Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TG5 - Chương 114: Thuận nước đẩy thuyền

22. Thuận nước đẩy thuyền
-
Edit: bé Cá ~ - @cacabaymau641
Beta: Sa~
=======================

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Ngôn Tố thì hai anh em này có lẽ đã liên lạc với nhau từ lâu rồi, nếu không Ngôn Phàm đã không xuất hiện ở đây.

Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên nảy ra ý tưởng.

"Hệ thống, không lẽ mi biết trước tình huống này nên mới đưa ra nhiệm vụ 1v7?"

Hệ thống cười xấu xa, nhưng là cười mà không nói lời nào.

"Ký chủ, còn có 97 phút đến thời hạn cuối cùng làm nhiệm vụ, cố lên!"

Nguyễn Kiều Kiều: "..."

Ngôn Phàm có chuẩn bị mà đến đây, anh ta cởi ba lô, lấy ra mấy khẩu súng máy, ném cho Nguyễn Kiều Kiều và Ngôn Tố, bản thân thì cầm một quả lựu đạn nhỏ, ngón cái đặt ở kíp nổ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng rút ra.

Vì sự xuất hiện đột ngột của anh ta, tình hình đột ngột thay đổi.

Anh ta đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều, đột nhiên kéo khẩu trang xuống, để lộ hoàn toàn khuôn mặt, mỉm cười với cô.

"Kiều Kiều, còn nhớ anh không?"

Nguyễn Kiều Kiều đã quen với vẻ mặt vô cảm, lãnh đạm của Ngôn Tố, nhưng đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt giống vậy nở nụ cười tùy ý như thế, cô thật sự không quen.

"Ngôn Phàm."

Nghe cô nói ra tên mình, Ngôn Phàm giống như rất vui vẻ, hàm răng càng trắng đến lóa mắt.

Nguyễn Kiều Kiều không khỏi nhìn về phía Ngôn Tố, phát hiện ánh mắt khó dò của anh đang dán trên mặt cô.

Mười lăm phút sau, cục diện bế tắc vẫn là không có bị đánh vỡ, cũng chỉ nhiều thêm một Ngôn Phàm mà thôi.

Mặc dù Nguyễn Kiều Kiều cùng những người khác có thể theo dây thừng leo lên giếng trời thoát ra ngoài nhưng Hạ Tuyết thì không thể.

Cô không thể để nữ chính chết, dù sao vẫn còn nhiệm vụ ở đây, không thể khiến thế giới này sụp đổ.

"Các anh ra ngoài trước đi, tôi ở lại."

Đề nghị của Nguyễn Kiều Kiều vẫn bị cự tuyệt như cũ.

Cô vô cùng bất lực, cứ như vậy không phải sẽ bị bắt hết lại sao.

"Tôi đi tìm thức ăn."

Nguyễn Kiều Kiều nói xong liền xoay người đi, cô sắp đói chết rồi.

"Anh đi cùng." Ngôn Tố đi theo rất tự nhiên.

Một đường đi thẳng đến nhà bếp, Nguyễn Kiều Kiều tìm thấy bánh mì và nước khoáng, cô quyết định thỏa mãn cơn đói của mình trước.

Trong căn bếp rộng lớn như vậy, chỉ có hai người là cô và Ngôn Tố , trai đơn gái chiếc, không có chuyện gì xảy ra thì thật đáng tiếc cho cơ hội được ở riêng một mình này.

Nguyễn Kiều Kiều cong đôi môi đỏ mọng, ngồi xuống quầy bar bằng đá cẩm thạch.

Ngôn Tố sửng sốt, giống như vẫn chưa hiểu ra ý đồ của cô.

Nguyễn Kiều Kiều vẫy tay với anh, Ngôn Tố đi tới trước mặt cô, ghế rất cao, hai người có thể nhìn thẳng vào mắt nhau.

Cô vòng tay ôm cổ Ngôn Tố, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Hai người không nói lời nào,cũng không giao lưu bằng bất kỳ ngôn ngữ nào khác, chỉ là môi lưỡi quấn quít lẫn nhau, anh đã hiểu rõ suy nghĩ của cô.

Hai chân Nguyễn Kiều Kiều quấn quanh eo anh, Ngôn Tố cởi bỏ khóa quần, đột nhiên ưỡn eo về phía trước, đẩy dục vọng đã được giải phóng vào sâu trong cơ thể cô.

"Bang! Bang! Bang!"

Tiếng va chạm thân thể cùng tiếng thở dốc đan xen của nam nữ vang vọng trong căn bếp yên tĩnh.

Một phút trước hai người còn đang nghiêm túc lấp đầy cái bụng đói, một phút sau đã bắt đầu làm tình rồi.

Quả thật là no ấm sinh dâm dục.

Thật sự rất trướng!

Nguyễn Kiều Kiều cảm được tiểu huyệt bị côn thịt lớn căng ra, vách động va chạm có chút đau, may mắn trước đó đã làm một lần với Thẩm Ngạn, có dịch thể bôi trơn, nếu không khi anh tiến vào như vậy cô nhất định bị xé rách.

Ngôn Tố tự nhiên không có kỹ xảo đáng nói, hoàn toàn dựa vào bản năng nguyên thủy nhất để tiến vào hoa huyệt cô, nhưng bị kích thích bởi hoàn cảnh, Nguyễn Kiều Kiều vẫn cảm thấy có gì đó khác biệt so với trước đây.

Sau khi ra vào mấy trăm lượt.

Được rồi... nên dừng rồi.

Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên kẹp chặt tiểu huyệt lại, môi ghé sát vào tai anh, vươn cái lưỡi ướt át liếm quanh vành tai đó, sau đó ngậm lấy vành tai anh cắn nhẹ.

"Ngôn Tố, em muốn, bắn cho em..."

Cánh tay cường tráng của người đàn ông ôm chặt lấy eo thon của cô, eo và hông nặng nề va chạm về phía trước, một luồng khí nóng bỏng đánh thẳng vào hoa tâm, Nguyễn Kiều Kiều chịu đựng không được, cả người run lên, khoái cảm sung sướng khiến cô rùng mình vì thoải mái, ngón chân co quắp lại.

Ngôn Phàm lẳng lặng đứng ở chỗ rẽ vào cửa hiên, hai người đi lâu vẫn chưa trở về, anh ta tới kiểm tra tình hình, không ngờ lại đụng phải một màn náo nhiệt như thế này.

Có lẽ giữa song sinh với nhau có thần giao cách cảm, Ngôn Tố bèn buông Nguyễn Kiều Kiều ra.

"Anh đi toilet."

"Ừ."

Nguyễn Kiều Kiều cầm bánh mì lên gặm tiếp, vẻ mặt đã trở lại lãnh đạm cùng bình tĩnh như cũ, nhưng trong mắt lại tràn đầy hơi nước, hai gò má vẫn ửng hồng. Rõ ràng là vừa được đàn ông yêu thương.

Rất nhanh Ngôn Tố đã trở lại, Nguyễn Kiều Kiều nhảy xuống từ quầy bar.

"Đi thôi."

Cô đang định cầm đồ ăn rời đi, "Ngôn Tố" này lại đột nhiên ôm cô về, bế cô lên trở lại quầy bar.

Hửm?

Anh vẫn như cũ không nói lời nào, kéo khóa quần xuống, bàn tay to tiến vào vạt áo thun của cô mò mẫm, sờ lên da thịt mềm mịn non nớt, giữ lấy cặp mông căng mọng, kéo cô về phía trước.

"Phụt" một tiếng, côn thịt với kích cỡ kính người đã cắm vào tiểu huyệt của cô.

Đột nhiên bị thứ đồ chơi lớn như vậy lại bị ép vào trong tiểu huyệt chật chội, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy vừa đau vừa trướng, không khỏi khẽ nhắm mắt lại đặt cằm lên vai anh, thả lỏng thân thể, để anh tùy ý ra vào hoa huyệt trơn trượt.

"Ký chủ, cô biết người bị đổi rồi sao?"

Hệ thống đột nhiên chen vào một câu.

"Ừ." Nguyễn Kiều Kiều lười biếng trả lời.

"Mi có tò mò vì sao ta biết không?"

Nguyễn Kiều Kiều nhắm mắt lại ở góc độ người phía trên không nhìn thấy, khóe miệng cô lộ ra nụ cười mỉm, thân thể cô xóc nảy lên xuống theo tiết tấu ra vào mạnh mẽ của người đàn ông.

"Tuy nhìn Ngôn Tố có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng thật ra nơi mềm mại nhất trong lòng anh ta đã dành hết cho người thân. Mà trên đời này, người thân anh ta chỉ có 2 người, một là ta, người còn lại là Ngôn Phàm, anh ta không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của người em trai này."

Hơn nữa, Ngôn Tố đã biết cô là người tùy hứng muốn gì làm nấy, biết rõ một mình anh sẽ không thể giữ được cô, nên muốn em trai cùng ở bên.

Đàn ông a.

Mà Nguyễn Kiều Kiều cũng thuận nước đẩy thuyền, liền hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh 1v7, cũng quá nhẹ nhàng rồi.

Làm được một nửa, Ngôn Phàm không cam lòng bị cô nghĩ là anh trai, liền nhéo cằm cô, để cô nhìn thẳng mắt anh ta.

"Kiều Kiều..."

Hai người nhìn nhau, anh gọi tên cô.

Tuy bề ngoài giống nhau nhưng giọng nói lại không hoàn toàn giống nhau, đặc biệt là giọng điệu, anh ta không bắt chước Ngôn Tố mà dùng giọng điệu của chính mình.

"Ngôn Phàm."

Hai người cách nhau rất gần, Nguyễn Kiều Kiều bình tĩnh nói ra tên của anh ta.

Vẻ mặt của cô không ngạc nhiên cũng không khó chịu, bình tĩnh đến đáng sợ.

Điều này khiến Ngôn Phiếm sững sờ, sao cô lại không có phản ứng gì?

"Bất kể là công cụ giết người, hay công cụ tiết dục, đều giống nhau cả thôi."

Nghe vậy, nhiệt huyết đang cuồn cuộn trong thân thể Ngôn Phàm nháy mắt đã lạnh ngắt.

"Giống nhau sao?"

Nguyễn Kiều Kiều cúi đầu cười nhạt.

"Anh không biết tôi bị nhốt ở đây đã bị bốn tên kia lần lượt làm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro