
TG5 - Chương 112: Ngay trước mặt hắn cùng người khác kịch liệt bạch bạch bạch
20. Ngay trước mặt hắn cùng người khác kịch liệt bạch bạch bạch
-
Edit: @thitvan (giữ như bản cũ trc kia bạn ấy edit)
==================
Lăng Chuẩn đã đi rồi lại trở về, nhìn thấy tình cảnh này...
Anh ta không chạy tới ngay mà giống như cọc gỗ đứng im ở cửa.
Hai người đều cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện trên cổ Lăng Chuẩn có một con dao găm, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh.
"Ngôn Tố!"
Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy Ngôn Tố mặc một thân quân áo đen, ánh mắt sáng lên, lập tức không chút do dự đẩy Cố Thịnh ra, anh ta theo bản năng muốn ngăn cản lại, nhưng cô lại nhanh chóng tránh thoát, chạy tới bên cạnh Ngôn Tố.
Vẻ mặt Ngôn Tố thờ ơ lạnh lùng nhưng khi nhìn Nguyễn Kiều Kiều đôi mắt lại sáng lấp lánh tràn đầy sức sống.
"Đi."
Anh ta cầm dao bắt Lăng Chuẩn làm con tin, đồng thời lấy ra một khẩu súng, nhét vào trong tay Nguyễn Kiều Kiều.
Hai người bọn họ không chút do dự, đây là lúc thể hiện hết tố chất sát thủ, Nguyễn Kiều Kiều cầm súng đi sát bên cạnh Ngôn Tố thẩm chí còn toát ra vài phần dáng vẻ điện ảnh.
Nhưng thân là con tin bị bắt đi, tâm tình Lăng Chuẩn chắc chắn không tốt một chút nào, đời này anh ta chưa bao giờ cảm thấy tức nghẹn như thế này, đặc biệt là trước mặt nữ nhân của hắn.
"Kiều Kiều, bọn anh đối xử với em không tốt sao? Em bỏ trốn cùng tên này chắc chắn phải chết, hơn nữa Dung Dục sẽ không bỏ qua cho em." Lăng Chuẩn hiếm khi nào hạ thấp tư thái đi thuyết phục người khác.
Nguyễn Kiều Kiều không trả lời, Ngôn Tố lại âm thầm tăng thêm lực ở tay, một vết cắt màu đỏ xuất hiện trên cổ Lăng Chuẩn.
Ngôn Tố căn lực tay vô cùng chuẩn, vết cắt này không cắt sâu đến động mạch, cho nên chỉ chảy ra một chút máu, nhưng hiểu quả đủ lớn để Lăng Chuẩn không còn nhiều lời.
Ba người nhắm mắt mà chạy bừa, không ngờ giữa đường lại gặp được Thẩm Ngạn.
Bốn người nhìn nhau, Nguyễn Kiều Kiều nói với Thẩm Ngạn.
"Người của tôi, cùng đi ra ngoài."
Đúng vậy, bọn họ tuy rằng từng ở hai bên đối lập nhau, nhưng hiện tại đều bị nhốt ở chỗ này, mục đích chỉ có một, đi ra ngoài trước.
Thẩm Nghiên có vẻ yên tâm thở ra, anh đi theo phía sau, bước đi có chút chậm chạp, Nguyễn Kiều Kiều biết chuyện gì đang xảy ra nên cô cũng không thúc giục anh ta.
Ra tới cửa.
Nguyễn Kiều Kiều nhìn phía sau cánh của quả nhiên còn cánh cửa sắt đóng chặt, ngay cả cửa sổ cũng bị khóa lại giống vậy.
Quả nhiên.
Khó trách bốn người bọn họ dám không giữ lại bất kỳ thuộc hạ nào, cũng không biết trong tòa nhà này cất giấu cơ quan như nào.
Khóe miệng Nguyễn Kiều Kiều giật giật,ngón tay đụng vào cánh cửa sắt nặng nề, ngay cả một khe hở cũng không có.
Kim ốc tàng kiều, thật sự phải tốn một số tiền lớn để xây nên,
Với mức độ phòng ngự an ninh như thế này, chỉ sợ một con ruồi cũng không thể bay vào hay trốn thoát.
"Chúng ta tìm một chỗ trốn trước đã."
Nguyễn Kiều Kiều nói với Ngôn Tố và Thẩm Ngạn, hai người họ tất nhiên sẽ không phản đối.
Đẩy cửa một căn phòng ra, bên trong có rất nhiều đồ vật lớn, chia không gian rộng lớn thành nhiều phần.
Nguyễn Kiều Kiều liếc Thẩm Ngạn một cái, anh ta giống như đã không thể chịu đựng thêm nữa, tóc ướt đẫm mồ hôi, sau lưng cũng ướt sũng.
Sau này còn cần anh ta trợ giúp, anh ta ở trong trạng thái này, chí tạo thêm rắc rối.
"Anh trói anh ta lại, lát nữa mặc kệ em làm gì, cũng đừng hỏi, rất nhanh sẽ không sao."
Nguyễn Kiều Kiều vội vàng giải thích với Ngôn Tố, sau đó kéo Thẩm Ngạn vào một góc khuất trong phòng, không nói lời nào, nhanh tay cởi khóa quần anh ta.
"Giúp anh giải tỏa trước một chút, anh không thể tiếp tục như này."
Thẩm Ngạn thành thật tùy ý cho Nguyễn kiều Kiều xử trí, hoàn toàn khác với trạng thái lúc trước, lạnh lùng tấn công Hạ Tuyết.
Nguyễn Kiều Kiều rất hài lòng với điều này, cô hy sinh cứu anh ta, nếu như anh ta dám từ chối cô, không đánh chết hắn mới lạ.
Hoàn cảnh này thật sự rất tệ, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cũng không chê, là một người lão luyện, cô thậm chí còn sinh ra một chút kích thích.
Cô liếc nhìn Ngôn Tố, thật ngoan, anh nghe lời ngoan ngoãn canh cửa, cầm súng nhìn chằm chằm vào cửa.
Ngoại trừ Lăng Chuẩn..
Ngôn Tố trói tay chân Lăng Chuẩn lại, còn dùng băng keo dán chặt miệng anh ta.
Nhưng ánh mắt của anh lại nhìn chằm chằm cô ở bên này, tuy là có đồ vật che khuất, nhưng ánh mắt anh ta như có lửa, khiến người ta không thể bỏ qua.
Quên đi, dù sao bị anh ta nhìn cũng không ít.
Nguyễn Kiều Kiều thành thạo cởi quần Thẩm Ngạn, cô mặc một chiếc áo thun dài rộng rãi, không mặc đồ lót, vì vậy một chân cô vòng qua eo Thẩm Ngạn, một tay nắm lấy côn thịt cương cứng nóng bỏng của anh ta, tiến vào lấp đầy tiểu huyệt.
Có lẽ là bởi vì nhịn quá lâu, Thẩm Ngạn vừa đi vào hoa huyệt nóng bỏng ướt át, anh ta liền có cảm giác muốn bắn, nhưng lại bắn không ra, căng thẳng đến mức trán càng đổ nhiều mồ hôi, suýt chút nữa mấy lý trí.
Thẩm Ngạn xoay eo đổi tư thế, đè Nguyễn Kiều Kiều lên tường, dưới háng điên cuồng đạp vào trong cô một cách mạnh mẽ, bạch bạch bạch, tiếng da thịt va chạm vang vọng trong không gian yên tĩnh.
"A ha... Nhẹ một chút..." Nguyễn Kiều Kiều trách móc, giọng nói không còn lạnh lùng như trước, ngược lại có chút quyến rũ.
Thẩm Ngạn giống như một con thú hoang,nghe thấy lời cô nói, thân thể cứng đờ, cho dù trên trán nổi đầy gân xanh, chịu đựng đến khó chịu, anh ta vẫn thả chậm tốc độ ra vào tiểu huyệt, nhờ cọ xát giúp cô tiết ra càng nhiều thủy dịch.
Nguyễn Kiều Kiều bị bốn người dạy dỗ đến vô cùng nhạy cảm, rất nhanh tiểu huyệt đã được bôi trơn đầy đủ giúp Thẩm Ngạn ra vào trơn tru, hai tay cô ôm lấy cổ anh ta, thì thầm vào bên tai.
"Không sao rồi, đến đây nào."
Lời nói của cô như lửa đổ thêm dầu, Thẩm Ngạn lập tức ôm eo cô, liều mạng đảo trong tiểu huyệt.
"A... ừm..."
Tiếng rên rỉ của Nguyễn Kiều Kiều bị Thẩm Ngôn chặn lại, anh dùng lưng che đi ánh mắt tò mò của thế giới bên ngoài, càng yêu cầu cô mãnh liệt hơn.
Một dòng nước nóng như thiêu đốt đâm vào sâu trong nhụy hoa, hai chân Nguyễn Kiều Kiều có chút nhũn ra, thật ra chỉ có mấy phút, nhưng có lẽ bởi vì đủ kích thích, cho dù chưa cao trò, nhưng cũng khiến cô ngây ngất cả người.
Khi Nguyễn Kiều Kiều còn đang tận hưởng cảm giác đọng lại, côn thịt nửa mềm trong tiểu huyệt nhanh chóng cứng lại, tiếp tục chiến đấu anh dũng.
Thuốc của Cố Thịnh quả nhiên rất mạnh.
Nguyễn Kiều Kiều bị thao làm hai lần, tư thế chưa từng thay đổi, Thẩm Ngạn luôn dùng thân mình che chắn cho cô để cô không bị lộ ra ngoài,ngoài côn thịt và tiểu huyệt cọ xát giữa hai người không có bất kỳ sự thân mật nào khác, nhưng lại mang đến khoái cảm cực hạn.
Mặc dù hiệu quả của thuốc chưa mất hết, nhưng Thẩm Ngạn dùng ý chí mạnh mẽ ép mình dừng lại, thu dọn quần áo của hai người mặc lại chỉnh tề.
Lúc này, Ngôn Tố đi tới, không nói một lời, nhét khẩu súng vào tay Thẩm Ngạn, tay còn lại kéo Nguyễn Kiều Kiều đi mất.
Đối mặt với đôi mắt đen láy của Ngôn Tố, Nguyễn Kiều Kiều hiểu rõ ý anh, cô thở dài.
Nghe âm thanh bọn họ thao làm lâu như vậy, Ngôn Tố không bùng nổ ngay tại chỗ đã hơn hẳn người bình thường rồi.
Cô từng nói muốn cùng anh làm tình nhưng lại quan hệ kịch liệt với người khác trước mặt anh, nếu không an ủi cảm xúc bất an của anh thì không thể làm gì tiếp được.
Hơn nữa, Ngôn Tố đã mạo hiểm vào hang cọp cứu cô, mà tình hình hiện tại không ổn, hai người có thoát ra được hay không đều không thể nói trước được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro