Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7




Một tháng rất nhanh đã trôi qua, thời gian Lý thiếu tướng huấn luyện phục hồi cũng sắp kết thúc. Đối với hắn mà nói, đây đương nhiên là một tin tốt, bản thân rốt cục cũng không cần phải ở trong bệnh viện mỗi ngày không có việc gì làm.

    Nhưng kì quái là, từ sau hôm đó, hắn không còn gặp lại bác sĩ La nữa. Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy may mắn khi không cần nghe bác sĩ La lải nhải ngày qua ngày, nhưng sau một thời gian dài, trong lòng hắn thế nhưng lại có chút không thoải mái. Bác sĩ La này, cũng quá mức không có đạo đức nghề nghiệp đi. Là bác sĩ mổ chính của bệnh nhân, cho dù đã phẫu thuật xong, chẳng lẽ không cần phải ghi chép lại tình hình khôi phục sau khi phẫu thuật sao?

    Ý niệm này vừa xuất hiện, Lý Đế Nỗ nhận ra bản thân khác thường liền tìm cách giải thích: Đúng vậy, hắn là một người quân nhân, thấy hành vi không chịu trách nhiệm này đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, bây giờ cho dù là ai đi chăng nữa, chính mình chỉ cần đối việc chứ không đối người* mà thôi.

    Tìm được lí do, tinh thần Lý thiếu tướng liền thoải mái, cũng không xoắn xuýt nữa. Hoàn thành huấn luyện ngày tiếp theo, hắn kéo bác sĩ phục hồi của mình lại hỏi: "Xin hỏi, bác sĩ La trước đây là mổ chính cho ta đâu rồi? Hình như... Cũng lâu lắm rồi không thấy cậu ta."

    "Bác sĩ La à..." Chung Thần Lạc có chút mất tập trung, "Anh ấy xin nghỉ rồi, nói là về nhà có việc." Mặc dù đang cùng Lý Đế Nỗ nói chuyện, ánh mắt bác sĩ Chung lại hướng về phía cửa nơi Phác Chí Thành cao lớn đang đứng: "Tiểu Phác, đứng dưới trời nắng không thấy nóng sao? Qua bên này ngồi cho mát mẻ."

    Phác sĩ quan trực tiếp từ chối tâm ý của cậu, ngay cả một ánh nhìn cũng không cho cậu, hệt như lúc trước, đứng đó không nhúc nhích.

    Lý thiếu tướng lúc này mới chú ý tới sĩ quan đáng thương nhà mình: "Tiểu Phác, qua đây uống ngụm nước đi."

    "Vâng." Phác Chí Thịnh lễ phép hô một tiếng, chạy đến chỗ dưới mái che, lại "Ba" một tiếng, lễ phép cúi chào một cái, rồi mới nhận nước uống.

    Chung Thần Lạc bị làm cho mất mặt, cũng không cảm thấy xấu hổ, cười ha hả nói: "Thiếu tướng, ngài hồi phục rất tốt. Từ các chỉ số cho thấy, ngài hoàn toàn có thể xuất viện. Nếu như không có vấn đề gì, ngày hôm nay tôi giúp ngài kiểm tra thêm một lần. Ngài có thể chọn xế chiều ngày hôm nay hoặc ngày mai để xuất viện."

    "A... Thật sao..." Lý Đế Nỗ do dự nói, "Không cần để bác sĩ mổ chính kiểm tra qua một lần nữa sao? Ý của ta là, phẫu thuật là do cậu ta làm, tìm cậu ta kiểm tra một lần có khi sẽ yên tâm hơn một chút?"

    "Việc này hoàn toàn không cần lo lắng." Bác sĩ Chung nghiêm túc nói, "Bệnh viên chúng tôi trình độ y học đã được kiểm định rõ ràng, huống hồ còn chăm sóc một đại nhân vật như ngài, phải làm tuyệt đối cẩn thận. Hơn nữa, giai đoạn phẫu thuật và phục hồi chúng tôi được chia ra để tiến hành, phân biệt công việc phụ trách khác nhau giữa các bác sĩ. Phẫu thuật có chuyên môn của nó, nếu ngài để bác sĩ mổ chính kiểm tra, cậu ấy so với chúng tôi không hiểu biết sâu bằng."

    "Được, ta tin tưởng các ngươi." Lý thiếu tướng thấy hành động của mình thật điên rồ, làm sao cứ luôn nghĩ về bác sĩ La kia. Hỏng rồi, nhất định là do người kia quá đáng ghét, không còn tiếng quấy rầy của cậu ta nữa, bản thân ngược lại có chút không quen.

    "Xế chiều hôm nay bắt đầu xuất viện thôi, ta một chút cũng không thể để lãng phí thời gian. Phác sĩ quan, thông báo cho Tiểu Mãn qua đây làm thủ tục xuất viện, ngươi theo ta trở về phòng bệnh, báo cáo một chút tình hình hai ngày nay." Không đợi đối phương phản ứng lại, Lý Đế Nỗ xoay người liền đi vào trong.

    "Hạ sĩ đã rõ." Phác Chí Thịnh hướng bác sĩ Chung lễ phép chào một tiếng, đuổi theo thiếu tướng nhà mình.

    Phía sau, Chung Thần Lạc trong mắt lóe lên vài phần hứng thú: Tên tiểu Phác sĩ quan này, có chút thú vị...


đối việc chứ không đối người*: chỉ tập trung vào công việc/sự việc, không phải tập trung vào người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro