Chương 42: Hồ Sen Đồng Thú
Bạch Vi vẽ xong mấy bức tranh mẫu, nhưng không biết nên chọn cái nào.
Vọng Xuân, Bình Hồ Lô, Hồ Sen Đồng Thú, La Hán Đồ.
"Hồ Sen Đồng Thú a!" Tạ Ngọc Trác rút bức tranh ra, bức tranh phác họa tiểu đồng cầm lá sen trong tay che đầu, ở xung quanh ao sen chơi đùa ầm ĩ, có cá nhảy lên khỏi mặt nước, bắn tung tóe giọt nước, bức tranh khắc họa vô cùng sống động, khơi gợi liên tưởng, tạo nên một ý cảnh rất đẹp.
Bạch Vi vui vẻ nở nụ cười, nói: "Anh hùng sở kiến lược đồng!" ( có cùng cái nhìn)
Sau khi chọn được tranh mẫu cần dùng, Bạch Vi bắt đầu xử lý ngọc.
Khi phác họa thô, Bạch Vi vẽ hai nét thử lên vật liệu ngọc, đem đối chiếu với tranh mẫu, lại lấy một tờ giấy khác để phác họa, bôi xóa và chỉnh sửa một chút, cuối cùng cũng vừa ý, tiếp đó loại bỏ những phần thừa, sau khi phác họa xong phần thô, Bạch Vi bắt đầu phác họa chi tiết.
Tới khi mặt trời xuống núi, Bạch Vi đã vẽ xong những đường nét mảnh dẻ, nàng đặt bút lông xuống, xoay cái cổ cứng ngắc, đứng dậy xoa xoa phần sống lưng đau nhức.
Cẩn thận đặt Đế Vương Lục vào hộp, cho vào giỏ trúc rồi phủ một bao cát thạch anh lên trên.
Tạ Ngọc Trác đang định hỏi Bạch Vi bữa tối ăn gì, lại thấy nàng sắp rời đi: “Muội không ở đây à?”
"Ở nhà đã có dụng cụ điêu khắc ngọc, muội sẽ không ở đây, chờ khi nào muội điêu khắc ngọc xong rồi, muội sẽ cho huynh xem." Bạch Vi đi một chuyến lên trấn, là cho Tạ Ngọc Trác chọn tranh mẫu, thuận tiện lấy một ít cát thạch anh đã giã nhuyễn đem về.
Cát thạch anh rất nặng nên Tạ Ngọc Trác chủ động cõng chiếc giỏ trúc trên lưng: “Ta tiễn muội đi mướn xe bò.”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa tiệm, đi đến phiên chợ để mướn xe bò.
Phiên chợ ở cạnh bến tàu, hôm nay không phải là ngày họp chợ nhưng vẫn có người đến người đi.
Bạch Vi nhìn thấy có người bày một quầy hoành thánh ở bến tàu, người chèo thuyền và người khuân vác đều cởi trần, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xổm để ăn hoành thánh.
Một bát hoành thánh giá ba văn tiền, tính sơ sơ thì có khoảng chục người đang đợi.
Trong một ngày, có thể kiếm được rất kha khá bạc.
Tạ Ngọc Trác thúc giục, nói: "Muội đang nhìn cái gì a? Cát thạch anh này nặng quá đi, mau đi nhanh lên a! Đè hư ta khiến ta không thể cao lên được, không tìm được nương tử, muội nhất định phải đền cho ta một cái a!"
Bạch Vi liếc nhìn thân hình cao tám thước của hắn, khinh thường nói: “Huynh cao thì có thể tìm được nương tử à?”
Tạ Ngọc Trác nghẹn lại.
Bạch Vi lười tranh cãi với hắn: “Muội muốn mua một cửa tiệm ở đây để bán đồ ăn.”
Ở đây làm ăn rất tốt, lượng người đông đảo. Chỉ cần tay nghề tốt, tự nhiên có thể tích lũy được khách hàng.
“Tay của cha muội chữa khỏi, ông phải quay lại nghề cũ, biện giày rơm chỉ là biện pháp kiếm sống tạm thời. Khi mùa đông đến, căn bản chẳng có việc gì làm cả. Đại ca muội đọc sách là đi hoạn lộ, Bạch Ly không phải là nhân tài đọc sách, dù làm thạch điêu hay điêu khắc ngọc, hắn đều không chịu nổi cực nhọc này, hắn đối với muội có thành kiến rất sâu, giữ ở bên mình không được tốt lắm, ở chỗ này mở một gian hàng, nương muội ở chỗ này làm buôn bán, có hắn ở một bên hỗ trợ tính toán sổ sách, thuận tiện phụ một tay, chờ sau khi hắn cưới nương tử, nương muội truyền tay nghề lại cho nương tử hắn, tiểu phu thê tiếp quản cửa tiệm này, sau này không cần phải vì sinh kế nhai mà phát sầu."
Bạch Vi không muốn quản Bạch Ly, coi như cho một con bạch nhãn lang xa lạ ăn mà thôi. Nhưng Giang thị cùng Bạch Khải Phục không thể không quản, nàng không thể làm gì khác hơn là làm nhiều dự định và an bài cho Bạch Ly một con đường tốt. Nếu hắn biết trân quý, cả một trời có thể cơm áo không lo. Nếu là không biết tiếc phúc, sống hay chết nàng cũng không nhúng tay bất kỳ chuyện gì.
“Các cửa tiệm trong khu này đều cho thuê, không bán lại. Giá thuê hàng tháng khá cao, kế ước ký mỗi năm một lần, giá thuê mỗi năm đều tăng lên. Nhiều người trước tiên bày quầy hàng để thăm dò sâu cạn. Nếu như muội có ý định này, thì cứ để nương muội bày quầy hàng trước, nếu muội thật sự muốn mua, ngược lại thật sự có một cửa tiệm như vậy." Tạ Ngọc Trác chỉ vào cửa tiệm đóng cửa đối diện quầy hoành thánh: "Cửa tiệm này là Triệu lão gia tháng trước đã mua lại, muội có thể hỏi ông ấy, có thể hay không chuyển nhượng cho muội"
"Phải xem lại một chút a." Bạch Vi nghĩ Triệu lão gia cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Nếu muốn từ trong tay ông ta thứ gì đó, thì phải trả ra đại giới.
Tạ Ngọc Trác nói: "Ta cùng ông ta có chút giao tình, đợi chút nữa thử đi thăm dò ông ta xem."
Bạch Vi không muốn nợ ân tình gì cả, nhưng vị trí ở khu vực thật tốt nên nàng cũng không có cự tuyệt.
——
Cửa tiệm ngọc khí của Bạch thị.
Tay phải của Bạch Ngữ Yên được quấn vải, treo trên cổ.
Trên bàn trải một trang giấy, nàng ta dùng tay trái nâng bút pháp họa ra một bức tranh mẫu.
Nếu Bạch Vi có ở đây, chỉ cần nhìn thoáng qua nhất định sẽ nhận ra đây chính là "Hồ Sen Đồng Thú" mà nàng và Tạ Ngọc Trác đã chọn điêu khắc cho tác phẩm để tham gia đại hội tuyển bảo.
Bạch Khải Lộc ngồi ở một bên uống trà, không có quấy rầy Bạch Ngữ Yên, thấy nàng ta thu bút, vội cầm bức tranh mẫu nhìn qua, nhưng nhìn không ra tốt xấu, nhưng là mười phần tín nhiệm ánh mắt của Bạch Ngữ Yên.
"Yến nhi, ngươi dự định dùng bức tranh này để điêu khắc ngọc tham gia cuộc thi sao?"
Bạch Ngữ Yên đặt bút xuống, lời thề son sắt: "Cha, đừng xem nhẹ bức tranh mẫu này, năm nay ta sẽ lại giành được vinh quanh cho ngài!"
Năm đó, chính là nhờ món ngọc khí này mà Bạch Vi đột nhiên xuất hiện mới trở nên nổi danh.
Ở trong vòng tròn ngọc khí đứng vững gót chân, lọt vào mắt xanh của Đoạn La Xuân.
Năm nay vô luận có thế nào đi nữa, nàng ta cũng muốn mượn món ngọc khí này bái nhập môn hạ Đoạn La Xuân, trở thành đệ tử môn quan của ông ấy!
Bạch Ngữ Yên chạm vào tay của nàng ta, lần này nàng ta cướp được tiên cơ của Bạch Vi, nhất định sẽ giẫm nát Bạch Vi dưới chân, không cho nàng cơ hội ra mặt!
"Nghe nói Bạch Vi cũng đang học điêu khắc ngọc, ngươi nói năm nay nàng sẽ tham gia hay không?" Bạch Khải Lộc lo lắng nói: "Tay của ngươi bị thương, có thể điêu khắc sao?"
"Nàng tham gia cũng sẽ không phải là đối thủ của ta!" Bạch Vi lúc này còn quá non nớt, cho nên Bạch Ngữ Yên cũng không đem nàng để trong mắt: "Yên tâm, ta sẽ khắc ngọc."
Bạch Khải Lộc trong lòng cảm thấy an tâm một chút.
Bạch Ngữ Yên thu bức tranh lại, mạn bất kinh tâm nói: “Nhà đại bá đã dần dần cải thiện, rất lâu rồi nãi nãi không qua lại với bọn họ, nói thế nào đại bá cũng là con ruột của nãi nãi thì cũng nên đi xem một chút.”
——
Bạch Vi mua đậu xanh, đậu đỏ và hạt sen ở cửa tiệm lương thực rồi về nhà.
Ngay lập tức ngâm đậu xanh và đậu đỏ trong nước lạnh, lại đem hạt sen hấp trong nồi, sau khi hạt sen chín, lấy ra cho vào trong cái sàng hong khô, đợi sáng sớm mai tán nhuyễn, thêm hoa quế làm bánh hạt sen.
Tiểu nhị đã làm ráo nước cho đậu phụ, Bạch Vi lấy ra, cắt thành khối vuông nhỏ rồi chiên một bát đậu phụ.
Sau một ngày bận rộn, nàng mệt mỏi đến mức lưng và eo đau nhức. Sau khi tắm xong, nàng ngã xuống giường và chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong lòng luôn nhớ có chuyện cần làm, trời chưa sáng hẳn nàng đã tỉnh dậy, rời giường đi đến phòng bếp làm chút điểm tâm.
Bạch Vi đi ngang qua gian phòng của Bạch Mạnh và Bạch Ly, nhìn thấy từ trong phòng dư quang của ánh hoàng hôn, Bạch Mạnh đang ngồi bên bàn đặt trước cửa sổ đọc sách.
Sau khi ngâm đậu xanh qua đêm, Bạch Vi lựa bỏ vỏ đậu xanh ra, cho vào nồi hấp, hấp chín rồi bắt đầu hấp đậu đỏ.
Khi Giang thị thức dậy đi vào phòng bếp, Bạch Vi đã làm xong bánh đậu xanh, một nửa là nhân đậu đỏ, một nửa là nhân đậu xanh.
"Thật thơm, con đang làm món gì a?" Giang thị nhìn Bạch Vi đặt từng khối bánh đậu xanh nhỏ nhắn tinh xảo vào trong giấy dầu, trên mặt bánh còn có in hoa văn, nhìn rất đẹp mắt.
“Bánh đậu xanh.” Bạch Vi cầm một khối nhét vào trong miệng Giang thị: “Người cảm thấy thế nào?”
Giang thị cắn một miếng, nhân đậu xanh mềm mềm tan chảy trong miệng, béo bùi, ngọt ngào, khác hẳn với bánh đậu ngọt bán bên ngoài.
"Cái này ngon hơn so với bánh đậu xanh mua ở bên ngoài, con làm thế nào vậy?" Giang thị cười nói: "Món đậu phụ chiên lần trước con làm cũng ngon lắm a. A Ngọc một mình ăn nửa bát."
“Ở bên trong con đã thêm dầu vào.” Bạch Vi gói bánh đậu xanh lại, sau đó gói riêng bánh hạt sen cùng đậu phụ chiên rồi cho vào trong bao da. “Nương, con định mua một cửa tiệm, nương có thể dẫn theo nhị đệ làm điểm tâm bán, như vậy hắn cũng có thể có tay nghề kiếm sống đứng đắn, tự nuôi sống bản thân không thành vấn đề.”
Giang thị cảm thấy lo lắng, thời tiết trở lạnh, giày rơm của Bạch Khải Phục không bán được, trong nhà không có bạc thu, toàn bộ đều trông cậy vào Bạch Vi một người kiếm bạc, cũng không phải là kế lâu dài.
Hơn nữa, bà không yên tâm nhất chính là Bạch Ly, nhốt hắn ở nhà cũng không phải là biện pháp tốt, bà rất động tâm với đề nghị của Bạch Vi.
Giang thị có chút lo lắng, ngập ngừng nói: "Nam nhân làm sao có thể vào bếp được? Hắn làm như vậy, mấy người trong thôn sẽ chỉ trỏ?"
Bạch Vi cười lạnh nói: "Cười nghèo, không cười kỹ nữ, chúng ta có bạc, ai sẽ cười nhạo chúng ta?"
Giang thị trầm mặc, lúc trong nhà nghèo đói, ai cũng không muốn dính dáng gì đến một nhà bọn họ, sau lưng nói không ít lời ong tiếng ve.
Đã trải qua thời gian nghèo đói, bây giờ Giang thị nghĩ đến một chút trong lòng liền hốt khoảng. Bà gần như không chút do dự, gật đầu đồng ý: "Nhưng tay nghề của nương chỉ bình thường, có thể bán điểm tâm được không?"
"Con sẽ chỉ nương, ban ngày con điêu khắc ngọc, buổi tối có thời gian rảnh sẽ chỉ nương làm một chút điểm tâm."
"Được!"
Bạch Vi nhìn thấy Giang thị đồng ý, trên mặt lộ ra nụ cười.
Giang thị nấu một nồi cháo loãng, nướng thêm mấy cái bánh nướng xem như bữa sáng.
Người một nhà ăn cơm sáng xong, Bạch Mạnh định đi thư viện, Bạch Vi gọi hắn lại, nói: “Đại ca, muội có làm chút điểm tâm ngọt, huynh mang đến thư viện chia cho các đồng môn nếm thử.”
Bạch Mạnh nhận lấy bao điểm tâm, ngửi thấy mùi thơm, trên mặt lộ ra nụ cười, giơ tay sờ lên đỉnh đầu Bạch Vi: "Tiểu muội có lòng."
Thẩm Ngọc ngồi ở một bên, nhìn chằm chằm tay Bạch Mạnh đặt trên đầu Bạch Vi, ánh mắt lại rơi vào bao điểm tâm Bạch Mạnh đang cầm trên tay, ánh mắt không khỏi tối sầm lại.
Bạch Vi đẩy tay Bạch Mạnh ra: “Muội định mở một cửa tiệm bán điểm tâm cho nương, đây là để cho huynh đi tuyên truyền điểm tâm a!
Bạch Mạnh còn chưa kịp nói chuyện, trong sân đã vang lên giọng nói sắc bén của Lưu lão thái: "Bạch Vi, là ngươi làm bị thương tay Yến tỷ nhi sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro