Chương 218: Sau khi tỉnh rượu (5, cao H)
Editor: snowie
Một lượng lớn mật dịch theo ngón tay co rúm chảy ra ngoài, rớt xuống bờ ngực của Tán Bố Trác, khiến áo tơ lụa mỏng manh tuyết trắng ướt đẫm một mảng lớn, bó sát vòng quanh cơ bắp kiên cố. Hắn đối với sự gián đoạn hầu hạ của La Chu có chút bất mãn, nhưng ngón tay lúc này vẫn mải mê thưởng thức đùa bỡn tiểu hoa huy*t. Nếp uốn mị thịt đó vô cùng mềm mại hoạt nhuyễn như một sinh vật sống, gắt gao lộn xộn đưa đẩy, hợp lực đè ép mấp máy ngón tay hắn, như thể muốn ép chảy ra chất lỏng thơm tho ngọt ngào, lại như muốn ngón tay tiến càng sâu vào nơi hang động thần bí. Dương v*t mặc dù chưa hề chân chính tiến vào liên hoa tuyệt vời của nữ nhân, khoái ý mất hồn thỏa mãn lại vẫn có thể từ ngón tay lan tràn đến đầu quả tim, thấm sâu dung hoà vào xương máu.
Hắn bỗng ngồi dậy, rút ngón tay ra, vây quanh bắt lấy cái mông của La Chu, đem nàng hướng lên trên treo lơ lửng. Mật dịch thơm ngọt quanh quẩn bên chóp mũi hơi thở của hắn, đập vào mắt chính là đóa hoa mềm mại sưng tấy diễm lệ, tiểu hoa khâu vì đạt cao trào mà tự động hé mở, lộ ra một đường mị thịt đỏ bừng, chất lỏng dính hoạt ở bên trong hoa cốc mị hồng không ngừng mà trào ra, mê hoặc tâm trí.
Nhìn nhìn, hắn chậm rãi cúi đầu, làm điều mà chính mình từ trước tới nay chưa từng làm qua, cũng là điều cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ làm. Đầu lưỡi thô ráp nóng bỏng khẽ di chuyển từ viên hoa châu xinh xắn liếm đến đóa hoa mềm nộn, lại từ đóa hoa tiến đến miệng hoa khâu. Đầu lưỡi chen chúc mở ra cảnh cửa kì bí đang run rẩy, cố gắng xâm nhập, moi móc chọc ngoáy tầng mị thịt đang co quắp ở phía bên trong, không ngừng dụ dỗ nó tiết ra càng nhiều mật dịch ngọt ngào, từng ngụm từng ngụm hút nuốt xuống bụng.
"A a... Ân... Ân ân a... Vương không cần... Đừng liếm... Không... Không cần hút..."
Cái trán trơn bóng không tì vết của La Chu bị che kín bởi một tầng mồ hôi dày đặc tinh tế trong suốt, mày nhíu má ửng, cánh môi đỏ tươi ướt át hơi khẽ mở, tứ chi gân cốt mềm nhũn đến cực điểm, dũng đạo sâu bên trong vì cơn khoái ý mãnh liệt truyền ra từng trận hư không, khiến thân thể nhịn không được mà run rẩy. Nàng bởi vì khoái hoạt mà khó chịu nũng nịu ngân nga, thân thể dâm đãng dán sát vào thân trên của Tán Bố Trác Đốn cọ xát vặn vẹo, hai tay bao cầm nắm lấy dương v*t kiên đĩnh nóng bỏng của nam nhân trượt lên xuống rồi xoa nắn, đầu lưỡi giống như con rắn nhỏ linh hoạt, quấn quít lấy cây cán cùng với quy đầu, liếm mút không ngừng, thậm chí phát ra thanh âm chùn chụt.
"Vương muốn!"
Tán Bố Trác Đốn xấu xa cười ha ha. Hướng về phía tiểu hoa khâu run rẩy đang hé mở dùng sức thổi khí, không để ý lời cầu xin của La Chu, dùng lưỡi liên tiếp khoan sâu thăm dò sâu bên trong miệng đoá hoa mềm mại. Heo ngoan tiết ra mật dịch thơm tho ngọt ngào vô cùng ngon miệng, khó trách Mãnh vì thế luôn thích liếm hút tiểu liên hoa của nàng. Hắn tán thưởng, giống như lữ nhân lạc lối nơi sa mạc trong cơn khát cuối cùng cũng tìm thấy nguồn nước, vùi đầu vào giữa hai chân La Chu, dùng đôi môi bao hàm hai tiểu cánh hoa cùng tiểu hoa khâu ra sức hút, ngay lập tức khiến La Chu cả người kịch liệt run run, cái miệng nhỏ nhắn đang hàm chứa dương v*t cũng không ngừng phát ra tiếng khóc cùng tiếng kêu mị hoặc, sau đó hắn mới buông môi ra.
Hắn đùa nghịch đem La Chu nằm úp sấp quỳ xuống trên tháp giường, sau đó liền quỳ gối phía sau, hai tay kiềm chế giữ chặt thắt lưng cùng mông của nàng, quy đầu cực đại nhắm ngay vào hoa khâu ẩm ướt lầy lội, vòng eo dùng một lực cực lớn, dương v*t khủng bố tựa như cây gậy sắt nung nóng ngang nhiên đâm vào, nháy mắt tạo ra tiếng kêu thất thanh. Hoa tâm bỗng trở nên căng đầy, cự vật thẳng tiến khuấy đảo đài sen mềm mại.
Hung khí dị thường điên cuồng mãnh bạo đánh sâu vào bên trong mang đến cơn đau đớn kịch liệt nóng bỏng, khiến [1] lục phủ ngũ tạng của La Chu chấn thương. Nàng ngửa đầu phát ra một tiếng kêu dài thê lương "A ——", nước mắt phun trào như điên, hai tay lắc lư gắt gao níu lấy nệm giường, toàn thân co rút rồi lại run rẩy vô cùng thống khổ. Nhưng mà, trong cơn thống khổ đó lại quỷ dị hàm chứa một cảm giác cực kì thoả mãn phong phú khi hư không được lấp đầy, khiến nàng tham lam lưu luyến, cuối cùng thần phục từ bỏ giãy dụa cùng phản kháng.
[1] lục phủ ngũ tạng: là một nhóm các cơ quan, căn cứ theo chức năng mà người ta phân thành lục phủ và ngũ tạng. Trong đó, những cơ quan làm nhiệm vụ chứa đựng, co bóp, chuyển hóa được xếp vào nhóm Tạng và những cơ quan làm nhiệm vụ thu nạp, vận chuyển được xếp vào nhóm Phủ. (google để hiểu rõ hơn)
Heo ngoan vì đau nhức mà liên hoa mãnh liệt co rút lại, đem dương v*t từ đỉnh thịt trùy đến gốc tất cả đều cắn vô cùng chặt chẽ, siết nhanh đến nỗi thậm chí làm hắn trong cơn dục tiên dục tử cảm thấy một tia đau đớn. Tán Bố Trác Đốn thâm trầm hít vào, gian nan khống chế dục vọng điên cuồng muốn tiến lên, dương v*t ngủ đông ở bên trong heo ngoan, yên lặng bất động, hưởng thụ tư vị tuyệt mỹ khi tiến vào tiểu liên hoa, mãi cho tới khi khoái ý thư mỹ đó thoáng yếu bớt, mới bắt đầu thong thả rút nhập.
"Heo ngoan, heo ngoan đáng yêu của ta, không đau nha."
Tán Bố Trác Đốn ở đằng sau hàm trụ liếm láp khẽ cắn tai trái của nàng, thấp giọng dỗ dành. Hai tay đặt tại bờ mông thịt nộn vẽ loạn vuốt ve, một lát sau lại men theo vạt áo len lỏi sờ đến cái bụng non mềm, dần dần hướng lên trên dao động, cuối cùng bao trọn hai luồng vú tròn trịa xoa nắn không ngừng, ngón tay cũng cấu véo hai núm nhũ cứng rắn nhô lên không ngừng chà đạp ma sát. Hạ thân lúc nhanh lúc chậm, khi nông khi sâu luận động, thiếu mấy phần bạo lực mãnh liệt, lại nhiều hơn mấy phần triền miên yêu thương.
Dần dần, thân thể buộc chặt run rẩy của La Chu thả lỏng, không giống như phải nhẫn nhục chịu đựng, không còn phụ thuộc vào Trác Đốn đơn phương đưa đẩy, nàng bắt đầu rên hừ hừ xoay chỉnh thắt lưng vạch mông ra, đón ý hùa theo động tác của hắn. Sau vài lần được nam nhân lần lượt dạy dỗ, nay thân thể của nàng đã không còn là tiểu ngốc ngây ngô, nó biết rõ tư vị tuyệt vời của cuộc yêu nam nữ, một khi bị khiêu khích trêu chọc, sẽ nhanh chóng sa vào vực sâu tình dục.
"Heo ngoan, như vậy thực thoải mái đúng không?"
Hắn tinh tế cắn vành tai giòn nộn của nàng, lưu lại một cái dấu răng nhợt nhạt. Đầu lưỡi khéo léo tiến vào lỗ tai, phun ra hơi thở nam nhân cực nóng cực say lòng người.
"Ân... Ân ân... Thư... Thoải mái... Ân a... Thật thoải mái... Vương... Dùng sức... Dùng lại, chậm chút..."
Không khoẻ cùng đau đớn trong cơn đưa đẩy mãnh liệt bất tri bất giác đã chuyển hóa thành cơn giày vò toàn thân. La Chu hoa mắt thần trí không rõ, khi thì thở hổn hển, khi thì rên rỉ uyển chuyển rồi hơi hơi khóc. Con ngươi đen bóng mê ly liễm diễm nửa mở nửa khép, nước miếng trong suốt theo bờ môi khẽ nhếch nhỏ giọt chảy xuống, mồ hôi tích đọng ở hai bên thái dương không ngờ sẽ thấm ướt một mảnh nệm giường như thế. Nàng hai tay chống giường, thân trên càng ngày càng áp sát thấp xuống, hai mông nâng càng cao, thân thể theo bản năng tình dục nhiệt tình đón ý nói hùa xoay chuyển, hoàn toàn đã quên năm tháng.
Một chuỗi tiếng kêu khóc nức nở uyển chuyển mềm mại đó giống như những sợi dây leo, một vòng lại một vòng quấn quanh thân thể Tán Bố Trác Đốn, làm cho toàn thân hắn cả trong lẫn ngoài thực thoải mái nói không nên lời. Trái tim kiên định như sắt, lãnh khốc như băng bỗng trở nên ôn nhu như nước, mềm mỏng như bông, lúc này chẳng sợ nữ nhân đang hầu hạ trong lòng muốn bầu trời ánh trăng, hắn cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp vì nàng mà hái xuống.
"Heo ngoan, ngươi là của ta... Là heo ngoan của ta ..."
Hắn khàn giọng thủ thỉ, đem cái áo trên người nàng một phen xé rách, đẩy bím tóc rối tung ở trên lưng nàng ra phía trước, giáng xuống một trận mưa hôn từng cái từng cái ở phía sau cái gáy non mềm, ở trên bờ lưng cùng đôi vai không tỳ vết, lưu lại một chuỗi ấn ký hoa hồng ám muội xa hoa. Bàn tay to lớn có chút không khống chế được lần quanh xoa nắn thân thể non mềm trần trụi, hạ thân bên dưới đồng thời vẫn rất nhanh rất mạnh, điên cuồng đâm vào rút ra, lần nào cũng như muốn đem nữ nhân dưới thân hoàn toàn xỏ xuyên đâm thủng.
"A... A a ——"
Đôi môi thanh tú đỏ tươi của La Chu phun ra từng tiếng rên rỉ ngân nga cao vút như vui thích lại như thống khổ, tiểu hoa huy*t tốt tươi lại cực kì phối hợp dùng sức đẩy về phía sau đón ý nói hùa, thân thể tuôn rơi run rẩy, dũng đạo nộn thịt bên trong một trận lại một trận liên tiếp dùng lực co rút thật nhanh, dường như muốn đem cây thiết bổng đang tàn sát bừa bãi ở bên trong biến thành bình thường.
Dương v*t của Tán Bố Trác Đốn liên tục bị lỗ huy*t mị thịt mềm mại cùng với vách tường hoa tâm cắn mút kỹ càng, khiến cả người nhịn không nổi khẽ run, thể xác và tinh thần tràn ngập sảng khoái khó có thể nói nên lời. Đột nhiên, mật dịch nóng bỏng ở sâu trong đài sen của La Chu cùng nhau tự động tuôn trào, tưới lên dương v*t khiến hắn sinh ra cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ sung sướng trước nay chưa từng có, như thể cắn nuốt hết thảy khoái ý, chạy dọc theo cột sống lên thẳng tới gáy. Yết hầu tiết ra một tiếng gầm nhẹ, cái mông rắn chắc đột nhiên siết lại, dương v*t lại bành trướng thêm vài phân, hai tay gắt gao kìm trụ vòng eo non mềm nộn thịt của nữ nhân, đôi mắt ưng tràn ngập tia máu đỏ, một trận bão dày đặc ập tới liên tục ra sức va chạm sáp nhập.
Khoái cảm cực hạn cùng đau đớn ùn ùn kéo đến, La Chu không có nửa điểm chống cự, bị bắt thừa nhận hết thảy. Tiếng ngâm nga cao vút dần dần biến mất, khóe mắt rớm lệ, nàng giống như con cá rời nước há to miệng, một chữ cũng không nói nổi, chỉ nghe nghe thấy ở sâu trong yết hầu tràn ra một chuỗi âm thanh hàm hồ trầm thấp. Cơn tình triều cuối cùng cũng ập tới, nàng phát ra tiếng khóc kêu mơ hồ không rõ cùng với tiếng rên rỉ dâm đãng, thân thể chấn động, tứ chi buông lỏng kịch liệt co giật.
Mật dịch từ trong liên hoa đang co rút giống như thác nước chảy cuồn cuộn không dứt trào ra, ngâm Tán Bố Trác Đốn thẳng đến phát run, tia thần trí cuối cùng trong đầu cũng bị cơn khoái ý nuốt hết. Hắn không quan tâm tiếng La Chu khóc kêu, cũng không đáp lại cơn co giật cao trào của nàng, giống như muốn đem nữ nhân dưới thân đâm đến đảo loạn, như thể dốc hết toàn bộ sức lực hướng tới chỗ non mềm sâu nhất trong thân thể nữ nhân mạnh mẽ đâm thủng.
Dâm dịch văng khắp nơi, tiếng nước chảy róc rách, tiếng thân thể va chạm bạch bạch rung động, tiếng rít gào điên cuồng vì khoái ý của nam nhân giao thoa với tiếng khóc kêu vì thống khổ vì khuây khoả của nữ nhân, hợp thành một bản hoà ca sinh mệnh từ thời nguyên thủy.
----------------------
Lời của editor: Edit mà mướt mồ hôi hột 😅😅 Cả nhà nhớ thả sao cho snowie nhaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro