Chương 2
Chương 2
Chạng vạng hôm đó, ta được thần tiên sư phụ tặng cho bảo kiếm, trong lòng suy nghĩ lấy không thể lấy không đồ quý trọng như vậy của thần tiên sư phụ. Thế nhưng nàng giống như cái gì cũng không thiếu, vì vậy ta liền muốn xuống bếp bày tỏ lòng biết ơn với thần tiên sư phụ.
Có thể ta thực sự không làm được món ăn phức tạp, không bằng làm canh gà hầm a! Nhớ tới lần trước thần tiên sư phụ ăn mì vui vẻ như vậy, ngay cả nước đều uống cạn, nàng hẳn là thích lắm.
Ta cố ý trước khi nàng sai người chuẩn bị bữa tối, liền chuẩn bị kỹ càng.
Ta cầm một đại nồi canh gà chạy đến đình nàng thường ngồi uống trà, hô "Thần tiên sư phụ, ngươi xem ta hầm canh gà cho ngươi nè!" nói xong đưa cho nàng một chén, nàng tiếp nhận nói, "Về sau không cần khổ cực như thế, ngươi tốt nhất nên luyện tập nhiều." nói xong liền cúi đầu chuyên tâm ăn canh.
Ta ở chòi nghỉ mát ngồi trên băng đá, tay chống cằm nhìn nàng, nhịn không được lên tiếng hỏi "Uống ngon không? Thần tiên sư phụ?"
"Cũng được." Nàng ngẩng đầu nói mà không có biểu cảm gì.
Trong lòng ta oán thầm, rõ ràng lần trước ăn sạch beng như vậy, còn nhỏ mọn a! Keo kiệt không khích lệ tài nấu ăn của ta chút nào.
Ta cũng không biết dũng khí từ đâu tới, từ trong tay nàng đoạt lấy bát uống một hớp canh lớn.
"Phốc..." Ta đem canh tất cả đều phun ra, "Rất khó uống đó!" Mặt của ta toàn bộ đều xoay đến cùng một chỗ, canh này thực sự là mặn vừa khổ thực sự khó có thể nuốt xuống. Ta vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn thần tiên sư phụ, nàng nhìn vẻ mặt khổ sở của ta, vô tội trừng mắt nhìn, mím môi, có chút không đành lòng gật đầu.
Ta cả người như bừng tỉnh hiểu ra, "Thần tiên sư phụ, vẻ mặt lần trước cũng là mùi vị như vậy sao?"
"Đã có chút tiến bộ." Nàng vừa nói vừa tự tay đi lấy chiếc bát trên bàn đá, ta khẩn trương đoạt lại, "Khó uống như vậy, đừng uống nữa."
"Không sao, cầm lại đây!" Tay nàng nhẹ nhàng đỡ nồi nước trên tay ta, đầu ngón tay có chút hơi lạnh, cũng rất mềm mại.
"Đừng đừng đừng, không được!" Ta vừa nói vừa lui phía sau mấy bước.
"Đây là canh ngươi tự tay nấu cho ta, dù không ngon uống không ngon, ta cũng sẽ tận lực... uống hết." Trên mặt nàng vẫn như cũ không có biểu tình gì, có thể trong lòng ta không biết vì sao phảng phất có gì đó xúc động.
Ôm nồi hốt hoảng mà chạy, không biết thần tiên sư phụ nhìn bóng lưng ta trốn chạy rốt cuộc có bao nhiêu chật vật. Chạy đến trù phòng đóng cửa lại, tim vẫn đập thật nhanh.
Bởi vì ta thiên tư ngu độn, sư phụ nhắc nhở bọn họ thương ta tuổi nhỏ, trông nom ta nhiều hơn, không cho ta nhúng tay việc gì, ta hiểu được đây cũng là thương yêu ta, có thể lâu ngày ta luôn cho là mình cái gì cũng làm không tốt, ngay cả ta cũng ghét bỏ bản thân ta. Nhưng chưa từng nghĩ đến tiên sư phụ luôn luôn kiệm lời ít nói nhìn qua lạnh lùng, lại bởi vì không đành lòng thấy ta thất vọng, không rên một tiếng ăn món khó ăn do ta làm.
Lòng của nàng thật sự ôn nhu tinh tế vậy sao? Không giống với sư phụ sư huynh thương yêu, ta luôn cảm thấy thần tiên sư phụ đối tốt với ta không giống bọn họ.
Chúng ta coi như là thầy trò, rốt cuộc là bất đồng nơi nào?
Nàng đối với thủ hạ kia cũng là tốt như vậy sao? Ta đột nhiên sinh ra ý nghĩ độc chiếm thần tiên sư phụ, lập tức dùng sức lắc đầu, cái này quá hoang đường đi, chúng ta chỉ là thầy trò mà thôi.
Ta nhắc nhở chính mình, không thể có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào.
Có thể ngày ấy qua đi, giống như ném một viên đá xuống mặt hồ an tĩnh, tạo nên tầng tầng rung động.
Lúc Thần tiên sư phụ dạy ta tập võ, tay nàng nắm lấy tay cầm kiếm của ta, ta cảm nhận được lòng bàn tay của nàng, bởi vì quanh năm tập võ mà có vết chai sần, đầu ngón tay còn hơi lạnh, luôn không tự chủ nghĩ đến chòi hóng mát hôm đó sinh ra cảm giác quái dị.
Hô hấp nhẹ nhàng của thần tiên sư phụ thổi vào phía sau tai, nửa người ta không khỏi trở nên tê dại, đây là võ công cao thâm gì?
Nguyên bản mỗi ngày mong chờ luyện võ, lại làm cho ta có chút muốn tránh né, ta cảm giác mình dường như sinh bệnh lạ, chỉ cần thần tiên sư phụ dựa vào gần ta một chút, lòng trở nên xao động bất an.
Tâm tình cứ như vậy, chẳng biết lúc nào đã đến mùa đông. Ta có một lần ngẫu nhiên chứng kiến thần tiên sư phụ ở trong viện thổi sáo, nàng một thân hồng y như lửa, đứng lặng giữa tuyết, ta bất tri bất giác đi tới bên người nàng, đứng một bên lẳng lặng nghe tiếng sáo, trong lòng tuôn ra vui mừng vô hạn. Nghe nàng tấu hết một khúc, ta giống như một đứa trẻ đứng vỗ tay.
Nàng xoay người một mảnh hoàn mỹ thuần khiết, hướng về phía ta cười, một khắc kia ta luôn cảm thấy mùa đông dường như ấm áp lên.
"Thần tiên sư phụ, có ai nói với nàng, nàng cười lên bộ dạng rất đẹp mắt không?" Không nghĩ qua lại đem lời trong lòng nói ra, ta hoài nghi thần tiên sư phụ còn biết thuật nhiếp hồn, ta ở trước mặt nàng luôn là không giấu được nửa điểm đăm chiêu suy nghĩ.
"Không có." Nàng đáp.
"Thần tiên sư phụ về sau cười nhiều một chút, được không?" Ta đã chuẩn bị tâm thế mười phần mười bị từ chối rồi.
"Được."
Ôi chao???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro