Chương 12: Khóa kéo.
edit by: airleva còn pùn vì hư điện thoại :<
Giống như bây giờ, Quý Đình Khâm ở ghế sau không nói một lời, Quý Khanh ở bên cạnh có chút chật hẹp, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, có chút ý tứ cầu xin tha thứ.
Quý gia bồi dưỡng con gái đều là tiêu chuẩn tiểu thư khuê các, Quý Khanh nếu không nói chuyện, thoạt nhìn bề ngoài chính là khí chất mỹ nữ điềm đạm, nhưng trong xương Quý Khanh lại mang theo bất tuân*, hơn nữa nhiều năm như thế Quý Đình Khâm lại một mực nuông chiều, ở trước mặt Quý Đình Khâm cô tương đối tự do, muốn nói cái thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
(*) bất tuân: không nghe theo, không thuận theo.
Bên mặt Quý Đình Khâm lạnh lùng sắc bén giống ngày trước đẹp mắt, Quý Khanh cắn cắn môi liền tiếp cận hắn ở bên kia.
''Ca...''
Quý Khanh mang theo âm thanh ý tứ làm nũng truyền tới tai Quý Đình Khâm, Quý Đình Khâm cũng không biết làm thế nào cho phải, Quý Khanh đã lớn, không cần báo cáo tin tức cho hắn, nhưng lại nghĩ tới tối hôm qua Quý Khanh ở dưới nam nhân khác thở gấp vì bị thao lộng hắn liền sinh khí.
Quý Đình Khâm cau mày, đang định nói Quý Khanh hai câu lúc này Quý Khanh ''Xì'' một tiếng tới tai hắn.
--buổi sáng mặc quần áo quá nhanh, tóc bị mắc vào khóa kéo sau lưng, thời điểm tư thế đoan chính không cảm thấy gì, lúc này kéo một phát Quý Khanh ăn đau liền kêu thành tiếng.
Quý Đình Khâm cơ hồ trong nháy mắt quay lại: ''Làm sao? Đụng ở đâu rồi?''
Nhìn Quý Đình Khâm vẫn quan tâm cô như thế, Quý Khanh ủy khuất, quay người đưa lưng về phía Quý Đình Khâm.
''Ca, tóc bị mắc vào, đau.''
Cổ họng khẽ động, Quý Đình Khâm chậm rãi đưa tay qua đẩy tóc Quý Khanh, quả nhiên, có một đoạn tóc bị kẹp ở khóa kéo.
Nhẹ nhàng kéo xuống một cái, tấm lưng sáng bóng của Quý Khanh lõa lồ trước mắt Quý Đình Khâm.
--cô không có mặc nội y, chỉ cần Quý Đình Khâm hướng phía trước tìm tòi liền có thể đem vú cô nắm trong tay.
Cảm giác được Quý Đình Khâm ngưng mắt nhìn, bên dưới Quý Khanh rút lại, một cỗ ấm áp thẳng dưới bụng chui vào.
Không biết nhìn bao lâu, Quý Đình Khâm vẫn đem trang phục của Quý Khanh sửa lại, quay đầu không nhìn cô nữa.
Này làm cho Quý Khanh hư không đến không chịu được, quyết định trực tiếp ngồi lên đùi của Quý Đình Khâm.
Trong nháy mắt đôi mắt Quý Đình Khâm nghiêm lại: ''Tiểu Khanh!''
Quý Khanh cũng mặc kệ hắn, ôm lấy cổ hắn liền chôn mặt vào gáy hắn.
''Ca, lần này là đi bao lâu?''
Âm thanh Quý Khanh như cũ mang theo ủy khuất, vài phần không vui kia của Quý Đình Khâm cũng hóa thành ôn nhu, bàn tay lớn vỗ vỗ lưng cô, giống như khi cô còn bé nhẹ nhàng giải thích.
''Vốn là Tư lệnh quân khu Nam Kinh, họ Lưu, còn nhớ không?''
''Ừm, nhớ.''
''Ừm, bên kia có diễn tập đối chiến, mời anh qua xem.''
Quý Đình Khâm ở phía sau nói cái gì Quý Khanh hoàn toàn không nghe thấy, chú ý của cô đều ở trên cổ Quý Đình Khâm, lúc nói chuyện yết hầu Quý Đình Khâm nhẹ nhàng chuyển động, Quý Khanh cũng theo tần suất nói chuyện của hắn mà nuốt nước miếng.
Thật gợi cảm.
Cách sân bay còn nửa giờ đi xe, Quý Đình Khâm nói xong cũng không đem Quý Khanh đẩy ra, hai người cứ ôm như vậy, một người cứng một người ướt. Nhưng cũng không dám bước qua cái bước kia.
Bởi vì Quý Khanh đi gấp không mặc nội y, quân trang phẳng phiu của Quý Đình Khâm cọ xát hai vú cô, hai điểm anh đào sớm dựng đứng đè lên trước ngực Quý Đình Khâm.
Bên dưới ướt quá lợi hại, Quý Khanh lo lắng làm ướt quân trang của Quý Đình Khâm, không nhịn được đem mông nhấc lên, uốn éo khẽ động làm Quý Đình Khâm càng thêm khó nhịn, bàn tay lớn hướng ngang hông Quý Khanh áp sát đem cô nhấn trở về.
Phần dưới hạ xuống vừa vặn, Quý Đình Khâm đối diện thẳng đứng chỗ mẫn cảm của Quý Khanh, cách trở một lớp quần áo, Quý Khanh kém chút nữa kêu thành tiếng, nhưng vừa nghĩ tới người lái xe phía trước, cô lại nhịn xuống.
Bên dưới càng ngày càng ướt, Quý Khanh cảm thấy nên đi xuống nếu không sẽ làm đùi Quý Đình Khâm ướt đẫm.
Cô nhăn nhăn nhó nhó, tâm tình Quý Đình Khâm cũng có chút hoảng hốt.
Ban đầu cái chân trên người hắn chạy loạn biến thành tay ngọc, uyển chuyển nắm vòng eo không chút thịt dư, bộ ngực không lớn đứng thẳng, núm vú chống trên ngực hắn đảo quanh, miệng nhỏ bên dưới còn nhỏ giọt chảy, thật muốn đem cô lột sạch cắm đến cầu xin tha thứ.
Nửa giờ dài dằng dặc trôi qua, Quý Đình Khâm đem cô để xuống, lại từ bên cạnh rút khăn giấy xoa xoa vệt nước trên người, mặt Quý Khanh liền đỏ lựng.
Cuối cùng Quý Đình Khâm xuống xe, chân Quý Khanh đều mềm, cô không hiểu sau Quý Đình Khâm có thể nhịn được.
Hắn rõ ràng đã cứng, cứng như vậy. Quý Khanh trong nháy mắt thậm chí cảm thấy hắn đem đai lưng của mình cởi bỏ nhún phần eo sáp tiểu huyệt cô, nhưng hắn vẫn để cô xuống, tuyệt không đụng vào da cô, dường như vệt kia nước không có ý nghĩa gì, dường như hành vi thân mật vừa rồi chỉ là Quý Khanh tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro