Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(TG1 - C3)

Chương 3: Thẳng nam đáng thương bị điên phê công cưỡng gian bắn vào bên trong, chụp ảnh.

--------------------

Cả hai người đều uống rất nhiều rượu chứa xuân dược. Biện pháp như vậy thật ti tiện nhưng không dễ gây thương tích, tương đối dịu dàng hơn việc trực tiếp cường bạo. Trong vòng diễn viên xảy ra rất nhiều chuyện, Thẩm Ngạn Khanh lăn lộn trong đó lâu đến mức đã sớm thành thục.

Dù sao kết quả cũng như nhau. Thẩm Ngạn Khanh cúi đầu, nở nụ cười như có như không.

Đèn phòng khách đột ngột vụt tắt, chỉ còn chút ánh sáng mờ nhạt của đèn trong thư phòng tràn ra ngoài. Phòng khách phủ một màu đen, trộn lẫn tiếng rên rỉ vụn vặt.

Môi lưỡi quấn quít, bọn họ đang hôn sâu.

Thẩm Ngạn Khanh như con sói bị bỏ đói lâu ngày, tham lam mút mát, thậm chí còn có chút không thỏa mãn muốn nuốt, quấn lấy đầu lưỡi Việt Thù không chịu buông. Đôi tay to lớn nắm chặt lấy cánh tay Việt Thù đang vô lực phản kháng, trên đó nổi đầy gân xanh, thực chất lại không dám dùng sức lực thật sự kẻo khiến anh bị đau.

Hiệu quả của thuốc khiến đại não Việt Thù ngơ ngẩn. Anh bất tri bất giác vặn vẹo thân, cọ xát với người bên dưới.

Thẩm Ngạn Khanh thô lỗ kéo quần ở nhà của Việt Thù làm lộ ra quần lót màu trắng bên trong đang bao bọc lấy nơi mềm mại, nơi hắn tâm tâm niệm niệm, đã vô số lần xâm phạm cùng chiếm hữu trong mơ ...

Không thể nhịn được ...

Không thể chịu được bất kì ngăn cách nào nữa ...

Thẩm Ngạn Khanh thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu. Hắn thô lỗ kéo áo hoodie của ái nhân lên nách, cúi đầu, ngang ngược ngậm lấy ngực anh, yêu thương hai viên thịt sẫm màu. Hắn một tay cởi quần áo của bản thân, tay còn lại kéo cánh tay nổi rõ khớp xương của Việt Thù đến giải phóng dương vật đáng sợ đang phồng lên dưới lớp vải. Thứ kia đã sớm trào ra chút chất dịch màu trắng, hung hăng cọ xát vào người anh.

"Đừng ... anh Thẩm ... Đừng làm vậy ... A a a ... Ưm ..."

Việt Thù uống không nhiều lắm, nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay khiến anh lập tức thanh tỉnh. Anh mơ hồ cảm thấy tình huống vừa phát sinh rất không bình thường, giãy giụa muốn trốn khỏi hành vi dâm loạn.

Thẩm Ngạn Khanh cởi quần lót của anh, lộ ra 'vật nhỏ' có kích cỡ bình thường, mềm mại gục xuống, đem đi so với Thẩm Ngạn Khanh lại tương phản rất lớn. Đôi mắt đục ngầu của Thẩm Ngạn Khanh chợt sáng lên, bàn tay to đưa xuống, đặt dương vật hai người sát bên nhau, nhanh tay vuốt lên vuốt xuống cả hai, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn khi được giải tỏa dục vọng.

Nóng quá ...

Môi lưỡi nóng ẩm, mềm mại liếm lên cổ Việt Thù, hít ngửi thật sâu, sau đó giống như chó, cắn lấy yết hầu anh, bức bách anh thừa nhận sự việc khác càng đáng sợ. Eo nhỏ không thể dùng lực, anh chỉ có thể nằm trong lòng Thẩm Ngạn Khanh, mặc hắn tùy ý sờ soạng khắp nơi, thỉnh thoảng đá loạn hai chân mềm oặt.

Việc này ... không nên xảy ra ...

Trong không khí không ngừng vang lên tiếng vải dệt bị xé rách. Ngón tay thô to lặng lẽ vói vào địa phương bí mật, chậm rãi xoa nắn. Chỉ một chốc sau, nơi đó đã vô cớ chảy ra dịch, anh vẫn như trước xấu hổ không chịu được. Đến khi bị cắm vào đến ngón thứ ba, Việt Thù khóc nức một tiếng, lắc mông muốn tránh khỏi sự xâm phạm đáng sợ sắp tới, nhưng eo của anh bị Thẩm Ngạn Khanh giữ chặt, da thịt trắng nõn hằn rõ dấu tay người đàn ông.

Hắn ôm người chồng vào phòng, ném lên giường.

Thẩm Ngạn Khanh tách hai chân Việt Thù, ôm anh vào ngực, dương vật cứng rắn vừa vặn đặt dưới mông Việt Thù, vô tình cọ xát bên ngoài. Việt Thù 'ưm' một tiếng, dương vật mềm mại rũ trên bụng Thẩm Ngạn Khanh. Tính khí hung của hắn hưng phấn đứng thẳng, xém chút nữa là bắn ra. Anh vòng tay ôm lấy đầu Thẩm Ngạn Khanh, mơ mơ màng màng bị hắn bế vào phòng ngủ chính.

Mèo con ngẩng đầu, cảnh giác nhìn quanh, nhe răng trợn mắt ý muốn uy hiếp nhưng người đàn ông kia vốn chẳng quan tâm đến nó. Thẩm Ngạn Khanh kề bên tai Việt Thù, giọng nói khàn khàn tràn đầy ác ý: "Có phải em và cô ta làm trên giường này không? Có thoải mái như vậy không? Hửm?... "

Hắn đè Việt Thù trên chiếc giường lớn được chuẩn bị thật đẹp cho Tôn Nhạc Nhiên. Hương thơm thoang thoảng trong phòng ngủ là mùi của ngọn nến cô nàng thích nhất. Việt Thù mờ mịt nhìn chút ánh sáng nhạt kia, cảm giác được người đàn ông đứng dậy, hai mắt mê mang đẫm lệ. Bản thân muốn vuốt dương vật của mình một chút nhưng hai chân lại đột ngột bị kéo ra, dán chặt vào thân thể săn chắc của nam nhân.

"Không ... Không cần ... !! "

Bỗng nhiên anh bấu chặt lấy tấm lưng dày rộng của người đàn ông, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Người đàn ông bên trên thở dốc kịch liệt như dã thú, eo mông đột ngột hạ xuống, dương vật thô to dữ tợn đâm vào huyệt đạo nhỏ hẹp, nước dâm nương theo nơi giao hợp chậm rãi chảy xuống.

Thẩm Ngạn Khanh nắm lấy côn thịt mềm mại rũ xuống vì đau đớn của Việt Thù, mạnh mẽ vuốt ve, thẳng đến khi nó lại đứng lên một lần nữa, ngoan ngoãn cọ xát cơ bụng cứng rắn của hắn mới chậm rãi đong đưa. Vì Việt Thù siết chặt huyệt nhỏ, bài xích dị vật xâm nhập từ bên ngoài nên rất khó tiến thêm một chút. Nhưng chút sức ấy đối với hắn mà nói, chỉ như con mèo nhỏ cuộn trong góc tường kia, không đáng nhắc tới.

"Từ bỏ ... Từ bỏ ... Không vào được ... ưm ... a..."

"Cái gì mà không vào được, hửm? ... Tại sao lại khóc ... Không phải em đang mút lấy tôi sao? Khó chịu à ... ? "

Một tay hắn nắm lấy cánh mông mềm mại của Việt Thù, thịt mông trắng nõn đẫy đà tràn khỏi kẽ tay, một tay khác giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của anh. Đâm đến mức Việt Thù khóc lóc muốn trốn đi, hắn mới cúi người, một lần nữa phong bế đôi môi anh.

"Chậm ... ức ... Chậm một ... chút ... "

Dương vật nặng nề đã vào hết bên trong, cảm giác căng trướng khiến Việt Thù muốn tránh khỏi. Phần hông Thẩm Ngạn Khanh kề sát mông Việt Thù, lông mao rậm rạp chọc chọc da thịt trắng nõn. Có lẽ bởi vì dược tính quá mạnh, hai mắt Thẩm Ngạn Khanh đỏ lên. Hắn chợt dùng sức, hung ác đâm chọc vào trong.

Thân thể mềm oặt bị bắt thừa nhận một cách tàn nhẫn, tiếng cơ thể va chạm vang khắp phòng, trộn lẫn tiếng thét chói tai đầy thê lương của Việt Thù.

Anh giống tiểu kỹ nữ đáng thương điên cuồng lắc đầu, vọng tưởng tránh khỏi những cái hôn môi đầy mê luyến không ngừng rơi xuống của người đàn ông, dưới thân lại điên cuồng đỉnh vào trong cho hả giận khiến anh nức nở lắc lư éo muốn chạy trốn. Phần eo bị thương còn chưa khỏi, người đàn ông gắt gao giữ chặt nơi đó, mát xa vô cùng điêu luyện, cảm giác tê mỏi cùng đau nhức giảm ớt, khiến anh vốn bị dược tính làm cho mụ mị đầu óc, toàn thân càng nhũn ra.

"Không ... Không được, tha tôi ... Thả tôi ra ... Không ..."

Việt Thù không thể chịu nổi mà khóc lóc cầu xin, môi đã bị hút đến mức sưng đỏ, tóc mướt mồ hôi, rũ xuống, dính bệt trên trán. Người đàn ông chui đầu vào lòng ngực anh, lưu lại dấu vết của mình lên mỗi nơi đi qua, mút mát da thịt trắng nõn, để lại các nốt xanh tím.

"Không, chậm ... chậm một chút ...!"

Đứng dưới cuối giường chỉ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn, cường tráng của người đàn ông đang gắt gao đè trên người một kẻ khác trên giường, đôichân thẳng tắp thon dài tách sang hai bên lắc lư, ngón chân vô pháp thừa nhận mà cuộn tròn. Một lát sau, tiếng 'bạch, bạch' mới tạm dừng trong chốc lát. Việt Thù bị người đàn ông đặt ở tư thế quỳ trên giường như thú mẹ, lộ ra nơi riêng tư bị bắt tiếp nhận xâm phạm.

"Người đàn bà kia ... sẽ làm như vậy với em sao?" Thẩm Ngạn Khanh kề môi gần bên tai Việt Thù, âm thanh giống như lệ quỷ từ địa ngục. Không thô bạo tiến vào, hắn thẳng lưng, cơ bắp căng cứng. Hắn dùng tư thế từ phía sau, đâm vào nơi sâu nhất. Việt Thù ngay lập tức không thể thốt nên lời, hai tay vô lực, mềm mại ngã xuống giường, hạ thể hoàn toàn mất đi khả năng điều khiến, bất lực run run lấy lòng dương vật thô to của người đàn ông.

"Hai người đã làm rồi? Hửm? Em có thể thỏa mãn cô ta?" Hắn bóp vòng eo thon gầy của Việt Thù, khịt mũi cười nhạo, hung ác đẩy nhanh tốc độ kích thích hậu huyệt, mỗi lần đều phải đâm đến điểm mẫn cảm, ác ý đỉnh lộng, "Dâm đãng như vậy ... Còn nghĩ đến việc làm với phụ nữ à? Em nên nằm trên giường, chờ tôi tới đụ em, biết không hả?!"

"Không ... Không phải ... Không"

"Không phải cái gì?"

Việt Thù mê mang mở đôi mắt đã đẫm lệ, gối nằm sớm bị nước mắt thấm ướt. Anh ngơ ngác nhìn chăn đệm với hoa văn đáng yêu đang lắc qua lắc lại trước mắt, dường như vẫn chưa ý thức được bản thân đang bị ép gian dâm vô cùng đáng sợ. Xuân dược khiến đầu óc anh mụ mị lại chẳng mảy may giảm bớt khoái cảm đang ồ ạt truyền đến.

"Nhạc ... Nhạc Nhiên ... Nhạc Nhiên a a a a ... !!"

Việt Thù đau đớn nhăn mặt nhíu mày. Thẩm Ngạn Khanh trên người như dã thú gắt gao nắm lấy dương vật, không cho anh bắn ra. Bản thân hắn lại cấp tốc đưa đẩy, hung hăng cọ xát vách thịt mềm mại, đâm đến điểm dâm. Hắn cúi người cắn lấy hầu kết Việt Thù, ra sức hút vào như đang vô cùng tức giận. Khủng khiếp đến mức hiện tại thần trí Việt Thù mơ mơ màng màng cũng biết được mình đã lỡ chọc giận hắn.

"Tôi là ai, hả? Em nói lại lần nữa ...." Âm thanh đáng sợ nhớp nháp cứ vởn quanh bên tai Việt Thù. Cảm giác đau đớn khi làn da bị mút khiến anh đáng thương rên rỉ. Việt Thù kêu khóc nức nở, eo mông lắc lư muốn né tránh người đàn ông bạo lực đưa đẩy nhưng hoàn toàn bất lực. Anh nỗ lực mở lớn hai mắt, nhìn rõ được người đàn ông đang thi ngược trên người mình, nức nở nói: "Không ... Không, không phải ... anh Thẩm ... a ..."

Kích thích kịch liệt khiến cơ thể anh xóc nảy. Việt Thù lần đầu tiên biết đến tình dục căn bản không chịu được, thanh âm nguyên bản bị xuân dược tác động thành tiếng rên rỉ động lòng, rồi chuyển thành kêu khóc đau đớn, điên cuồng thở dốc. Tiếng nức nở cầu xin nghẹn bên trong cổ họng. Mười ngón tay Việt Thù đan vào nhau, bị ấn chặt trên đầu giường. Không biết qua bao lâu, ý thức dần tan rã, Thẩm Ngạn Khanh mới ôm chặt anh, thúc tới nơi sâu nhất trong cơ thể Việt Thù, vui sướng bắn vào.

Bụng nhỏ mềm yếu của Việt Thù hơi phồng lên thành một vòng cung nhỏ, khắc họa hình dáng dương vật bên trong.

Hắn thở hổn hển, tham lam liếm láp vành tai Việt Thù, duy trì tư thế bắn tinh trong chốc lát mới nới lỏng kìm kẹp, dương vật vẫn cố tình ở lại bên trong hậu huyệt. Đôi mắt dâm tà nhìn Việt Thù nằm bẹp trên giường, mông thịt trắng nõn mềm mại vô lực động đậy mới chậm rãi rút ra ngoài.

Thẩm Ngạn Khanh cầm lấy điện thoại, bên khóe môi nhếch lên một nụ cười ghê rợn. Hắn nhìn hậu huyệt Việt Thù chịu sự tàn phá đầy tàn nhẫn đang trào ra bạch dịch, men theo bắp đùi anh chảy xuống liền chụp vô số bức ảnh và video.

--------------------

Edit: 4-5-6/4/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro