Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Tà đạo

Cái nữ quỷ tác phong dũng cảm, mở miệng là một loạt các câu chữ lộn xộn không hề kiêng kỵ, thế nhưng ngoài ý muốn lại có cái tên thực tú khí, là Điền Hinh ( Editor: cục cưng)

Thư Phù nhìn nhìn "Cục cưng" trước mặt, lại liếc liếc một cái nhìn "Bạch ngọt" bên cạnh, bỗng nhiên mạc danh cảm giác cổ họng đột ngột có hơi rát rát.

Mấy cái tên này cũng quá ngọt rồi!

Điền Hinh cô nương bị vị Phương công tử không có mắt nhìn kia làm cụt hứng kể chuyện, lại nhìn một đám dưa vẹo táo nứt ngơ ngác trước mặt, trong lúc nhất thời liền mất hứng, cũng lười kể chuyện cho cho bọn hắn nghe, chỉ hướng về phía Thư Phù gật đầu nói: "Muội tử, ngươi qua đây với ta. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, có mấy thứ, ngươi tận mắt nhìn một cái sẽ biết."

"Ta?" Thư Phù có hơi thụ sủng nhược kinh, "Đa tạ Điền cô nương. Chỉ là không biết vì sao......"

"Vì sao cái gì chứ ? Lão nương cao hứng, nhìn ngươi thuận mắt thôi."

Điền Hinh nói năng hào sảng, nhưng biểu tình trên mặt lại không lộ ra điều gì, lập tức sửa miệng đổi đề tài l, "Đúng rồi, ngươi biết đây là địa phương nào không?"

"Chuyện này......"

Có quỷ mới biết á.

Thật vậy, quỷ đích xác biết: "Nơi đây cách Thanh Thành về phía Tây Bắc chừng ba mươi dặm, là một biệt trang của Tề gia tam gia."

"Tề tam gia?!"

Còn chưa đợi Thư Phù biểu hiện ra sắc mặt kinh ngạc, các thiếu niên khác đã trước một bước xuýt xoa lên tiếng, "Sao có thể là địa bàn của Tề gia được chứ ? Đang êm đẹp, Tề gia lại đi mở một cái truyền tống trận ở Tàng Mộc Lâm làm cái gì?"

Điền Hinh mỉa mai hơi nhếch khóe môi lên, lặp lại lời hắn nói: "Đúng vậy. Đang êm đẹp, Tề gia lại đi mở một cái truyền tống trận ở Tàng Mộc Lâm làm cái gì?"

"......"

Trước đây Thư Phù đã từng cân nhắc một lần, trong lòng tất nhiên hiểu rõ, cũng biết mục đích và ý nghĩa của cái Truyền Tống Trận này là gì.

Cùng Kỳ đã từng lui tới ở vùng Tàng Mộc Lâm này, sau khi vào trong rừng liền không thấy tung tích, nhưng nơi này lại che giấu một cái Truyền Tống Trận đi thông đến Tề gia......

Vậy đáp án cơ hồ đã rõ ràng.

Ngay cả Bạch thiếu gia cũng phát hiện ra manh mối, mặt hắn tái xanh : "Ý ngươi nói, là Tề gia...... Tề tam gia nuôi dưỡng Cùng Kỳ? Tám năm trước, sở dĩ Cùng Kỳ thần thần bí bí biến mất, cũng là vì Tề gia dùng Truyền Tống Trận dời nó đi? Bọn họ là cùng một bọn?"

"Không đúng."

Đột nhiên, cái đáp án "Cơ hồ rõ ràng" này, lại bị một thanh đạm ôn hòa cất lên phủ định.

Thư Phù kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Giang Tuyết Thanh không nhanh không chậm đi ở bên cạnh nàng, ánh đèn dầu toả ra ánh sáng màu lam u ám gắn trên tường phản chiếu lên mặt hắn, nhìn qua có một chút cảm giác lãnh đạm.

Hắn nhẹ nhàng thong thả mà nói: "Ở thế hệ của tộc trưởng Tề thị, về mặt kiếm đạo có chút tài nghệ, còn mấy dòng tam dòng tứ này nọ, đều là mấy phế tài không đứng đắn mà thôi. Nuôi dưỡng Cùng Kỳ? Bọn họ không có cái bản lĩnh đó đâu."

Thư Phù: "......"

Trình độ khắc nghiệt của người này lại một lần nữa làm nàng xem lại đánh giá của mình.

Những người khác cũng cuồng ngôn của hắn làm cho khiếp sợ, cả đám mắt to trừng mắt nhỏ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại.

Bạch Điềm bị cha mẹ ấn đầu tương thân, vốn dĩ liền không quá thích cái "Tề tam gia" gì, thuận miệng nói tiếp: "Vậy ngươi nói xem, người đứng sau lưng phá rối là ai ? Vì sao lại mở một cái Truyền Tống Trận trong Tàng Mộc Lâm này đi thông đến hướng Tề gia?"

Giang Tuyết Thanh quay đầu lại liếc hắn một cái, không trả lời, phảng phất như đang ước lượng đây là cái thứ gì.

Dưới ánh sáng u ám, lớp mặt nạ "tầm thường nhạt nhẽo", "Hào hoa phong nhã" đã hoàn toàn bị cởi bỏ, thay vào đó là khuôn mặt ý cười nhè nhẹ hiện lên, như là một lớp sương mù sáng sớm trôi trên mặt nước, có lệ đến lộ chút giả dối.

Thay vì nói là ma quỷ, chi bằng nói hắn giống một  tên ma đầu.

Liễu Như Y xem mặt đoán ý, nhìn ra hắn không kiên nhẫn giải thích, liền thay vị ma đầu hư tôn hàng quý này mở miệng: "Tề Tam dã tâm bừng bừng, tất nhiên là có trộn vào một chân. Nhưng bản lĩnh hắn không được bao nhiêu, thứ nhất không am hiểu trận pháp, thứ nhì không am hiểu ngự thú, ' Cùng Kỳ ' sở dĩ có thể gây sóng gió ở Thanh Thành này, xét đến cùng, phải có người ngoài nhúng tay."

Cuộc nói chuyện này tuy lời ít ý nhiều, nhưng lại hợp tình hợp lý. Bạch Điềm mở đôi mắt to tròn xoe loe lóe ánh sáng khuynh mộ, vừa muốn vỗ tay tán đồng, lại liền nghe thấy một giọng nam hơi nghẹn ngào vang lên:

"Cái thứ bất nam bất nữ như ngươi, sao có tư cách xen mồm vào ? Ngươi cũng xứng nghị luận phụ thân của Tề tiểu thư hay sao!"

Thư Phù bỗng dưng ngẩn ra, vừa rồi còn tưởng rằng đó là Phương công tử mới bò ra từ trong nước làm yêu, vừa quay đầu lại mới phát hiện trên lớp áo rồng đã đổi thành gương mặt khác —— cũng không tính xa lạ, người này đúng là thiếu niên ngay từ ban đầu chèn ép bọn họ "Người bên ngoài không cần xen vào việc người khác", lúc sau lại khuynh đảo với mỹ mạo của Liễu Như Y.

Hiện giờ xem ra, mỹ nhân làm tên này khuynh đảo có lẽ không phải chỉ có một.

Cũng là người vô tình bị nam sắc đả động, vị thiếu niên này lại không giống quyết đoán thẳng thắn như Bạch Điềm, nói cong liền cong, ngược lại lại tự mình cảm thấy bị lừa gạt, vừa phẫn nộ lại còn có một chút ghê tởm: "Đường đường là nam nhi tám thước, lại mặc váy áo nữ tử, tô son điểm phấn, còn dám làm ra vẻ ta đây, quả thực......"

"Quả thực cái gì?"

Thư Phù xốc kiếm cười, lạnh lùng mà ngắt lời hắn, "Nói tiếp đi. Hay cho một vị thiếu niên dương cương, vậy mà kim thoa váy lụa, son phấn, làm cho nam nhi khí khái như ngươi điên điên đảo đảo ?"

Liễu Như Y vốn dĩ không để bụng, lúc này thấy nàng đột nhiên làm khó dễ, làm tên kia lắp bắp nói không nên lời, liền mím môi cười nói: "Vẫn là nữ hài tử biết đau người."

Bạch Điềm nghe thấy lời này, thần sắc càng thêm ảm đạm: "Liễu cô nương...... Không, Liễu công tử, hắn quả nhiên thích nữ nhân......"

Thư Phù: Ê ê ê, tỉnh lại đi.

Mặt mày Liễu Như Y giãn ra, xem lời thiếu niên mới vừa chen vào như cái rắm, đôi tay vuốt mái tóc mây đen dài, chỉ lo nói tiếp: "Thư cô nương, Bạch công tử, các ngươi có biết, trên đời này môn phái nào am hiểu trận pháp cùng ngự thú nhất hay không ?"

"Chuyện đó sao......"

Thư Phù cố gắng nhớ lại nội dung chính mình đã ghi chép hôm trước, "Nếu bàn về trận pháp, đệ nhất đương thời thuộc về Thiên Diễn Môn. Ngoài ra, Ngọc Hành Phong của Cửu Hoa tông, Không Động trưởng lão của Lăng Tiêu thành, đều rất có thành tích ấn tượng về mặt trận pháp. Còn nói ngự thú, có mấy người ở ' Bạch Lộc sơn ' rành việc này, nhưng Lăng Tiêu thành lâu lâu liền đi tống tiền, cũng cướp đoạt được không ít điển tịch trong tay bọn họ."

"Không sai." Liễu Như Y nhẹ giọng nói, "Nói như vậy, trong lòng ngươi hẳn là đã có đáp án."

Thư Phù đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại —— đã am hiểu kỳ môn trận pháp, lại tinh thông thuật ngự thú, đúng là có một môn phái duy nhất. Liễu Như Y hỏi như vậy, cũng là vì làm nàng tự mình suy luận ra đáp án.

Nàng thấp giọng nói: "Là Lăng Tiêu thành ra tay?"

Đồng Dao trọng thương mà chết, Đồng gia suy bại, hoá ra không phải chỉ là một bối cảnh nhỏ không quan trọng để ngược nhân vật trong tiểu thuyết, mà lại là một âm mưu tỉ mỉ được kế hoạch từ trước sao?

Nam nữ chính một đường trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, tình cờ gặp gỡ nữ phụ ác độc, nam phụ bá đạo, tổ chức hắc ám thì nhiều đếm không xuể, Thư Phù chỉ mãi lo nhục mạ nam chính, sớm đã quên mất suy nghĩ xem có một đoạn ân thù nào trong đó hay không.

Hiện giờ nghe được từ trong miệng Liễu Như Y như vậy, trong lòng nàng cũng không có gì oán giận, chỉ nhàn nhạt thầm nghĩ: Không hổ là ngược văn cổ đại ha, toàn thế giới đều hãm hại nữ chính, thật là quá xui xẻo.

Còn có thiếu niên không phục nói: "Cũng chưa chắc chính là Lăng Tiêu thành. Một cái Truyền Tống Trận bình thường mà thôi, ai cũng có thể thiết lập được, làm gì phải cần người tinh thông trận pháp?"

"Ai nói về cái Truyền Tống Trận vậy?"

Điền Hinh trợn mắt hạnh lên, "Thật mẹ nó, ngươi đừng nói với ta ngươi thật sự chưa hề phát hiện một chút nào đi ? Ở trong cái rừng kia, ngoại trừ chướng khí và yêu thú, còn có một mê trận khổng lồ do người bày ra đó !"

Trong lòng nàng ta chất chứa không ít cô phẫn, theo năm tháng đã chất đầy đến nói ra không hết, người lúc nào cũng tức giận như con cá nóc, nay thật vất vả tìm được chỗ xả, lập tức không đầu không đuôi mà tố khổ lên: "Khốn nạn cái thân ta, vì cân nhắc cách giải mê trận này để giải thoát người sống đưa tới bên hồ, trời mới biết một cô hồn dã quỷ như ta phải nghiên cứu bao nhiêu năm! Xương cốt của mình ta cũng rã ra luôn rồi !"

Mọi người: "Đó là xương cốt của ngươi ?!"

Điền Hinh: "Ai nha, không cẩn thận nói lỡ miệng. Các ngươi coi như chưa nghe thấy đi."

"......"

Thư Phù giơ tay đỡ trán.

Cũng may nữ quỷ này cũng coi như còn đáng tin cậy, tố khổ rất nhiều cũng không quên chính sự, vừa dẫn đường cho bọn họ đi xuyên qua đường ngầm hẹp dài, vừa giải thích ngắn gọn nói: "Các ngươi cũng đừng đoán mò nữa. Vị cô nương xinh đẹp này nói đúng, Tề tam gia đúng là người ra tay, hắn còn được mấy kẻ lợi hại giúp đỡ, không biết có phải là cái tên ' Lâm Tiểu Thành ' gì kia hay không."

"Ta vốn không có tiền đồ gì —— khi còn sống đã mờ nhạt, khi chết đi càng không làm được gì, nên  nhìn không ra những người đó lợi hại đến bao nhiêu."

Giọng nói của nàng ta nhẹ nhàng, nhưng lời lại thực sự nghe rợn cả người: "Dù sao, thì là thật sự lợi hại đấy, bọn họ chọc lên trên trán ta một cái, thì toàn bộ đầu ta liền nổ cái đùng. Máu thịt văng tung toé khắp nơi, chỉ còn một cái sọ còn tính hoàn chỉnh, thật mẹ nó giống hiện trường người ta đập dưa hấu vậy."

Điền Hinh nói đến tình trạng chết của chính mình mà như tuỳ tiện nói đến chuyện của ai khác, lời nói thô lỗ, giống như đang kể câu chuyện cười vớ vẩn không quan trọng.

Nhưng nàng ta bị chết thảm thiết như thế, thi cốt cũng không được ai nhặt lại, chẳng lẽ thật sự có thể không thèm để ý một chút nào sao?

Thư Phù len lén liếc mắt nhìn nàng ta, lại thấy ánh mắt nàng ta rất thản nhiên, không hề có chút thần sắc oán độc đặc trưng của lệ quỷ.

Vừa nhìn vào bóng đêm vô tận, thiếu nữ áo trắng vẫn bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, phảng phất như ngoại trừ con đường dưới chân này, thiên địa vạn vật đều không tồn tại ở trong mắt nàng ta.

Nàng ta bỗng nhiên đổi đề tài: "Tám năm trước, ta cũng là lần đầu tiên đi vào Thanh Thành."

Thư Phù nghe ra đây là đang kể tiếp câu chuyện xưa vừa rồi bị tên kia ngắt lời, liền không hé răng, nín thở chờ đợi.

"Ta không phải đến một hình."

Điền Hinh hiếm khi nghiêm trang mà nói tiếng phổ thông, trong giọng nói có chứa một chút hồi tưởng mông lung, "Khi đó ta bệnh nặng một trận, không còn cách nào để chuyển tình thế nữa rồi, ngay cả hậu sự cũng đều dặn dò hết. Hắn...... Không muốn đầu hàng, muốn tìm tiên nhân cứu ta, dọc theo đường đi đều cầu tiên hỏi dược khắp nơi, cứ như vậy tìm tới Tề gia."

"Lúc ấy lão gia và đại thiếu gia Tề gia đều đang bế quan, tam thiếu gia thu lưu chúng ta, dùng một viên tiên đan níu lại cho ta một hơi thở."

"Viên tiên đan đó cũng không phải là cho không. Tam thiếu gia nói với hắn, muốn cho ta sống lâu trăm tuổi, liền phải làm cho Tề gia làm một chuyện."

—— "Hắn" là ai? Cùng Kỳ? Bạn trai Điền Hinh ?

Trong lòng Thư Phù đầy hồ nghi, nhưng kiềm chế không ngắt lời.

Nếu tính thời gian, vào lúc đó, tộc trưởng Tề gia vẫn là gia gia của Tề Ngọc Hiên, "Đại thiếu gia" lúc đó, ắt hẳn chính cha của Tề Ngọc Hiên. Vị  "Tam thiếu gia" cũng chính là Tề tam gia hiện tại, tất nhiên đó là thúc phụ của Tề Ngọc Hiên, là lão cha làm chỗ dựa cho hai chị em Tề Tân Lôi.

Tộc trưởng Tề thị ai cũng say mê kiếm đạo, không hỏi tục vụ, một năm 360 ngày đều đang bế quan. Cái Tề gia to như vậy, chỉ sợ sớm đã thành thiên hạ của Tề tam gia.

"Sau đó thì sao ?"

Bạch Điềm cất giọng hỏi, trong lòng nhiều ít đã đoán được chân tướng, "Hắn...... Cùng Kỳ vì cứu ngươi, giúp Tề tam gia giết người sao?"

"Không phải giết người, là bắt người."

Điền Hinh sửa cho đúng nói, "Tề tam gia cần có người sống, lại không muốn bị phát hiện, cho nên ngụy trang thành vụ ' yêu thú ăn người '. Sau đó bọn họ đàm phán thất bại, liền giết con tin là ta đây."

Nói tới đây, bỗng nhiên nàng ta thoải mái mà nhếch miệng cười: "Ai da, may mắn là ta chết. Khi ta còn sống, ngày ngày cứ mê mang bất tỉnh, chính là gánh nặng kéo chân sau, không giúp ích được một chút gì. Tề tam gia lấy ta làm con tin, ta chỉ có thể lo lắng suông trong lòng, miệng lại một chữ cũng nói không nên lời. Hiện tại thì tốt rồi, ta có thể nói, có thể cười, còn có thể bay luôn!"

"—— lần này, đến phiên ta đi cứu hắn."

Bạch Điềm: "......"

Bạch thiếu gia từ nhỏ được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, là một gốc hoa kiều quý chưa thấy một chút mưa gió nào, được cưng chiều đến vừa ngốc lại bạch lại ngọt, không có tâm tư hại người, cũng chưa bao giờ hoài nghi có người muốn hại hắn.

Hiện giờ, lớp bảo hộ tỉ mỉ của Bạch gia  nứt ra một lỗ hổng, hắn chợt nhìn thấy làn gió thảm mưa sầu bên ngoài nhà ấm, xấu xa dơ bẩn, trong lúc nhất thời có chút thích ứng không kịp, người cũng hơi hơi run lên.

Bánh răng trong não hắn lâu lắm không cần hoạt động đã rỉ sét, nay kỳ tích mà chuyển động một cái, làm hắn có thêm kinh nghiệm sống mới.

Hắn nghĩ: Hoá ra, ta đang bị người lợi dụng.

Đồng gia suy tàn, Tề gia, Khương gia cùng một giuộc, chạm tay là bỏng, cho dù có là oan khuất đến tháng sáu tuyết rơi đầy trời, cũng sẽ bị bốc hơi thành một sợi khói nhẹ.

Điền Hinh không nơi nương tựa, chỉ có tìm cách tụ hợp các tiểu gia trong lòng ôm tâm tư lại, giống như thả một đám chó dữ vây giết hổ lang, mới có được tia hy vọng le lói như vậy.

Thư Phù cũng nghĩ thông suốt điểm này, âm thầm bội phục dụng tâm của vị Điền cô nương này.

Một cô hồn dã quỷ như nàng ta, cũng không biết dùng cái phương pháp gì, thả ra tin tức "Cùng Kỳ ở Tàng Mộc Lâm" với bên ngoài,dẫn mấy tên tiểu tử khí thịnh, mấy tên con cháu thế gia nóng lòng kiến công lập nghiệp tới nơi này tới này, làm cho bọn họ tận mắt chứng kiến chân tướng.

Cứ như vậy, cho dù thân nàng ta đã chết, cũng sẽ có người thay nàng ta tố giác.

Chỉ tiếc, Điền Hinh cho dù tính toán cẩn thận đến đâu, cũng không thể tính được một chuyện  —— mấy tiểu gia tộc nho nhỏ này, trình độ thật sự là quá cùi bắp!

Chó dữ thì cũng đúng là chó dữ đó, nhưng chỉ là hình vẽ trên chén trà mà thôi.

Vạn hạnh trong bất hạnh là, Điền Hinh cũng không tính được trong này có Giang Tuyết Thanh cùng Liễu Như Y.

Thư Phù hoàn toàn không biết gì về lai lịch của hai người này, lại vô cớ có một loại tín nhiệm với bọn họ, tin tưởng bọn họ nhất định có thể đối phó mấy tên "Kẻ giúp đỡ thật lợi hại" kia.

Đương nhiên, sự tình liên quan đến mối thù giết mẹ của Khương Nhược Thuỷ, nàng cho dù tự mình đánh chính diện không lại, nhưng đến lúc có cơ hội, liền trà trộn vào trộm đầu một tên cũng được đi.

Nhưng mà ......

—— "Lần này, đến phiên ta đi cứu hắn" là có ý gì?

—— Cùng Kỳ năm đó bị người ta lợi dụng, không phải đã chết rồi sao?

Chẳng lẽ nói, trong trận chiến của Đồng gia năm đó, Cùng Kỳ vẫn chưa bỏ mình, mà lại lần nữa rơi vào trong tay Tề tam gia, đến nay còn tiếp tục tàn hại bá tánh, làm hại một phương?

Vậy cũng quá thảm đi.

Người mà mình một lòng muốn bảo hộ sớm đã không còn trên đời, Cùng Kỳ ngay cả điểm này cũng không biết, chỉ biết lặp lại hành vi tội ác không hề ý nghĩa, không ngừng mà tích lũy tội nghiệt.

Khó trách Điền Hinh chết không nhắm mắt......

Thư Phù đang âm thầm suy đoán, bỗng nhiên nghe thấy Điền Hinh nói:

"Tới rồi. Mấy người năm đó bị ' Cùng Kỳ ' bắt đi, không thiếu một ai, đều ở chỗ này, các ngươi tự mình xem đi."

"Đây......"

Bạch Điềm đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh.

Cuối con đường hầm dài, hiện ra ngay trước mặt bọn họ là một căn phòng đá ngăn nắp rộng mở. Trong phòng này trống rỗng, không một vật —— không có đồ vật, chỉ có người, nam nữ già trẻ đều có, cả đám gầy trơ xương, biểu tình dại ra, như tượng đất mà nằm liệt hoặc ngồi ở chân tường, nhìn thoáng qua đều không thể nhận ra là người sống.

Nhưng bọn họ đích thực đều còn sống.

Ngực bọn họ còn đang phập phồng, lông mi còn đang rung động. Cho dù bị người ta nuôi như gia súc ở chỗ này, nhưng bọn nọ vẫn là những người còn sống sờ sờ.

Trong đó có một hai người vẫn còn vài phần thần trí, nghe thấy tiếng người, trong đôi mắt dại ra của bọn họ liền bộc phát ánh sáng thanh minh, như ánh pháo hoa được đốt lên trong đêm đen.

"Cứu, cứu mạng với! Đại hiệp cứu mạng, tiên nhân cứu......"

Lời còn chưa dứt, Giang Tuyết Thanh đang đi bên cạnh Thư Phù bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, hạ thấp giọng nói : "Im lặng."

Động tác của hắn còn đi trước cả lời nói, hắn giơ tay lên bắt pháp quyết, mấy tù nhân đang mừng rỡ như điên kia tức khắc giống như bị đòn nghiêm trọng, mềm như bông mà tê liệt ngã xuống.

Sắc mặt Giang Tuyết Thanh không thay đổi, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, trở tay tung ra một đạo phù chú dán lên cửa vào thạch thất, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng trên hư không.

Trong phút chốc, Thư Phù chỉ cảm thấy không khí quanh mình dường như có biến đổi, tựa hồ có một bức tường pha lê nhìn không thấy vừa xuất hiện, ngăn cách bọn họ với căn phòng đá kia.

Sau khi bố trí thỏa đáng hết thảy xong, Giang Tuyết Thanh mới khí định thần nhàn mà mở miệng: "Có người tới."

Các thiếu niên hai mặt nhìn nhau, đều bị biến cố đột ngột này dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh. Thư Phù can đảm hơn bọn hắn một chút, hơi nhoài người ra phía trước để nhìn cho kỹ.

Chỉ thấy ở một lối vào khác của thạch thất, cánh cửa đá to dày nặng chậm rãi mở ra, hai thiếu nữ dáng người yểu điệu một trước một sau lắc mình đi vào.

Người mặc áo váy đỏ bỗng nhiên cất giọng bén nhọn nói: "Hôm nay thật đen đủi! Mua phải một đống hàng giả, lại gặp một tên yêu quái bất nam bất nữ, một tiểu tiện nhân hung hăng nữa. Chờ coi đi! Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bọn chúng phải khóc lóc xin lỗi ta. Đúng rồi Tiểu Vi, đây là nơi nào? Ngươi dẫn ta tới nơi này làm cái gì?"

Người còn lại mặc la sam xanh biếc, ngữ khí dịu dàng nói: "Tỷ tỷ, đây chính là một nơi rất thú vị nha, mấy tên đó đều là ác nhân do cha chúng ta bắt được, nuôi ở chỗ này để thử thuốc. Nếu như tỷ tỷ có điều không thoải mái, có thể đánh bọn họ một trận xả giận."

Thiếu nữ áo đỏ nghi hoặc nói: "Thử thuốc sao? Ta lần đầu tiên mới nghe nói, trong biệt trang của cha lại có một chỗ như vậy." Chợt giọng nói vừa chuyển, "Thôi, nếu bọn chúng đắc tội cha, nói vậy đều không phải là người tốt, đánh chết cũng xứng đáng. Ta thấy bọn chúng không mang gông xiềng, sẽ không vùng dậy đả thương người chứ ?"

Thiếu nữ áo xanh sóng mắt lưu chuyển, nụ cười càng thêm tươi đẹp: "Yên tâm đi, tỷ tỷ. Bọn chúng đã bị nhốt mấy năm rồi, ăn uống còn không bằng con mèo con chó trong nhà của chúng ta, thân thể hư nhược lắm rồi, một ngón tay của tỷ tỷ là có thể đối phó bọn họ."

Thiếu nữ áo đỏ vỗ tay cười nói: "Vậy thì tốt rồi! Tiểu Vi, vẫn là ngươi hiểu ta!"

"......"

Đồng tử Thư Phù hơi rụt lại, không thể ngăn được tay mình bắt đầu ngứa lên.

Hai thiếu nữ này không phải ai khác, đúng là Tần Tề Lôi và Tần Vũ Vi hôm nay mới vừa đánh qua một trận !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro