Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Ngủ xong chia tay

Tuy rằng trước đây thường xuyên thân mật với Lan Lạc, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Trình Kha nhìn thấy cơ thể của Lan Lạc.

Khác với vẻ ngoài thanh tú đến mức làm lu mờ đi giới tính, cơ thể hắn có những đường nét rõ ràng, khoẻ khoắn và thon dài, có cảm giác mạnh mẽ không ngờ đến, là một cơ thể hoàn toàn nam tính. Nhích xuống chút nữa, côn thịt hưng phấn nhếch lên dữ tợn, là bộ phận xấu xí duy nhất trên cơ thể hắn, nhưng lại mang đến mị lực dâm đãng tràn ngập tương phản.

Trình Kha nhìn, cảm thấy có chút tục tĩu, nhịn không được lại nhìn thêm một lần.

Khi cô chuẩn bị nhìn lần thứ ba, Lan Lạc cúi xuống hôn cô, cánh môi ấm áp trằn trọc trên môi cô, những câu từ trầm thấp thoát ra từ môi hắn: “Anh không thể nhịn được nữa, xin lỗi nha…”

Hả? Ý gì vậy?

Trình Kha còn chưa kịp hiểu, côn thịt đã đẩy huyệt thịt mỏng manh ra, Lan Lạc liền tiến vào.

Tuy cô đã cao trào một lần, nhưng huyệt xử nữ chưa bao giờ có người xâm chiếm, mà Lan Lạc lại cực kỳ thô dài.

Các mép dày trên quy đầu cọ vào những điểm nhạy cảm trên vách tường, thịt mềm ở cửa huyệt gần như bị thân gậy thô tráng ép căng ra, cảm giác căng trướng dữ dội cùng một chút đau đớn làm cả người Trình Kha nhũn ra, chỉ có thể phát ra mấy tiếng hít thở thấp thấp.

Ô ô… Thô quá…

Lan Lạc đau lòng hôn lên những giọt nước mắt sinh lý tràn ra từ khoé mắt cô, hắn cũng bị ép đến khó chịu, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn trấn an cô: “Không sao đâu bảo bối, thả lỏng một chút, anh sẽ không làm em đau đâu…”

Hắn không hề vội vã tiến vào, mà ôm cô từ phía sau, côn thịt thong thả mài ở cửa huyệt, đưa tay xuống xoa bóp hoa hạch vài cái rồi nghiền nhẹ, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô, không ngừng nói mấy lời yêu thương ngọt ngào vào tai cô.

Bất tri bất giác, đầu óc Trình Kha trở nên mù mịt, lời xin tha trong miệng biến thành tiếng hừ nhẹ như mèo kêu, thân thể đỏ bừng, run rẩy một trận theo động tác của hắn. Mọi giác quan trong cơ thể đều bị khơi dậy, sự kích thích nhẹ nhàng lúc đầu đã không còn đủ thoả mãn nữa, còn muốn nhiều hơn nữa.

Trình Kha nhịn không được mà ưỡn eo, vừa muốn khóc, chẳng qua chỉ là dục cầu bất mãn mà thôi.

Thật xấu hổ, nhưng cô vẫn nói ra: “Anh yêu, động một chút đi, em thấy khó chịu quá ——”

Vừa dứt lời, côn thịt vốn bị đè nén bấy lâu đột nhiên chạm đến chỗ sâu nhất, hoa huyệt nhỏ hẹp bị cự vật lấp đầy hoàn toàn, từng nếp gấp đều bị kéo căng ra chiếm giữ, thủy dịch trong suốt từng chút một bị đẩy ra ngoài.

Trình Kha bị thúc vào, mắt nổi đầy sao, còn chưa kịp hét to, nước mắt còn đọng trên khoé mắt cũng chưa kịp rơi xuống, đã bị đòn tấn công mưa rền gió dữ này đâm tới ngốc.

Côn thịt nóng hổi được rút ra rồi lại xỏ xuyên cả cây vào, dường như một khắc thôi cũng không dừng được, phần trên quy đầu đẩy mở từng tầng lớp thịt mềm, gân xanh trên thân gậy liên tục chà vào điểm nhạy cảm trong hoa huyệt, cái sau lại mạnh hơn cái trước, nghiền vào, rồi đâm vào, một lần, rồi lại một lần.

“Bảo bối, bên trong em nóng quá, chặt quá, anh rất thích.”

“Em chảy nhiều nước quá, bảo bối thích anh chịch em như vậy sao? A, em vừa mới run lên chút này, là do đụng vào điểm nhạy cảm sao?”

“Em thật dễ thương, anh muốn hôn em, được chứ? Em sẽ không từ chối anh đâu đúng không…”

Lan Lạc không ngừng nói mấy lời cợt nhả, thở hổn hển đầy đáng thương, như thể hắn có bao nhiêu vô tội, nhưng động tác dưới thân không hề chậm lại, mỗi một lần đều sẽ đỉnh vào chỗ sâu trong hoa huyệt, như thể nếu như đâm sâu hơn một chút, biết đâu có thể chiếm lấy trái tim trống rỗng của cô.

“A a… Không… Quá, sâu quá… Ách…”

Những tiếng rên rỉ nhỏ vụn bị đầu lưỡi thâm nhập làm cho phân tán, cằm cô bị bóp vặn qua để nụ hôn sâu hơn, miệng trên và miệng dưới đều phải bị lấp đầy cùng lúc.

Tiếng nhạc yếu ớt cùng tiếng cười đùa náo nhiệt của mọi người vang lên từ khu vườn bên ngoài cửa sổ, bị hỗn hợp tiếng nước dâm mĩ và tiếng da thịt cơ thể va vào nhau lấn át. Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, không ai biết rằng chủ nhân của bữa tiệc đang tận tình hưởng lạc ở một nơi khác.

“Ư… Thoải mái quá, anh yêu, thích anh…”

Quá nhiều khoái cảm khiến Trình Kha gần như bất tỉnh, chỉ có bản năng lấy lòng người vẫn còn ở lại hoạt động, run run rẩy rẩy mà phun ra những lời không rõ chữ.

Côn thịt chôn trong cơ thể bị lời nói của cô kích thích càng trở nên cứng cáp, đè mạnh vào phần da thịt mềm mại và nhạy cảm nhất, một đường đâm thúc vào. Trình Kha hét lên một tiếng, cơ thể bị đẩy đến giới hạn chợt căng chặt, trước mắt trắng xoá.

Cô đạt cao trào, nhưng Lan Lạc vẫn không dừng lại, tiếp tục va chạm khai thác hoa huyệt nhạy cảm đã sưng đỏ, một lần nữa mở phần thịt mềm đã xoắn chặt ra.

“Không, em từ bỏ… Ưm ——!”

Trình Kha chảy nước mắt, chỉ cảm thấy mình bị phang quá thảm, nước mắt chảy xuống như sợi chỉ bị cắt đứt.

Cô còn hy vọng người luôn quan tâm săn sóc như Lan Lạc có thể nghe lời cô nói mà dừng lại, nhưng không tính được người đàn ông bị cô khiêu khích suốt một tháng có bao nhiêu dục cầu bất mãn, thật vất vả mới có một cơ hội, gần như muốn xé nát lớp mặt nạ bạn trai dịu dàng kia.

“Chịu thêm một chút nữa nhé, em yêu.”

Lan Lạc ngậm vành tai cô, đè hoa hạch cô lại rồi đẩy lên trên, ngón trỏ và ngón giữa tách mở hoa môi, trực tiếp nhào nặn xoa bóp hoa hạch.

Bộ phận nhạy cảm nhất bị đùa bỡn như vậy, cơ thể vẫn còn chìm trong dư vị cao trào bị đẩy lên một đỉnh núi mới, Trình Kha thét chói tai phun một cỗ mật dịch, làm ướt đùi cô, ướt bụng dưới của Lan Lạc, cùng với tấm ga trải giường bên dưới.

Khoái cảm bùng nổ trong nháy mắt, Lan Lạc đột nhiên cắn vào gáy Trình Kha, đâm mạnh mấy chục cái rồi bắn ra.

Hắn bắn thật nhiều, đến mức Trình Kha cảm thấy bụng mình hình như hơi trướng lên. Khi rút ra, một lượng bạch tinh lớn trộn lẫn cùng dâm thủy chảy ra, cảm giác ướt nhẹp này thật khó chịu.

“Lan Lạc, Lan Lạc, dưới đó ướt quá…”

“Á, xin lỗi em yêu, để anh dọn dẹp nó.”

Lan Lạc tỉnh táo lại, từ một kẻ chinh phục có phần cứng rắn biến trở về người bạn trai ngoan ngoãn, hắn cầm lấy khăn giấy ở đầu giường, cẩn thận chà lau tiểu huyệt đáng thương.

Sau khi lau sạch chất lỏng nhầy nhụa chảy lung tung, lộ ra hoa huyệt sưng đỏ gần như không khép lại được, chính là bộ dạng vừa mới bị bắt nạt xong.

Đáng yêu quá, Lan Lạc cảm thấy mình lại cứng. Kỳ thục hắn vẫn chưa thoả mãn hoàn toàn, nhưng hắn không muốn lần đầu tiên đã doạ cô chạy mất.

Lan Lạc thật sự rất biết cách chăm sóc, động tác rất nhẹ nhàng. Trình Kha nheo mắt, vừa định hưởng thụ một chút, chợt nhận ra hình như mình đã quên gì đó thì phải.

Không đúng, có phải Bùa yêu sắp kết thúc rồi đúng không?!

Cô bấm mở đĩa xoay, thời gian đếm ngược ở góc trên bên phải chỉ còn lại có 5 phút.

Á! Sao chỉ còn có 5 phút, cô chỉ ngủ một giấc rồi làm một lần, thời gian đã đi đâu hết cả rồi?!

“Lan Lạc, em có chuyện muốn nói với anh.”

Trình Kha mặc quần áo hoàn chỉnh, móc chiếc lắc tay đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đeo vào tay Lan Lạc.

“Em vẫn luôn muốn tặng anh một món quà, em đã lựa chọn rất lâu, muốn tìm một món quà phù hợp với anh, nhưng thực sự rất khó có thể tìm được món nào xứng với anh, cuối cùng, em chỉ có thể nghĩ ra món quà kém cỏi này… Quà thấp kém, em cũng vậy.”

Dường như cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của cô, biểu tình Lan Lạc trở nên hoảng loạn. Hắn là một người thông minh, nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng không hiểu tại sao bầu không khí thân mật khắng khít lại đột nhiên chuyển biến bất ngờ thế này.

“Em yêu, em biết anh không bao giờ để ý đến quà tặng mà, anh chỉ quan tâm ——”

“Em biết, nhưng em không thể chấp nhận được, cũng không thể không để ý. Anh luôn có thể có được mọi thứ anh muốn một cách dễ dàng, mà em thì lại phải lo lắng phát sầu vì quà tặng nho nhỏ. Anh rất tốt, mà em… Em thậm chí còn không có dũng khí để công khai thừa nhận chúng ta hẹn hò. Em thực sự rất thích anh, nhưng anh lại khiến em cảm thấy mình thật nhỏ bé.”

Đếm ngược từng giây từng phút đang đến gần, Trình Kha vừa nói nhanh hơn, vừa giữ biểu tình bi thương, khuôn mặt đã vặn vẹo, nhưng thật ra có vài phần thống khổ thật lòng.

“Không, không không, em yêu, em biết rõ điều đó mà, đừng, đừng nói ——”

Lan Lạc vội vàng lặp lại, hắn tới gần Trình Kha, vươn tay, muốn nắm lấy tay cô như thường lệ.

Nhưng đã quá muộn. Trình Kha nói:

“Chúng ta chia tay đi, em nghĩ đây là quyết định đúng đắn cho cả hai chúng ta.”

Đã đến nửa đêm, thời gian đếm ngược cuối cùng cũng về 0, ngoài cửa sổ đột nhiên có một loạt pháo hoa nổ tung rực rỡ, một đoá rồi lại một đoá, chiếu sáng cả bầu trời. Tiếng hoan hô của mọi người truyền đến, chúc mừng bạn của bọn họ thêm một tuổi mới.

Ánh sáng sặc sỡ như một giấc mơ kỳ ảo, chiếu sáng đôi mắt màu hổ phách của Lan Lạc cùng một giọt nước mắt trong suốt ở đáy mắt. Hắn hơi nghiêng đầu, như thể có chút khó hiểu vì sao mình lại khóc, nhưng hắn rất nhanh đã cười rộ lên, như mọi khi hắn thường làm.

“Được. Như ý em mong muốn.”

________________

R: 23.10.2024
E: 12.12.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro