Chương 8: Lục Hành
Edit by: airleva
Về sau đáp ứng Quý Khanh còn để tâm, chính mình ở Ý nhiều năm luyện ra được mắt thẩm mỹ mà Châu Kiến Thâm có đọc nhiều sách cũng không bằng, lại mời Trần giáo sư về nước chỉ dạy chút kiến thức, tóm lại là hội hợp nhiều mặt giữa Trung Quốc và Phương Tây.
Trước khi ra cửa lại nhìn vào gương một chút, Quý Khanh mím môi một cái, xoay người đi đến phòng thay đồ thay quần áo khác.
Đai đeo tơ tằm màu lam, bên dưới phối một váy màu đen ôm sát, bên trái xẻ tà, hơn nữa đi đôi giày gót nhọn 10cm, thoáng nhìn có hương vị phụ nữ hơn nhiều.
Gọi lái xe tới, Quý Khanh tự mình ôm chồng sách thật dày tới chỗ Lục Hành.
Trong trường hợp biết giặc biết ta trăm trận trăm thắng, cô đi đến hỏi Lục Hành một chút về Châu Kiến Thâm thích gì.
Tới tầng cao nhất, Quý Khanh mới phát hiện không chỉ có Lục Hành, Tưởng Đông Việt cũng có mặt, hai người ở đối diện bên cửa sổ chơi cờ tướng, không giống phú nhị đại tiêu sái sống trong thế giới đầy sắc hồng, ngược lại giống lão đại gia có thể đi quảng trường ngồi cả đêm.
Quý Khanh nhịn rất lâu không lên tiếng, Tưởng Đông Việt trái lại mở miệng trước so với cô.
"Quao, còn mang đồ đôi nha, Lục Hành không định giới thiệu cho tôi một chút?"
Quý Khanh đến gần nhìn qua, mới phát hiện màu trang phục Lục Hành mặc giống y đúc, bất quá màu áo sơ-mi tối hơn chút, quần tây là màu đen xám, ống tay áo tuỳ ý kéo lên, trên tay còn mang theo đồng hồ lần trước cô đưa.
Đem chồng sách hướng tới trên bàn để xuống, Quý Khanh ngồi bên người Lục Hành, đem tóc hất về sau, nhưng vẫn có vài sợi thuận theo cánh tay sáng bóng đi xuống, Tưởng Đông Việt nhìn đến trong lòng bắn tràng pháo chửi tục. Thực mẹ nó là yêu tinh mà!
Yêu tinh này lại không biết, nhận lấy đồ uống Lục Hành đưa cho cô liền bắt đầu uống, uống hơn phân nửa cốc mới dựa trên ghế sa-lon lười biếng mở miệng.
"Hôm nay không bận sao, còn có tâm tư đánh cờ?"
"Gấp cái gì, hạng mục lần trước thất bại, đối phương chết cũng không đích thân nhờ người đầu tư, cha anh còn không biết, đoán chừng biết anh bán xe thể thao kiếm sống, Đông Việt cậu muốn một chiếc không, tôi còn nhiều chiếc, tuyệt đối toàn là hàng số lượng có hạn."
Lục Hành nói khùng nói điên, đùa đến Quý Khanh cười khanh khách không ngừng, hai người ánh mắt tương đối, thực sự như một đôi không lo tiu-đay.
Nói chuyện một lúc thì Tưởng Đông Việt có điện thoại đến, hắn nói tiếng xin lỗi liền ra ngoài nhận điện thoại, Quý Khanh còn đắm chìm trong ý cười gian vừa rồi, không mảy may chú ý tới ánh mắt Lục Hành một mực nhìn lưu luyến từ ngực cô đến mắt cá chân.
Qua một hồi lâu, Quý Khanh cuối cùng cũng khôi phục tinh thần lại, Lục Hành đột nhiên liền nghiêng người nắm cằm cô hôn tới.
Lưỡi ẩm ướt cạy mở hàm răng Quý Khanh, hóoc-môn nam tính trong nháy mắt tràn đầy trong khoang miệng Quý Khanh, thân thể Quý Khanh liền mềm, cái lưỡi nhọn ôm lấy lưỡi cô thăm dò.
Liếm như này Lục Hành liền cứng, nhưng cân nhắc đến đến Tưởng Đông Việt ở bên ngoài nên là thoáng buông lỏng môi Quý Khanh ra.
Lấy lại không khí, thanh âm Lục Hành mang một chút khó chịu.
"Mặc như thế đi gặp hắn?"
"Hắn không thích phong cách này sao?" Lời nói Lục Hành mang theo đố kị, Quý Khanh còn không biết, đưa tay chọc cổ áo Lục Hành nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Em làm sao biết?"
"Vậy em còn hỏi anh, không có ý tốt."
"Là, anh không có ý tốt, vậy em có muốn xem một chút không có ý tốt hay không?"
Lục Hành đột nhiên đưa tay vào dưới váy Quý Khanh, đẩy quần lót ra, ngón tay chọc lộng cửa huyệt, Quý Khanh nhất thời kinh hô lên, Lục Hành vội vàng dùng tay kia ngăn lại miệng cô.
"Đừng kêu, muốn bị phát hiện sao?"
Nói xong Lục Hành liền dùng môi ngăn miệng Quý Khanh lại, lưỡi trong miệng quấy, ngón tay bên dưới cũng càng sáp càng sâu, nếu là cẩn thận nghe, cũng nghe được tiếng nước.
Vừa đúng lúc này Tưởng Đông Việt cũng cúp điện thoại chuẩn bị trở về, thấy hai người hôn lại nhịn không được trong lòng liền mắng một câu bà mẹ nó, nếu hắn biết thời điểm này tay Lục Hành còn ở bên trong Quý Khanh, chỉ sợ trực tiếp cứng ở bên ngoài.
"Khục khục."
Tưởng Đông Việt lúng túng truyền đến tiếng ho khan, Quý Khanh có chút ngượng ngùng, Lục Hành không khỏi câu khoé miệng, lúc xoay người còn dùng tay chà xát núm vú Quý Khanh.
Mười phút sau Quý Khanh cùng Tưởng Đông Việt đi ra cửa, kỳ thật Quý Khanh có mang tài xế tới, nhưng Lục Hành vẫn kiên trì nhờ Tưởng Đông Việt đưa Quý Khanh đi.
Quý Khanh không biết vì sao, Tưởng Đông Việt trái lại rõ ràng, tiểu tử này là sợ anh họ hắn đoạt bảo bối đây, này cũng không kì quái, chính mình nếu muốn cô.
Tưởng Đông Việt là người không đứng đắn, xe cũng tao, một cỗ Pagani màu đen, nhìn Quý Khanh không còn gì để tiếc.
Bởi vì Lục Hành thích siêu tốc độ, cô cũng coi như có thể ngồi lên, nhưng cuối cùng đều chỉ đến một kết luận, ai dùng xe siêu tốc độ thường ngày đều chính là có bệnh, quá không thoải mái, nửa giờ đường xe ngắn ngủn cũng có thể làm cho áo lót cô thấy đau.
Đương nhiên nguyên nhân cũng là Quý Khanh vốn không ưa thích siêu tốc độ, Lục Hành cùng Tưởng Đông Việt cảm thấy mở năm giờ cũng không có chuyện gì.
Thấy chiếc xe Tưởng Đông Việt về sau Quý Khanh chết cũng không ngồi, nơi này tới công ty Châu Kiến Thâm là nửa giờ, đau chết cô rồi, cuối cùng vẫn là Lục Hành xuống lầu ném cho Tưởng Đông Việt một chìa khoá xe việt dã, Quý Khanh mới chịu lên xe.
Trên đường nhàm chán, Tưởng Đông Việt thỉnh thoảng quay đầu nhìn Quý Khanh, trong lòng hết sức buồn bực, những nữ nhân khác đến đây tuyệt đối là mang đồ gợi cảm, như thế nào Quý Khanh vẫn thuần tuý như thế?
Kỳ thực nguyên nhân cũng là bản thân Quý Khanh, mặt cô là thanh tú tinh xảo, hơn nữa mới 18, còn chưa có nẩy nở triệt để, trên mặt thoáng có cảm giác trẻ con, lại không trang điểm, chỉ vẽ lông mi cùng son môi nhàn nhạt, cũng không dùng nước hoa, một tia mê người bên trong sự thanh thuần, tình cờ xoay đầu lại mắt nhìn Tưởng Đông Việt, xương cốt Tưởng Đông Việt đều tan chảy.
Thật không có tiền đồ, Tưởng Đông Việt tự đánh giá chính mình như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro