Chương 3: Đam mê
Edit by: airleva
Quý Khanh cảm thấy chính mình đạo đức bại hoại, Châu Kiến Thâm cũng không khá hơn chút nào. Từ khi thấy Quý Khanh tự an ủi, về sau đầu óc hắn vẫn luôn hiện ra hình ảnh đó, mà điểm chết người là mỗi lần nghĩ tới liền cứng đến đau.
Điều này làm Châu Kiến Thâm rất nghi hoặc, khi đó hắn đã 26, nữ nhân có không ít nhưng chưa có loại cảm giác này. Càng nghĩ càng không có kết quả, hắn liền nghi ngờ mình là luyến đồng(*)
(*) Luyến đồng: Yêu trẻ ᴠị thành niên.
Nhưng nghĩ tới bé gái 13 tuổi đó hắn chỉ có khó chịu, về sau biết được đó là cô cháu gái nhỏ nhất của Quý gia. Còn không chờ Châu Kiến Thâm có hành động gì, Quý Khanh đã bị đưa đi Ý.
Mấy ngày Quý Khanh về nước, Châu Kiến Thâm bất quá chỉ thoáng nhìn từ xa mà tối đó liền mộng xuân. Từ trên tổng hợp lại, Châu Kiến Thâm đưa ra một kết luận.
Hắn không phải luyến đồng, mà là luyến Khanh.
Lần đầu gặp là xinh đẹp kinh diễm, ít nhất đối với Châu Kiến Thâm là vậy. Nhưng đối với Quý Khanh là vừa ngọt ngào vừa thống khổ.
Quý Đình Khâm ôm cô về phòng thay quần áo, đại thọ 80 của lão gia tử hắn cũng không thể mặc quân trang xuống lầu. Mà lúc Quý Khanh còn chưa tới cao trào, bị Quý Đình Khâm quấy rối nên ngứa đến không chịu được, ma xui quỷ khiến thế nào mà đi sát khe cửa nhìn Quý Đình Thâm thay quần áo.
Kỳ thật từ lúc 10 tuổi Quý Đình Khâm đã không cho Quý Khanh ngủ cùng hắn, nhưng tính tình Quý Khanh nào có nghe lời thường xuyên nửa đêm chạy vào ổ chăn của hắn.
Vừa bắt đầu thì rất quy củ, nhưng sau hai năm cô vốn lại không phân nghĩ với Quý Đình Khâm. Thế là thường xuyên thừa dịp Quý Đình Khâm ngủ rồi mò đồ lót hắn.
Cực kì lớn, bàn tay nhỏ non mềm chạm lên cơ bụng cường tráng, Quý Khanh liền ướt, cũng là lần đầu tiên biết muốn là cảm giác gì.
Sau một hồi Quý Đình Khâm cởi bỏ sơmi cùng dây nịt, Quý Khanh phái phái chảy nước miếng, bên dưới chảy nước, bắp đùi nhanh chóng ướt đẫm.
Không biết có phải ngại hay không, Quý Khanh tâm cùng người liền không trụ được. liền đẩy cửa đi đến trước mặt Quý Đình Khâm.
Quý Khanh nhăn nhăn nhó nhó, Quý Đình Khâm nhất thời ngừng lại.
''Làm sao thế?''.
Làm sao thế? Đương nhiên là muốn sờ mó anh, muốn anh cắm vào, lời này có thể nói không?
Hiển nhiên là không thể, nhưng không thể thì Quý Khanh càng nghĩ, càng muốn làm thế nên đưa tay làm nũng với Quý Đình Khâm.
"Muốn ôm anh''.
Quý Đình Khâm bất đắc dĩ, cũng phải đem Quý Khanh ôm lên, bên cạnh chính là ghế sô-pha. Quý Đình Khâm sợ cô không thoải mái, lại xoay qua chỗ khác ngồi vào trên sô-pha.
Chỉ tiện nghi cho Quý Khanh, vừa vặn dạng chân ngồi trên đùi hắn, càng cọ xát càng nhiều thoải mái mà đôi tay nhỏ còn ôm cổ Quý Đình Khâm. Khuôn mặt hồng hồng đều được Quý Đình Khâm thu vào đáy mắt.
Bầu không khí dần dần ái muội, trong mắt Quý Đình Khâm càng ngày càng mờ. Nhưng vẫn kiềm chế được, dây nổ chân chính ở đây là Quý Khanh không mặc đồ lót.
Nơi riêng tư non nớt cạ quần lính, dâm thủy từng đợt từng đợt chảy xuống. Quý Đình Khâm rất nhanh đã cảm nhận được.
Hô hấp nặng nề, Quý Đình Khâm đột nhiên đưa tay đem mông Quý Khanh nhấc lên. Cửa huyệt Quý Khanh đột nhiên mát lạnh, bị ánh mắt Quý Đình Khâm nhìn đến muốn tiết ra càng nhiều dâm dịch.
Quý Đình Khâm tách hai chân cô ra, nhụy hoa của Quý Khanh bị bại lộ trong không khí.
''Ca...''.
Cơ hồ nhất thời Quý Khanh tới cao trào. Âm thanh trong miệng vụn vặt, Quý Đình Khâm nghe đến bên dưới đều cứng.
Nhưng Quý Khanh còn quá nhỏ, Quý Đình Khâm cũng không thực sự muốn nàng. Đành phải duỗi tay đến giữa hai chân Quý Khanh cắm rút.
Ngón tay Quý Đình Khâm cực kỳ to dài, ngón tay hơi thô ráp cọ xát âm đế, ngón tay hơi hơi cắm vào đều có thể nghe rõ ràng tiếng nước.
''Ca... Ca ca... Ta muốn...''.
Bị Quý Đình Khâm đùa giỡn như vậy Quý Khanh sớm đã mất hồn, cắn môi uốn éo cái mông hùa theo ngón tay hắn. Thân thể hư không đạt đến cực điểm, hận không thể nâng vũ khí sắc bén của Quý Đình Khâm lên xuyên qua.
Nhưng bây giờ Quý Khanh không chịu được hắn, Quý Đình Khâm tự nhiên cũng biết. Thấy Quý Khanh kiềm nén đến luống cuống, cũng không trêu đùa cô. Đẩy cánh hoa của cô ra hướng bên trong cắm ngoáy. Không tính là sâu lại làm cho chân Quý Khanh run lên, toàn thân muốn kêu thành tiếng.
''Ân... A... Ca... Ca ca... Thật thoải mái...''.
Nhanh chóng cắm rút mang đến cho Quý Khanh kích thích lớn, rốt cuộc Quý Khanh thét lên một tiếng rồi tới cao trào.
Rút ngón tay ra, hạ thân như cũ vẫn ướt đẫm. Quý Đình Khâm nhìn đầu vai của mình, bị Quý Khanh cắn đến hồng ngấn.
Vừa rồi hắn sợ Quý Khanh kêu ra tiếng, liền ấn cô vào vai mình.
Cao trào qua đi mặt mày Quý Khanh liền buông lõng. Nhìn vai hắn bị mình cắn ra dấu vết thẹn thùng, liền đưa đầu lưỡi liếm lấy xương quai xanh của Quý Đình Khâm.
''Đình Khâm ca ca, ông nội gọi''.
Giọng nói đến đây liền im bặt, nhị phòng Quý Viện sững sờ tại chỗ.
''Đình Khâm ca, hai người đang làm gì đó?''.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro