Chương 9
Chương 9
Cảm nhận được hô hấp của nàng dần dần bình ổn, ta đứng dậy để cho nàng nằm xuống, giúp nàng đắp kín mền.
Cúi người nhẹ nói bên tai nàng, "Cho dù vĩnh viễn không tìm ra chân tướng, ta cũng tuyệt đối tin tưởng nàng."
Xoay người đẩy cửa ra đi ra ngoài, hai tay nắm chặt thành quyền, âm thầm hạ quyết tâm. Có chút nợ nhất định phải thanh toán hết.
Ta ôm quyền thi lễ với trưởng lão đang đợi lệnh ngoài cửa, "Trưởng lão, xin dẫn ta đến nơi giam cầm đệ tử phái Thanh Thành."
Ở giữa căn phòng u ám, đồng môn ngày xưa chật vật bị trói chung một chỗ, trong lòng ta hiện lên một tia không đành lòng. Nhưng ra lệnh sai người dẫn một đại sư huynh đi ra.
Trong phòng, đại sư huynh bị trói trên ghế không thể động đậy, lại không có nửa phần đắc ý như trước.
Hắn cười lạnh một hồi, nói "Ta tưởng là ai chứ? Nguyên lai là đại công thần của phái Thanh Thành của chúng ta a! Làm sao? Tới chê cười ta sao?"
Ta không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của hắn, trực tiếp nói ngay vào điểm chính, "Nói cho ta biết, sư phụ rốt cuộc là chết như thế nào?"
"Sư phụ? Ngươi còn có mặt mũi hỏi sư phụ ta chết như thế nào? Sư phụ đương nhiên là bị ngươi hại chết! Nếu không phải là bởi vì ngươi, sư phụ sao có thể chết?" Nghe hắn ở chỗ này càn quấy, ta một chút kiên nhẫn cũng không có, giơ tay bẻ một cánh tay của hắn, hắn nhất thời đau đầu đầy mồ hôi.
Ta không mang theo một chút tình cảm mở miệng, "Ngươi tốt nhất là thành thật nói cho ta biết, nếu không... Ta sẽ... bẻ gãy cánh tay còn lại của ngươi."
"Được được... Ta nói! Ta nói!" Ta thấy thần sắc hắn không giống giả bộ, mới bỏ cánh tay hắn ra.
Hắn thở phào một cái, nói "Ngày ấy mai phục trong rừng trúc, ta thấy giáo chủ ma giáo đối với ngươi đặc biệt quý trọng, cho nên báo cáo sư phụ, cần phải lấy ngươi làm mồi nhử, dẫn Tiêu Như Phong vào cuộc, lại liên hợp võ lâm các phái một lần tiêu diệt nàng gọn gàng." Nghe tới đây, ta nhịn không được cắn chặt răng, không nghĩ tới hắn lại có thể đê tiện đến vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà một chút, lại tiếp tục mở miệng "Chỉ tiếc, sư phụ là kẻ ngoan cố không thay đổi, nói việc này không phải hành vi quân tử của chính phái, bảo ta không được lợi dụng ngươi, không muốn nhúng tay vào việc diệt ma giáo! Nực cười! Nhưng vô độc bất trượng phu, sư phụ nếu nghe theo kế sách của ta thì chức vị minh chủ võ lâm quả thực dễ như trở bàn tay, sau này đợi sư phụ trăm tuổi ta tiếp nhận vị trí của hắn, tất cả tự nhiên hợp lẽ!" Hắn nói trong ánh mắt toát ra thần sắc khiến ta căm ghét.
Thoáng dừng lại trong chốc lát, mắt hắn dần dần trở nên hung ác độc địa tàn bạo, "Nhưng sư phụ hắn hết lần này tới lần khác hồ đồ ngu xuẩn, lòng dạ đàn bà! Ta không có biện pháp, nếu hắn không muốn làm minh chủ võ lâm, ta đành phải trở thành chưởng môn trước! Sau đó mới làm minh chủ võ lâm!"
Nghe đến đó, ta nhịn không được đứng dậy đối với hắn rống to hơn, "Vì trở thành minh chủ võ lâm, cho nên ngươi có thể giết sư phụ sao?"
"Là hắn buộc ta! Không phải! Là ngươi! Ma giáo người người phải diệt trừ! Sư phụ đều là vì ngươi chỉ có có thể cố chấp như vậy, là ngươi! Là ngươi hại chết sư phụ!" Người trước mắt trở nên điên loạn, ta nhìn dáng vẻ hắn nổi điên, chỉ cảm thấy nực cười thật đáng buồn.
Ta liều mạng áp chế lửa giận trong lòng, bảo trì lý trí, cho tới nay, ta muốn biết là từ lúc ta mất đi ý thức sau đó, đến cùng chuyện gì xảy ra.
Sau đó mở miệng hỏi, "Lúc ở rừng trúc, sau khi ta bị đâm hôn mê, cuối cùng lại đã xảy ra chuyện gì? Ngươi lúc trước nói nàng phế bỏ một thành công lực, là nguyên do gì? Ta muốn ngươi nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho ta biết, một chữ cũng không thiếu!"
Hắn như là nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười, mở miệng nói, "Ha ha... Sư muội hoàn toàn xứng đáng là công thần của phái Thanh Thành chúng ta! Ngươi nghĩ rằng ta nói đùa sao? Nàng lúc đầu vì cứu ngươi, lại phế bỏ một tầng thần công, ngươi nói trong thiên hạ còn ai có bản lãnh như vậy chứ? Ha ha..."
Ta chỉ cảm thấy bàn tay trong tay áo không giấu được mà run lên, "Ngươi mau đem chuyện đó nói rõ ràng ra!"
"Lúc đầu ngươi bị ta dùng toàn lực đâm một kiếm, khí tức trong ngươi bị hủy, chảy máu không ngừng, chân khí tản ra khắp nơi, nơi này lại cách xa nơi có người ở, chỉ có một con đường chết! Nhưng Tiêu Như Phong kẻ ngu này, liền ép nội lực, nhanh chóng phế bỏ một thành công lực chỉ để dẫn khí trong người ngươi, bảo vệ chân khí đang tiêu tán của ngươi! Thật là ngu không ai bằng, đúng là đệ nhất thần công đương thời a! Nàng liền dễ dàng phế bỏ một tầng như vậy, cái gì giáo chủ ma giáo, ta thấy là đệ nhất đại ngốc... Ha ha..." đại sư huynh tiếng cười chói tai không ngừng mà quanh quẩn ở nơi này gian thu hẹp trong phòng.
Hai tay ta vô lực vịn vào cạnh bàn bên cạnh, khó tin nói, "Ngươi nói cái gì?"
"Nếu không... Sư muội nghĩ ngươi làm sao chống đỡ được đến lúc trở về sư môn được cứu chữa hả? Các ngươi đúng là tuyệt phối, một kẻ ngu không ai bằng, một kẻ ngu xuẩn như lợn..." Người trước mắt cười đến điên cuồng, gương mặt đáng ghê tởm.
"Ngươi thật đáng chết!"
Ánh mắt ta hiện lên một tia hun ác, rút kiếm ra, một kiếm xuyên qua yết hầu, chỉ thấy hắn trừng mắt hoảng sợ nhìn ta, tiếp theo không còn động tĩnh nữa.
Ta chán nản ngã bịch xuống đất, nước mắt không ngừng được rơi xuống, ta đến cùng đã làm gì với Tiêu Như Phong?
Giờ khắc này, ta đột nhiên muốn gặp nàng ngay lập tức. Chỉ có như vậy, ta mới có thể an tâm.
Sau khi đem chuyện ở đây giao cho trưởng lão, ta liền trở về gian phòng của nàng.
Trong không khí tràn ngập mùi dược thảo nhàn nhạt, nàng còn đang ngủ. Ta đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, trong đầu nhớ lại những lời đại sư huynh nói với ta.
Thì ra cho tới bây giờ nàng chưa từng thiếu qua ta cái gì, ta sớm nên biết rõ tâm ý của hắn, , ta tại sao có thể không tin nàng chứ?
Nghĩ đến đây, tình yêu cùng hối hận đan xen, nước mắt cuồn cuộn mà rơi. Bỗng nhiên, một tay đặt lên gương mặt của ta, ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.
"Đừng khóc." Giọng nói nàng suy yếu bất thường, "Bộ dạng ngươi khóc, thật đúng là khó coi a." nàng nói xong, liền nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì! Rõ ràng bị thương nghiêm trọng như vậy, ngươi còn cười được... \" Bị nàng trêu đùa, có chút thẹn thùng.
"Là ngươi để ta cười nhiều mà." Nàng hơi có chút vô tội nhìn ta, ta tức giận nhưng không làm gì được ngoài ôm hai cánh tay.
Ta nghĩ nàng đã khoẻ rồi, nhanh như vậy có thể đem ta làm trò cười rồi.
Bất quá nghĩ lại, nàng lúc trước giấu diếm ta lâu như vậy, ta thiếu kiên nhẫn, hỏi nàng, "Ở rừng trúc, có phải vì cứu ta mà mất đi một thành công lực không?"
"Ai nói với ngươi?" Nàng tựa hồ có hơi kinh ngạc khi ta biết chuyện ngày hôm đó ở rừng trúc.
Ta muốn hòa nhau một ván, hỏi, "Ngươi có phải từ khi đó liền thích ta không?"
"Ta..." Nàng vừa mới nói một chữ, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn, phun ra một ngụm tiên huyết, đè lại vết thương, hôn mê bất tỉnh.
Ta nhất thời kinh hãi, hoảng hốt vội nói, "Tiêu Như Phong! Ngươi tỉnh lại đi a... Đừng dọa ta..."
Nàng đối với sự kêu gào của ta không chút phản ứng, trưởng lão và đại phu bên ngoài canh chừng nghe được âm thanh của ta lập tức đẩy cửa vào.
Đại phu vội vã bắt lấy cổ tay của nàng kiểm tra mạch đập của nàng, lại vén vải băng vết thương lên xem, chỉ thấy một vũng máu đáng sợ, huyết đang ồ ồ chảy xuống, "Nguy rồi! Lúc trước giáo chủ bị nội thương rất nặng, kê đơn thuốc phương chính là muốn lưu thông máu, nhưng dược tính này có tác dụng quá nhanh, vết thương bị nứt ra rồi." Nói xong, đại phu lập tức theo tìm thuốc cầm máu và vải trong rương thuốc giúp nàng cầm máu.
Ta ở bên cạnh mắt thấy quần áo của nàng bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn, nhưng ta cái gì cũng làm không được, chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, không biết như thế nào cho phải.
Cũng may đại phu rất nhanh cầm máu cho nàng, lại viết toa thuốc mới sai người đi nấu.
Tay của ta nhẹ nhàng bắt mạch ở cổ tay nàng, tuy là đập đều yếu ớt bất quá còn có quy luật, lúc này mới thoáng thở dài một hơi.
Khoảng chừng qua rồi hơn một canh giờ thuốc nấu xong, ta không lập tức cho nàng dùng, chính mình thổi một chút rồi một hơi uống sạch, vận nội công lên mấy lần, vẫn không cảm thấy huyết khí cuồn cuộn, mới dám yên tâm đút nàng uống.
Tuy lần này ta cẩn thận như vậy, nhưng tình huống xấu nhất lúc trước đại phu lo lắng vẫn xảy ra.
Vừa vào đêm, nàng liền sốt cao. Tay của ta đặt lên trán nàng, chỉ thấy nóng dọa người, lúc đầu sắc mặt trắng như tờ giấy đốt đến đỏ bừng, ngay cả đại phu cũng thúc thủ vô sách, chỉ mong nàng có thể cố gắng qua một kiếp này.
Có lẽ là sốt rất lâu, nàng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, ta ở một bên cũng không nghe rõ, chỉ biết nàng ngập ngừng kêu, "Mẹ... con lạnh... Lạnh quá..."
Ta thực sự không còn cách nào, thấy nàng như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng một hồi đao cuộn vào đau đớn. Cũng không lo được nhiều như vậy, lập tức cởi vạt áo ra, cẩn thận leo lên giường, tránh vết thương của nàng, nhẹ nhàng dán sát người ôm lấy nàng.
Nghe tiếng nàng hít thở không ổn định, nước mắt của ta lặng lẽ rơi xuống.
"Van cầu ngươi, nhất định phải chịu đựng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro