Chương 5
Chương 5
Ta thật là nữ tử tâm khẩu bất nhất.
Tuy ngoài miệng nói chán ghét, có thể trong lòng ta cũng là vui mừng khôn xiết.
Trở về phòng ta cầm món đồ mình chuẩn bị đã lâu, là một miếng ngọc bội bạch ngọc, với ngọc bội ta đeo trên người là một đôi, cũng là kỷ vật duy nhất mẹ ta lưu lại cho ta. Nhiều năm như vậy, ta vẫn cất kỹ như trân bảo.
Mà bây giờ miếng còn lại cũng nên có người sở hữu rồi.
Trên ngọc bội khắc là bức tranh lưu vân bách phúc, ngụ ý hạnh phúc như ý kéo dài vô biên. Nghĩ tới đây, lại nhớ tới khuôn mặt người kia vẻ mặt không khỏi ngọt ngào mà nở nụ cười.
Đẩy cửa đi ra ngoài, thấy nàng mặc ngoại bào màu đỏ ta thích nhất đang ở trong viện uống trà. Ta hít sâu một hơi, lấy dũng khí, gọi nàng.
"Như Phong."
"Chuyện gì?" Nàng đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn ta.
Ta ngồi bên người nàng, đối diện với ánh mắt của nàng, "Ta đây có một cặp ngọc bội, là di vật mẹ ta để lại cho ta, một miếng ở chỗ ta, cái còn lại tặng ngươi." Ta vừa nói lấy miếng ngọc trên người xuống, cùng miếng trong tay hợp thành một đôi.
"Đồ quý trọng như vậy tặng cho ta?" Nàng có chút ngạc nhiên nhìn ta.
Bất quá không đợi ta đáp lại, ngay sau đó nàng lại mở miệng nói "Ta sẽ luôn mang theo bên người." sau đó lập tức tự tay cầm ngọc bội ta thường đeo, "Bất quá, ta nghĩ ta muốn cái này."
Nghĩ đến nàng ẩn giấu tâm tư nho nhỏ, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhịn không được bật cười.
Thì ra, trong lòng nàng thật sự có ta.
Chẳng qua là ta không ngờ tới, quang cảnh hạnh phúc lại là ngắn ngủi như vậy.
Màn đêm buông xuống, ta liền nhận được thư môn phái gửi đến, trong thơ nói sư phụ qua đời, muốn ta mau trở về phái Thanh Thành. Đọc xong tin, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, nếu không phải Như Phong một bên đỡ lấy ta, ta chỉ sợ vừa rồi sẽ ngã xuống đất.
Nhưng ta lại không kịp sầu não, liền vội vã trở về phòng thu dọn hành lý chuẩn bị trở về, sư phụ đối với ta luôn luôn tốt, thân ta là đồ đệ lại không thể về kịp nhìn hắn lần cuối, thật là bất hiếu!
Lúc ta từ bên trong phòng đi ra, Như Phong đang đứng trước cửa trong tay cầm hai vò rượu.
"Nếu như nàng muốn ngăn cản..."
"Đất Thục địa thế hiểm trở phức tạp, lúc này xuất phát thật là nguy hiểm, ta đã sai người chuẩn bị khoái mã, sáng sớm ngày mai ngươi hãy lên đường, được không?" Ta vốn tưởng rằng nàng còn nhớ thù bị vây hãm ở rừng trúc, muốn ngăn cản ta, nhưng không nghĩ nàng mở miệng chính là lo lắng an nguy của ta.
"Cũng tốt." Ta đích xác là hoang mang lo sợ, địa thế đất Thục từ trước đến nay hiểm trở, ta đêm khuya độc hành, sợ là còn chưa trở lại môn phái liền rơi xuống núi.
"Đây là mùa xuân đầu năm ngươi ta cùng nhau chôn đào hoa, mới vừa lấy ra, muốn uống không?" Nói xong, liền tự mình mở ra một vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm.
Trong đầu ta, trước mắt lóe lên đều là giọng nói và hình ảnh của sư phụ, mặc dù không cam lòng rời khỏi Như Phong, nhưng ta nhất định phải đi, sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta vô luận như thế nào cũng không thể làm một người vong ân phụ nghĩa.
Nàng xem ra tâm tình cũng thật là sa sút, rượu uống có chút gấp gáp, không bao lâu một vò rượu đã thấy đáy, "Hôm nay coi như tiễn nàng, ngày mai ta không... Ta không thể tiễn ngươi, chính ngươi cẩn thận chút."
Ta đã không có khí lực nhận ra nàng đến cùng suy nghĩ cái gì, không thể làm gì khác hơn là cũng nâng vò rượu lên theo rồi uống một ngụm, hồi đáp "Được."
Nàng nghe được câu trả lời của ta liền đứng lên nói, "Sáng sớm ngày mai còn phải gấp rút lên đường, sớm nghỉ ngơi một chút." Nói xong cũng không quay đầu đi vào phòng ngủ.
"Ta..." Ta cũng không hiểu được nên cùng Như Phong nói gì nữa, liền ngồi trên hành lang đờ ra.
Không biết qua bao lâu, ta thấy phòng ngủ của nàng đèn vẫn sáng, nghĩ đến không biết bao lâu mới có thể lại trở lại Thục Châu, vẫn muốn lại nhìn nàng một lần.
"Như Phong, nàng đã ngủ chưa?"
Cửa mở ra, chỉ thấy nàng chỉ mặc y phục màu trắng, đứng trong phòng lớn như thế, càng lộ ra thân thể đơn bạc.
Ta đương nhiên biết nàng thần công cái thế, nhưng trong lòng luôn cảm thấy lưu một mình nàng ở chỗ này, không đành lòng.
"Ngươi ở Thục Châu chờ ta, đợi ta giải quyết chuyện môn phái xong. Ta sẽ trở lại." Ta cam kết với nàng.
Trong phòng ngọn đèn dầu chiếu vào ánh mắt của nàng, giống như một mảnh sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, nàng tựa hồ muốn nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng hóa thành một tiếng nhàn nhạt "Ừm."
Cửa lần thứ hai khép lại.
Một đêm này, ta rốt cuộc không ngủ.
Trời chuyển sáng, ta liền thu dọn hành lý xong, chuẩn bị lên đường.
Cửa viện không biết khi nào đã có một tuấn mã xương cốt cứng chắc, trên lưng ngựa còn có hai kiện quần áo, còn chia ra hai bao là lộ phí cùng lương khô. Chắc là nàng đêm qua sai người chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi trở nên ấm áp, nàng luôn tỉ mỉ như vậy.
Nhìn cửa sổ phòng nàng, ta đoán nàng còn chưa tỉnh, cuối cùng không tiến lên, nhảy lên ngựa ly khai tiểu viện.
Ta lên đường trở về.
Chỉ là khi đó ta còn không hiểu được con đường đợi ta phía trước, vận mệnh rốt cuộc tàn khóc cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro