Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Rượu say



Edit by: airleva

Tới cao ốc Hưng Nguyên, Tưởng Đông Việt dừng xe ở bãi đỗ xe, liền đi theo Quý Khanh lên thang máy.

Quý Khanh cầm trong tay chồng sách đã sửa lại, Tưởng Đông Việt rất nghi hoặc, mình lớn lên khá bảnh, dáng người cũng không kém hơn Lục Hành, Quý Khanh lại không liếc nhìn hắn một cái?

Kỳ thực không phải Tưởng Đông Việt không bảnh, cơ bản là Quý Khanh không thích loại hình như hắn, thậm chí Lục Hành cũng không phải loại Quý Khanh ưa thích.

Quý Khanh thích loại nam nhân sâu lắng nghiêm túc như Quý Đình Khâm, Châu Kiến Thâm cũng có khả năng, hơi có chút giống Quý Đình Khâm lúc còn trẻ.

Là lí do vì sao Quý Khanh chọn trúng Châu Kiến Thâm, Lục Hành kém Quý Đình Khâm ở bối phận, ở trong mắt Quý Đình Khâm đều là còn nít chưa mọc lông, mà cùng Châu Kiến Thâm không giống nhau, tuổi 32 hoàng kim, thành thục lão luyện, đủ để khiến Quý Đình Khâm có cảm giác nguy cơ.

Quan trọng nhất là Quý Khanh cảm thấy Châu Kiến Thâm hẳn là có hứng thú với chính mình, cũng không đến mức chính suy tưởng.

Nắt thấy sắp đến đỉnh lầu, Quý Khanh nhìn tấm gương thang máy tô lại son môi, Tưởng Đông Việt nhìn đến lại muốn cứng lên.

Tiến vào phòng tiếp khách,
Quý Khanh đánh giá thư ký tiếp đãi, tóc thẳng dài, áo sơ-mi trắng không tay, bên gáy còn buộc một nơ bướm dài, phía dưới là váy ôm màu đen, rất nhanh nhẹn sạch sẽ.

Chẳng lẽ Châu Kiến Thâm thích loại hình kiểu này?

Đây là thư kí riêng, hẳn là theo hình mẫu hắn thích mà chọn.

Nghĩ đến đây Quý Khanh có chút hối hận, sớm biết rằng không lộ ra như vậy, vì trang phục còn thêm tóc gợn sóng.

Mà lúc này Châu Kiến Thâm đang ở văn phòng bên kia thông qua camera nhìn nhất cử nhất động của Quý Khanh.

Xem ra tiểu tử Tưởng Đông Việt kia thích cô?

Cũng giống Quý Đình Khâm, Tưởng Đông Việt cùng Lục Hành ở trong lòng Châu Kiến Thâm vẫn đều là con nít chưa mọc lông, ngay cả Quý Khanh cũng là cô bé mười tám tuổi xinh đẹp.

Nói thật ra, lý do Châu Kiến Thâm hẹn Quý Khanh ra có chút gượng ép, dù sao đối với hắn hở ra trên mười tỷ đầu tư triển lãm tranh xích khoá hành lang này có chút quá nhỏ, đừng nói mời một cố vấn, chính Tổng Kinh Lý(*) nhậm chức hắn cũng không cần tới xem.

(*)Tng kinh lý: các cấp cao của chính quyền đi xem xét công việc hoặc nhậm chức.

Nhưng tại có quan hệ với Lục Thanh, hắn làm một trưởng bối, chiếu cố Quý Khanh vẫn còn nghe được.

Chờ ước chừng nửa giờ, thư ký rốt cuộc dẫn hai người Quý Khanh đến văn phòng Châu Kiến Thâm.

Tưởng Đông Việt cùng Châu Kiến Thâm trò chuyện, ánh mắt Quý Khanh rơi trên bàn làm việc của Châu Kiến Thâm.

Vừa rồi lặng lẽ quan sát một chút, mặc dù bên dưới Châu Kiến Thâm không có cứng nhưng vẫn cực kỳ khả quan, còn có thư ký, bọn họ hẳn là đã làm qua đi.

A~~ nói không chừng ở trên bàn lớn kia làm.

Về tư thế, hẳn là nằm nhoài lên bàn đi.

Nếu là Châu Kiến Thâm biết Quý Khanh hiện tại đang yên tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ lại có ý nghĩ này, nhất định sẽ vui vẻ nói cho cô biết trên bàn làm việc hẳn là làm như thế nào.

Tới đề tài triển lãm trang hành lang, cuối cùng Quý Khanh cũng có chỗ nói chuyện, cô biết Châu Kiến Thâm đại khái nhìn nhìn chồng sách của mình, lại nói một chút triển lãm tranh hành lang ở nước ngoài, Châu Kiến Thâm nghe rất nghiêm túc.

Tới lúc tan việc, ba người muốn ăn cơm chung, Quý Khanh thích quán Hoa Xuyên, trong lúc Tưởng Đông Việt gọi cho Lục Hành, từ ba người thanh bốn người.

Quý Khanh từ nhỏ được gia giáo rất nghiêm, ăn không nói ngủ không nói, thêm vừa uống vừa bàn chuyện này, cũng chỉ dùng từ khi lưu vong ở Ý về.

Nhưng tửu lượng của Quý Khanh rất kém, rượu đỏ đủ mạnh, cơm nước xong xuôi toàn bộ người Quý Khanh đều dính trong ngực Lục Hành không nhúc nhích được.

Trở về là chiếc xe việt dã kia, Tưởng Đông Việt lái xe, Quý Khanh cùng ngồi với Lục Hành ở ghế sau, không gian ghế sau lớn, chịu được Quý Khanh ầm ĩ.

Tục ngữ nói cơm nước no nê sinh dâm dục, Quý Khanh say mơ hồ, nghe trên người Lục Hành mùi nước hoa nhàn nhạt liền nổi lên tâm tư.

Đưa tay nhỏ tới, thật là lớn.

Lục Hành vừa tức vừa muốn cười, đưa tay đánh cô cô còn không cao hứng, miệng nhỏ vừa bĩu môi lại mò tới, còn tiến đến bên tai Lục Hành làm nũng.

"Lục Hành, liếm, liếm em đi~"

Thời điểm này biết hắn gọi là Lục Hành?

Lục Hành bất đắc dĩ: "Đừng nháo, Đông Việt lái xe phía trước, trở về rỗi hẵng nói."

Quý Khanh mặc kệ hắn, hai chân vừa hất, giày cao gót từ trên chân rơi xuống, lại chuyển thân thể dạng chân trên đùi Lục Hành.

"Liếm..."

Quý Khanh lặp lại lời nói vừa rồi, lại đem đai eo cởi một cái, áo ngực vừa cởi, vú trắng liền đưa đến trên mặt Lục Hành.

Cũng bắt đầu cởi quần áo, này còn chịu nổi sao?

Lục Hành vội vàng đem ngăn cách kéo lên, Tưởng Đông Việt bị kinh sợ nên không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.

Kết quả cũng nhìn không đến, chỉ nghe thấy Quý Khanh nhỏ giọng nói liếm nó, mau ngậm nó.

Ui chu choa, ngậm lấy cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro