Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45: Một Cái Tát Vào Mặt!

Tạ Ngọc Trác mở to mắt: "Chuyện gì vậy? Không phải số của chúng ta là ba mươi sáu sao? Tại sao lại sớm hơn một số? Ơ... không đúng, của chúng ta là Đế Vương Lục, muội đổi nguyên thạch à?"

Bạch ngọc điêu khắc hài đồng, hoa sen, cá chép, đỉnh đầu lá sen là mảnh xanh lục, điểm xuyết vài giọt sương trắng, phảng phất như sắp nhỏ xuống từ mép lá sen.

Bạch Vi nhìn chằm chằm vào ngọc khí, ánh mắt dần dần tối sầm.

Hồ Sen Đồng Thú là tác phẩm đã đoạt giải ở kiếp trước của nàng, lấy cảm hứng lúc nàng sinh hoạt ở nông thôn.

Bây giờ bị người khác đạo lại, dùng làm tác phẩm để dự thi.

Nàng nghi ngờ bức tranh mẫu đã bị sao chép.

Tạ Ngọc Trác rất giật mình, bức tranh mẫu này không phải từ tay hắn truyền ra.

Hắn không biết bức tranh mẫu đã bị người sao chép, tán dương: "Muội được lắm nha! Đổi nguyên thạch khác, hiệu ứng rất không tệ. Sự tương phản mạnh mẽ giữa hai màu này có thể làm nổi bật chủ đề một cách trực quan. Quan niệm nghệ thuật và bầu không khí tốt hơn, nó nhất định là một tác phẩm điêu khắc sống!"

Sắc mặt Bạch Vi tối sầm.

Tạ Ngọc Trác không hề nhận ra, nhìn chằm chằm vào kệ trưng bày, nghe giám ngọc sư khen không dứt miệng, trong bụng như nở hoa, cười đến mức khóe miệng kéo đến mang tai.

Vui vẻ rạo rực mà xoa hai tay, kiềm chế hưng phấn: "Thấy chưa? Những thương nhân buôn ngọc kia ánh mắt đều sáng ngời, chúng ta sẽ ổn, nhất định tám chín phần mười sẽ thắng giải!"

"Món ngọc khí này đầy tính hài đồng, khắc hoạ vô cùng sinh động, bản thân chúng ta có thể cảm nhận được niềm vui của những hài đồng đang nghịch nước, đồng thời cũng có thể nghe thấy âm thanh cá nhảy lên khỏi mặt nước. Bố cục vô cùng khéo léo, các tiết khắc họa đều rất chân thực, vô luận là màu sắc, sáng tạo ra ý cảnh hay là chạm khắc đều không chê vào đâu được, có giá trị sưu tầm và thưởng thức cao.” Đấu giá sư lớn tiếng nói: “Giá khởi điểm là ba trăm lượng bạc."
Mọi người đều náo động.

Chất lượng ngọc là thượng đẳng, việc chạm khắc và phối màu đều rất khéo léo.

Giá khởi điểm ba trăm lượng... giá có cao quá không?

Những người có đôi mắt tinh tường đã có thể ngửi thấy thứ gì đó bất thường, nhìn từ tay nghề chạm khắc gần như có thể biết đó là xuất ra từ tay người nào.

Trong lúc nhất thời, cạnh tranh rất khốc liệt.

Triệu lão gia bình tĩnh lại, theo lệ thường, tác phẩm của khôi thủ lần trước sẽ được đặt làm áp trục cuối cùng.

Ông ta không ngờ lại có thể đưa ra trước, lập tức cho người ra giá: “Tám trăm lượng!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Tạ Ngọc Trác nhiệt huyết tăng cao, hưng phấn đến mức vung nắm đấm mỗi khi có người đưa ra giá cao: “Tác phẩm dẫn trước đó, cao nhất chỉ có ba trăm lượng, của chúng ta gần hai ngàn lượng, cái này còn có ai có thể vượt qua chúng ta?"

Tạ Ngọc Trác cảm thấy linh hồn mình đang bay ra ngoài, nhảy múa lộn nhào, nhìn thấy mình bị vô số thỏi vàng chôn vùi.

Bạch Vi sâu kín nhìn hắn, nhe răng trắng nõn, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Muội báo cho huynh một tin tức tốt."

"Cái gì?"

"Muội không hề đổi nguyên thạch."

Tạ Ngọc Trác ngây ra như phỗng, nụ cười trên mặt cứng đờ, từng tấc từng tấc nứt ra.

"Cái này... cái này không phải của chúng ta?"

Tạ Ngọc Trác khóc không ra nước mắt, ba ngàn lượng a!

Họ có thể vượt qua sao?

Không đúng!

“Chúng ta cũng là Hồ Sen Đồng Thú, cùng một tác phẩm, nói như vậy, không phải chúng ta sẽ bị tố là đạo văn sao?” Tạ Ngọc Trác cảm thấy như thể mình sắp bị sấm sét giữa trời quang đánh tan thành từng mảnh! "Xong rồi! Ta là tạo nghiệp gì nha! Đừng nói là bảo trụ sản nghiệp tổ tiên, ngay cả danh tiếng cũng đều khó giữ được a!” May mắn là đại hội tuyển bảo rất nhân đạo, nếu giá cả không vừa ý, bọn họ có thể hủy giao dịch, không đến mức mất cả chì lẫn chài!

Bạch Vi phớt lờ Tạ Ngọc Trác, nàng muốn biết giá đấu cuối cùng của món ngọc khí này là bao nhiêu.

"Ba ngàn lượng! Giá đấu cuối cùng là ba ngàn lượng, hiện tại là tác phẩm có giá đấu cao nhất, dẫn đầu bảng." Đấu giá sư lật ra thẻ bài, cười nói: "Món ngọc khí này là xuất từ tay khôi thủ lần trước Bạch Ngữ Yên, không biết lần này có thể đoạt được vinh quang hay không?"

Triệu lão gia nhận tấm thẻ gỗ, thở phào nhẹ nhõm khi nghe đấu giá sư tiết lộ đó là tác phẩm của Bạch Ngữ Yên.

Ba ngàn lượng bạc này, không hề lãng phí!

Bạch Ngữ Yên không hài lòng lắm, trước đây giá đấu của Bạch Vi là bốn ngàn lượng. Nhưng Hồ Sen Đồng Thú lại cao hơn tác phẩm trước của nàng hai trăm lượng.

Nàng đứng dậy, đoan trang, tao nhã, gật đầu chào mọi người để tỏ lòng cảm kích.

Quay đầu trông thấy Bạch Vi sắc mặt âm trầm, Tạ Ngọc Trác uể oải suy sụp, Đoạn La Xuân trầm ngâm, Bạch Ngữ Yên cảm thấy yên tâm.

Không khỏi cong lên khóe miệng, nở nụ cười thân thiện với Bạch Vi.

Bạch Vi lạnh lùng nhìn nàng ta, ý niệm Bạch Ngữ Yên xuyên không lại hiện lên trong đầu.

Nếu hai người đến cùng từ một thế giới, sẽ không có gì lạ nếu nàng ta cũng biết Hồ Sen Đồng Thú.

"Tiếp theo, là tác phẩm số ba mươi sáu, Trừ Tà Tránh Ôn." Đấu giá sư báo ra tên của tác phẩm, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.

Các tác phẩm đưa tới dự thi, tên đều là tình thơ ý họa.

Cái này thì đặc biệt.

Lại nhịn không được sinh lòng hiếu kỳ, muốn xem một chút là tác phẩm như thế nào mà được đặt tên như vậy.

Bạch Ngữ Yên trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, có thể bán được hai trăm lượng cũng coi là tốt!

Tạ Ngọc Trác suýt chút nữa nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn Bạch Vi: "Muội khắc cái đồ chơi gì?" Nghe đến tên, hắn nhất thời lạnh sống lưng!

Bạch Vi mím môi không nói gì.

Đoạn La Xuân cũng trừng mắt, tức hổn hển, giận dữ muốn mắng Bạch Vi, nhưng lại không có tư cách, tức giận đút hai tay vào ống tay áo, muốn xem Bạch Vi phá hủy ngọc như thế nào.

Người hầu nhìn tư thế nhàn tản của mọi người, vẻ mặt cũng không mấy mong đợi, một tay nhấc tấm vải đỏ lên.

Mọi người tò mò liếc nhìn một cái, sau đó tinh thần chấn động!

Đế Vương Lục!

Đè xuống đáy lòng kinh đào hải lãng, tinh tế thưởng thức bộ dạng tác phẩm, lúc này mới nhận ra điêu khắc là một con bọ cạp.

Hai chiếc kìm lớn cuộn tròn, giống như hai nắm đấm to co lại. Nhiều chân cuộn tròn giống như trường mâu đại đao, khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ về một pháo đài kiên cố. Cái đuôi nhọn chứa nọc độc, dựng lên phía trên lưng, trông giống như một cây cung đã lắp tên, khí thế bức người.

Tác phẩm này mang đến cho mọi người một tác động thị giác rất lớn, không ai dám điêu khắc một con bọ cạp để tới dự thi, chứ đừng nói đến việc khắc ra khí chất bá đạo dường như không thể phá hủy này! Cần loại trạng thái tinh thần nào để khắc họa khí thế của nó một cách tinh tế như vậy?

Đoạn La Xuân bị rung động.

Sự theo đuổi sáng tạo lớn mật của Bạch Vi xuất phát từ những hạn chế về thời gian và vật liệu.

Dùng ngọc thạch điêu khắc, vốn chính là tiếc vật liệu như vàng, thể hiện tay nghề tùy theo vật liệu. Điêu khắc không thành Hồ Sen Đồng Thú, là bởi vì chuyện giữa Lưu lão thái cùng Lưu gia, nàng dùng bọ cạp độc làm vật trung gian sáng tạo, nhưng thực chất là nàng đã đưa bản thân mình vào đó.

Mục đích của việc tham gia thi đấu là để chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật và giá trị bộ sưu tập, bọ cạp và "mang con" có cách phát âm giống nhau, đây là điềm lành.

Đại sảnh im lặng một lúc, có người phá vỡ trầm mặc, nói: "Tác phẩm này nắm bắt được đặc điểm của con bọ cạp. Việc khắc họa các chi của nó khiến nó giống như đang vặn vẹo và thở hổn hển, khiến nó trở nên sống động."

"Bọ cạp là vật trấn tà công độc, tạo hình của nó có vẻ như đang phòng thủ, lại như đang ngủ đông, vận sức chuẩn bị tấn công. Điêu khắc tinh xảo, áp dụng nhiều phương pháp điêu khắc khác nhau, nó vừa mang vẻ đẹp của phương nam vừa mang vẻ chi hùng của phương bắc, nó có một sức quyến rũ độc đáo." Đấu giá sư mỉm cười nói: "Bản thân chất ngọc này là một loại ngọc quý hiếm Đế Vương Lục, tăng thêm kỹ nghệ xảo đoạt thiên công, không biết có thể nổi bật không!"

Bạch Ngữ Yên đang chờ xem trò cười, khi nhìn thấy món ngọc khí sống động như thật, nàng ta không thể tin vào mắt mình.

Kỹ nghệ của Tạ Ngọc Trác cao thâm đến như thế sao?

Căn bản là không có khả năng!

Ẩn ẩn một ý niệm mơ hồ sắp bật ra, nhưng bị nàng thật sâu đè xuống, không dám nghĩ đó là từ tay Bạch Vi xuất ra!

Bạch Ngữ Yên cắn môi, xác định Tạ Ngọc Trác đã trả rất nhiều bạc để mời người điêu khắc tác phẩm!

Bạch Khải Lộc cảm thấy bất an, ông ta không thể phân biệt được tốt xấu, nhưng bầu không khí tại hiện trường khiến ông ta rất bất an.

"Yên nhi, đừng lo lắng, món ngọc khí này chất ngọc tuy thượng thừa, được điêu khắc tinh xảo thì như thế nào? Bọ cạp này là độc vật, ai sẽ bỏ ra nhiều bạc để mua nó?"

Nghe được lời của Bạch Khải Lộc, Bạch Ngữ Yên cũng không có buông lõng. Trong mắt những điêu ngọc sư, bọ cạp ngọc là một chủ đề thượng cấp. Nó có thể trừ tà, mang lại may mắn, đồng thời còn ẩn ý độc giáp một phương, quân tử tu thân.

Vì tính độc đáo của nó nên nó sẽ không được sử dụng trong những dịp quan trọng.

Chính vì sự độc đáo đó mà nó càng trở nên bắt mắt hơn!

Bạch Ngữ Yên siết chặt hai tay.

Đấu giá sư nhìn người hầu trình lên giá khởi điểm, không khỏi liếc mắt, nhìn giám ngọc sư một cái: "Trừ Tà Tránh Ôn, giá khởi điểm là hai trăm lượng, cuộc đấu giá bắt đầu!"

Hiện trường hoàn toàn im lặng.

Đấu giá sư bị sốc, đây là không có ai ra giá?

Một chuyện chưa từng xảy ra trước đây!

Bạch Ngữ Yên thần kinh căng thẳng dần thả lỏng, nàng ta cúi đầu, khóe miệng nhếch lên vui sướng.

Có lẽ nàng đã lo lắng quá nhiều!

"Ba trăm lượng!"

Một tiếng ra giá này dường như đã phá vỡ xiềng xích.

"Ba trăm mười lượng!"

"Bốn trăm lượng!"

"..."

"Hai ngàn sáu trăm lượng!"

Tạ Ngọc Trác hai tay nắm chặt nắm đấm, nín thở khi nghe thấy giá dừng lại ở mức hai nghìn chín trăm tám mươi lượng, tim hắn gần như ngừng đập!

Bạch Vi cũng rất căng thẳng, tim như nghẹn trong cổ họng.

Chẳng lẽ phải thua một người đã đạo văn tác phẩm của nàng sao?

Đấu giá sư đang đếm ngược.

Nụ cười trong mắt Bạch Ngữ Yên càng đậm, cho dù là Đế Vương Lục thì như thế nào? Tạ Ngọc Trác mới lộ diện, ai sẽ cho hắn mặt mũi?

Nếu đấu giá sư báo ra tác phẩm của nàng trước, đại đa số mọi người sẽ lưu mặt mũi cho nàng, các tác phẩm đấu giá tiếp theo sẽ lưu chỗ trống, như thế sẽ không đắc tội nàng.

Tác phẩm này có thể bán được gần ba ngàn lượng, coi như tổ tiên của Tạ Ngọc Trác đã tích đức rồi!

Bạch Ngữ Yên thoải mái tựa lưng vào ghế, gần như không có chút nghi ngờ nào về chuyện nàng ta có thể đoạt được khôi thủ!

"Bốn ngàn lượng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro