Chương 169: Nguyên lai là nàng
Editor: ulyssa
Hắn nhìn về phía hai người, chậm rãi tháo bộ râu trên mặt xuống, để lộ ra dung nhan tuấn mỹ. Cao công tử sắc mặt nhất thời biến đổi: "Ngươi......Ngươi chính là Hoa Tích Dung?"
"Không sai, ta chính là Hoa Tích Dung. Cao công tử, chúng ta lại gặp mặt phải không?" Hoa Tích Dung nhìn hắn tà mị cười, nụ cười hoàn mỹ ở trong mắt đối phương thật giống như rắn rết mà quỷ mị.
Cao công tử sợ hãi lui ra phía sau hai bước, sắc mặt ngày càng khó coi.
Hai chân hắn run nhè nhẹ, thật không ngờ rằng đại hồ tử lúc trước gặp nghiễm nhiên chính là Hoa Tích Dung.
Ngày thường, hắn ỷ vào thế lực của gia tộc, ỷ vào thanh danh của muội muội mà tác oai tác quái, diễu võ dương oai, sớm dưỡng thành bộ dáng mắt mũi đều hướng lên trời, làm sao nghĩ đến Hoa Tích Dung cư nhiên cải trang giả dạng, mang theo mỹ nhân vi hành. Thậm chí còn làm cho hắn đánh lên Hoa gia, hại chính mình thua nhất tuyệt bút ma thạch. Hắn còn tưởng rằng Hoa Tích Dung sẽ thuận lợi mà trở thành muội phu của hắn mà hắn muốn làm gì thì làm nên đã sớm đắc tội với nam nhân này.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không đơn giản cho rằng Tể tướng sẽ giúp đỡ, Hoa Tích Dung lại là một nam nhân rộng lượng.
Mà Hoa Tích Dung lại từng bị muội muội hắn cự tuyệt, chính mình cũng khiêu khích không kém, như thế nào có khả năng đối với bọn họ hoã nhã cho được?
Khó trách một ngày một đêm trôi qua lại không thấy bọn họ, thì ra là thế! Thì ra là thế!
Cao công tử lúc này hận không thể cho chính mình một tát, thầm hận chính mình có mắt như mù.
Hối hận, trong lòng hắn lúc này chỉ có thật sự hối hận.
Một khắc, hắn bỗng nhiên nhớ tới tuyệt sắc mỹ nhân từng cùng Hoa Tích Dung một chỗ, hai người này đến tột cùng là quan hệ gì?
Trong lòng hắn phi thường nghi hoặc, đồng thời cũng có cảm giác cực kì mất mát.
Ánh nắng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua sa liêm mỏng manh, phiếm ra màu xanh cực đạm, hắn nâng mắt nhìn về phía hai người trước mặt, Hoa Tích Dung cùng Thánh tử đại nhân, hai người đều là tuyệt thế mỹ nam tử. Một người xinh đẹp phong tình, tuấn mỹ vô trù, một người cao quý bất phàm, thanh lệ động lòng người. Ngay cả ánh mắt Cao tiểu thư cũng bị hai người hấp dẫn, sau một lúc lâu không có hồi phục lại tinh thần.
Nhưng thấy Thánh tử đại nhân chậm rãi tiến lên hai bước, bên môi cười khẽ một tiếng, mắt hơi cử động.
Ánh mắt Cao tiểu thư ngạo nghễ nhìn Hoa Tích Dung, ngữ khí thản nhiên nói: "Hoa gia, việc này ngươi còn muốn tự tay đến giải quyết bất thành sao? Chẳng lẽ ngươi không cần Tiểu Mạch ra tay giúp đỡ?"
Hoa Tích Dung chậm rãi lắc đầu, lợi dụng thân thủ vỗ lên bả vai nàng, dùng ngôn ngữ cơ thể độc đáo đến chiêu cáo với hai người, ánh mắt mang thản nhiên mà nhu tình, thấp giọng nói: "Tiểu Mạch, lúc trước ngươi tới Ma Giới có nói qua cho ngươi làm việc bên gia, bất quá trước mắt chúng ta tuy hai mà một. Chuyện tình nam nhân hẳn là nên để chính mình giải quyết, Tiểu Mạch đã giúp ta rất nhiều, ta đã thực thoả mãn. Nay chuyện vị hôn thê hẳn là vẫn nên để ta tự mình nói rõ."
"Gia hẳn là sẽ không thương hoa tiếc ngọc đi? Sợ hãi Tiểu Mạch xuất thủ quá độc ác đi a." Tô Mặc thần sắc lạnh lùng cười.
"Như thế nào? Tiểu Mạch nhưng là thiên tiên bàn nhân, xuất thủ dù ngoan độc nhưng gia cũng thực thích ngươi." Hoa Tích Dung nói xong liền tiến lên cởi bỏ búi tóc Tô Mặc. Chỉ một thoáng, ba ngàn sợi tóc như mây như vụ rối tung thả xuống, tóc đen sau người như thác nước trong đêm tối du dương, đồng thời cởi bỏ ngoại sam nam tử trên người nàng, lộ ra váy dài áo trắng, nhan sắc nhũ bạch, mềm mại phiêu dật, ngắn gọn hào phóng, đầu cắm trang sức đơn giản, trong nháy mắt liền toát ra Tô Mặc xinh đẹp nữ thái.
So sánh với hán phục long trọng của Cao tiểu thư, Tô mặc quần áo đơn giản giống như nữ tử nhà bên mặc.
Hai người trong một gian phòng dường như mị lực của Cao tiểu thư đều bị Tô Mặc giảm xuống.
Nay so sánh vậy làm Cao tiểu thư càng tự thêm xấu hổ, nàng không nghĩ tới Ma Giới cư nhiên còn có mĩ nhân so với nàng còn muốn xinh đẹp gấp trăm lần.
Chính nàng một đệ nhất Ma Giới mỹ nữ cũng chỉ được cái hư danh! Mà không nghĩ tới, làm cho Cao tiểu thư giật mình là vị Ma Giới Thánh tử cư nhiên là nữ nhân, nhưng nàng nghĩ lại: Thánh Nữ Giáo truyền thừa đương nhiên là lựa chọn nữ tử, cho nên ngay từ đầu người này chính là nữ phẫn nam trang. Diện mạo nữ nhân loại này ở Ma Giới cũng là nhất đại hoạ hoạn. Thì ra là thế!
Nhưng nàng rất nhanh nhìn lên cổ Tô Mặc, một vòng thuỷ tinh quải sức, thực quen mắt. Nàng lập tức không tin, mắt trừng lớn bởi nàng phát hiện chính mình luôn tâm tâm niệm niệm nhớ mong cái vòng cổ kia, cư nhiên bây giờ lại ở trên người nữ nhân này, mặt trên có khắc hai chữ Hoa Mặc.
Mà nàng tuyệt đối không có nghĩ sai, toàn bộ Ma Giới chỉ có một nơi bán ra trang sức đẹp đẽ quý giá như vậy, mà tất cả đều được đặc biệt định chế.
Khó trách ngày đó, nàng xem trang sức, lão bản cũng không bán cho nàng, nguyên lai là Hoa Tích Dung đã sớm nói lý.
Nàng cắn môi, trong lòng rối rắm, vô luận như thế nào cũng không cam lòng.
"Là ngươi.....Nguyên lai là ngươi." Lúc này, Cao công tử cũng hít sâu một hơi, ngữ khí hơi kiềm hãm, tự trấn an bản thân, hoàn toàn phát hiện ngày ấy ở sòng bạc, gặp được tuyệt sắc mỹ nữ lại chính là Tô Mặc.
Hôm nay, hắn thực chấn kinh, Hoa Tích Dung cùng Thánh tử, hai người bọn họ cho hắn hai cái rung động thật lớn.
Mà ánh mắt hắn đến tột cùng là gì? Không thể không nói hai người này dịch dung thật sự rất quỷ dị.
Giờ phút này, Hoa Tích Dung phong tình vạn chủng cười cười, thân hình đạm mạc xinh đẹp mị ảnh, thân mật ôm phía sau Tô Mặc: "Không sai, Thánh tử này nhưng lại chính là phu nhân của ta, các ngươi cũng có thể kêu nàng là Thánh nữ. Hơn nữa hai chúng ta đang trong thời điểm tân hôn, đúng là như keo như sơn. Trước đó vài ngày có đi ra sòng bạc chơi đùa, ngày đó hai chúng ta coi như là hữu duyên, may mắn gặp Cao công tử. Cao công tử cố tình nói hai người chúng ta liên thủ lừa ngạt ngươi, thật đúng là không hoà thuận a!"
Thanh âm rõ ràng, thanh nhã, bình thản, lạnh nhạt êm tai, nhưng Cao công tử nghe cũng là mang theo châm chọc. Hơn nữa, hắn thấy ánh mắt Hoa Tích Dung không giống nhau, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn.
Cao công tử lập tức cười làm lành: "Đúng vậy! Đúng vậy! Hoa gia đại nhân không nên để ý tiểu nhân quá."
Hoa Tích Dung lại ôm eo nhỏ của Tô Mặc: "Tiểu tử, nữ nhân của ta không phải người nào cũng có thể tuỳ tiện mơ ước."
Cao công tử ho khụ khụ, trái lương tâm nói: "Nếu nàng là phu nhân của Hoa gia ngài, đương nhiên là không ai dám mơ ước, tuyệt đối không ai dám mơ ước. Nhị vị thật sự xứng đôi."
Hoa Tích Dung ôm Tô Mặc, liếc mắt nhìn qua hai người cũng đều là trai tài gái sắc, nếu chỉ là Kim Đồng Ngọc Nữ, quả thật là tương xứng.
Hoa Tích Dung đã nghe ra ý tứ nịnh nọt trong lời nói của hắn, ngoéo môi một cái, cười đến diễm động lòng người nói: "Tóm lại nếu các ngươi muốn cùng gia đám hỏi như trong lời nói, thật xin lỗi, gia đã có thê tử là người mình thích, hơn nữa đời này chỉ một mình nàng là đủ."
Nghe vậy, ý cười bên môi Cao công tử đã trở nên cứng ngắc vô cùng, trán đầy hắc tuyến.
Trước mắt, hắn biết chính mình đã làm sính lễ quy thuận muội tử, ma thạch ở dưới là vô vọng.
Đến tột cùng phải dùng biện pháp gì, Hoa Tích Dung mới có thể buông tha hắn?
Giờ phút này, Cao công tử tuy rằng rõ ràng cục diện đối với mình bất lợi, nhưng là sắc mặt Cao tiểu thư ngày càng trầm, trong lòng cực không cam, không nghĩ tới đi đến nơi này, Hoa Tích Dung đã sớm có thê tử.
Bất quá nữ nhân kia xem như vô môi vô sính, nàng xem như cái gì?
Cao tiểu thư bất chấp hình tượng chính mình, ngẩng cao đầu, không thể không nói sắc mặt đố kỵ thật sự xấu xí. Nàng không để ý hôm qua đã ung dung quyến rũ, diễm quang bắn ra bốn phía.
Hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn, uổng phí Cao tiểu thư còn mong chờ nhiều sự tình tốt, mộng tưởng hão huyền thực nhiều, nghĩ tới trang sức đẹp đẽ quý giá cùng châu báu, nghĩ tới chính mình sẽ trở thành nữ chủ nhân Ma Giới. Cơ hồ giấc mộng sắp trở thành sự thật, cư nhiên đều bị nữ nhân của hắn chiếm được, nàng làm sao can tâm cho được?
Nàng lập tức đứng lên, cắn môi, sắc mặt âm trầm nói: "Hoa Tích Dung, ngươi đây chính là đang hối hôn."
Hoa Tích Dung thần sắc thong dong, ôm Tô Mặc thản nhiên cười nói: "Lúc trước Cao tiểu thư chưa bao giờ đề ra hôn ước giữa chúng ta, hơn nữa suốt 500 năm không phải đi?"
Nhất thời, Cao tiểu thư không biết phải đáp trả thế nào.
Hoa Tích Dung tựa tiếu phi tiếu, tay kia thì chậm rãi phe phẩy chiết phiến, ngữ khí tuỳ ý nói tiếp: "Nữ nhân như ngươi, lúc trước luôn cho rằng nam nhân trên đời này đều hẳn phải luôn vây quanh người, thích ngươi, tuỳ ngươi lựa tuyển. Ngươi tuy rằng có thể nghĩ như vậy, nhưng ta muốn nói cho Cao tiểu thư ngươi là nam nhân trên đời này toàn bộ đều không phải ti tiện như vậy, cũng không phải không biết liêm sỉ. Nữ nhân như người cho vậy mà sống, hẳn vẫn là nên tỉnh đi!"
Cao tiểu thư biết Hoa Tích Dung nay phát đạt, đương nhiên tâm tình cũng sẽ bất đồng. Không nghĩ tới chính mình cư nhiên bị cự tuyệt như vậy, hắn lại cưới một cái thê tử cực đẹp, so với chính mình còn muốn xinh đẹp hơn, trong lòng đương nhiên tức giận.
Nàng thực ghen tị, phi thường ghen tị.
Cao tiểu thư nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Hoa Tích Dung, ta nay vẫn là chưa kết hôn, mặc kệ như thế nào cũng không có bội ước, tóm lại ngươi nên bồi thường tổn thất cho ta, bằng không thì thú ta. Nhưng mà ta cũng không phải không dung thiếp thất, về sau ta là chính thất, nàng là tiểu thiếp." Nàng vươn tay chỉ, tuy rằng khoảng cách rất xa, hận không thể đem đầu ngón tay chỉ lên Tô Mặc.
Hoa Tích Dung nhẹ nhàng "Nga" một tiếng, "Ngươi cư nhiên còn muốn kiêu ngạo?"
Tô Mặc ngoéo môi một cái, Cao tiểu thư này thật ra không hiểu được lời nói đâu.
Hoa Tích dung hạ mi, ngữ khí đạm mặc: "Cao tiểu thư thật sự có thể nói vậy, lúc trước ngươi không phải còn muốn ta chủ động từ hôn đi? Hoặc là gia chủ động đi tìm ngươi, sau đó khiến gia khó lòng chịu đựng nổi đi; Lại là người rất muốn nhìn gia bị lão phu nhân tra tấn đến chết, mà tâm địa ngươi có thể vui vẻ, tuỳ ý lập gia định không phải sao?"
Cao tiểu thư bị hắn vạch trần tâm tư, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên, nhưng cũng ngang nhiên: "Hoa Tích Dung, mặc kệ ngươi nói láo thế nào, tóm lại yêu cầu của ra rất đơn giản, chính là ngươi thú ta, hoặc là bồi thường ta. Nếu không ta sẽ nói cho người bên ngoài ngươi bội tình bạc nghĩa."
Tô Mặc cũng cười cười, tựa tiếu phi tiếu, tao nhã nói: "Hoa gia, nay vị hôn thê tìm tới tận cửa, nói ngươi bội tình bạc nghĩa cũng không tốt."
Hoa Tích Dùn không khỏi hèn mọn bĩu môi: "Loạn cũng chưa có loạn, làm sao lo lắng."
Tô Mặc gật gật đầu: "Điều này cũng đúng."
Tiếp theo, Hoa Tích Dung khinh thường nói: "Này Cao tiểu thư cũng không biết soi gương, toàn thân tục khí làm sao có thể so với nửa ưu điểm của Tiểu Mạch? Ta như thế nào coi trọng loại nữ nhân này được? Nếu chướng mắt qua cũng liền bỏ quên!"
Tô Mặc nói: "Có đôi khi diện mạo không thể đại biểu cái gì, bên trong xác thực rất trọng yếu."
Cao tiểu thư cắn chặt răng, nàng đời này chưa từng phải chịu qua uỷ khuất thế này. Nàng đương nhiên đã quên chính mình lúc trước chướng mắt Hoa Tích Dung. Nếu là đối phương tới tìm nàng, nàng lại hiểu như thế nào?
Giọng nàng the thé nói: "Hoa Tích Dung ngươi thật sự là ti bỉ vô sỉ. Mặc kệ như thế nào, ra muốn bồi thường."
"Bồi thường a! Gia, nếu người ta đã đến đây, mà ngươi quả thật là hối hôn, hẳn là nên bồi thường." Tô Mặc ở một bên thanh nhã cười, bàn tay trắng nõn khoác lên vai Hoa Tích Dung, lông mi cụp xuống, ánh mắt quyến rũ mà liễm diễm.
"Tốt! Tiểu Mạch nói cái gì chính là cái đấy." Hoa Tích Dung cười đến rộng lượng cùng xinh đẹp.
Nhìn một cái, nữ nhân này chẳng phải là đang thể hiện ra uy phong chính thất đi?
Cao tiểu thư cắn chặt răng, ngân nha sắp cắn.
Tô Mặc cư nhiên theo thiên thư nội, xuất ra cái tráp vàng, kia tráp đã là giá trị xa xỉ, đường nét độc đáo, lại không biết tiếp theo làm gì ra vẻ bí ẩn, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng mở khăn che ra, bên trong màu đỏ trù bố. Cao tiểu thư con ngươi lập tức trừng lớn, hô hấp đều nhanh yếu, hít thở không thông, tâm áy náy loạn lên. Lúc sau đồng tử đã có chút tỉnh nhưng thấy bên trong chỉ toàn các loại châu báu đủ màu sắc ở Ma Giới, tất cả đều là nhất phẩm bảo vật, bất luận là san hô phỉ thuý, trân châu mã não, mắt mèo bảo thạch, trâm cài minh châu, toàn bộ đều là ngũ quang thập sắc, lưu quang tràn đầy, ánh sáng màu sắc tươi đẹp. Trong phòng, nhất thời đều đã sáng lên vài phần.
Hoa Tích Dung nhìn lướt qua, nhìn ra đa số châu báu này đều là hắn đưa cho Tô Mặc. Nếu là hắn đưa, đương nhiên không phải tục vật.
Không nghĩ tới hắn đưa cho Tô Mặc thứ gì, cư nhiên đều bị nàng đem ra hết.
Nàng chẳng lẽ không duyên cớ đưa lễ vật cho một nữ nhân?
Hai người ở chung mấy ngày, hắn tự nhiên biết Tô Mặc không phải là người lương thiện, đơn giản tựa vào một bên cây cột, lấy tay chỉ đạn bắt ra sa liêm trên đường viền hoa, môi gợi lên đừng một bên xem náo nhiệt.
Tô Mặc ung dung cười nói: "Cao gia tiểu thư, Cao gia công tử, gia tộc các người ở Ma Giới cũng là tiếng tăm lừng lẫy, bất qua ta lại nghe thấy tộc trưởng các ngươi sinh ý, xảy ra vấn đề, đơn giản là không giao nổi tiền đặt cọc. Hàng hoá ta đã toàn bộ không còn, tặng cho gia tộc khác. Nay ta cùng với Hoa gia cơ hồ cũng khômg muốn ngươi cùng Cao gia sinh ý, bởi vì những người các người luôn thích cò kè mặc cả, chiếm một ít tiểu tiện nghi. Ta đã sớm nhìn ra gia tộc ngươi nhập không đủ xuất, bất quá mấy thứ này đều là vô giá, ta nghĩ về sau ngươi cũng là hiểu ra không đến."
Cao tiểu thư nhìn chằm trước bàn, châu báu này phi thường chói mắt, nhấp hé miệng, nuốt nuốt nước bọt, sau một lúc mới phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía Tô Mặc: "Ngươi vừa rồi nói chuyện gì? Gia tộc bọn ta xảy ra vấn đề?"
Hoa Tích Dung không khỏi cười nói: "Đúng vậy, không nghĩ tới đường đường Ma Giới đệ nhất mĩ nhân cư nhiên không biết chuyện tình gia tộc."
Cao tiểu thư biết hắn đang châm chọc chính mình không học vấn không nghề nghiệp, tóc dài kiến thức hạn hẹp.
Cao tiểu thư lại nhìn về phía Cao công tử, hỏi: "Ca ca, thật sự là thế sao?"
Nay, Cao công tử biết lúc này Hoa Tích Dung sẽ không thú muội muội hắn, chính là làm gì cũng vô dụng.
Cao công tử khẽ thở dài một tiếng, sớm đã không còn bộ dáng ngạo khí. Mấy ngày nay bọn họ tuy rằng một đường lí tưởng xa vời, bất quá phùng má giả làm người mập mà thôi. Hơn nữa hắn luôn nghĩ Hoa Tích Dung có thể trở thành muội phu của hắn, cho nên vẫn tiêu tiền như nước, nay hối hận thì đã muộn. Vội vàng nói: "Tiểu muội, tộc trưởng gia tộc ta cùng lão phu nhân hợp tác duyên cớ, nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại, làm cho công việc thất bại. Hiện tại đã mắc nợ ngổn ngang, bọn họ biết chỉ có Hoa công tử mới là người chân chính tinh thông công việc, rất nhiều người yêu cầu miễn đi tư cách tộc trưởng, cho nên mọi người cũng không cùng lão phu nhân hợp tác."
Cao tiểu thư giật mình khựng lại, nàng không muốn tin tưởng, cũng không thể không tin, gia tộc lại xảy ra việc này.
Khó trách đồng ý nàng gả cho Hoa Tích Dung, khó trách thay đổi quan điểm chính trị.
Bất quá nàng biết tâm tư những người đó trong gia tộc, cũng chỉ là hai tay chuẩn bị tốt mà thôi.
Giả ý chia cắt vì hai phái, trên thực tế cũng là vì ngày sau ai đăng cơ trở thành đế vương, một phái khác có thể bảo toàn thực lực cùng địa vị gia tộc.
Nếu không có Hoa Tích Dung Đông Son tái khởi, nếu không có thực lực cường hãn của hắn, gia tộc cũng sẽ không từ một phân thành hai.
"Này cái đó......" Cao tiểu thư nhìn châu báu trên bàn, ánh mắt tham lam, nàng biết mấy thứ này giá trị xác thực xa xỉ, nhưng nàng muốn được là càng nhiều, "Không đủ, loại này không đủ."
Hoa Tích Dung lười biếng, nheo lại con mắt, nhẹ giọng nói: "Lòng người không đủ xà nuốt tượng a!"
Tô Mặc cùng khẽ cười một tiếng, "Không biết ngươi muốn bao nhiêu bồi thường?"
Cao tiểu thư khuôn mặt trắng nõn ngày càng tái nhợt, con mắt nhanh bay chuyển, nàng biết lần này không có đạt tới mục đích của chính mình, nhưng là nàng tuyệt đối không phải dễ dàng buông tha cho hắn.
Nhưng lại thấy Tô Mặc nghiêm mặt nói: "Nếu Cao tiểu thư còn đang suy nghĩ cho lợi ích của mình, một chốc cũng nghĩ không rõ ràng lắm, ta đây không ngại nói một chút. Huynh trưởng ngươi trước là thiếu ta phường ma thạch."
Cao công tử biến sắc, biết lần này trốn không thoát!
Cao tiểu thư nhớ tới hai người hé ra nợ nần, mà nàng cũng ko có xem cẩn thận, âm thanh lạnh lùng nói: "Là bao nhiêu?"
Tô Mặc xuất ra một cái bàn tính ngọc chất, tay ngọc bay nhanh bát đánh đứng lên, bàn tính phát ra một trận thanh âm "Bùm bùm", ánh mắt Hoa Tích Dung nhìn nàng cũng tràn ngập thưởng thức, nữ nhân này ngày càng giống hắn, thật sự là một bộ dáng chỉ lợi ích.
"Cao công tử tổng cộng là thiếu một ngàn khoả nhị phẩm linh thạch, lời nói lăn lợi, nay đã là bốn ngàn khoả nhị phẩm linh thạch."
"Ngươi nói cái gì? Bốn ngàn khoả nhị phẩm linh thạch?" Cao tiểu thư sửng sốt, chính là vài cái đại lão trong gia tộc sở hữu tài sản đều làm trong lời nói, đại khái trước mặt bốn khàn khoả nhị phẩm linh thạch, như vậy gia tộc bọn họ cũng sẽ đại thương nguyên khí. Bỗng nhiên nàng duỗi tay ra, liền cho Cao công tử một cái tát. Giờ phút này, phẫn nộ đã làm cho nàng quên đi thân phận của chính mình, quên ngày thường được giáo dưỡng tốt, kỳ thật ngày thường tính nàng là cũng kiêu ngạo ương ngạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro