Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

           
Chờ đến lúc Tần Khanh Ngôn kiểm tra lại tất cả đồ vật có thể mua được đã qua giữa trưa, nàng cũng không tính về nhà ăn cơm trưa, hơn nữa nàng không dám xác định bọn họ ở nhà có chuẩn bị đồ ăn hay không. Dù sao thời gian gần đây trong nhà không có lương thực nên cũng không chuẩn bị cơm ăn. Mà đa số các hộ dân trong thôn cung chỉ ăn một ngày hai bữa cơm, dù sao bây giờ cũng không phải ngày mùa, ăn nhiều cũng phí lương thực. 

Tần Khanh Ngôn cũng không quá chú trọng ăn cái gì, cái gì tiện thì ăn cái đó, vì vậy tìm một cái sạp mua ba cái bánh bao ăn xong bữa, lại xin thêm chủ quán một chén nước. Con người ở đây đều tương đối giản dị, mặc dù bọn họ đều chán ghét kẻ ăn chơi trác táng trong nhà Tần phu tử nhưng bọn họ cũng sẽ không từ chối bán hàng cho Tần Khanh Ngôn, không có ai chán ghét tiền cả.

Rất may hôm nay Tần Khanh Ngôn dùng một cái sọt rất lớn để đựng thịt heo, nếu không mua nhiều đồ như vậy cho dù Tần Khanh Ngôn có khỏe đến đâu cũng không cầm hết được. Cho dù có sọt lớn nhưng trên cánh tay và trước ngực nàng cũng treo đầy đồ vật.

Lúc đầu nàng cũng không nghĩ mua một lúc nhiều đồ vật như vậy, nhưng Liền Sơn trấn rất nhỏ, chỉ mất một lúc nàng đã đi gần hết trấn rồi, cũng không cần phí thời gian đi thêm một lần, hơn nữa đường xá cũng khá xa. Nếu có đồ vật cần mà trên trấn không có, vậy chỉ có thể tốn chút thời gian đi huyện mua.

Quả nhiên, Cho dù nàng đã đi rất nhanh, nhưng về đến nhà trời cũng sắp tối rồi, như vậy là nàng mất cả ngày để đi Liền Sơn trấn. 

Ánh chiều hoàng hôn chiếu thẳng vào nhà tranh củ nát cô độc, dù sao nhà tranh cũng cách thôn khá xa cho nên Tần Khanh Ngôn cũng không đi qua nhà chính của Tần gia, nên cũng không đi qua nhà của Vương cha mà trực tiếp trở về nhà mình.

Ba người trong nhà đều đang ngẩng đầu chờ đợi, mơ hồ có thể thấy Cố thị nhíu chặt mày, giống như có ưu sầu không thể xóa tan.

"Ta đã trở về" Mặc dù Tần Khanh Ngôn không thích nói chuyện, cũng không giỏi giao tiếp với người khác nhưng đến đâu hay đến đó, nàng cần phải thích ứng với cuộc sống ở nơi này. Vậy nên, nàng cũng muốn thử thay đổi bản thân mình một chút.

Nghe được âm thanh của Tần Khanh Ngôn, cả ba người đều bỏ việc trong tay xuống chạy ra giúp đỡ Tần Khanh ngôn cầm đồ vật.

"Hôm nay bán được rất nhiều tiền sao? Sao lại mua nhiều đồ vật như vậy?" Người nói chuyện là Mạc Ly, hắn vừa nói chuyện vừa lục lọi đồ vật trong sọt, đợi đến khi nhìn đến một cuộn vài bông có màu sắc tố nhã thì mới có chút hứng.

Cố thị nhìn thấy động tác của hắn, muốn nói cái gì nhưng là vẫn là nhịn xuống không có nói. Ngược lại Chung Nguyên Thuần lại giống như công tử nhà giàu không hiểu thế sự, chỉ tiến lên nói một câu lúc Tần Khanh Ngôn về sau đó lại nghịch con thỏ yêu quý của mình.

Nói thật, cảm xúc của Tần Khanh Ngôn đối với ba nam tử mà nguyên chủ trêu trọc, Chung Nguyên Thuần thì không nói làm gì, tuổi còn nhỏ không hiểu gì cả, thôi coi như là nguyên chủ làm việc thiện đi nàng cũng không có ý kiến gì; Còn Cố thị, tràn  ngập áy náy, là nghiệt do nguyên chủ tạo ra nàng phải tiếp nhận cũng không có gì mâu thuẫn.

Nhưng mà, đối với Mạc Ly, Tần Khanh Ngôn không nói đến thích, nguyên chủ là bị Mạc Ly tính kế. Nếu không thể tránh thoát cái phiền toái này nàng cũng không ngại nuôi thêm một người rảnh rỗi trong nhà. Nhưng, điều kiện là người này phải biết điều. Ngay bây giờ hành động của người này không thể khiến cho người khác thích được, hiện giờ nàng cũng chưa tính toán nói cái gì, đợi cho mọi chuyện ổn định thì nàng sẽ giải quyết.

Tần Khanh Ngôn dùng khăn tay rửa mặt, rồi ngồi trên cái ghế duy nhất trong nhà miễn cưỡng được coi là ghế.

"Hôm nay các ngươi đã ăn chưa?" Bởi vì thời tiết quá mức nóng bức, lại đi cả ngày đường, Tần Khanh Ngôn uống hết mấy chén nước lạnh mà Cố thị cố ý chuẩn bị.

"Thê chủ đói bụng sao? Nguyên nhi cũng đói bụng, ca ca nói phải đợi Thê chủ cùng nhau trở về ăn..." Chung Nguyên Thuần tuy đã 14 tuổi có thể thành thân,  nhưng hắn lại giống như con nít, có thể là cuộc sống trước đây quá mức thoải mái khiến cho tính cách của hắn ngây thơ tản mạn, không hiểu bất kỳ chuyện gì. Mặc dù hắn gọi Tần Khanh Ngôn là 'Thê chủ' nhưng chính hắn lại không hiểu gọi như vậy có ý nghĩa gì.

Tần Khanh Ngôn không đồng ý nhìn Cố Duy Nhất, hắn còn đang mang thai sao có thể không quan tâm bản thân mình như vậy.

Cố thị đương nhiên thấy được ánh mắt của nàng, nhưng là hắn không muốn làm bất kỳ chuyện gì có khả năng bị người khác chỉ trỏ, hắn cũng không giải thích, chỉ nói: "Nếu Thê chủ đã về, chúng ta bắt đầu ăn cơm đi. Thời tiết nóng bức, thịt lợn rừng cũng không để được lâu, phía trước ta đã ướp một ít, buổi tối liền ăn lương thực mang từ nhà cũ về lúc sáng..."

Những người khác đều không có ý kiến, vì thế đều ngồi xuống ăn cơm. Chỉ là, Mạc Ly có chút thất thần.

Cơm nước xong xuôi, lại là một mình Cố thị dọn dẹp, Tần Khanh Ngôn không đành lòng vì thế liền gọi hai ngươi kia đi giúp đỡ. Cố Duy Nhất nhìn Chung Nguyên Thuần không có cự tuyệt nhưng luống cuống tay chân dọn dẹp liền từ chối, hắn nói chính bản thân mình có thể làm được. Còn Mạc Ly vẫn ngồi im không nhúc nhích,

Tần Khanh Ngôn nhìn ở trong mắt, đôi mắt càng thêm thâm thúy, giống như không ai có thể xem hiểu, nhưng nàng vẫn là nhịn xuống, không nói gì thêm.

Không biết vì cái gì, trước kia cơm nước xong ai liền về phòng người nấy hôm nay lại không có động đậy, đều ngồi ở nhà chính, giống như đang chờ điều gì. Tần Khanh Ngôn im lặng một chút, nếu đã như vậy, chuyện mấy ngày sau định nói cũng nên nói luôn hôm nay đi.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, Mạc Ly vẫn luôn chờ này giờ nhịn không được mở miệng trước: "Thê chủ, cuộn vải bông ngươi vừa mới mua trở về là mua cho ta làm quần áo sao?"

Tần Khanh Ngôn liếc mắt một cái nhìn trên người hắn, hắn vẫn mặc quần áo mang từ nhà thổ ra, mấy ngày hôm trước trong nhà không còn gì ăn hắn đã lấy vài bộ quần áo tương đối đẹp mang vào trong thôn đổi lương thực. Mặc dù người trong thôn phỉ nhổ hắn nhưng vẫn có người nhịn xuống mặt mũi đổi lương thực cho hắn, dù sao bọn họ cũng tiếc mấy bộ quần áo làm từ vải dệt bọn họ chưa mặc bao giờ, người nào trong nhà hơi có điều kiện một chút liền trộm lấy chút lương thực đổi cho hắn.

Cho dù như thế, quần áo trên người hắn vẫn tốt hơn nhiều so với hai người khác, hơn nữa Cố thị sửa chữa những bộ quần áo tốt nhất của hắn cho Chung Nguyên Thuần mặc, chính hắn lại mặc bộ quần áo mặc dù sạch sẽ nhưng có rất nhiều mụn vá.

"Chuyện quần áo nói sau, hôm nay mua là chuẩn bị cho hài tử, cuộn vải này không thích hợp ba người các ngươi, lần khác ta sẽ mua sau." Nàng nhanh chóng mang hết đồ vật trong sọt ra đặt lên bàn, phần của ai phân cho người đấy, trử bỏ một phần điểm tâm, nàng lưu cất riêng cho Cố thị.

Cố thị có chút ngượng ngùng, hắn nghĩ một chút cảm thấy Chung Nguyên Thuần nhỏ nhất thì nên được điểm tâm liền đưa cho Chung Nguyên Thuần. 

Mua nhiều đồ vật như vậy mà chỉ mất gần 400 văn tiền, cộng thêm cho Nhạc trưởng quầy 50 văn, mua rượu 80 văn cũng còn gần 1000 văn tiền, chính là gần một lượng bạc. Nàng lấy tất cả ra đưa cho Cố Duy Nhất.

"Hôm nay ta muốn nói vài điều, về sau cũng sẽ không nói lại, nhưng về sau các ngươi đều ở trong cái nhà này, nhất định phải nhớ kỹ." Tần Khanh Ngôn cũng không có quan tâm ba người đang bị kinh hách, giọng nói bắt đầu nghiêm túc hơn:  "Cái gia đình này, trừ bỏ ta, đương gia làm chủ chính là Cố thị, cho nên về sau mặc kệ trong nhà có bao nhiêu tiền bạc đều do hắn quản lý và phân phối, đương nhiên, nếu các ngươi dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được tiền riêng, thì đó là của các ngươi, không ai có quyền can thiệp..."

"Nếu có ai có không phục, có thể rời đi, nếu không đi thì nhất định phải tuân thủ quy củ này" Nàng nói xong, ánh mắt có thâm ý liếc nhìn qua Mạc Ly.

"Thê chủ, về sau tiền ta thêu khăn có được cũng giao cho ca ca bảo quản giúp ta, ta không cần tiền, Thê chủ không cần đuổi ta đi" Chung Nguyên Thuần bị dọa tới liền vội vàng kéo lấy tay áo của Cố thị. Hắn nghĩ tới ký ức những ngày không thấy ánh mặt trời bị người chà đạp không có người quan tâm, hắn thực sự bị dọa.

"Giao cho ca ca ngươi cũng đúng, để hắn cất giúp ngươi, về sau ngươi tìm một nữ nhân tốt gả cho thì là của hồi môn của ngươi..." Ngữ khí của Tần Khanh Ngôn rất ôn hòa, nàng nhẹ nhàng giải thích với Chung Nguyên Thuần.

"Thê chủ, Nguyên nhi là..." Cố thị do do dự dự mà nói ra, Mạc Ly cũng kinh ngạc nhìn qua, chỉ có Chung Nguyên Thuần vẫn là hoảng sợ mà rúc vào người Cố thị, hắn còn chưa thoát khỏi hồi ức.

"Đây là điều ta muốn nói tiếp theo." Tần Khanh Ngôn dừng một chút: "Trước kia là ta rối rắm, làm rất nhiều chuyện không tốt, cũng may bây giờ vẫn còn cơ hội đền bù. Cố thị là chính phu ta cưới hỏi đàng hoàng, điều này sẽ không thay đổi, hiện tại và tương lai đều là chủ phu trong nhà. Hai người các ngươi tuy là ta mang về, danh nghĩa là ta nạp phu lang, nhưng các ngươi đều rõ ràng ta chưa từng chạm vào các ngươi..."

Nàng suy nghĩ xem nên nói tiếp như thế nào, nhìn mấy người đang im lặng: " Thân khế của hai người các ngươi đều ở trong tay ta, hồ sơ lập ở quan phủ cũng không phải phu lang của ta, nhưng các ngươi yên tâm không phải là nô tịch. Ý định của ta như thế này, Nguyên nhi còn nhỏ, mẫu thân và các tỷ tỷ đều ở biên quan không biết bao giờ mới về được, phụ thân và các huynh đệ đều không biết lưu lạc nơi nào..."

Chung Nguyên Thuần bị lời nói của Tần Khanh Ngôn gợi lên hồi ức, lập tức khóc nức nở: "Thê chủ, ta nhớ người nhà của ta..."

Cố thị sờ sờ đầu của hắn, nhưng là hắn cũng không biết nên an ủi Nguyên nhi như thế nào, chính hắn cũng mới 16 tuổi, tuy rằng đã gả cho người lại đang mang thai nhưng mà những cực khổ mà Chung Nguyên Thuần đã trải qua cũng không phải một nam nhân ở cái thôn hẻo lánh như hắn có thể  hiểu.

"Nguyên nhi, ngươi còn nhỏ, chỉ có 14 tuổi, về sau không cần kêu ta Thê chủ nữa, ta cùng Duy Nhất đều không có đệ đệ, ngươi liền nhận nhạc phụ Vương cha làm cha, về sau ngươi chính là thân đệ đệ của Duy Nhất và ta." Tần Khanh Ngôn nhìn về phía Cố Duy Nhất, phát hiện trong mắt hắn tràn đầy tán đồng và một chút cảm xúc không nói rõ là gì, nàng cũng không nắm giữ được đành tiếp tục nói: "Chờ mấy ngày nữa, mọi chuyện đều ổn. Nếu ngươi nguyện ý sinh hoạt ở chỗ này, tẩu tử liền giúp ngươi tìm một nữ nhân tốt, hai năm sau thành thân, có được không?"

"Ta nguyện ý" Chung Nguyên Thuần vội vàng gật đầu đáp ứng, người khác đều cho rằng hắn không hiểu bất kỳ cái gì, thật ra không phải vậy, xuất thân từ gia tộc to lớn thì làm sao có thể ngây thơ đơn thuần, chuyện nên biết hắn đều biết. Ví dụ như , nếu không phải chính phu, sau này chính hắn và con của hắn địa vị đều thấp hơn người khác, hơn nữa trong lòng hắn vẫn còn một hình bóng. Nghĩ đến đây hắn vội vàng dừng lại, hắn không dám hy vọng xa vời nữa, chỉ mong nghe theo lời cha lúc chia xa, cố gắng sống thật tốt!

Tính toán của Tần Khanh Ngôn, đối với hắn tới mà nói là không thể tốt hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro