Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Bị Tiểu Liên lão sư bắt được

Trình Kha núp sau thân cây, giấu gần hết cơ thể mình, chỉ để lộ một cái đầu âm thầm nhìn xung quanh.

Sau khi liên tục trì hoãn, cuối cùng cũng đến lúc cô phải hoàn thành nhiệm vụ có thời hạn này.

Cô bấm vào giao diện đĩa xoay, trên đầu danh sách nhiệm vụ xuất hiện một cái pop-up được đánh dấu: 

[Nhiệm vụ phụ: Muốn thu thập mọi thứ của anh]

Yêu cầu nhiệm vụ: Hãy trộm một trong những vật phẩm của bạn trai bạn

Thời gian đếm ngược: Thời hạn hoàn thành nhiệm vụ: 71 giờ 31 phút 33 giây

Trừng phạt khi thất bại nhiệm vụ: Cưỡng chế động dục 7 ngày]

Trình Kha thở dài bi thương.

Nhiệm vụ này tựa hồ phải do chính cô “trộm” mới được tính hoàn thành, Trình Kha đã thử để Lan Lạc trực tiếp tùy tiện tặng cô một cái gì đó, dù sao thì Lan Lạc rất hào phóng, hơn nữa hắn cũng rất vui vẻ làm như vậy, nhưng nhiệm vụ lại không hoàn thành.

Đây không phải buộc cô phải đi ăn trộm sao?

Trình Kha không muốn làm vậy, nhưng cô cũng không muốn tiếp nhận hình phạt.

Để cô mất mặt thì không bằng để cô đi chết đi!

Chỉ có thể căng da đầu mà làm!

Trình Kha cắn chặt răng, mới nãy cô vừa sử dụng [Gen mèo chưa hoàn chỉnh] lên mình, ngay lập tức cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi rất nhiều. Cô lại thêm [Đêm không trọn vẹn] vào cổ tay, hít thật sâu một hơi, mới cảm thấy trong lòng bớt lo hơn.

Mục tiêu của cô là khu vườn phía bắc của Hội học sinh, Lan Lạc có một căn phòng riêng ở đó, hắn không thường ở lại, nhưng sẽ để một số đồ lặt vặt ở trong phòng, đây là một mục tiêu tốt để bắt đầu.

Trình Kha lén lút tiến vào. Cô đã lén đến xem căn biệt thự xinh đẹp này rất nhiều lần nên khá quen thuộc với đường đi ở đây, nhưng kết cấu bên trong thì chỉ có thành viên Hội học sinh mới biết được.

Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào hành lang, yên tĩnh như không có người, khiến đáy lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút.

Trình Kha cảm thấy mình thật thông minh, tỉ mỉ chọn thời điểm mà mọi người đều ở trong lớp, dọc đường không gặp ai. Mặc dù thỉnh thoảng cô gặp một vài học sinh rải rác, nhưng bởi vì trên người cô có đạo cụ, nên bọn họ nhẹ nhàng tránh tầm mắt cô, như thể sự tồn tại của cô đã được che đậy.

Bước chân cô gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào, vô thanh vô tức như mèo. Cô đi dọc theo hành lang dài đến cửa chính của biệt thự, nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi bước vào đại sảnh rộng rãi.

Nhưng vừa bước vào đại sảnh, bước chân Trình Kha đột nhiên dừng lại, tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong đại sảnh yên tĩnh, trên ghế sô pha có một người đang cuộn tròn, dường như đang ngủ.

“Á!”

Trình Kha hoảng sợ, suýt chút nữa đã hét lên. Cô nhanh chóng đưa tay bịt miệng mình, mới ngăn được tiếng kêu không phát ra. Ngực cô phập phồng dữ dội, tóc tai dựng đứng, xù lông.

?

Sao cô lại xù lông?

Lúc này Trình Kha chưa ý thức được có gì đó không đúng, cô lén lút liếc nhìn người đang ngủ kia. Bóng người trên ghế sô pha mảnh khảnh, tóc đen hơi loạn, khuôn mặt vùi trong cánh tay, mặc đồng phục của học viện Lantis.

Tuy Trình Kha không thấy rõ mặt, nhưng cũng có thể đoán được đây nhất định là thành viên Hội học sinh. May mắn là hắn ngủ rất sâu, hơi thở đều đều và cũng không tỉnh dậy khi cô xâm nhập.

Trình Kha chậm rãi thở phào, cố gắng bình tĩnh lại.

Cô không biết phòng Lan Lạc ở đâu, nhưng có lẽ [Gen mèo chưa hoàn chỉnh] cũng đã tăng cường khứu giác của cô, thông qua mùi thơm ngọt ngào trên người Lan Lạc, cô đã tìm thấy được phòng hắn.

Nội thất trong phòng Lan Lạc vô cùng lộng lẫy, với đủ loại bộ sưu tập lấp đầy mọi ngóc ngách, đồ trang trí bằng pha lê kỳ quái, pho tượng cổ, bình hoa đắt tiền, đủ loại đồ trang trí chất đầy kệ sách, trên mặt bàn, thậm chí trên mặt đất cũng có nhiều độ vật linh tinh rất quý. Những tấm rèm lớn rũ xuống hai bên, ánh sáng trong nhà dịu nhẹ nhưng lại toát lên một cỗ xa hoa sang trọng.

Thiên Long Nhân! Thật đáng ghét!

Trình Kha đè nén lòng căm thù người giàu xuống, thuận tay lấy một cái vòng tay pha lê trong hộp trang sức trên tủ đầu giường, hài lòng nghe thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.

Tuyệt vời, cuối cùng cũng xong.

Cô đang định chuồn đi, tầm mắt vô tình quét qua chiếc giường lớn của Lan Lạc, trong lòng bỗng dưng chấn động.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ phòng chiếu xuống giường, toả ra vầng sáng ấm áp. Ga trải giường và chăn trông mềm mại và mịn màng, khu vực nhỏ được ánh nắng bao phủ đặc biệt thu hút cô, như đang lặng lẽ mời cô sang đó nằm xuống.

Trình Kha cảm thấy cơ thể khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có một cỗ xúc động kỳ quái dâng trào. Cô chợt muốn ném mình lên giường và đánh một giấc thật ngon.

Hỏng rồi! Cái gen đó vấn đề!

Trình Kha rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không thích hợp.

Trình Kha cố gắng dời tầm mắt khỏi cái giường, nắm chặt chiếc vòng tay, lo lắng đến mức gần như muốn hỏng mất. Cuối cùng khi cô gian nan quay người lại, không cẩn thận vấp ngã, đụng phải kệ sách ven trường ở sau lưng.

Chết rồi!

Thân thể cô cứng đờ, vừa định xoay người chạy trốn, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Lan Lạc, cậu đang làm gì vậy? Ồn ào quá!”

Trình Kha lập tức dựng tóc gáy, còn chưa kịp ngụy trang thì cánh cửa đã bị đẩy ra, bóng dáng Liên Chiêu Thanh đã xuất hiện ở cửa.

Hắn nhìn lướt qua phòng, tầm mắt nhanh chóng dừng lại trên người Trình Kha, bộ đồng phục cô đang mặc và chiếc vòng tay mà cô chưa kịp giấu đi.

Liên Chiêu Thanh nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, thần sắc lộ ra một tia trào phúng lạnh băng: “Cậu không phải thành viên Hội học sinh. Tôi không biết hiện giờ học sinh Lantis còn lưu hành cả trào lưu ăn trộm nữa đấy.”

Hắn nhìn cô, giọng còn lạnh hơn cả băng.

“Cậu học năm mấy? Tên gì? Ai cho phép cậu vào đây?”

Thật đáng sợ á á á…!!!

Trình Kha bị cặp mắt sắc bén kia nhìn đến tê cả da đầu, từ trước đến nay cô chỉ dám tính kế sau lưng hắn, chưa từng đối mặt trực tiếp với một Liên Chiêu Thanh khí tràng mạnh mẽ thế này, môi mấp máy vài lần, mới lắp bắp nói: “Tôi, tôi không cố ý, tôi là… Tôi là bạn gái của Lan Lạc, muốn tạo cho anh ấy một bất ngờ!!”

Trình Kha nói nói một hồi, mới tự tin trở lại.

Liên Chiêu Thanh cười lạnh một tiếng, không tin, vạch trần lời nói dối của cô không chút lưu tình: “Bằng cách lấy trộm đồ của cậu ta sao? Tôi không biết Lan Lạc có sở thích tìm kẻ trộm làm bạn gái cơ đấy!”

“Tôi… Tôi thực sự là bạn gái anh ấy! Nhìn này, tôi có ảnh của anh ấy mà!”

Trình Kha móc điện thoại ra, liều mạng giải thích.

Liên Chiêu Thanh mặt mày lạnh nhạt, không dao động, xoay người rời đi: “Tôi sẽ thông báo cho bộ phận an ninh học viện và ban quản lý hành chính, cậu có thể giải thích với bọn họ.”

Trình Kha hoàn toàn luống cuống, đầu óc hỗn loạn thành đoàn, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.

Cô lao tới bắt lấy tay áo Liên Chiêu Thanh, hoảng sợ cầu xin: “Đừng, đừng… Đừng làm vậy! Tôi thực sự là bạn gái của Lan Lạc, thực sự không phải ăn trộm! Tiểu Liên lão sư, cậu không thể giao tôi cho học viện! Nếu tôi bị bắt thì tôi sẽ chết mất! Tôi sẽ thân bại danh liệt! Cầu xin cậu…”

Cô nói huyên thuyên, phát hiện người phía trước ngừng cử động, còn tưởng lời cầu xin của mình đã có hiệu quả, bèn tràn ngập hy vọng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt Liên Chiêu Thanh chậm rãi nhìn về phía Trình Kha, đôi con ngươi màu đen như vực sâu không có ánh sáng, và dường như có thứ gì đó đang cuồn cuộn bên dưới mặt nước.

“Cậu vừa mới gọi tôi là gì?”

Hắn nói.

________________

R: 12.10.2024
E: 09.12.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro