Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Đại ca


Edit by: airleva

Về Quý gia, sau đó Quý Khanh suy nghĩ một chút, xác thực phải cùng Quỳ Đình Khâm nói chuyện, dù sao cô thích vẽ tranh, lại không thích nước Ý, trước kia là lão gia tử dồn ép, bây giờ trở về, cô không nghĩ sẽ lại về lại Ý.

Đẩy cửa thư phòng lầu hai ra, Quý Đính Khâm đang ở bên trong luyện chữ, quân trang phẳng phiu, quân hàm đính rất cẩn thận tỉ mỉ, Quý Khanh ở cửa nhìn hắn thật lâu mới mở miệng gọi hắn.

"Ca."

Có lẽ quá lâu chưa gặp mặt, về nước Quý Đình Khâm cùng Quý Khanh ở chung rất nhàm chán, hơn nữa còn có Lục Thanh, bọn họ tới bây giờ chưa từng ở riêng chỉ hai người.

"Ừm, tìm anh có việc?"

Quý Đình Khâm liền buông bút lông xuống, chắp tay trước ngực dựa vào ghế nhìn Quý Khanh, nhìn đến mức khiến cho Quý Khanh thấy có chút khó thở, ngón tay vòng một hồi lây mới đi tới sô-pha đối diện hắn  ngồi xuống.

Chốc lát trầm mặc.

"Ca, em không muốn về Ý."

Quý Khanh vốn muốn tìm lời uyển chuyển, nhưng cô từ nhỏ cùng Quý Đình Khâm đã quá quen thuộc, suy nghĩ rất lâu không nghĩ ra, dứt khoác nói thẳng.

Quý Đình Khâm ngưng mi: "Được, không muốn về thì không về, không phải thích vẽ tranh sao? Trần giáo sư mấy tháng nữa về hưu, tập trước một thời gian, chờ anh xếp xong xuôi mời Trần giáo sư tới dạy em."

Ca ca nguyện ý để mình lại? Nghe được câu trả lời Quý Khanh liền đứng lên, đoạn thời gian bị ngăn cách trong nháy mắt liền tan biến.

Đi đến bên người Quý Đình Khâm, Quý Khanh cười đến vui vẻ.

"Cảm ơn ca."

Vật nhỏ sẽ nói cảm ơn? Quý Đình Khâm cũng không khỏi nở nụ cười, hắn theo bản năng liền nghĩ Quý Khanh khi còn bé giống nhau kéo lên đùi hắn ngồi xuống, tay vừa nâng lên hắn liền ý thức được điểm không đúng.

—Quý Khanh đã lớn lên.

Bầu không khí nhất thời trầm mặc, Quý Khanh cũng cảm giác được, cô cúi đầu, không biết nên tiến hay nên lùi.

Không thể kéo đến ngồi trên đùi, quan tâm cũng có thể sao?

Nghĩ đến, Quý Đình Khâm đứng lên, thân cao 187cm, đem Quý Khanh bao phủ toàn bộ trong bóng của hắn, lại đưa tay sửa tóc cô.

"Qua vài ngày anh muốn đi ra ngoài một chuyến, em nếu là không thích ở ngốc trong nhà thì cùng Lục Hành đi ra ngoài chơi vài ngày."

Thanh âm Quý Đình Khâm hiếm có ôn nhu, ngón tay ấm áp chạm vào trên trán Quý Khanh, Quý Khanh hạ thể xiết chặt, đầu cũng không dám nâng, ánh mắt hư ảo, chỉ lo Quý Đình Khâm thấy tai cô đỏ rực.

—Sở dĩ Quý Khanh không có phát hiện, Quý Đình Khâm một bên nói chuyện với cô một bên nuốt nước miếng, thêm không có phát hiện Quý Đình Khâm hình như đã phát hiện quan hệ giữa cô và Lục Hành.

Cứ như vậy đứng đấy nghe đối phương hô hấp, ba phút sau, tiếng đập cửa vàn lên.

"Đình Khâm, ăn cơm."

Là Lục Thanh.

Quý Khanh có chút luyến tiếc, nhưng vẫn là đi qua mở cửa, Quý Đình Khâm nhìn bóng lưng cô, đột nhiên nghĩ tới thấy trong phòng của Quý Khanh có thẻ VIP của khách sạn.

Qua vài giây Quý Đình Khâm không còn là đại ca nghiêm khắc lãnh túc, cũng không phải là trưởng quan độc đoán, trong mắt hắn nhiễm sắc dục,  trong đầu toàn là hình ảnh Quý Khanh.

Hắn muốn đem hai chân cô đẩy ra, nhìn phân thân hắn cắm rút bảo bối hắn yêu nhất, hắn muốn đem cô đè ở trên bàn, nhìn lửa nóng mình làm cho Quý Khanh thần hồn điên đảo.

Động tác đó có phải hay không Lục Hành đã đều làm qua với Quý Khanh?

Tưởng tượng như thế khiến ánh mắt Quý Đình Khâm sâu thêm vài phần, biểu tình có chút không lường trước.

Mà đối với độ ảo tưởng sắc dục tràn đầy của Quý Đình Khâm, Quý Khanh thì tươi mát hơn nhiều.

Cô chỉ là nghĩ đến Quý Đình Khâm kéo cô trở về, sau đó đem cô đè ở phía sau kệ rượu vang thượng hạng, lưỡi hữu lực ẩm ướt  xâm nhập giữa môi răng cô, bàn tay lớn bóp lấy vú cô, cướp đoạt toàn bộ hô  hấp của cô.

Đoạn ăn cơm ăn đến trầm mặc chỉ có Lục Thanh làm sinh động bầu không khí, đồng thời mang đến cho Quý Khanh một tin tốt.

—Châu Kiến Thâm đầu tư vào một dãy triển lãm nhà nghệ thuật hành lang, mời Quý Khanh làm cố vấn,

Nghe xong trong nháy mắt Quý Đình Khâm liền nhíu mi: "Hắn biết tiểu Khanh?"

Lục Thanh bị Quý Đình Khâm phản ứng lại càng hoảng sợ, vội vàng ra hoà giải: "Không phải, là em đề cử, em nghĩ đến tiểu Khanh không phải đã lấy bằng sao, vừa vặn rèn luyện một chút, cũng có thể biết thêm một ít làm nghệ thuật."

Giải thích này còn tính bình thường, Quý Đình Khâm không có truy cứu nữa, Lục Thanh cũng nới lỏng khẩu khí, quay đầu hỏi ý kiến Quý Khanh.

Ý kiến Quý Khanh?

Quý Khanh đương nhiên đồng ý. Đặc biệt là đangnhìn phản ứng của Quý Đình Khâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro