Chương 41: Đặt Bẫy
"Cháy rồi! Cháy rồi! Nhà Lưu nhị gia cháy rồi!"
Âm thanh ồn ào của các thôn dân vang lên.
Bạch Vi từ trong mộng tỉnh dậy, nghe được động tĩnh bên ngoài, vội vàng vén chăn lên đi xuống giường.
Thắp nến lên, lúc này nhận ra Thẩm Ngọc không có ở đây.
Nàng mặc y phục vào, Thẩm Ngọc đẩy cửa đi vào.
Bạch Vi hỏi: "Huynh tới Lưu gia sao? Đang êm đẹp, sao lại cháy rồi?"
Thẩm Ngọc đóng cửa lại, rót một chén nước, uống một hơi, chậm rãi nói: “Phùng thị chết, Lưu Quyên chạy trốn rồi.”
Bạch Vi sửng sốt, chợt hoàn hồn lại: "Lưu Quyên giết Phùng thị?"
Làm sao có thể?
Lưu Quyên nói cho Phùng thị biết chính nàng ta hái rau cần nước độc, hạ độc chết Lưu Kỳ. Hai người xảy ra tranh chấp, vô tình giết chết Phùng thị?
Bạch Vi bác bỏ, Phùng thị cũng không đối xử tốt với Lưu Quyên, coi Lưu Quyên như vật phẩm đổi lấy bạc. Lưu Kỳ là mệnh căn của Phùng thị, nếu biết Lưu Quyên gián tiếp hại chết Lưu Kỳ, vì sao không muốn mệnh Lưu Quyên? Lưu Quyên che còn không kịp, làm sao có thể nói cho Phùng thị?
Thẩm Ngọc nói “ân” một tiếng: “Lưu Yến có tới nhà Lưu nhị gia.”
"Là Lưu Yến nói?"
Bạch Vi không thể nghĩ ra, Lưu Yến cùng Lưu Quyên là đường tỷ muội, hai người họ không có xung đột lợi ích nên không có lý do gì để làm hại Lưu Quyên.
"Lưu Yến đã bí mật lui tới với Cố Thế An mấy lần, gia cảnh của nàng ta cũng không tốt. Trong thời gian này, điều kiện trong nhà đã được cải thiện rất nhiều." Thẩm Ngọc nhắc nhở Bạch Vi: "Sau khi muội đến gặp lý chính nhờ tung tin, Lưu Yến cùng Cố Thế An đã gặp nhau."
Bạch Vi chợt hiểu ra, Lưu Yến đã chứng kiến Cố Thế An đẩy nàng xuống giếng, nắm được nhược điểm này, nên tìm đến Cố Thế An, sau đó hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu?
Kiều huyện lệnh đã bao che Cố Thế An nhưng Phùng thị không chịu bỏ qua, Lưu Yến sợ tuột mất cây rụng tiền này nên đã nói với Phùng thị chuyện đó, muốn khuyên Phùng thị thu tay lại sao?
Cố Thế An đã quen với việc mượn đao giết người, trong khi Lưu Yến lại ái tài. Bạch Vi nghi ngờ Cố Thế An dùng bạc, mượn tay Lưu Yến để đối phó nàng.
Có lẽ trong chuyện của Lưu Quyên, là không thể thiếu Lưu Yến trong đó quạt gió thêm lửa.
Bằng không, chuyện bí mật Lưu Quyên hái rau cần nước độc đưa cho Lưu Lộ, Lưu Yến từ nơi nào biết được?
Trừ khi đó vốn chính là chủ ý của Lưu Yến.
Bạch Vi ánh mắt lạnh lẽo, lợi dụng nàng kiếm bạc, nơi nào có chuyện tốt như vậy?
"Huynh biết Lưu Quyên trốn ở đâu không?"
"Đã bỏ trốn lên trên trấn, ngày mai ta sẽ nhờ người tìm tung tích của nàng ta."
Cố Thế An cùng Bạch gia có thù, Thẩm Ngọc hiện tại có chút quan hệ cùng Bạch gia, cho nên hắn luôn để mắt tới động tĩnh của Cố gia, lúc này mới phát hiện hắn ta cùng Lưu Yến có lui tới.
Cố Thế An bị bắt, Lưu Yến sẽ mất bình tĩnh. Thẩm Ngọc liền âm thầm nhìn chằm chằm, đúng như hắn sở liệu, quả nhiên đã xảy ra chuyện.
"Làm phiền huynh." Trong lòng Bạch Vi cảm thấy ảo não, nàng ý thức được sở dĩ nàng không linh thông tin tức, là bởi vì không biết rõ đối thủ, cũng không có người đắc lực, cho nên dễ dàng rơi vào thế yếu.
Bây giờ đã biết khuyết điểm của mình, Bạch Vi sẽ không phạm phải sai lầm này nữa.
"Tin tức của huynh linh thông, huynh có thể giúp muội lấy được danh sách những người lui tới chủ yếu của một nhà Bạch Khải Lộc không?" Bạch Ngữ Yên có thái độ thù địch với nàng, đại hội tuyển bảo hai người sẽ đối đầu, Bạch Vi phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, nếu không lại bị động.
“Được.” Thẩm Ngọc đồng ý.
Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm, lại nằm xuống, không muốn đi tới Lưu nhị gia nữa.
——
Ngày hôm sau.
Bạch Vi đến Lưu nhị gia.
Ngôi nhà cháy thành đống đổ nát.
Các thôn dân đứng trước sân thở dài không thôi.
" Phùng thị ngày hôm qua còn đang vì Lưu Kỳ mà đòi công đạo, nhưng hôm nay đã chết. Thật sự là quá bất ngờ."
“Sai nha từ sáng sớm đã cùng ngỗ tác tới, nói Phùng thị là tự thiêu. Nói bà ta biết mình không có khả năng đòi được công đạo cho Lưu Kỳ, không bỏ được Lưu Kỳ nên muốn đi xuống bồi Lưu Kỳ! Lưu Quyên không có ở trong phòng, cũng coi như mạng lớn trốn qua một kiếp."
Bạch Vi nhịn không được hỏi: "Lưu Quyên thoát khỏi kiếp nạn, động tĩnh lớn như vậy, nàng cũng nên trở về."
Các thôn dân đều ngay ngẩn cả người.
Bạch Vi thở dài một tiếng: "Nếu ta là Phùng thị, chết còn không sợ, còn có gì phải sợ? Cho dù liều mạng, ta vẫn phải đi đòi công đạo cho nhi tử của ta." Dừng một chút, nàng nói thêm: "Trời hanh khô, không cẩn thận hoả hoạn a?"
Những lời nói lơ đãng của Bạch Vi, lại ngầm thâm ý a.
Quả nhiên, các thôn dân nghe được lời này, không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Cố Thế An hạ độc chết Lưu Kỳ, được Kiều huyện lệnh bao che, Phùng thị dọa sẽ đến phủ thành cáo trạng Cố Thế An cùng Kiều huyện lệnh. Chẳng lẽ bọn họ lo sợ mọi chuyện bị làm lớn ra, không có cách nào dọn dẹp nên nhân lúc nửa đêm giết người diệt khẩu, Lưu Quyên bị dọa sợ, nên Lưu Quyên chạy trốn phải không?
Điều này cũng giải thích rõ tại sao nương của Lưu Quyên bị thiêu chết nhưng nàng ta chưa từng xuất hiện!
Các thôn dân chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thổi từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Bạch Vi nhìn bộ dáng giữ kín miệng của các thôn dân, cong môi, ngỗ tác kết luận Phùng thị tự thiêu, là muốn nhanh chóng kết án, bằng không bản án của Phùng thị làm lớn ra, lại sẽ liên lụy đến Cố Thế An.
Rời khỏi đám đông, Bạch Vi chuẩn bị đi lên trên trấn.
Lưu Lộ đang đợi Bạch Vi cách đó không xa, thấy nàng đi tới liền vội vàng nói: "Vi Vi tỷ, đậu hũ chiên của tỷ ăn thật ngon, tỷ có thể dạy muội được không? Nếu tỷ không có ý định làm cái này để bán, vậy muội có thể mua công thức này được không?"
"Muội muốn học cái này để bán sao?" Nhìn Lưu Lộ ngượng ngùng gãi đầu, Bạch Vi không khỏi cười nói: "Chỉ học bán món này, liền sinh ý không có nhiều, muội cần phải biết thêm một số món ăn đặc biệt. Muội là một cô nương gia đi làm việc này thì quá cực khổ. Nếu chỉ muốn kiếm bạc thì sao không theo ta học điêu khắc ngọc?"
Lưu Lộ ngạc nhiên nói: “Vi Vi tỷ, muội làm được không?”
Một khối đá nhỏ có thể kiếm được rất nhiều bạc, nếu nàng giống như Bạch Vi điêu khắc ngọc, có thể làm cho nãi nãi được sống tốt hơn!
Giọng điệu của Bạch Vi đầy khích lệ: “Chỉ cần muội cố gắng học tập chăm chỉ thì không có gì là không thể!”
Lưu Lộ vội vàng đồng ý, lập tức về nhà báo tin tốt này cho Phương thị.
Bạch Vi nghĩ đến việc Lưu Lộ nhắc đến đậu phụ chiên, không thể không nhìn về hướng nhà Lưu Yến, chuyện chung thân của nàng ta đã được quyết định, nhà phu quân nàng ta ở trên trấn mở một phường đậu phụ.
Nghĩ đến đây, Bạch Vi về nhà, bỏ những viên đậu phụ thừa vào giỏ trúc, viết công thức làm đậu phụ chiên, lau khô mực rồi nhét vào tay áo.
Đi thẳng đến cửa tiệm ngọc khí của Tạ thị trên trấn.
Tạ Ngọc Trác nói với Bạch Vi, Thẩm Ngọc đã để lại lời nhắn, người nàng muốn tìm, đang ở phố Hồng Phường, đường số ba mươi bảy.
Bạch Vi ngựa không ngừng vó đi đến phố Hồng Phường, nơi này tụ tập các thanh lâu, rồng rắn lẫn lộn.
Xa xa, nàng nhìn thấy Lưu Quyên dùng vải trùm đầu, che mặt, chỉ lộ ra hai mắt, lén lút đi về phía nàng.
Mắt nàng lóe lên, đi đến phường đậu phụ của Tào gia.
Lưu Quyên trông thấy Bạch Vi, trong mắt dâng trào hận ý, nếu như không phải tiện nhân này, đệ đệ nàng ta đã không chết, nàng ta cũng sẽ không giết nương mình.
Trên đời này nàng ta hận nhất chính là Bạch Vi và Lưu Yến!
Nàng ta nhìn thấy Bạch Vi chỉ có một mình, không chút nghĩ ngợi liền đi theo đuôi, bảy quẹo tám rẽ, nàng ta nhìn thấy Bạch Vi đứng trước một phường bán đậu phụ.
“Lão bản nương, bản đậu phụ này giá bao nhiêu?” Bạch Vi chỉ vào miếng đậu phụ trắng mềm hỏi: “Ta mua nhiều, có thể giảm giá được không?”
“Cô nương, đây là sinh ý nhỏ, cũng không kiếm được mấy đồng.” Nhìn thấy Bạch Vi ăn mặc chỉnh tề, trên đầu cài chiếc trâm bạc, Tào Liễu thị vừa cười vừa nói: “Ta bán đậu phụ trong trấn này mấy chục năm rồi, ai mà không biết đậu phụ nhà ta ngon? Ngươi mua rồi sẽ biết!"
Bạch Vi vừa nhìn đã biết đậu phụ của Tào gia thực sự ngon: “Ta và Lưu Yến cùng thôn, nàng nói ta đến nhà ngươi mua đậu phụ, nói đậu phụ của nhà ngươi ngon. Ngươi nhìn trên mặt mũi tân nương, cho ta rẻ hơn chút. Ta muốn làm đậu phụ chiên bán, sau này mỗi ngày đều muốn mua đậu hủ a."
Sợ Tào Liễu thị không tin, nàng vén tấm vải bố che giỏ lên, lấy ra một viên đậu phụ chiên cho bà ta nếm thử.
"Ngươi thử xem, sinh ý của ta có thể làm thành không?"
Tào Liễu thị nhìn, nhận lấy, cắn một ngụm, đôi mắt bà ta nhất thời sáng lên: "Cô nương, tay nghề của cô nương không tệ, không biết công thức này có thể bán không?" Có công thức này, sinh ý của nhà bà sẽ càng náo nhiệt hơn!
Bạch Vi mỉm cười nói: "Đây là bí phương gia truyền, không bán được."
Tào Liễu thị rất động tâm, nhưng Bạch Vi đã nói như vậy, bà ta biết là không thể thương lượng.
Bà ta cong môi nói: “Bản đậu phụ này có mười lăm miếng, ba mươi lăm văn tiền, ta lấy ngươi ba mươi văn thôi.”
Bạch Vi mím môi, một bản đậu phụ vốn có giá ba mươi văn tiền.
Nàng giả vờ như không biết, mua hai bản đậu phụ, trả sáu mươi văn tiền, rồi cầm đậu phụ rời đi.
Lưu Quyên trông thấy một mảnh giấy gấp đôi rơi ra khỏi tay áo Bạch Vi, nàng ta vội vàng đi tới nhặt lên, mở ra vụn vặn nhận biết vài chữ, đại khái đoán được đây là bí phương làm món đậu phụ chiên.
Nàng ta nắm chặt nó trong tay, chuẩn bị đuổi theo Bạch Vi, vô ý đụng phải một nam nhân.
Nam nhân người cao bảy thước, mặc bộ y phục vải bông mỏng, ngũ quan đoan chính, đang gánh một gánh đậu phụ.
Hắn quẳng gánh nặng xuống, vội vàng đỡ Lưu Quyên đứng dậy, xin lỗi nói: “Cô nương, có làm cô nương bị thương không?”
“Không có làm bị thương ta.” Lưu Quyên nhìn nam nhân với vẻ mặt lo lắng, bàn tay hắn có lực đỡ lấy nàng ta, gương mặt hơi hơi nóng lên: “Là lỗi của ta, không có chú ý nhìn đường.”
"Cô nương không cần phải xin lỗi, là ta né tránh người đi đường nên đụng trúng cô nương." Nam nhân không yên lòng, căn dặn một câu: "Phường đậu phụ Tào thị trước mặt chính là nhà ta, nếu cô nương bị thương thì có thể đến tìm ta."
Lưu Quyên ngượng ngùng gật đầu.
Nam nhân gánh đậu phụ rời đi.
Nàng ta nhìn tấm lưng kiên cường, rộng rãi của nam nhân, chạm vào cánh tay nóng bỏng của mình sau khi được hắn chạm vào, tâm tư động đậy.
Một nữ nhân độc ác như Lưu Yến
sao có thể xứng đáng với một nam nhân tốt như vậy?
Lưu Quyên siết chặt mảnh giấy trong lòng bàn tay, nhà hắn làm đậu phụ, nàng ta nhặt được công thức làm đậu phụ chiên, đây chính là nhân duyên tốt mà lão thiên đã an bài cho nàng ta!
Nàng cướp vị hôn phu của Lưu Yến, cầm bí phương làm đậu phụ chiên của Bạch Vi, đi trước một bước làm cho sinh ý của đậu phụ chiên náo nhiệt lên, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng giận dữ của bọn họ thôi, trong lòng đã thấy cao hứng rồi!
Bạch Vi đứng ở trong góc, nhìn Lưu Quyên như bị thôi miên nhìn chằm chằm bóng lưng Tào Hưng Nghiệp, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Nàng thiếu nhân thủ nên nhận Lưu Lộ làm đồ đệ nếu Lưu Lộ có thể học được điêu khắc ngọc thì dù sao so với làm đậu phụ chiên còn tốt hơn.
Về phần đậu phụ chiên, nàng định dạy Giang thị, để cho bà mở tiệm bán đậu phụ chiên và thêm một ít điểm tâm sở trường, vừa lúc để Bạch Ly phụ giúp. Hắn đọc sách không thông, đi theo Giang thị quản lý tốt cửa tiệm, sau này có thể kế thừa cửa tiệm này, để nuôi sống bản thân, để Bạch phụ và Giang thị cũng yên tâm.
Bạch Vi cước bộ nhẹ nhàng đi đến tiệm ngọc khí của Tạ thị, đưa đậu phụ nàng mua cho tiểu nhị, gọi Tạ Ngọc Trác đến kho làm việc để thương lượng về tác phẩm nào sẽ điêu khắc cho cuộc thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro