Chương 36: Người thông minh đều có ham muốn tình dục mạnh mẽ
Ba giờ chiều, bên trong nhà thi đấu Lantis.
Sân vận động nhộn nhịp ngày xưa đã được cải tạo thành một trung tâm khảo thí khổng lồ trong tuần lễ diễn ra kỳ thi, có thể chứa hàng nghìn người đến dự thi cùng một lúc. Các bàn được bố trí cách xa nhau, giám thị tuần tra trong phòng, thỉnh thoảng có tiếng lật giấy qua lại rất rõ ràng.
Đây đã là môn thi cuối cùng, là môn Trình Kha hận thứ hai: Vật lý điện từ. Cô cắn đầu bút, nhìn chằm chằm vào câu hỏi cuối cùng trên tờ giấy kiểm tra.
Cô đã nhìn chằm chằm vào câu hỏi này hơn mười phút, nhưng không phải vì cô không thể làm được. Đã có bộ não thông minh của Liên Chiêu Thanh, cô hầu như không cần phải suy nghĩ nhiều mà có thể tìm ra đáp án. Chỉ là, cô cần phải viết nó theo cách phù hợp với trình độ thể hiện của mình để tránh bị nghi ngờ đạo văn.
Đây là thế giới của những người thông minh sao?
Trong lòng Trình Kha mơ hồ có chút hận ý.
Đang viết, cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, đầu cô dần dần nóng lên, sức lực cầm bút ở ngón tay dường như cũng dần dần tiêu tan. Kỳ quái…?
Trình Kha nghi hoặc nhíu nhíu mày.
Nhịp tim của cô bắt đầu tăng tốc bất thường, mỗi nhịp đập đều khiến lồng ngực cô như thắt lại, như thể đang bị thứ gì đó đè nén.
Cô miễn cưỡng hít một hơi thật sâu, muốn để mình bình tĩnh lại, nhưng phản ứng của cơ thể càng ngày càng rõ ràng, má cô hơi nóng lên, con chữ trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Càng đáng sợ hơn nữa là giữa hai chân cô nổi lên cảm giác trống rỗng quen thuộc, hai đùi cô không tự chủ được mà khép lại cọ xát, bộ ngực bọc trong lớp nội y khi ma sát cảm nhận được từng trận luồng điện.
A a a a a chuyện gì đang xảy ra? Sao trông cô như đang phát tình vậy a a a a a…
Trong lòng Trình Kha ẩn ẩn kinh hoảng, bài thi trước mắt càng trở nên mờ nhạt, cô cơ hồ cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi nữa, chỉ có thể vội vàng viết đáp án xuống.
“Tình huống này là gì đây hả! Đừng có nói với tao là đầu óc Liên Chiêu Thanh có độc đấy nhé?!”
Cô mở đĩa xoay, nôn nóng gầm lên trong đầu.
[Đạo cụ này đã đồng bộ hoá thể chất của người sử dụng Trình Kha với năng lực của Liên Chiêu Thanh, bởi vì công năng não của Liên Chiêu Thanh rất phát triển và độ nhạy cảm của giác quan của anh ta cao hơn người bình thường nên lúc đồng bộ hoá sẽ gây ra phản ứng hơi khó chịu.]
“Hơi?”
Trình Kha gần như ngất đi, hai má nóng bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Vậy sao cậu ta lại không sao? Dùng cái đầu này suốt cả ngày có thấy cậu ta bị cái gì đâu? Tao chưa từng thấy cậu ta động dục ở đâu hết!!!”
[Cảm ơn người dùng đã phản hồi, hệ thống nhắc nhở ấm áp: Sự khác biệt về khả năng tự chủ giữa bạn và mục tiêu là một trong những nguyên nhân gây ra sự khó chịu. Liên Chiêu Thanh có khả năng kiểm soát cảm giác khá mạnh và đã phát triển thành khả năng chịu đựng lâu dài.]
Ngữ khí của đĩa xoay vẫn như mọi khi, cuối cùng còn có một tiếng cười dâm đãng, như thể không hề quan tâm đến sự sống chết của cô.
Ý nó là gì? Chế nhạo cô không thể chịu đựng được như Liên Chiêu Thanh sao?!
Trình Kha tức đau não, vốn đã choáng váng nay lại vừa choáng vừa đau.
Đều tại cái đĩa xoay này phá! Còn có Liên Chiêu Thanh nữa, đầu óc của cậu chống lại tôi!
Trình Kha chửi thầm trong lòng.
Nhưng cơn tức giận cũng không triệt tiêu được cảm giác nóng rực càng ngày càng rõ kia, trong bụng cô như có một đám lửa, càng lúc càng bốc cháy dữ dội, đốt cháy cả gốc tai cô.
Mồ hôi rơi trên tờ giấy kiểm tra, những dòng chữ trên bài thi như tan thành bột nhão. Cô cắn chặt môi để không phát ra tiếng rên rỉ.
Phòng thi bên tai dường như cách biệt với cô, nhưng tiếng đầu bút cào lên trang giấy từ xa lại trở nên rõ ràng, như thể từng nốt nhạc được kéo dài và khuếch đại, xuyên qua da thịt cô, đập vào mạch máu và lôi kéo khát vọng ở đáy lòng cô.
Trình Kha thực sự muốn khóc, cô cảm thấy từng tấc da thịt của mình đều trở nên nhạy cảm, thậm chí chỉ cần ma sát rất nhẹ trên ghế cũng khiến cô có cảm giác kích thích nhói nhói.
Thời gian từng giây trôi qua, cơ thể Trình Kha dần dần rơi vào trạng thái nóng bức khó chịu.
Cuối cùng, tiếng chuông phòng thi vang lên như một cuộc giải cứu. Trình Kha cơ hồ lảo đảo đứng lên, luống cuống tay chân nộp bài thi.
Sau khi nộp bài, cô hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình, vội vàng chạy ra khỏi phòng thi dù đang sốt cao.
A a a a a a rất muốn làm ——
Nhà vệ sinh gần nhất ở trong sân vận động, nhưng vừa kết thúc kỳ thi, lúc này chắc chắn có rất nhiều học sinh ở đó, nội tâm cao ngạo của Trình Kha không cho phép cô gánh chịu bất kỳ khả năng bị ai phát hiện.
Cô chỉ có thể liều mạng nhẫn nại, lê bước chân nặng nề loay hoay trong bóng tối của khuôn viên trường.
Hơi thở của cô càng lúc càng nhanh, cơ thể như bị mắc kẹt trong một vòng xoáy thiêu đốt, toàn thân nóng bừng, thậm chí còn cảm giác được quần lót đã ướt đẫm dâm thủy, nước tràn ra bắt đầu từ từ chảy xuống đùi.
Muốn làm tình, muốn làm tình, muốn làm tình, muốn làm tình, muốn làm tình…
Đại não Trình Kha giờ phút này chỉ có một suy nghĩ đơn giản.
Không biết đã qua bao lâu, cô mơ màng đi vào một toà nhà lạ lẫm. Lantis quá lớn, cô cũng không biết mình đã đi tới đâu.
Ách ách… Nhà vệ sinh ở đâu… Ô ô ô… Không được…
Thế giới trước mắt cô rung chuyển, bước chân cũng bắt đầu lang thang. Ý thức cô gần như tan biến, ngón tay run rẩy mở màn hình điện thoại ra, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Đúng lúc này, Trình Kha đụng phải một người.
Cô bước đi loạng choạng, lại không thấy đường, bịch một tiếng ngã sấp xuống mặt đất, tuy không đau, nhưng điện thoại lại bay ra xa ba mét, như một lời giễu cợt lạnh lùng.
Trình Kha cuối cùng suy sụp.
Cô chỉ muốn thi thật tốt, sau đó liền có thể vui vẻ làm một cô gái ngoan. Làm sao mọi chuyện lại trở nên như thế này… Cô thực sự rất muốn quan hệ ngay bây giờ, hoặc tìm một nơi để cô tự mình giải quyết cũng được…
Cô nhịn không được khóc huhu, nước mắt xen lẫn ủy khuất chảy ra từ trong hốc mắt, toàn thân run lên vì cảm xúc mãnh liệt.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu cô: “Thật xin lỗi, người chị em. Chuyện gì… đã xảy ra với cậu vậy?”
“Cậu có thể nói với tôi, có thể sẽ khiến cậu bớt buồn hơn.”
Trình Kha chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên tóc đen mắt xanh lục hơi ngồi xổm trước mặt mình, trên mặt lộ vẻ quan tâm cẩn thận. Trên tay hắn đeo găng tay bằng da sẫm màu, cầm chiếc điện thoại mà cô vừa đánh rơi trên mặt đất, khẽ đưa nó cho cô, trong đôi mắt trong veo có chút bối rối.
Là người lần trước gặp ở Hội học sinh.
“… Ô ô, cậu, cậu là ai?” Cô mơ màng hỏi, giọng mũi đầy bất bình và bất lực.
“Tôi là Uriel.”
Tên lạ.
Trình Kha bị dục vọng lấp đầy đầu không tìm thấy bất kỳ thông tin liên quan nào, cô chép miệng, định tiếp tục khóc.
“Cậu nhìn này.” Như để chuyển hướng sự chú ý của Trình Kha, Uriel lấy một thứ từ trong cổ áo ra, đó là một mặt dây chuyền, trên dây da có buộc một chiếc nhẫn bạc.
Hắn tháo mặt dây chuyền xuống, đặt nó vào tay Trình Kha, kim loại mang theo nhiệt độ cơ thể gần như không có trọng lượng. Găng tay bằng da vô tình lướt qua lòng bàn tay cô, mang đến một trận rùng mình kỳ dị.
“Đây là ánh sáng, cũng là mặt trời. Khi chúng ta đến gần Thần, chúng ta có thể nhận được gợi ý.”
“Mặc dù đây chỉ là một mặt dây chuyền nhỏ, nhưng tôi hy vọng nó cũng có thể tiếp thêm sức mạnh cho cậu, người chị em.”
Trên mặt Uriel hiện lên nụ cười ôn hoà, trông rất chân thành.
Cái quỷ gì vậy?
Trình Kha sửng sốt, đầu óc tràn ngập dục vọng thanh tỉnh trong chốc lát, cô trừng mắt nhìn, phun ra cụm từ liên quan mà cố gắng lắm mới nghĩ ra được: “Hội Lumien…”
“Cậu biết chúng tôi à, vậy thì quá tốt rồi.”
Trong đôi mắt màu xanh hiện lên thần sắc mừng rỡ, thiếu niên nâng tay cô, như đang nâng một bó hoa hay một con chim bồ câu trắng.
“Tôi có thể giúp gì cho cậu, người chị em?”
“Ưm ——”
Cơn sốt cao một lần nữa càn quét đại não Trình Kha, toàn thân cô run lên.
Khi Uriel đến gần, mùi xà phòng toả ra từ cơ thể hắn, hơi ấm có chút đắng chát thoát ra từ cổ áo hơi hé mở vì vừa mới lấy chiếc vòng cổ của hắn, dễ dàng khơi gợi ngọn lửa trong lòng cô.
Thế rồi cô mở miệng, như thể dây thanh quản không còn là của cô nữa, mà thuộc về một lình hồn cổ quái không biết xấu hổ nào khác: “Giúp tôi với, cậu có thể, chạm vào tôi chút được không?”
_____________________
R: 14.11.2024
E: 29.12.2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro