Chương 43: Tham Tuyển
Sắc mặt Giang thị trắng bệch.
Lưu lão thái cũng không phải là người lương thiện gì.
Hoảng sợ, đẩy Bạch Vi vào phòng trốn.
"Sao lại chạy trốn?" Lưu lão thái khí thế hùng hổ đi tới, mặt dọa dẫm, giơ tay nhéo Bạch Vi: "Móng vuốt đê tiện của ngươi sao có thể động đến tay của Yến tỷ nhi? Ngươi là tiểu tiện mạng, một tay của nàng ấy cũng không sánh bằng a!"
Giang thị vội vàng đứng cản trước mặt Bạch Vi, Lưu lão thái nhéo mạnh vào phần thịt mềm trên eo Giang thị, khiến Giang thị đau đến đỏ vành mắt.
"Cản! Ta cho ngươi cản!" Lưu lão thái thân thể cường tráng, nhấc chân đạp Giang thị quỳ trên mặt đất. "Lão tiện nhân sinh ra tiểu tiện nhân, suốt ngày ở bên ngoài gây tai họa cho người khác! Ngươi không biết dạy tiểu tiện chủng này làm người, lão nương sẽ dạy ngươi làm người!" Bà ta túm tóc Giang thị, tát mạnh hai bạt tay, dùng móng tay cào vào mặt Giang thị mấy vết xước, giật xuống một nắm tóc.
Giang thị hét lên đau đớn.
Bạch Vi phẫn nộ, bị Giang thị nắm chặt tay, bà cầu xin Bạch Vi không nên trêu chọc Lưu lão thái.
Bạch Khải Phục đè lại Bạch Mạnh, ông kéo Giang thị bảo hộ ở sau lưng: "Nương, đó là hiểu lầm..."
"Nếu không phải là các ngươi thì còn có thể là ai nữa? Một nhà đều là sao chổi, chính mình không còn đường sống, lòng dạ hiểm độc muốn hại nhị đệ của ngươi!" Lưu lão thái nghĩ đến Bạch Khải Lộc mặt ủ mày chau, nói Bạch Vi đã làm bị thương tay của Bạch Ngữ Yên, hại nàng ấy không thể điêu khắc ngọc tham gia đại hội tuyển bảo, trong lòng bà ta tràn đầy tức giận, vội vả từ nhà của nữ nhi chạy về, tìm một nhà Bạch Khải Phục tính sổ. "Lão nương một tay phân một tay nước tiểu nuôi lớn huynh đệ các ngươi, cho ngươi đi học bản sự để phụ giúp gia đình, đệ đệ ngươi không có bản sợ gì, ngươi là ca ca, không phải nên chiếu cố hắn sao? Lộc nhi thật vất vả mới kiếm được một tay nghề đứng đắn, tiểu tiện chủng này muốn đánh gãy tài lộ của hắn! Đây là ngươi dạy nữ nhi ngoan của người a!" Lưu lão thái quát lớn: " Ngươi quỳ xuống cho ta!"
Bạch Khải Phục nắm chặt nắm đấm, không cử động.
Lưu lão thái vỗ ngực nói: "Sao mệnh ta lại khổ thế này a! Một cái hai cái đều bất tài, là muốn đem ta tức chết a! Ta không muốn sống nữa, ta xuống dưới tìm cha ngươi xin lỗi vì đã không dạy cho các ngươi thành tài." Nói xong, bà ta liền đụng đầu vào tường.
Trán Bạch Khải Phục nổi đầy gân xanh, bịch một tiếng quỳ xuống đất.
Nam nhi dưới gối là vàng, quỳ lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi, tóc bạc một nửa, bị Lưu lão thái ép quỳ xuống.
Cái quỳ này, quỳ ở trong lòng Bạch Vi, vừa ê ẩm sưng đau, nàng nắm thật nắm đấm, vùng ra khỏi tay Giang thị.
Nếu như tùy ý đánh chửi, bị làm nhục đến không có tôn nghiêm chính là hiếu đạo, vậy thì muốn cái danh tiếng hiếu đạo này để làm gì?
Mẹ kiếp dẹp hiếu đạo này qua một bên đi!
"Nãi, ngươi yên tâm đi, ta mỗi ngày sẽ đốt ba nén hương, rượu ngon đồ ăn ngon cung phụng ngài." Bạch Vi kéo Bạch Khải Phục đứng dậy: "Ngài phải chạy nhanh hơn, cúi đầu thấp một chút rồi đụng vào, đảm bảo đầu đập sẽ chết liền, không cần phải đụng nhiều lần, giảm bớt đau đớn."
Lưu lão thái bị Bạch Vi chọc tức chết rồi!
Bà ta căn bản không muốn chết, tìm chết chỉ muốn bức Bạch Khải Phục.
Ép mỗi một lần đều chuẩn!
Lưu lão thái muốn ngã xuống đất.
"Nãi, hôm nay sàn nhà còn chưa quét, xin ngươi lăn lộn thêm mấy lần đi." Bạch Vi thân thiết kéo ghế ra: "Đặc biệt là dưới gầm bàn."
Lưu lão thái sắc mặt xanh trắng xen kẽ, ngồi phịch xuống đất hét lên: "Yểu thọ a!... Tiểu tiện nhân này, mày đang làm gì, cứu mạng a, tiểu tiên nhân muốn giết người --"
Bạch Vi xách Lưu lão thái lên, ném bà ta ra ngoài cửa.
Lưu lão thái kêu oa oa, mở miệng muốn chửi ầm lên.
"Ngươi cứ việc gây ầm ĩ, dù sao nhà ta cũng đã mang tiếng xấu ở Thạch Bình Phong thôn này, thêm chuyện này nữa cũng không ảnh hưởng chút nào." Bạch Vi cười lạnh nói: "Ngươi hôm nay đến gây nháo ở nhà ta như thế nào, ngày mai ta liền đến tiệm ngọc khí của nhị thúc gây nháo như thế. Ngươi lại khi dễ phụ mẫu ta, ta không thể đánh ngươi, ta chỉ có thể bù ở chỗ nhị thúc."
"Mày!"
Bạch Vi khoanh tay, lạnh lùng nhìn Lưu lão thái.
Lưu lão thái sắc mặt tái mét, từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Bạch Khải Phục hùng hổ mắng nhiếc: "Ta biết ngươi ước gì ta chết! Dạy dỗ ra tai tinh như vậy, là muốn ta tức chết tươi, ép đệ nhị của ngươi chết!"
Bạch Khải Phục không nói gì.
Lưu lão thái vỗ vỗ bụi trên mông, trong lòng không cao hứng, cảm thấy mất mặt, nói: "Nhà nhị đệ của ngươi khó khăn, ta giúp đỡ bọn hắn nhiều hơn, ta biết trong lòng ngươi có oán hận, Lộc nhi làm sinh ý gặp khó khăn, hắn một mình nuôi dưỡng ta, không đưa tay hỏi ngươi một văn tiền, hiện tại nhà ngươi đã tốt lên, dù sao cũng phải ra bạc phụng dưỡng ta."
Giang thị nhìn Bạch Khải Phục, thấy ông gật đầu, lấy ra hầu bao, chuẩn bị cầm hai lượng bạc đưa cho Lưu lão thái.
Lưu lão thái giật lấy hầu bao rồi giật lấy bao da trên tay Bạch Mạnh.
Bạch Vi lao tới nắm lấy tay Lưu lão thái, vặn ngược về phía sau khiến Lưu lão thái kêu lên đau đớn.
"Trước đây khi phân nhà, ngươi đã nói rõ là không dựa vào cha ta dưỡng lão nên ngươi chỉ cho ông ấy hai mẫu ruộng, không cho ông ấy một văn tiền nào. Ông ấy hiếu kính ngươi, là ông ấy có lương tâm, tôn trọng ngươi là nương ông ấy, ngươi nghĩ muốn dùng thân phận này được đà lấn tới, nhưng ở chỗ ta sẽ không có tác dụng!"
Bạch Vi đoạt lại hầu bao từ tay Lưu lão thái, lấy ra một lượng bạc ném cho bà ta.
Lưu lão thái bị Bạch Vi dọa sợ, không ngờ nha đầu chết tiệt này lại trở nên ngang ngược như vậy!
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Khải Phục, dù nhà chúng ta đã phân gia, nhưng ta cũng là nương của ngươi, bổn phận của ngươi là phải hiếu kính ta! Nhà ngươi muốn xây nhà mới, phải chừa một gian phòng cho ta. Đệ đệ ngươi đã dưỡng ta nhiều năm rồi, bây giờ ngươi cũng nên tận tẫn hiếu tâm." Lưu lão thái không dám nhìn Bạch Vi, sau khi bỏ lại câu này, bỏ chạy như muốn chạy trốn.
Bạch Khải Phục ngu hiếu, dù Bạch Vi có lợi hại hơn nữa, còn không phải nghe Bạch Khải Phục sao?
Đợi khi bà chuyển đến Bạch gia sống, lại hành hạ Bạch Vi, bà cũng không tin mình không thể đối phó với nha đầu chết tiệt này!
Bạch Vi rất chán ghét Lưu lão thái, bà ta không có ý tốt đối với một nhà bọn họ, toàn bộ tâm can bà ta đều hướng về một nhà Bạch Khải Lộc.
"Cha, người không thể ngu hiếu như vậy, bị nãi nãi khi dễ. Tay của người bị phế đi, bà ấy không nói hai lời liền phân nhà, đã nhiều năm như vậy không đến nhà chúng ta nhìn một chút. Mắt thấy càng ngày càng tốt, bà ấy lại muốn về sống, nếu người để bà ấy đến ở nhà chúng ta, cả nhà chúng ta sẽ không bao giờ có được cuộc sống bình yên!" Bạch Vi biết cha nàng là người hiếu thảo, dù Lưu lão thái làm lạnh tâm ông ấy thì ông ấy cũng sẽ gánh vác trách nhiệm: "Người có thể phụng dưỡng bà ấy, mỗi tháng cho mấy chục văn tiền, nếu nãi nãi muốn trở về ở, thì tốt nhất là đưa nãi nãi về tổ trạch ở."
Nghĩ muốn sống trong phòng mới, cửa sổ cũng không có đâu!
Bạch Khải Phục muốn nói gì đó, nhưng Giang thị đã bụm mặt hô đau, ông ấy vội vàng đi lấy thuốc trị thương cho Giang thị.
Bạch Vi nhìn vết thương của Giang thị, cảm thấy rất tức giận.
"Bà ấy dù sao cũng là nãi nãi của con, hiếu đạo đặt ở trên đầu. Chúng ta có thể làm gì bà ấy a? Nhịn một chút, đợi cơn giận của bà ấy qua đi là được."Giang thị tập mãi thành thói quen, khuyên Bạch Vi thu liễm tính khí: "Đừng làm cha con khó xử."
Hiếu đạo đã ăn sâu vào xương cốt của của bọn họ, thâm căn cố đế.
Bạch Vi không thể hiểu được Giang thị, bị người khi dễ đến trên đầu, khắp nơi nhường nhịn, sống đến uất ức biệt khuất.
Muốn bọn họ thay đổi, không phải là chuyện dễ dàng.
Nàng hờn dỗi nhốt mình trong kho làm việc, điêu khắc ngọc, nhất thời sơ sót, cắt mất phần lá sen.
Bạch Vi nhìn mảng Đế Vương Lục bị cắt đi, đầu óc choáng váng.
Tham gia cuộc thi kkhông chỉ cần có tay nghề điêu khắc, mà ngọc cũng phải vô cùng tinh xảo, nhất định phải là ngọc quý.
Bạc trong tay không đủ để nàng đổi lấy một khối ngọc lớn, hơn nữa cho dù có đủ gia sản, thì về thời gian cũng không cho nàng đủ dùng như vậy.
Bạch Vi cố nén sụp đổ, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nghĩ cách cứu chữa khối ngọc này.
Một ngày một đêm, Bạch Vi không rời khỏi phòng kho làm việc, không ăn không uống.
Giang thị và Bạch Khải Phục nghĩ Bạch Vi đang tức giận, không dám vào quấy rầy nàng nên sai Thẩm Ngọc mang đồ ăn vào.
Thẩm Ngọc mở cửa, trong phòng kho làm việc tối om, chỉ có một tia sáng lọt qua cửa sổ chiếu vào. Hắn nhìn thấy Bạch Vi dựa lưng vào ghế, sắc mặt hơi tái nhợt, cả người toát ra vẻ suy sụp, ánh mắt ngơ ngác nhìn Đế Vương Lục trên bàn vốn đã được chạm khắc ra hình dáng ban đầu, một phần mặt trên đột ngột bị cắt bỏ.
Hắn ngây ngẩn cả người, tựa hồ từ khi bắt đầu biết nàng, nàng luôn tràn đầy sức sống, thân hình mảnh khảnh của nàng ẩn chứa sức mạnh không gì lay chuyển được, không có tình cảnh khó khăn nào có thể đánh bại nàng, hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng nàng ủ rủ như thế này!
"Gặp phải khó khăn gì sao?" Thẩm Ngọc đặt thức ăn trước mặt nàng: "Ngày mai động thổ, chuẩn bị xây nhà mới."
Bạch Vi không vực dậy nổi tinh thần, khối Đế Vương Lục này bị thiếu một mảnh, nàng đã cố gắng sửa chữa nó, nhưng hiệu quả không như ý. Trừ phi nàng thu nhỏ kích thước lại.
Nàng xoa xoa cái trán đau nhức, chậm rãi lắc đầu: "Muội không sao."
Là tâm trạng của nàng đã suy sụp, dù nàng có cố gắng thế nào thì mọi chuyện phiền lòng vẫn luôn xảy ra. Sự xuất hiện của Lưu lão thái, thái độ của Giang thị và Bạch Khải Phục, nàng sơ sót làm hỏng tác phẩm, từng chuyện từng chuyện xảy ra cùng một lúc, khiến nàng cảm thấy rất mệt mỏi và mất đi động lực.
Thẩm Ngọc mơ hồ đoán được một chút, hắn nhìn nàng uể oải ngồi co ro trên ghế, quỷ thần xui khiến, giơ tay vuốt tóc nàng: "Trong lòng con cái nào cũng có phụ mẫu, dù có lạnh tâm đến đâu cũng không thể buông bỏ một phần huyết mạch tình thân kia, muội không muốn Bạch phụ Bạch mẫu dính líu đến Lưu lão thái, bọn họ không thể không quản Lưu lão thái, muội chỉ có thể động thủ từ căn nguyên."
Bạch Vi hơi giật mình, lòng bàn tay to lớn và mạnh mẽ của hắn che phủ đỉnh tóc nàng, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Dường như khi nàng lâm vào nghịch cảnh hay làm chuyện sai lầm, hắn sẽ luôn xuất hiện trước mặt nàng, trợ giúp hay chỉ điểm nàng.
Thẩm Ngọc nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của nàng, mới ý thức được mình đã làm gì.
Hắn thu tay lại, xoa xoa lòng bàn tay, như thể cảm giác sợi tóc mềm mại vẫn còn lưu lại trên đó.
"Núi không chuyển lộ chuyển, cảnh không chuyển tâm chuyển." Hắn đẩy thức ăn đến trước mặt nàng: "Chỉ khi ăn no mới có khí lực để giải quyết phiền phức."
Bạch Vi mặc niệm trong lòng câu này, đột nhiên thể hồ quán đỉnh, hai mắt sáng lên: "Muội biết cách giải quyết thế nào rồi!"
Nàng chuẩn bị tiếp tục điêu khắc ngọc, nhưng nhìn đồ ăn còn nóng hổi, lập tức bưng bát lên ăn ngấu nghiến.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Ngọc hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
--
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày đại hội tuyển bảo.
Tạ Ngọc Trác cùng Bạch Vi đã sớm đến huyện thành, đứng xếp hàng ở lối vào hội trường. Các tác phẩm cần phải được dán nhãn, người giám định ngọc sẽ sàng lọc những tác phẩm đủ điều kiện để tham gia, sau đó một người trong tổ chức sẽ đặt chúng trong hội trường để mọi người đến tham gia đấu giá có thể giám thưởng.
Thời tiết tháng 12 rất rét lạnh nhưng vẫn như cũ không thể cưỡng lại sự nhiệt huyết của người dự thi, họ lần lượt đến tham dự.
Bạch Ngữ Yên cùng Bạch Khải Lộc xuống xe ngựa, liếc mắt nhìn thấy Bạch Vi cùng Tạ Ngọc Trác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro