Chương 44: Đấu Giá
Bạch Vi vẫn còn ngái ngủ, gió lạnh thổi vào mặt, giúp nàng xua đi cơn buồn ngủ, nâng cao tinh thần.
"Trời hôm nay quá lạnh rồi, ở đằng trước làm gì mà không đi nhanh hơn a? Ta nhanh chết cóng như một con cẩu ngốc rồi." Tạ Ngọc Trác lạnh đến rụt cổ lại, giậm chân, nhìn hai quầng thâm dưới bọng mắt của Bạch Vi. “Cái đồ vật kia, sáng ngày hôm nay muội mới đánh bóng xong à, còn nói là chạm khắc xong rồi sẽ đưa cho ta thưởng thức một chút.”
Hình dáng ra sao, hắn còn chưa biết đâu a.
Tạ Ngọc Trác chạm vào hộp gỗ trong ngực, lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ.
Màu xanh đậm của ngọc quý từng chút một lộ ra.
"Đại tỷ, sao tỷ lại ở đây?"
Bạch Ngữ Yên đột nhiên lên tiếng, dọa Tạ Ngọc Trác sợ đến mức đóng sầm hộp gỗ lại, suýt nữa làm nó rơi xuống đất.
"Các ngươi cũng tới đây tham gia đại hội tuyển bảo sao?" Bạch Ngữ Yên nhìn thấy Tạ Ngọc Trác cầm trong tay chiếc hộp coi như bảo bối, ý tứ không rõ nở nụ cười, ngẩng đầu, nhìn hàng dài người xếp hàng: "Bên ngoài rét lạnh lắm, các ngươi có muốn cùng ta đi vào không?"
Tạ Ngọc Trác rất động tâm, hâm mộ Bạch Ngữ Yên. Nàng ta là khôi thủ lần trước, cho nên nàng ta có quyền hạn đặc biệt.
Bạch Vi từ chối nhã nhặn: "Chúng ta là người mới, nhất định phải tuân thủ quy củ. Nhị muội, ngươi và nhị thúc cứ đi trước a."
Bạch Ngữ Yên cũng không có ép buộc, chỉ thuận miệng nhắc tới rồi đi về phía Bạch Khải Lộc.
Bạch Khải Lộc hỏi nàng ta: “Bạch Vi cũng tới dự thi à?”
"Tạ Ngọc Trác là sư phụ của nàng ta, nàng ta đi theo Tạ Ngọc Trác đến để học hỏi kinh nghiệm thôi." Bạch Ngữ Yên giọng mỉa mai nói: "Ta đoán nàng ta, ngay cả tư cách tham gia cũng không có."
Bạch Khải Lộc không khỏi vui mừng nói: "Khuê nữ, ngươi thật cho cha thể diện a!"
Bạch Ngữ Yên căn dặn người gác cổng, đợi chút nữa khi Bạch Vi không có lấy được tư cách vào cửa, cứ xem như nàng ta là họ hàng của mình mà thả Bạch Vi vào cửa.
Để Bạch Vi tận mắt chứng kiến mình đoạt lấy đi vinh quang vốn thuộc về nàng ta như thế nào!
Bạch Vi nhìn Bạch Ngữ Yên ánh mắt đầy ẩn ý, cảm thấy khó hiểu.
"Đi thôi, đi thôi! Đến lượt chúng ta kìa!" Tạ Ngọc Trác đẩy Bạch Vi về phía trước, đặt hộp gỗ lên bàn.
Quản sự "bộp" đem một tờ giấy cứng hình tròn dính chút hồ dán lên, sau đó dùng bút lông viết số thứ tự.
Một người hầu khác, ôm hộp gỗ đến một bên gian phòng, khoảng một khắc sau mới đi ra, trong tay bưng một mâm gỗ, ngọc khí đặt trên mâm gỗ, dùng một mảnh vải đỏ phủ lên, sau đó dẫn Bạch Vi cùng Tạ Ngọc Trác đến sảnh triển lãm.
Đây là đủ tư cách tham gia rồi.
Sảnh triển lãm rất rộng lớn, có thể chứa từ bốn đến năm trăm người. Ba mặt đều là chỗ ngồi, xếp thành hàng như cầu thang. Giám ngọc sư ngồi ở vị trí phía trước, ngay chính giữa, còn các khách quý thì được sắp xếp ngồi ở hàng thứ hai. Không gian ở giữa bỏ trống, được đặt một cái bàn vuông để trưng bày các món ngọc khí. Sau khi giám ngọc sư đánh giá chúng, đấu giá sư sẽ phụ trách giới thiệu việc đấu giá. Phía sau đấu giá sư, toàn bộ mặt vách tường đó được làm thành kệ tủ, nơi đặt những tác phẩm ngọc khí được chọn.
Tác phẩm của Bạch Vi được xếp ở thứ ba mươi sáu, tác phẩm ngọc khí được đặt trên bàn đánh số thứ ba mươi sáu, người hầu đem một tấm bảng gỗ đưa cho Bạch Vi, dẫn nàng ngồi xuống vị trí tương ứng.
Những người bước vào sảnh triển lãm đều yên tĩnh quy củ ngồi xuống, thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện với bằng hữu.
Bạch Vi nhìn thấy Triệu lão gia cũng tới, Bạch Ngữ Yên ngồi ở bên cạnh ông ta, hai người trò chuyện vui vẻ.
"Này, khó trách cửa tiệm ngọc khí của Bạch gia lại phát đạt, Bạch Ngữ Yên đã đoạt được khôi thủ, những thương nhân buôn ngọc khí này đều ở đây thổi phồng nàng ta." Tạ Ngọc Trác ghen tị, dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay Bạch Vi: "Muội có nắm chắc mình có thể thắng không?"
Bạch Vi là người mới, còn chưa dung nhập vào trong vòng tròn ngọc khí, nàng còn chưa biết, rốt cuộc đầm nước này sâu cạn bao nhiêu.
Nàng thành thật nói: "Muội không biết."
Tạ Ngọc Trác nhăn mặt như cà tím bị sương giá: "Tuy rằng tay nghề của muội không tệ, nhưng người ở đây cũng không phải là người bình thường, chúng ta không thể đoạt được khôi thủ, nhưng có thể đoạt được giải tay nghề tốt nhất cũng không tệ."
Bạch Vi rất tán thành.
“Chúng ta cũng đi chào hỏi Triệu lão gia đi.” Tạ Ngọc Trác lôi kéo Bạch Vi đi qua.
Bạch Vi còn chưa đến gần, đã nghe thấy Triệu lão gia nói với Bạch Ngữ Yên: "Bạch tiểu thư, ngươi có hứng thú với cửa tiệm trong phiên chợ đó, ngày mai ta sẽ kêu quản gia đem khế đất cho ngươi. Nhưng tác phẩm dự thi của ngươi, nhất định phải để cho ta."
"Triệu lão gia là một người sảng khoái, nhưng ta không có quyền quyết định cuối cùng ai sẽ lấy được món ngọc khí này, còn phải xem nó có lọt vào mắt xanh của ngài hay không." Bạch Ngữ Yên nhận lấy tâm ý của Triệu lão gia, mắt thấy Bạch Vi đang hướng bọn họ đi tới, chỉ còn một khoảng cách ngắn, Bạch Vi bỏ lại Tạ Ngọc Trác một lần nữa trở về chỗ ngồi: "Triệu lão gia, trước tiên xin thứ lỗi, ta không tiếp được ngài nữa, ta nhìn thấy đại tỷ của mình."
Triệu lão gia nhìn theo ánh mắt của Bạch Ngữ Yên, hơi giật mình khi nhìn thấy Bạch Vi cùng Tạ Ngọc Trác.
Tháng trước Tạ Ngọc Trác hỏi ông muốn cửa tiệm đó, là Bạch Vi muốn sang lại, nhưng ông đã từ chối. Bạch Ngữ Yên là khôi thủ lần trước, lần đại hội tuyển bảo này nàng ta có danh vọng rất cao, cho nên ông muốn hối lộ Bạch Ngữ Yên để chia một chén canh.
Bây giờ Bạch Vi cũng đang tham gia đại hội tuyển chọn bảo, với tay nghề điêu khắc của nàng sẽ có cơ hội thủ thắng.
Ông không khỏi bật cười, Tạ Ngọc Trác cùng Bạch Vi không có tiền vốn, không thể kiếm được ngọc thượng hạng, cho dù là tay nghề điêu khắc có tốt, thì giá trị cũng giảm đi rất nhiều.
Bạch Ngữ Yên đang định đi tìm Bạch Vi, thì đã bị một vị lão hủ râu tóc muối tiêu đi trước một bước ngồi ở bên cạnh Bạch Vi.
Sắc mặt của nàng ta không khỏi đại biến!
"Đoạn sư phó, hắn cùng Bạch Vi quen nhau?" Triệu lão gia đã ngồi không yên.
Móng tay của Bạch Ngữ Yên cắm sâu vào lòng bàn tay mình, trong mắt nàng ta gần như phun ra lửa.
Đoạn La Xuân từ trước đến nay luôn sống ẩn dật, không thích lộ diện, vẫn luôn ở phủ thành, Bạch Vi chưa từng tới phủ thành, làm sao nàng ấy biết Đoạn La Xuân?
Nàng ta hít một hơi thật sâu, đè nén sự chua chát trong lòng, cứng ngắc nói: “Ta cũng không biết.”
Có nằm mơ cũng không nghĩ tới Đoạn La Xuân sẽ đích thân đến tham gia đại hội tuyển bảo!
Như vậy cũng tốt, để Đoạn La Xuân xem nàng trấn áp vầng sáng của Bạch Vi như thế nào, một lần nữa đạt được vinh quang, để ông ta hối hận mình đã nhìn sai!
Bạch Ngữ Yên tức giận quay lại chỗ ngồi, an bài người đặt tác phẩm của nàng ta trước mặt Tạ Ngọc Trác.
Bạch Vi không biết nàng lại bị Bạch Ngữ Yên ghi hận, bị lão hủ quấn lấy hỏi về Đế Vương Lục.
"Nha đầu, khối đá kia của ngươi đã được khắc thành ngọc khí?" Lão hủ vẫn nhớ thương về khối ngọc tốt kia, ngọc tốt cùng điêu sư tốt là một chuyện hiếm gặp.
Bạch Vi có chút đau đầu: “Ta đã mang tới để dự thi.”
Lão hủ trợn tròn tròng mắt, ngồi ở bên cạnh Bạch Vi không đi, muốn xem nàng đến cùng là khắc ra loại ngọc khí thần tiên gì!
Âm thầm tự an ủi mình, Bạch Vi có thể tham gia tranh tài, như vậy cũng không quá lãng phí khối ngọc kia.
——
Cuộc thi đấu giá rất nhanh bắt đầu.
Các vị khách quý cùng giám ngọc sư lần lượt bước vào, theo thứ tự ngồi vào chỗ.
Hội trưởng phái người đi tìm Đoạn La Xuân khắp nơi.
Tri phủ rất coi trọng đại hội tuyển bảo lần này, đặc biệt để Đoạn La Xuân đích thân tham dự.
Mắt thấy đại hội sắp bắt đầu nhưng người thì không thấy đâu!
Ông gấp đến độ trán toát mồ hôi lạnh, đột nhiên nhìn thấy ông ấy ngồi trên ghế ở bên cạnh người dự thi, muốn đi lên mời người, nhưng bị Đoạn La Xuân trừng mắt nhìn lại.
Đọan La Xuân ho hai tiếng, khoa tay múa chân ra hiệu, hội trưởng lĩnh hội ý, lên đài phát biểu, giải thích quy tắc.
"Mỗi một kiện tác phẩm sẽ được giám ngọc sư đánh giá, đồng thời ghi lại ưu khuyết điểm đặc thù, đẳng cấp và giá trị của chúng. Sau khi các tác phẩm tham gia, được đánh giá và đấu giá lần lượt, sẽ chọn ra 20 tác phẩm đứng đầu và sắp xếp theo thứ tự để mọi người đánh giá, và sẽ chọn ra thứ hạng cuối cùng."
Tiếp theo, đấu giá sư bước lên đài, người hầu đặt tác phẩm số 1 lên bàn vuông, mở tấm vải đỏ ra, lộ ra một kiện ngọc khí được điêu khắc từ ngọc Hòa Điền, tên là Đạp Tuyết Tìm Mai.
Trong gió tuyết, một vị lão nhân tay cầm quải trượng, nhìn về một gốc cây mai ở đằng xa. Lớp vỏ màu vàng nhạt được chạm khắc tinh xảo, bên trên điêu khắc hai cành hàn mai. Tạo hình hoa mai đoan trang, thanh tao, nụ hoa cùng cành lá phân bố thành từng lớp, tràn trề sức sống.
"Đạp Tuyết Tìm Mai được làm bằng ngọc Hòa Điền thượng đẳng, chất ngọc trơn như bôi dầu, chạm khắc tinh mỹ. Nhìn từ bên cạnh, dường như có thể nhìn thấy hoa mai đang dần dần nở rộ. Giám định sư đánh giá nó là một tác phẩm xuất sắc, giá khởi điểm cho tác phẩm đấu giá này là năm mươi lượng, giá cho mỗi lần tăng giá không dưới mười lượng." Đấu giá sư cầm búa gõ nhẹ một cái, để mọi người bắt đầu ra giá.
Bạch Vi cảm thấy chất lượng ngọc hoặc hình điêu khắc của "Đạp Tuyết Tìm Mai" đều là thượng đẳng, nhưng màu sắc hơi yếu nên làm giảm đi giá trị.
Quả nhiên, cuối cùng đấu giá chỉ được một trăm mười lượng.
Các tác phẩm sau đó đều có chất lượng kém, sau ba tác phẩm kém chất lượng, chỉ có một tác phẩm ngọc tốt.
Bạch Vi gần như ngủ quên, khi nghe đấu giá sư báo ra tác phẩm "Số 35", nàng giật mình tỉnh táo lại.
Nếu các tác phẩm phía trước được chạm khắc tinh xảo, màu sắc và bố cục sâu sắc thì sẽ có ảnh hưởng lớn đến tác phẩm của nàng.
Nếu tài nghệ như nhau thì trong tiềm thức mọi người sẽ ưu tiên người ở phía trước hơn.
Người hầu từng chút một vén tấm vải đỏ lên, để lộ toàn bộ kiện ngọc khí màu trắng phỉ thúy ở trước mặt mọi người.
Bạch Vi kinh ngạc nhìn kiện ngọc khí Hồ Sen Đồng Thú được đặt trên đài, trong lòng nàng vô cùng sốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro