Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


Chương 8

"Tiêu Như Phong!"

Ta kinh hãi hô một tiếng, liền vội vàng thu kiếm lại, chỉ thấy chỗ nàng bị kiếm đâm bị thương lập tức máu chảy đầm đìa, vết máu nhuộm y phục thành loang lổ, nhìn thấy mà giật mình.

Ta thoáng chốc ngây người tại chỗ, chỉ cảm thấy trong lòng một hồi đau đớn, rõ ràng chính tay đâm kẻ thù, ta hẳn là vui sướng mới phải, nhưng trên mặt rõ ràng có nước mắt chảy xuống.

Nàng giơ tay lên che chỗ đau, đối với ta nhẹ nhàng lắc đầu dùng âm thanh khe khẽ không thể nghe, "Ta không có..." Trong mắt nàng đều là bi thương, ta thậm chí bắt đầu hoài nghi, việc này thật sự không quan hệ với nàng không? Nhưng sự thật đều ở trước mắt, Tiêu Như Phong a Tiêu Như Phong, ngươi muốn ta làm sao tin ngươi?

Ta chưa từng thấy qua nàng dùng ánh mắt như thế nhìn ta, dường như muốn nhìn thấu ta. Lẽ nào nàng đã nhìn ra ta đối với nàng không hạ thủ được, sợ ta bị rơi vào chỗ bất nghĩa, mới có hành động này? Nàng rốt cuộc là...

"Diệp Tiểu Thất! Ngươi quả nhiên cùng ma giáo cấu kết không rõ, hôm nay ta liền thay sư phụ thanh lý môn hộ." Giữa lúc ta cúi đầu suy tư trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng đại sư huynh, tận lực bồi tiếp một hồi chưởng phong đánh ở sau lưng ta.

"Cẩn thận!"

Lòng ta biết khó khăn trốn một kích, nhưng không nghĩ ở tình thế cân treo sợi tóc, chỉ thấy nàng biến sắc, ôm ta vào lòng lấy thân thay ta nhận một chưởng của đại sư huynh.

Mọi chuyện trước mắt phát sinh nhanh quá mức, ta thậm chí phản ứng không kịp nữa, chỉ cảm thấy người trên vai hô hấp dần dần nặng, chậm rãi mất khí lực, nàng chậm rãi buông lỏng cánh tay của ta, ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cua nàng, giống như ánh mắt lúc trước ở rừng trúc nhìn ta, không hề khác biệt. Trong phút chốc trong đầu lóe lên tất cả đều là hình ảnh nàng cùng ta ở chung, hình dáng lúc nàng mỉm cười với ta, bung dù cho ta, dáng vẻ dạy ta tập võ.

Đã không có, không có nghi vấn, nếu như trước đó còn do dự, thì từ lúc nàng cho ta cam nguyện bị sư huynh đánh một chưởng, một khắc kia, ta liền không còn có hoài nghi.

Một người nguyện từ bỏ sinh mệnh bảo hộ tachu toàn, ta tại sao có thể lại hoài nghi nàng, không tin nàng chứ?

Nàng thân thể đan bạc lung lay sắp đổ, ta vội vàng lấy tay đỡ nàng ngồi xuống, trong lòng không tránh khỏi một trận hốt hoảng, nàng có võ công cao cường, dường như trên đời này không có người nào có thể thương tổn được nàng, bây giờ bộ dạng nàng như vậy ở trước mặt ta, từ đáy lòng sinh ra sợ hãi hầu như muốn đem ta chiếm hữu, nhưng kết quả lại là tổn thương nàng mà kẻ gây ra lại là ta.

Ta nhịn xuống lệ ý, run rẩy nói với nàng,"Ta tin ngươi."

Nàng tựa hồ cố sức nhịn đau, gật đầu với ta.

"Ha ha! Thật là một đôi có tình! Tiêu đại giáo chủ quả nhiên thần công cái thế! Phế đi một thành công lực, vẫn là thần thái như trước a!" Ta đây chỉ có lo lắng ngẩng đầu đi nhìn đại sư huynh, thì ra lúc hắn xuất chưởng bị nội lực to lớn của Tiêu Như Phong đẩy xa ba trượng. Hắn vừa nói, vừa vỗ tay một cái, thật là vô cùng cảm động a!", thần sắc của hắn đột nhiên trở nên hung ác, "Chỉ tiếc hôm nay chính là ngày chết của hai ngươi! Động thủ cho ta! Diệt trừ giáo chủ ma giáo và phản đồ của phái Thanh Thành."

"Ta xem ai dám tiến lên! Hôm nay ai dám lại tổn thương nàng dù chỉ một cọng tóc, cũng đừng trách ta không niệm tình đồng môn!" Ta đứng dậy cầm kiếm lên bảo vệ Tiêu Như Phong ở phía sau, chuẩn bị nghênh đấu với đồng môn, vận khởi nội lực vẽ một đường kiếm, chẻ đôi cự thạch cách đó không xa, cự thạch nhất thời tan thành trăm mảnh.

Nhìn thấy cảnh trước mắt, đồng môn đều là hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên nữa.

Hai bên đang giằng co, đột nhiên cách đó không xa tới một đám hắc y che mặt, bao vây đồng môn đối diện.

Người cầm đầu đến phía sau lưng Như Phong cúi đầu quỳ xuống, "Giáo chủ! Bọn ta hộ giá tới chậm! Thỉnh giáo chủ thứ tội!"

"Đều nghe theo... Mệnh lệnh của Diệp cô nương..." Nàng vừa mở miệng, dẫn đến một ngụm chân khí tản ra, thân thể bỗng nhiên run lên, phun ra một ngụm tiên huyết. Ta nhất thời sợ đến hồn phi phách tán, không dám bỏ lỡ nhiều thời gian nữa, lập tức hạ lệnh "Toàn bộ bắt sống! Sẽ xử lý sau!"

"Dạ!" Nhận lệnh hắc y nhân, cùng đồng môn của ta triền đấu với nhau.

Ta không rảnh để tâm lời nhục mã của đồng môn, cùng mấy người thủ hạ đỡ lấy Như Phong, tìm được một khách điếm gần nhất để chữa thương.

Vừa mới vào khách sạn, lúc sau người dẫn đầu liền dẫn đại phu đến.

Ta bị ngăn ở ngoài cửa, qua không đến nửa canh giờ, đại phu bước ra.

Ta nhanh chân kéo đại phu lại hỏi, "Đại phu, nàng thế nào?"

"Vết thương bề sâu chừng một tấc, máu chảy tuy nhiều, nhưng cũng may tránh được chỗ yếu, đã xử lý xong. Chỉ là giáo chủ từng bị trọng thương, dẫn đến sauy giảm phủ tạng, tình huống rất là không ổn a, các trưởng lão bên trong đang vận công trị thương cho nàng, đợi lát nữa ta bắt mạch xem thế nào, giờ ta viết đơn thuốc trước, dựa theo đơn này sắc thuốc." Mắt thấy đại phu có chút thúc thủ vô sách, lòng cũng theo thót lên tới cổ họng.

Lại chỉ có thể như nghe theo lời hắn nói, trong sảnh cầm lò sắc thuốc.

Không biết bao lâu, thuốc đã nấu xong, cửa bên trong lần thứ hai mở ra, người đứng đầu là trưởng lão của bọn họ mới vừa ở trong bước ra.

Ta thả cây quạt trong tay xuống, tiến ra đón, "Trưởng lão, tình hình nàng thế nào, có gặp nguy hiểm không?"

Trưởng lão lau mồ hôi trên trán, "Ta đã vận công khơi thông chân khí hỗn loạn trong cơ thể, tạm thời không có gì đáng ngại rồi, được rồi cô nương, giáo chủ ở bên trong chờ ngươi. Ngươi mau vào đi."

Ta lại không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, bất quá ta vẫn quan tâm tình trạng của nàng hơn, liền quyết tâm đẩy cửa tiến vào.

Đi vào liền thấy nàng tựa bên giường, nhắm mắt lại, vết máu ở khóe miệng còn chưa kịp lau đi.

"Qua đây." Nàng mở mắt nói với ta, chỉ là thanh âm này quá mức suy yếu. Ta chỉ cảm thấy mũi đau xót, hầu như muốn rơi lệ.

Ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng không có chút huyết sắc nào trên mặt, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn như dao cắt vậy. "Đểcho ta nhìn vết thương của nàng một chút." Ta vừa nói, liền tự tay cởi vạt áo của nàng, "Đừng..." Nàng lên tiếng ngăn lại, ta không thể dừng lại, ta vốn tưởng rằng ta đã chuẩn bị tinh thần xong, nhưng khi vén áo lên trong nháy mắt vẫn cảm thấy kinh hãi.

Chỉ thấy vai trái của nàng quấn nhiều vải xô, mặt trên còn có rỉ ra một chút máu, chỗ đau ở ngoài là một mảng lớn xanh tím.

Là ta, đều là ta hại nàng biến thành như vậy.

Trong lòng ta thật sự rất khó chịu, lại không muốn ở trước mặt nàng khóc, đành phải vội vàng đứng lên, "Thuốc nấu được rồi, ta đi lấy."

Lúc bưng thuốc vào, ta đã lau đi nước mắt, điều chỉnh hô hấp.

"Trước tiên uống thuốc đã." Ta bưng chén thuốc đến bên giường ngồi xuống, nàng đưa tay ra tiếp nhận, ta đang cầm bát tránh qua một bên, "Để ta làm cho."

Ngày thường nàng đều có thói quen dùng tay trái, bị thương vẫn còn muốn miễn cưỡng chính mình, ta không rõ nàng vì sao luôn như vậy, quật cường làm cho người khác đau lòng. Ta cẩn thận đút nàng uống thuốc, nàng thậm chí ngay cả lông mi đều chưa từng nhíu một cái, ta không hiểu hỏi nàng, "Thuốc này không đắng sao?"

"Vẫn ổn." Nàng trả lời.

Ta không tin nếm thử một chút, rõ ràng rất là đắng! Không biết là bị thuốc đắng, hay vì nguyên nhân khác. Ta giống như là bị kích phát chốt mở vậy, nhất thời nước mắt rơi như mưa.

"Tiêu Như Phong, nàng vì sao luôn kiềm chế? Ta đối đãi với nàng như vậy, tổn thương nàng đến nước này, nàng cũng không trách ta sao? Tại sao còn muốn cứu ta?"

Tay nàng nhẹ nhàng xoa mặt của ta, dịu dàng lau nước mắt cho ta, "Vết thương nhỏ, không đáng ngại."

"Nàng lại gạt ta." Ta gục đầu xuống, nước mắt lã chả rơi xuống đất.

"Lúc trước ngươi đỡ cho ta một kiếm, hẳn rất đau a! Nhưng là lần này, ngươi chưa từng hạ thủ nặng tay."

Nàng lại mở miệng nói, "Ta hơi mệt chút, bồi ta nghỉ ngơi một chút." Tay phải của nàng cầm tay ta, ta mới phát giác tay nàng lại lạnh như vậy, liền vội vàng đem tay kia che trên tay nàng. Sợ nàng cảm thấy lạnh, liền áp sát người tới gần, không giống với lúc trước, ta nghe thấy tiếng tim nàng đập thật yếu ớt.

Nàng vỗ nhè nhẹ bả vai ta, dù là đến thời khắc này nàng vẫn muốn ta thoải mái.

Trong lòng ta chỉ mong nàng mau mau khỏe lại, từ nay về sau, ta không còn muốn cùng nàng chia lìa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro