Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Tránh được một lần, nhưng cái giá phải trả là gì?

Hả? Cô vừa mới nói cái gì…

Trình Kha phát ngốc, lập tức phản ứng kịp.

Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi, có phải cô vừa mới gọi hắn là “Tiểu Liên lão sư” hay không…!

Môi cô run run, đôi mắt dao động, suy sụp đến mức muốn trốn, nhưng trốn không thoát, trán toát mồ hôi lạnh.

Cô còn muốn vùng vẫy lần nữa: “Không, không không không không, cậu, cậu nghe nhầm rồi, tôi chưa nói gì hết…”

Liên Chiêu Thanh ngoảnh mặt làm ngơ trước mấy lời giảo biện của cô, hắn cụp mắt xuống, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh kia, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

“Thính lực của tôi rất tốt, không thể nghe nhầm.”

Hắn nói.

Liên Chiêu Thanh bước từng bước một đến gần Trình Kha, bước chân rất chậm, vẻ mặt không chút hỉ nộ ẩn chứa một chút dò xét, ánh mắt lạnh băng như có thể xuyên thấu qua lớp quần áo của cô, mổ xẻ cốt nhục của cô.

Hắn tiến, Trình Kha liền lùi, hắn tiến bao nhiêu cô lùi bấy nhiêu, cho đến khi bắp chân đột nhiên đụng phải giường ở phía sau, cô chợt mất thăng bằng, hét lên rồi ngã xuống giường.

Giường này còn rất thơm rất mềm…

Trình Kha gần như muốn tát cho mình một cái.

Đến lúc này rồi mà còn muốn nhớ thương cái giường!

“Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi mà…”

Tuy rằng trong lòng không thấy mình sai, nhưng Trình Kha biết nắm bắt tình hình, nhanh chóng quỳ xuống, cũng không biết mình đang xin lỗi cái gì, dù sao thì cứ xin lỗi là được.

Trình Kha thực sự sợ đến mức suýt ngất đi, Liên Chiêu Thanh quá đáng sợ, tuy rằng ở trong mơ cô đã từng ở chung chỗ với hắn, nhưng mơ thì cũng chỉ là mơ! Còn trong hiện thực cô hèn muốn chết.

Cô cắn môi, nước mắt tuôn rơi, nếu không phải quá mất mặt thì cô đã sớm khóc meo meo rồi.

Liên Chiêu Thanh cúi đầu nhìn cô, thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, tóc vương vãi trên ga trải giường màu trắng, cơ thể run rẩy vì sợ hãi, nhưng vẫn không quên nắm chặt cái vòng tay pha lê kia.

Hắn đáng sợ đến vậy sao? Hắn còn chưa làm gì hết mà.

……?

Hắn muốn làm gì với cô cơ?

Yết hầu Liên Chiêu Thanh vô thức lăn tròn.

Má ơi sao lại nhìn cô chằm chằm như vậy á á á, đáng sợ quá đi a a a…

Trong đầu Trình Kha một bên thì nghĩ giường thật mềm, một bên thì gào thét, ánh mắt Liên Chiêu Thanh quá âm trầm, làm giác quan thứ sáu điên cuồng báo động cho cô.

“Nếu cậu là học sinh của tôi ——”

Liên Chiêu Thanh đột nhiên lên tiếng.

Khi giọng hắn hạ thấp xuống đã không còn thanh nhuận nữa, hắn nhìn mặt Trình Kha, trong mắt toả ra nhiệt độ cổ quái.

Một học sinh nghịch ngợm và không vâng lời như vậy, làm chuyện xấu sẽ bị bắt, nói dối sẽ bị vạch trần, ngu ngốc chẳng thể làm được chuyện gì…

Hắn nhất định sẽ dạy dỗ cô thật tốt.

Trình Kha đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy thêm gì nữa, đang nơm nớp lo sợ định nói tiếp, thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Liên, đừng ra tay với bạn gái của tôi.”

Lan Lạc đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trong phòng, ánh mắt loé lên, nụ cười vẫn ngọt ngào như cũ.

Hắn đưa tay về phía Trình Kha: “Xin lỗi em yêu, khi nãy quay chụp không kịp trả lời tin nhắn của em, giờ mới đón em được.”

Vừa rồi Trình Kha cầm được điện thoại di động đã ngay lập tức gửi tin nhắn khẩn cấp cho Lan Lạc.

Hiện tại cô cảm thấy hành động này của cô thật sự quá sáng suốt! Cô quả thực là thiên tài!

Trình Kha vội vàng bò ra khỏi giường, “Ô ô ô” chạy tới nắm lấy tay Lan Lạc, giấu gần hết cơ thể mình vào vòng tay ấm áp của hắn.

“Em muốn cho anh một bất ngờ, kết quả lại bị hiểu lầm thành ăn trộm!”

Cô có chỗ dựa liền bắt đầu đổi trắng thay đen, còn không quên đưa mắt ra cẩn thận quan sát biểu cảm của Liên Chiêu Thanh.

Liên Chiêu Thanh “Ha” một tiếng, vừa định mở miệng thì nhìn thấy đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm kia chớp chớp không ngừng, trong mắt là sự cầu xin.

Liên Chiêu Thanh:......

Hắn vô cảm nhìn Trình Kha, cho đến khi vẻ mặt cô dần dần bắt đầu hoảng sợ, mới chậm rãi lên tiếng : “... Quả thực là một sự hiểu lầm.”

Trình Kha lập tức lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Mặc dù cô không biết vì sao Liên Chiêu Thanh lại bỏ qua cho cô, nhưng thật tốt quá! Cô không cần phải tốn sức giải thích với Lan Lạc.

Tiếng thở phào nhẹ nhõm vừa được trút ra đã bị câu tiếp theo của Liên Chiêu Thanh làm cho nghẹn trong cổ họng: “Nhưng đây không phải nơi có thể tùy ý ra vào. Thân là học sinh của Lantis, ít nhất phải biết nội quy của trường học.”

“Cậu cũng không muốn bị nhà trường trừng phạt đúng không?”

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “trừng phạt”, nghe quái quái.

“Đừng nghiêm túc như vậy chứ Liên. Cô ấy là bạn gái của tôi, không phải là người xấu.”

“Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Lan Lạc nắm tay Trình Kha, đan chặt mười ngón, lắc lắc trước mặt Liên Chiêu Thanh, nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đưa cô ấy đi trước nhé. Gặp lại sau.”

Trình Kha ước gì có thể chạy nhanh khỏi cái nơi xấu hổ này càng nhanh càng tốt. Cô đi theo Lan Lạc, lúc đi ra còn cố ý liếc một cái vào ghế sô pha trong đại sảnh, người ngủ ở đó đã không còn nữa.

Tuyệt vời, số người biết cô bị Liên Chiêu Thanh bắt được càng ít càng tốt!

Lan Lạc đưa cô đến nhà kính thủy tinh ở khu vườn phía bắc.

Hắn bước đi hơi nhanh, ngay lúc Trình Kha định mở miệng phàn nàn thì đã bị hắn ôm đến ngồi trên đùi, ôm chặt từ phía sau.

Hắn xoa xoa tay cô, vòng tay quanh eo cô, vùi đầu vào cổ cô, tóc cọ vào da cô, có hơi ngứa.

“Xin lỗi bảo bối, vừa rồi anh nóng nảy quá, không để ý đến em.”

Giọng Lan Lạc có chút rầu rĩ.

“Đáng lẽ em nên gọi cho anh, lúc sau em không trả lời tin nhắn của anh, anh có chút lo lắng cho em…”

Trình Kha giãy giụa tượng trưng hai cái, không thoát được, cô đã quen với hơi thở của Lan Lạc, cũng đành để hắn ôm như vậy.

Cô vẫn còn nhớ rõ mình thuận miệng xả hết một đống: “Em muốn tặng anh một bất ngờ, còn tưởng sẽ tìm thấy anh ở Hội học sinh, không ngờ lại đụng phải Liên Chiêu Thanh. Anh ta đáng sợ quá!”

Trình Kha tiện thể châm một ngòi vào Liên Chiêu Thanh.

Lan Lạc tựa hồ bị lời nói của cô chọc cười, hắn thò qua hôn hôn sườn mặt cô, ngữ khí có vài phần thần bí: “Cậu ta là bạn anh, nhưng không thích phụ nữ, em không cần giao tiếp với cậu ta.”

Trình Kha: Hả? Trong mơ hắn vẫn ổn mà, hình như cũng không phải thờ ơ với phụ nữ…

Lan Lạc nhìn vẻ mặt chấn động của cô, biết cô đã hiểu lầm: “Không phải như em nghĩ đâu. Cậu ta chẳng có hứng thú gì với con người, ừm… Để mà nói thì, cái từ đó trong tiếng nước A nói thế nào nhỉ…”

Hắn ra vẻ buồn rầu một lúc, ngay sau đó nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong.

“Đừng động vào cậu ta. Em muốn cho anh bất ngờ gì thế…”

Cô có biết đâu!

Trình Kha vừa né tránh mấy cái hôn nhão nhão dính dính của Lan Lạc, vừa vận dụng đầu óc suy nghĩ.

Cô đột nhiên nhớ tới tin tức mà cô nhớ kỹ khi còn là antifan: hình như sinh nhật của Lan Lạc diễn ra vào tháng sau?

Cô nảy ra ý tưởng, nhéo mặt Lan Lạc.

“Em vốn dĩ đã nghĩ kỹ rồi, nhưng muốn chuẩn bị tốt hơn một chút! Em muốn… Em muốn chuẩn bị cho anh một món quà sinh nhật đặc biệt khó quên!”

Kệ đi! Cứ kéo dài trước đã!

Lan Lạc ngẩn người, đôi mắt màu hổ phách hơi mở to.

“Em… Bảo bối, dù em tặng anh quà gì, anh cũng đều sẽ rất vui… Nhưng anh nghĩ mình không thể từ chối tâm ý của em.”

Thanh âm của hắn mềm thấp, trông rất xúc động. Trình Kha âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, cảm thấy mưu kế nhỏ của mình hình như đã có tác dụng.

Cô có chút đắc ý vênh váo, mà hậu quả của việc đó chính là bị Lan Lạc ôm hôn hơn hai giờ, hôn đến mức môi cô sưng tấy, nhưng hắn thì lại chỉ thở hơi nhanh, môi hồng hào ướt đẫm, như yêu tinh hút tinh khí, thậm chí còn đẹp hơn.

May thay, Trình Kha có ý chí linh hoạt phi thường, cô kiên quyết từ chối lời mời qua đêm của Lan Lạc.

Cô bị Lan Lạc hôn đến đầu óc trống rỗng, như đi vào cõi tiên, đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, một chuyện mà cô lỡ quên mất.

________________

R: 14.10.2024
E: 09.12.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro