Chương 36: Đuổi Ra Thạch Bình Phong Thôn
Mọi người đều ngây ra như phỗng.
Lưu Quyên đã sớm mất đi trinh tiết, châu thai ám kết.
Bạch Vi không có nói dối, Lưu Quyên muốn trèo cao, leo lên Triệu lão gia, cho nên đã từ hôn với Bạch Mạnh. Triệu gia là dạng người như thế nào? Lưu Quyên dung mạo cũng không xuất chúng, làm sao lọt vào mắt Triệu lão gia? Mới cách đây không lâu, nàng ta được đưa lên trên trấn, hôm nay chẩn ra sinh non, chứng tỏ nàng ta đã leo lên giường Triệu lão gia.
"Đã mấy tháng rồi?" Tức phụ của lý chính, Lâm thị hỏi một câu.
Lưu Lang Trung nói: “Gần hai tháng.”
Có thôn dân nói: "Không đúng, Lưu Quyên và Bạch Mạnh giải trừ hôn ước chưa đầy một tháng trước!"
Đã có hôn phu mà còn câu dẫn nam nhân khác.
Bạch Mạnh sảng khoái cùng Lưu Quyên từ hôn như vậy, không phải là đã biết thân thể nàng ta không trong sạch sao?
Nếu đã như vậy, làm sao Bạch Mạnh có thể động chạm thân thể Lưu Quyên?
“Ta ở bên bờ sông rửa rau, nhìn thấy Lưu Quyên đang xách một thùng y phục đi giặt. Nàng ta vừa mới sinh non, còn chưa hồi phục tốt, chẳng lẽ bị Triệu lão gia vứt bỏ, trở thành một chiếc giày rách, lại nghĩ đến muốn dựa vào Bạch Mạnh để hắn nhặt rồi mang giày rách a?"
Mọi người đều nhìn hai mẫu nữ với ánh mắt khác lạ.
Lưu Quyên cực kỳ hoảng sợ, hoảng hốt rút tay lại.
Chuyện xấu bị vạch trần ra ngoài, Phùng thị hận không thể tìm khe đất chui đầu xuống. Lôi kéo tay áo lên che mặt, tránh đi ánh mắt như kim châm đâm vào da mặt.
Bạch Vi âm thanh lạnh lùng nói: “Nhà ta mặc dù nghèo, nhưng chí không ngắn, có cốt khí. Lưu Quyên truy cầu phú quý, ca ca ta tất nhiên thành toàn cho nàng ta, cũng sẽ không làm tiểu nhân. Nếu thật sự không cam lòng, đã sớm nháo đến trước mặt Triệu lão gia, hà tất gì phải đợi đến hôm nay?"
Nàng đã nhìn thấy Lưu Quyên khóc lóc om sòm, quần nhuốm đầy máu, nghĩ tới những gì Tạ Ngọc Trác nói về phẩm tính của Triệu lão gia. Ông ta ưa thích nữ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, có thể vào Triệu gia ít càng thêm ít, Lưu Quyên có thể để cho Triệu lão gia nạp nàng ta, Bạch Vi đoán nàng ta đã mang thai. Cổ đại chú trọng dòng dõi, sẽ không để cho huyết mạch lưu lạc bên ngoài.
Bất quá Lưu Quyên vào trấn chỉ mấy ngày rồi quay trở lại, mặt dày mày dạn quấn lên Bạch Mạnh, nhất định là đã bị Triệu lão gia vứt bỏ. Cho nên lúc này mới thỉnh Lưu lang trung tới, cho dù nàng đoán sai, thì thân thể Lưu Quyên chắc chắn cũng không còn trong sạch. Vì thế nàng còn có mai phục khác, là để hai đại thẩm trong thôn đi lên kiểm tra Lưu Quyên, để chứng minh Bạch Mạnh vô tội.
Mọi người ngượng ngùng nói: "Vi nha đầu, chuyện này cũng không thể trách chúng ta, là chúng ta cũng bị các nàng lừa! Lưu Quyên trông thành thật như vậy, làm sao biết nàng ta lại là tiểu dâm phụ không biết xấu hổ?"
Phụ nhân cùng Lâm thị đang giữ chặt Phùng thị, nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Lưu Quyên: " Không có mai mối mà đã tằng tịu với nhau, loại kỹ nữ vô liêm sỉ này, nên chồng lồng heo dìm xuống nước! Đừng làm mất mặt chúng ra!"
"Đúng vậy! Nếu Lưu Quyên phạm vào tội dâm tà, nàng ta phải bị đưa đi chồng lồng heo dìm xuống nước!"
Trước kia thôn dân thương tiếc Lưu Quyên bao nhiêu, thì bây giờ lại tức giận phẫn nộ bấy nhiêu, hận không thể để cho nàng ta chết đi!
Tất cả đều la hét muốn kéo Lưu Quyên chồng lồng heo dìm xuống nước!
Phùng thị sợ đến mức hai chân mềm nhũn, run rẩy quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Tộc trưởng, lý chính, Lưu Quyên nàng không phải chưa thành thân mà có hài tử, Triệu lão gia đã hứa sẽ nâng nàng vào cửa. Vì không có bảo trụ được hài tử, nên nàng mới trở về, làm sao lại muốn chồng lồng heo dìm xuống nước a!"
Bạch Vi âm thanh lạnh lùng nói: “Thời điểm nàng ta còn chưa có từ hôn với ca ca của ta, nàng ta không tuân thủ phụ đạo, đã cùng Triệu lão gia ở cùng một chỗ, bút trướng này phải tính toán a!”
Lưu Quyên sắc mặt tái nhợt, nàng ta ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nàng ta quỳ xuống dưới chân Bạch Vi, quỳ lạy cầu xin tha thứ: "Bạch Vi, ta sai rồi! Ta không nên đánh chủ ý lên ca ca ngươi, xin hãy tha cho ta lần này đi, ta sẽ không trêu chọc Bạch Mạnh nữa!"
Phùng thị vội vàng phụ hoạ, nghĩ lừa dối cho qua: "Đúng vậy a, đúng vậy a, đây là một sự hiểu lầm! Ca ca ngươi trước đây đã không chịu từ hôn, hắn bây giờ còn chưa thành thân, cùng Lưu Quyên cũng xứng, chúng ta nghĩ...."
“Nghĩ lợi dụng nhà ta, tiếp nhận Lưu Quyên, ngươi thuận tiện đòi mấy chục lượng sính lễ.” Bạch Vi nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của Phùng thị, biết mình đã nói trúng: “Chuyện này không thể nhân nhượng được, một khi có bắt đầu, về sau mọi người đều sẽ làm gương theo, làm hỏng tập tục trong thôn, tộc trưởng, lý chính, các ngài nghĩ thế nào?"
"Đúng! Chuyện này không thể nhân nhượng được! Coi như không chồng lồng heo dìm xuống nước, cũng phải đuổi toàn gia bọn hắn ra khỏi Thạch Bình Phong thôn!" Các thôn dân sợ Lưu Quyên một ngày nào đó sẽ dựa dẫm vào nhi tử mình nên đã nhất trí đuổi toàn gia Phùng thị đi.
Sắc mặt Phùng thị tái nhợt, hoảng sợ nói: "Tộc trưởng, đuổi một nhà chúng ta đi, các ngươi đây là ép chúng ta đi chết a!" Bà ta lôi kéo Lưu Quyên ra, dùng sức véo thật mạnh vào da thịt nàng ta, khiến Lưu Quyên đau đớn co rúm. Phùng thị tự bào chữa, nói: "Tất cả đều là do nha đầu chết tiệt này. Chính nàng đã làm ra chuyện bỉ ổi, vậy để chính nàng ăn quả ác này đi! Đem nàng đuổi ra ngoài, coi như ta không sinh ra tiện nhân này!"
Lưu Quyên kích động nói: "Nương, là ngươi đem ta đưa lên trên giường Triệu lão gia! Ta không nguyện ý, là ngươi bức ta, ta nào có lòng can đảm cùng Triệu lão gia làm loạn......”
Phùng thị tát vào mặt Lưu Quyên hai cái, trừng mắt, nhướng mày: "Câm miệng! Nếu lão nương bán nữ cầu vinh, thì đã sớm đem ngươi bán vào kỹ viện từ lâu rồi. Làm sao có thể để ngươi ở đây làm mất mặt xấu hổ?!"
Lưu Quyên bụm mặt, không dám nói lời nào.
"Các ngươi muốn đuổi thì đuổi nàng ta đi, ta cũng không làm chuyện xấu gì, các ngươi vì cái gì lại đuổi ta? Muốn đuổi ta ra ngoài, trừ phi ta chết!" Phùng thị đặt mông ngồi xuống đất, giở trò vô lại!
Tộc trưởng cùng lý chính hai mặt nhìn nhau, thương lượng một hồi, sau đó lý chính nói: “Lưu Quyên làm loại chuyện này, dựa theo tộc quy, tội nhẹ sẽ bị đuổi ra khỏi thôn, tội nặng sẽ bị chồng lồng heo dìm xuống nước. Phùng thị, ngươi làm mẫu thân của nàng ta, không biết quản thúc mà ngược lại còn xúi giục nàng ta làm chuyện đồi phong bại tục, không tuân thủ phụ đạo, ta và tộc trưởng thương lượng, quyết định đem một nhà các ngươi đuổi ra khỏi Thạch Bình Phong thôn."
Phùng thị nghe thấy, ngay lập tức muốn khóc lóc ăn vạ.
Lý chính cảnh cáo nói: "Lưu Kỳ tội ác chồng chất, nếu ngươi không rời đi, chúng ta sẽ vạch trần tội của hắn."
Phùng thị ngu người!
Bà ta quyết định dứt khoát, bỏ qua Lưu Quyên, chính là muốn bảo trụ Lưu Kỳ.
Bây giờ lý chính nắm giữ huyết mạch của Phùng thị, nơi nào bà ta có thể nhảy nhót được nữa?
Lý chính lại nói: "Trong vòng ba ngày, thời hạn cho các ngươi dọn ra khỏi thôn!"
Phùng thị ngồi phịch xuống đất, ngơ ngác nhìn về phía trước, đầu óc trống rỗng.
Lưu Quyên không ngờ, nàng ta chỉ muốn dựa vào Bạch Mạnh, mà cuối cùng rơi vào kết cục như thế, hối hận đến xanh ruột.
"Nương……"
Phùng thị định thần lại, hét lên một tiếng "a", đem Lưu Quyên quật ngã trên mặt đất, cưỡi lên người nàng ta, tát vào mặt Lưu Quyên vài cái, bứt một nắm tóc: "Đều là tại ngươi, quỷ đòi nợ này! Lão nương đời trước thiếu nợ ngươi, đời này ngươi tới đòi! Sao ngươi không chết ở bên ngoài đi, tới gây họa cho ta và đệ đệ ngươi?”
Các thôn dân nhao nhao lùi lại, cũng không có ai tiến tới giúp đỡ.
Có người nhặt một hòn đá chọi vào đầu Phùng thị: “Mau cút ra khỏi đây, đừng đánh chết người trước cửa nhà Bạch gia, làm ô uế đất của người ta, sau đó lại tống tiền người ta!”
"Lăn! Mau cút ra ngoài!"
Các thôn dân sẽ ném chọi bất cứ đồ vật gì họ nhặt được.
Vẻ mặt Phùng thị hung tợn, vẻ kiêu căng biến mất sau khi bị nện trúng, bà ta bỏ chạy trong nhục nhã.
Các thôn dân vẻ mặt xấu hổ xin lỗi Bạch Vi rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Vân Phúc nói với Bạch Vi: "Chúng ta không thể đuổi tận giết tiệt, nếu chồng lồng heo Lưu Quyên dìm xuống nước, chuyện này làm lớn lên, sau này, Bạch Mạnh tham gia khoa cử, nếu có người tới tra ra chuyện như vậy, đối với hắn sẽ không tốt, đem bọn hắn đuổi ra ngoài, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến mọi người."
Bạch Vi cảm kích nói: “Cảm tạ ngài và tộc trưởng đã cho ca ca ta một cái công đạo.”
Lý chính xua tay nói với Bạch Mạnh: “Ngươi đừng để trong lòng, cố gắng đọc sách thật tốt, làm rạng rỡ tổ tông cho Bạch gia ta.”
Bạch Mạnh chắp tay nói: "Chất nhi sẽ không cô phụ kỳ vọng của mọi người!"
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Giang thị ngơ ngác đứng đó, không có cách nào lấy lại tinh thần.
Bà không thể hiểu tại sao chuyện như vậy lại xảy ra với gia đình mình!
May mắn, Bạch Mạnh đã được trả trong sạch.
Bạch Vi thấy Giang thị bị dọa cho sợ, hỏi: "Nương, nương đã mua đất chưa?"
Giang thị lau nước mắt trên mặt: "Vừa mới thương lượng kết thúc, đã có người thỉnh lý chính đi, nói nhà chúng ta đã xảy ra chuyện."
"Yên tâm đi, sự tình đã giải quyết xong." Bạch Vi an ủi Giang thị, lại không thấy bóng dáng Thẩm Ngọc đâu: "Hắn đi đâu rồi?"
"Mảnh đất đó thuộc về trong thôn của chúng ta, lý chính cũng không thể quyết định, cần phải đến từng nhà, nhờ bà con hàng xóm in dấu tay, tất cả đều đồng ý thì mới có thể, chắc là A Ngọc đi tìm bà con hàng xóm để in dấu tay. Giang thị tâm lạnh một nửa, cũng không biết chuyện huyên náo này, bà con hàng xóm có nguyện ý đáp ứng hay không.
Bạch Vi cũng nhíu chặt mi tâm nói: “Con đi tìm hắn.”
Giang thị thúc giục Bạch Vi đi nhanh.
Bạch Vi vừa đi được một đoạn thì đụng phải Thẩm Ngọc, hắn từ trong bóng tối bước từng bước vững chắc hướng nàng đi tới.
Ánh mắt nàng chạm vào đôi mắt đen của hắn, sâu thẳm và u tĩnh như biển dưới bầu trời đêm, yên bình và tĩnh lặng, làm giảm đi sự sắc sảo thường ngày trong mắt hắn và làm dịu đi đường nét cứng rắn của anh, khiến hắn có vẻ bình dị dễ gần hơn.
Trên mặt nàng hiện lên nụ cười yếu ớt: "Đã về rồi à?”
“Khế đất ở đây.” Thẩm Ngọc gật đầu, đưa khế đất cho nàng: “Phùng thị không chịu đáp ứng, lý chính nói không cần để ý bọn hắn, tự làm chủ mà bán cho nhà muội.”
Bạch Vi có chút ngoài ý muốn, hôm nay vụ náo loạn này, vì bà con hàng xóm cảm thấy thẹn với bọn họ nên không có làm khó dễ, coi như là đền bù.
Nếu không xảy ra chuyện của Lưu Quyên, thì mảnh đất này đã không có được dễ dàng như vậy.
“Khổ cực cho huynh.” Bạch Vi nhận lấy khế đất, phát hiện bên trong có một tờ ngân phiếu hai mươi lạng bạc: “Đây là của huynh à?”
Thẩm Ngọc thấp giọng nói: “Hai chúng ta trong thời gian ngắn sẽ không nói rõ ràng, ta sẽ ở trong nhà của muội, dù sao cũng nên chia sẻ một phần gánh nặng.”
Bạch Vi suy nghĩ một chút rồi nhận tờ ngân phiếu này, nếu nàng cự tuyệt, chỉ sợ Thẩm Ngọc có lẽ sẽ bù đắp ở nơi khác, ở cũng không an tâm.
Thẩm Ngọc nhìn thấy nàng sảng khoái nhận lấy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Còn có hơn hai tháng nữa là đến Tết. Bây giờ chúng ta chuẩn bị xây nhà, có thể trước năm sẽ hoàn thành, muội có ý kiến gì không?”
“Trước tiên hãy chọn ngày hoàng đạo, ta và công tượng sẽ thương lượng, xem nên xây nhà theo kiểu dáng gì.” Trong đầu Bạch Vi nảy ra ý định xây một tứ hợp viện.
Bạch phụ và Giang thị ở gian phòng phía bắc, Bạch Mạnh ở gian phòng phía đông, Bạch Ly ở gian phòng phía tây. Nàng vẫn chưa thành thân, có thể ở cùng Bạch phụ và Giang thị ở gian phòng phía bắc mà không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Trong viện trồng một chút hoa cỏ, cây cối, người một nhà ngồi trong viện trò chuyện uống trà, hài tử trong viện chơi đùa, mười phần thoải mái.
Đây chính là tràng cảnh người một nhà hạnh phúc ở chung một chỗ mà nàng tưởng tượng.
Bạch Vi trong lòng nóng lên: "Tứ hợp viện, chúng ta xây tứ hợp viện đi."
Thẩm Ngọc nhìn Bạch Vi, trong đôi mắt lấp lánh sáng ngời của nàng, tràn đầy khát vọng về một tương lai tươi đẹp.
"Tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro