tác phẩm của người khác để tạo danh tiếng cho mình thì nên nghiêm trị, ngăn chặn loại thoái quen này!"
Bạch Vi gật đầu một cái: "Nhị muội, lời này của ngươi nói không sai."
Bạch Ngữ Yên đè xuống bất an trong lòng, nói: "Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận!"
"Ngươi thừa nhận ngươi dùng tác phẩm của người khác để dự thi sao?" Bạch Vi hỏi ngược lại.
Đồng tử của Bạch Ngữ Yên co rút lại.
"Phóng cái rắm vào mặt nương ngươi!" Bạch Khải Lộc hét lên: "Bạch Vi, tại sao lòng dạ ngươi lại đen như vậy? Yên nhi là đường muội của ngươi, chính mình tài nghệ không bằng người khác, gian lận. Nàng đòi công đạo cho mọi người nên vạch trần ngươi, người ghi hận trong lòng, cắn ngược Yên Nhi một ngụm! Loại người đức hạnh không được như ngươi, đừng nói tham gia đại hội tuyển bảo, tới chỗ này đều là ô uế chỗ ngồi!"
Bạch Vi chế giễu lại: " Lời nói này tốt, loại tiểu nhân như các ngươi không xứng tham gia đại hội tuyển bảo!"
"Đồ tiểu tạp chủng, có nương sinh mà không có nương dạy, lão tử hôm nay sẽ dạy ngươi làm người, làm thế nào kính trọng trưởng bối!" Bạch Khải Lộc bị chọc tức, xông lên muốn đi giáo huấn Bạch Vi.
Bạch Vi dùng tay trái nắm chặt cổ tay ông ta, dùng khuỷu tay phải chạm vào khớp khuỷu tay ông ta.
Bạch Khải Lộc đau đớn hét lên.
Bạch Vi đẩy Bạch Khải Lộc ra, nói với hội trường: "Thỉnh hội trưởng chuyển hai bộ dụng cụ, ta và nhị muội, mỗi người sẽ điêu khắc một tác phẩm." Nàng đảo mắt nhìn Hồ Sen Đồng Thú, đáy mắt đầy lãnh ý: "Là thật là giả, đợi chút nữa sẽ hiểu!"
Sắc mặt Bạch Ngữ Yên tái nhợt, mở miệng định nói gì đó, hội trưởng đã cho người đem công cụ mang lên.
Bạch Vi chọn lựa một khối đá, bắt đầu động thủ.
Bạch Ngữ Yên đứng bất động.
Bạch Khải Lộc hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Vi, thúc giục nói: "Yên nhi, ngươi thay cha xả khí, không cần lưu tình cho tiện nhân này! Ngươi xem nàng là thân thích, nhưng trong mắt nàng không coi ta là nhị thúc!"
Bạch Ngữ Yên sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cầm một khối ngọc hồi lâu không hề động.
Làm thế nào cũng không nghĩ tới, lửa này đốt tới trên đầu của nàng.
Mọi người thấy Bạch Ngữ Yên không nhúc nhích, ngược lại Bạch Vi đã cắt giũa, bọn họ không khỏi lẩm bẩm.
"Làm sao ngươi còn bất động? Không phải là ngươi cầm tác phẩm của người khác dự thi, vừa ăn cướp vừa la làng a?"
Tay Bạch Ngữ Yên run lên, tiếng chất vấn bên tai không dứt, ánh mắt khinh thường của bọn họ, cơ hồ muốn bức nàng phát điên.
Hít một hơi thật sâu, nâng bút vẽ một cách thô bạo. Tay phải ẩn ẩn có cảm giác đau đớn, sau khi vẽ được vài nét, tay bắt đầu run rẩy. Thương gân động cốt một trăm ngày, tay của nàng còn chưa khỏi hẳn, càng nóng vội, càng vẽ không tốt, nhìn thấy đường nét xiên quẹo, Bạch Ngữ Yên hỏng mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro