Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5



Tuy rằng Liền Sơn trấn chỉ là một cái trấn nhỏ, nhưng mà sự náo nhiệt vẫn vượt xa nơi hẻo lánh Hoàn Sơn thôn, cho dù ngày hôm nay không phải ngày họp chợ thì ở trên trấn khắp nơi đều có các cửa hàng, tiểu quán.

Một đường đi từ thôn đến trấn Tần Khanh Ngôn bị không ít người chỉ trỏ, nhưng bọn họ ngại nàng lớn lên cao lớn nên chỉ dám đứng ở xa nhỏ giọng bàn tán. Sắc mặt của Tần Quân Ngôn càng lúc càng khó coi, đến lúc này đã cách nàng ba trượng[1]. Ba người chỉ có nàng và Tần Nhị Hoa sắc mặt vẫn như cũ không đổi sắc.

( [1] trượng: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc thời xưa, 1 trượng = 3,33m)

Tần Nhị Hoa hình như rất quen thuộc chưởng quầy của Thái Hòa Lâu nên cũng không có đi khắp nơi hỏi mà trực tiếp mang hai nữ nhi của mình đến cửa sau của Thái Hòa Lâu. Bề ngoài của Nhạc chưởng nhìn qua rất hòa khí, nói chuyện chậm rì rì, nhưng mà mỗi một câu đều gãi đúng chỗ ngứa. Nữ nhi của Nhạc chưởng quầy từng được Tần Nhị Hoa dạy học hai ba năm, cũng nhận thức được chữ, hiện tại đã được chủ nhân phái đến một Thái Hòa Lâu ở huyện khác làm học đồ, chỉ cần qua vài năm sẽ có cơ hội lên đại chưởng quầy.

Kỳ thật Nhạc chưởng quầy rất tôn kính Tần Nhị Hoa, nhưng sự tôn kính này không thể kéo dài sang nữ nhi của Tần Nhị Hoa -  Tần Khanh Ngôn. Huống chi, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, tuy rằng thịt lợn rừng là thứ tốt, nhưng Liền Sơn trấn cũng không lớn, Thái Hòa Lâu lại có thôn trang riêng đủ để duy trì nhu cầu hàng ngày của tửu lâu. Nói thật, nếu ngày lành hoặc đông khách thì nàng không ngần ngại sẽ mua ngay, nhưng mà hiện tại thì rất khó nói.

"Muội tử, như vậy đi, ta đoán là trừ bỏ chỗ của ta cũng không có ai mua nhiểu thịt như vậy. Không cần phải cân thịt lên, ta mua tất cả, tổng cộng 1500 văn, ngươi thấy thế nào?" Nhạc chưởng quầy nói cũng là nói thật, thời tiết quá nóng, hơn nữa những người ở trong trấn có điều kiện ăn được thịt cũng không nhiều, mà thời tiết lại nóng như vậy.

"1500 văn?" Tần Nhị Hoa trầm ngâm một chút, nhẩm tính khoảng 8 văn tiền một cân thịt, mặc dù cách xa giá thịt ở chợ 13 văn tiền một cân nhưng Nhạc chưởng quầy cũng không có quá mức hà khắc với bọn họ, giá này nàng cũng đã đoán trước. Mặc dù nàng là nương của Tần Khanh Ngôn, nhưng hai nhà đã ở riêng nàng không thể tự tiện làm chủ thay Tần Khanh Ngôn.  Huống chi, hiện tại nàng đang muốn kiểm nghiệm một chút đại nữ nhi của mình có phải thật sự có tiến bộ hay không, hay chỉ là tốt ở mặt ngoài.

Tần Khanh Ngôn tất nhiên có nhận thấy ánh mắt của mẫu thân của mình. Nói thật, hiện tại nàng không quá rõ ràng giá hàng nơi này, nhưng nàng nghĩ, dù sao Tần Nhị Hoa cũng ra mẹ ruột của nguyên thân sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị thiệt thòi, vì thế lập tức chắp tay nói: "Vậy đa tạ chưởng quầy giúp ta việc này. Mời ngài nói, thịt này nên đặt ở chỗ nào ta giúp ngài mang vào đặt......"

Nhưng Nhạc chưởng quầy không có làm phiền Tần Khanh Ngôn, dù sao không phải ai cũng được phép vào phòng bếp, vẫn nên cẩn thận một chút. Nàng gọi người làm trong tiệm ra mang thịt lợn rừng vào xử lí, bản thân thì lấy túi tiền ở trên eo: "Không biết tiền này đưa cho ai?"

"Đây là đồ vật của đại nữ nhì, đương nhiên tiền thuộc về Khanh Ngôn ......" Tần Nhị Hoa mở miệng nói chuyện, cố ý bỏ qua ánh mắt ám chỉ của tam nữ nhi Tần Quân Ngôn.

"Chưởng quầy có thể giúp ta đổi chỗ bạc vụn này thành tiền đồng không?" Tần Khanh Ngôn cũng không có từ chối, nhưng cầm bạc vụn thì một lúc nữa đi mua đồ vật cũng sẽ không tiện nên trực tiếp mở miệng hỏi chưởng quầy.

"Là ta nghĩ không chu toàn, xác thật nên làm như vậy!" Nhạc chưởng quầy không có cự tuyệt, rất thoải mái gọi phòng thu chi mang 1500 văn tiền ra.

Tần Khanh Ngôn từ bên trong lấy ra 50 văn, trực tiếp đưa cho Nhạc chưởng quầy, muốn đa tạ Nhạc chưởng quầy đã giúp nàng. Nhạc chưởng quầy đương nhiên không tiếp thu, tuy rằng Nhạc chưởng quầy rất yêu thích tiền nhưng sẽ không bủn xỉn quá mức, nàng đã chiếm tiện nghi ở phương diện khác thì sẽ không tham lam một chút tiền chinh này. 

"Ngài vẫn là cầm đi, ngày mai ta đưa tới một ít món ăn thôn quê hoặc là mặt khác hiếm lạ vật vẫn là muốn ngài hỗ trợ mua, đến lúc đó, ngài không cần ghét bỏ ta thường tới phiền toái ngài là được......" Tần Khanh Ngôn cũng không phải là người quá mức để ý tiền bạc, hơn nữa về sau còn rất nhiều lần cần phiền toái Nhạc chưởng quầy, trước tiên nên làm tốt quan hệ mới được.

Nàng đã quan sát cả đoạn đường đi, Thái Hòa Lâu đúng là tửu lâu lớn nhất trong thị trấn. Ngoài chỗ này ra nàng không thể bán được giá tốt nếu bán ở những chỗ khác. Hiện tại nàng chưa có tính toán khác thì đây là kế sinh nhai duy nhất. 

Tần Khanh Ngôn đã nói như vậy thì Nhạc chưởng quầy cũng không tiện từ chối, đối với nàng mà nói 50 văn tiền không coi là to tát nhưng là tấm lòng của người khác, nàng không thể tiếp tục từ chối. Hơn nữa lấy ánh mắt của nàng xem thấy, đại nữ nhi của Tần phu tử bây giờ thì không có tiền đồ gì nhưng tương lai nhất định là nhân vật lợi hại một phương trời. Nàng đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội có thể kết giao với người khác, càng không muốn tùy ý kết thù với người khác.

Nghĩ như vậy nên Nhạc chưởng quầy tiếp nhận tiền, hơn nữa còn cho tiểu nhị đóng gói mấy món ăn bình dân và ba bao điểm tâm, nhất định khiến ba mẹ con bọn họ mang về. 

Đến lúc này cả hai bên đều tương đối vừa lòng, trừ bỏ Tần Quân Ngôn lúc rời đi vẫn có chút không hài lòng, nhưng nàng ta cũng không có lý do gì để nói ra đành phải im lặng rời đi.

Tần Nhị Hoa và Tần Quân Ngôn vốn dĩ muốn tới trấn trên, đã đợi ở chỗ này lâu như vậy nên không thể tiếp tục chờ nữa nên nghĩ tách ra với Tần Khanh Ngôn.

"Nương, ngài mang mấy bao điểm tâm này đi theo, ở đây có một chút tiền, ngài đừng chê ít. Đợi sau này ta kiếm được nhiều tiền lại hiếu kính ngài." Tần Khanh Ngôn chia làm hai phần mấy bao điểm tâm mang ra từ Thái Hòa Lâu và thêm 300 văn tiền đưa cho Tần phu tử. Nàng không phải nguyên thân không hiểu bất kỳ điều gì. Mặc dù nàng lười nghĩ nhiều vấn đề khác nhưng vấn đề hiếu đạo nàng sẽ không để cho người khác có cơ hội nói ra nói vào.

"Tiền thì ngươi cất đi. Cố thị đang mang thai cần phải bồi bổ, ngươi dùng tiền mua đồ bồi bổ cho hắn là được. Không nên tiêu hoang, còn hai người còn lại trong nhà ngươi  ......" Nói đến chuyện trong nhà của Tần Khanh Ngôn thì sắc mặt của Tần Nhị Hoa lập tức rất khó coi. Thôi! Dù sao đại nữ nhi cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn, nghĩ như vậy thì sắc mặt của tần Nhị Hoa mới tốt hơn một chút.

Nữ nhi biết hiếu thuận nàng, trong lòng nàng rất vui vẻ, nhưng nàng là người có học thức biết không thể chỉ đòi lấy. Hơn nữa thu nhập từ việc dạy học hàng tháng cũng đủ cho nàng nuôi sống gia đình. Nàng cũng biết Tần Khanh Ngôn và Hà thị không hợp nhau, nàng không thể cưỡng cầu quan hệ của hai người tự nhiên tốt lên, nhưng nàng sẽ tận lực không làm cho hai người có xung đột về tiền tài lợi ích, như vậy có thể giảm đi rất nhiều chuyện rắc rối. 

Tần Khanh Ngôn cũng không có tiếp tục nói thêm cái gì. Dù sao trong nhà còn rất nhiều chuyện cần dùng đến tiền. Không cho tiền cũng không có gì, nhưng không cho cái gì cả thì không phải tác phong làm việc của nàng. Vì thế nàng đi đến quán rượu bên cạnh, lúc nãy nàng phát hiện lúc Tần Nhị Hoa đi qua nơi này thì say mê ngửi một hơi, mặc dù không biểu hiện rõ ràng nhưng Tần Khanh Ngôn vẫn có thể nhận ra.

Tần Khanh Ngôn mua một bình rượu nhỏ cho Tần Nhị Hoa, nàng suy nghĩ một lát vẫn quyết định không mua thứ gì cho Tần Quân Ngôn. Cho dù là trong trí nhớ hay hiện tại thì nàng đều không thích vị muội muội này, cảm giác quá mức âm trầm. 

Tần Nhị Hoa thực vừa lòng cách làm của đại nữ nhi, trừ bỏ ham mê đọc sách viết chữ thì nàng có ham mê lớn nhất là rượu. Đáng tiếc Hà thị quản tiền rất chặt, nàng cũng không tốt thường xuyên mở miệng lấy tiền mua rượu. Lâu dần nàng phát hiện đã rất lâu rồi chưa được thoải mái uống một phen, nghĩ như vậy nàng cảm thấy đại nữ nhi càng lúc cảng trở nên tốt hơn.

"Đại tỷ tỷ đúng là người hiếu thuận biết mua mấy thứ này cho nương. Đáng tiếc hôm nay muội muội không thể về nhà nếu không cũng cho cha và các vị tỷ muội cùng nhau thưởng thức món ăn của Thái Hòa Lâu và uống rượu ngon. Đây chính là lạc thú a. !" Tần Quân Ngôn rất bắt mãn đối với Tần Khanh Ngôn, nhưng nàng ta lại không dám thể hiện rõ ràng trước mặt Tần Nhị Hoa. Mặc dù hiện tại Tần Nhị Hoa coi trọng nhất là mình nhưng Tần Quân Ngôn cũng không có quên lúc nhỏ Tần Khanh Ngôn được sủng ái nhiều như thế nào. Vì vậy nên hiện tại chỉ có thể lấy lời nói khiến Tần Khanh Ngôn khó chịu.

Tần Khanh Ngôn vốn không muốn để ý đến nàng ta, nhảy nhót vai hề mà thôi, không cần quá mức để ý, nhưng là nhìn bộ dáng của nàng ta không đạt mục đích thề sẽ không bỏ qua thì đành phải trả lời:  "Quân Ngôn nói chuyện càng ngày càng có văn hoa. Sợ là đại tỷ nghe nhầm ý tứ của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn đoạt đi chút lương thực mang về cho các vị tỷ phu của ngươi đâu. Như vậy không được, nhà chúng ta đã rất lâu không được ăn no một bữa!"

"Ngươi!......" Ngữ khí của Tần Khanh Ngôn bình thản không đau không ngứa làm cho Tần Quân Ngôn hận đến ngứa răng, nhưng là nàng không dám nói thêm cái gì nữa. Tần Nhị Hoa nghe được mấy câu đã có chút không kiên nhẫn, không biết tại sao đại tỷ tự nhiên trở nên lợi hại như vậy, có thể hiểu được dùng lòi nói châm chọc người khác. Tần Quân Ngôn đành phải nhẫn nhịn, không nói nữa.

Ba người mỗi người một tâm tư khác nhau đi cũng một lát thì tách ra làm hai phương hướng. Tần Nhị Hoa và Tần Quân Ngôn tự nhiên là đi thư viện, mà Tần Khanh Ngôn muốn tranh thủ còn sớm đi mua mấy món nhu yếu phẩm và một chút lương thực mang về trống không không có một vật gì nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro