Chương 6
Chương 6
Ta trở lại Thanh Thành, đã là sau nửa tháng rồi.
Môn phái trên dưới đều là một mảnh đồ trắng, bước vào trong linh đường đã tìm không thấy quan tài, chỉ thấy linh vị của sư phụ nằm ở giữa.
"Sư muội ngươi đã trở về, sư phụ... Sư phụ hắn..." Bên tai ta là ai đang nói, ta đã không cách nào phân biệt. Chân mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất, hướng phía linh vị đi đến.
"Sư phụ, Tiểu Thất đã trở về, đệ tử bất hiếu, đã tới quá muộn." Lệ chưa từng chảy xuống giờ phút này vào thời khắc này lã chã rơi xuống. Ta thực sự không thể tin, lúc ta xuống núi thân thể sư phụ vẫn còn khỏe mạnh mà.
"Vì sao? Sư phụ sao lại chết? Là ai hại sư phụ?" Ta nắm chặt song quyền, quay đầu hướng sư tỷ bên cạnh hỏi.
"Sư phụ là... Hắn là bị người của Ma giáo hại chết!" Sư tỷ dùng sức lau đi nước mắt hung hăng nói.
"Ngươi nói cái gì?" lời của sư tỷ như sét đánh ngang tai, ta nhất thời vô lực ngồi bịch xuống đất.
"Sư muội lời nói không sai, chính là người của Ma giáo hại chết sư phụ." Đại sư huynh một thân đồ tang từ ngoài cửa đi đến, ta nhận ra mũ hắn trên đầu chính là bản vật của chưởng môn, "Bây giờ ta tạm tiếp nhận chức vị chưởng môn bổn phái, ngày khác người nào có thể chính tay giết hung thủ, ta liền thoái vị nhường cho người tài."
"Ta còn có chút sự tình muốn cùng tiểu sư muội trao đổi, còn lại lui đi." Đại sư huynh tay phải nhẹ nhàng vung lên, những sư huynh khác sư tỷ liền lần lượt rời khỏi phòng.
"Sư huynh, ngươi mau nói cho ta biết, sư phụ đến cùng chết như thế nào?" Ta không thể tin việc này là ma giáo gây nên, không tin việc này có quan hệ với ma giáo.
"Sư muội, sư phụ là vì ngươi, mới bị yêu nhân ma giáo làm hại!" Đại sư huynh nắm tay thành chưởng, dùng sức nện xuống bàn trà.
Ta bị tiếng vang này làm đau màng nhĩ, "Sư huynh ngươi... Thế nào nói ra lời này? \" lúc này có quá nhiều nghi vấn xoay quanh trong đầu. sư huynh thở dài một hơi, nói "Yêu nhân ma giáo rất đê tiện, lại gởi thư cho sư phụ, nói ngươi ở trong tay bọn họ, cần sư phụ một mình bái phỏng, mới bằng lòng thả người. Bằng không, ngươi sẽ mất mạng!"
"Sư muội, sư huynh van cầu ngươi, ngươi nhất định phải báo thù cho sư phụ a!" sư huynh đột nhiên hướng về phía ta quỳ rạp xuống đất, ta vội vàng đỡ hắn đứng lên, "Sư huynh nhanh đứng dậy, sau khi điều tra rõ hung thủ, thù sư phụ nhất định phải báo, chẳng qua là ta võ công thấp, chỉ sợ cũng bất lực, nhưng ta nhất định..." Ta còn chưa có nói xong, "Không phải, sư muội, cả môn phái trên dưới chỉ có ngươi có thể làm được, ngươi đáp ứng sư huynh trước, nếu không... Sư huynh liền ở chỗ này quỳ hoài không dậy!"
"Được được được, ta đáp ứng ngươi là được." Ta mặc dù khó hiểu vì sao hết lần này tới lần khác chọn ta, cũng chỉ đành đáp ứng hắn trước.
"Ngươi bằng lòng thì tốt." Sư huynh đứng lên nói, "Ai... Là sư huynh sai rồi, trước đây không nên lợi dụng ngươi đi bắt giáo chủ ma giáo, ngươi bị thương không nói, còn hung hăng đắc tội Tiêu Như Phong ma đầu lòng dạ độc ác này."
Ta nghe lấy lời của sư huynh, trong lòng từng điểm một trầm xuống.
"Ta nghĩ nàng nhất định nhớ kỹ mối thù bị vây khốn trong rừng trúc, chỉ đành dùng kế đem sư phụ dẫn tới cái bẫy nàng thiết lập, ma giáo đã sớm mai phục từ lâu, sư phụ cuối cùng yếu không địch lại mạnh, trọng thương... Mà chết." Sư huynh nói đến chỗ này, nước mắt đã lã chã.
"Làm sao ngươi biết chính là Tiêu Như Phong?" Ta có thể cảm nhận được tay của ta đã lạnh hoàn toàn.
"Phần thư gửi ghi là Tiêu Như Phong." Sư huynh ánh mắt hung ác, "Trong thiên hạ, ai dám mạo nhận tên của nàng?"
Trong lòng ta cuối cùng như dây cung đứt đoạn, tuyệt vọng khép lại hai mắt, nước mắt rơi không dừng.
"Sư huynh, ta có thể, có thể làm cái gì đây?" Ta vô lực nói.
"Ta biết ngươi cùng nàng có chút giao tình, ngươi không bằng đến bên người nàng, tìm một cơ hội, trừ bỏ lại yên tâm." Sư huynh trong mắt tràn đầy khẩn thiết, trong lòng ta chỉ cảm thấy cừu hận tràn đầy, trả lời "Nghe theo sư huynh nói."
Ta thật là một đệ tử bất hiếu! Là ta có lỗi sư phụ, dù cho lúc này ta vẫn muốn nghe Tiêu Như Phong giải thích. Mặc dù ta biết, chỉ sợ dù không phải nàng tự mình hạ lệnh, việc này cũng cùng ma giáo khó thoát can hệ. Ta không biết ta còn đang chờ mong điều gì, nhưng trong đáy lòng đến cùng vẫn còn ước ao yếu ớt."
"Bẩm báo chưởng môn, dưới núi có nữ tử võ công cao cường, cố xông vào, xin chưởng môn định đoạt!" Cửa chợt bị đẩy ra, một sư huynh chật vật xông vào.
"Ah? Vậy liền đợi không nổi sao? Ta cũng muốn gặp nàng!" Sư huynh đạp bàn đứng dậy, liền ra ngoài.
"Đại sư huynh, ta đi với ngươi." Ta cầm kiếm, vội vàng đuổi theo sư huynh.
"Được, sư muội! Lời sư huynh mới vừa nói với ngươi, ngươi nghìn vạn lần nhớ rõ!" Sư huynh nói xong liền vận khởi khinh công đi xuống núi.
Tiêu Như Phong, van ngươi, ngàn vạn lần không nên là ngươi, cầu ngươi, đừng đẩy ta đến vạn kiếp bất phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro