Trung
Ba.
Vào một buổi chiều u ám đầu tháng 12, vụ án của Lý Đế Nỗ được đưa ra xét xử.
Hai giờ trước phiên tòa, Kim Đạo Anh cuối cùng đã biết được tuyến thời gian của Lý Đế Nỗ vào đêm xảy ra vụ án. Do thời gian gấp gáp, anh không kịp dừng lại để thẩm tra, sau khi cùng Lý Đế Nỗ bàn cách giải quyết ổn thỏa nhất anh chỉ còn mười phút để đến tòa án.
Về sau, Kim Đạo Anh và Trịnh Tại Huyền cùng nói về vấn đề này. Anh vẫn không biết rõ nguyên nhân tại sao Lý Đế Nỗ phải mạo hiểm suýt thua kiện cho đến tận đêm trước ngày mở phiên tòa mới nói cho luật sư biện hộ manh mối có thể quyết định tới kết quả của thẩm phán, càng không kịp tìm kiếm thêm bất kỳ bằng chứng mạnh mẽ nào khác thuyết phục hơn. Trịnh Tại Huyền trầm ngâm một lát, nói có lẽ Đế Nỗ chỉ không muốn anh tìm ra chúng.
Công tố viên do cơ quan công tố cử đến là Lý Đông Hách, tuy còn trẻ nhưng danh tiếng không tồi, khác với những công tố viên chỉ đưa ra bằng chứng hiện có trước tòa một cách máy móc, suy nghĩ của cậu nhanh nhẹn, logic, xảo trá, cùng là bằng chứng đó trong tay cậu có thể phát huy tác dụng nhiều hơn, đó là lý do vì sao Kim Đạo Anh phải hết sức thận trọng.
Không ngoài dự đoán, sau khi trải qua giai đoạn đầu của phiên toà, Lý Đông Hách không liệt kê bằng chứng trước mà trực tiếp triệu tập các nhân chứng bên công tố, đó là những nhân chứng mà Kim Đạo Anh chưa tìm trước. Anh liếc nhìn Lý Đế Nỗ ở ghế bị cáo, vẻ mặt không quá dao động, giống như không có gì ngạc nhiên.
Ngược lại, La Tại Dân, người ngồi ở hàng ghế đầu tiên lại lộ ra vẻ bối rối, nhưng vẻ mặt đó chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất ngay lập tức.
Nhân chứng buộc tội tên là Hoàng Nhân Tuấn, người sống trong cùng
khu chung cư với nạn nhân Trác Tuấn Anh. Y bắt gặp Lý Đế Nỗ trong tòa nhà vào đêm xảy ra vụ án.
Hoàng Nhân Tuấn hiển nhiên có chút lo lắng, nhưng y đã lặp lại một cách trơn tru những gì đã xảy ra vào đêm hôm ấy. 10 giờ đêm hôm đó y tan làm, về đến nhà vào khoảng 10 giờ 30. Lần đầu tiên y nhìn thấy một chiếc Maybach đỗ ở cổng khu chung cư, bởi vì biển số đặc biệt nên có nhìn kĩ nhiều lần, sau đó nhìn thấy Lý Đế Nỗ xuất hiện.
"Anh có chắc rằng anh đã nhìn thấy bị cáo trong tòa nhà đêm hôm đó không?" Lý Đông Hách đưa tay chỉ về phía bị cáo.
"Tôi có thể chắc chắn." Hoàng Nhân Tuấn nói, "Tôi đã sống ở đây nhiều năm. Khu nhà của chúng tôi không lớn, các cư dân về cơ bản đều quen biết lẫn nhau. Nếu có những gương mặt lạ lẫm, mọi người sẽ đặc biệt chú ý."
"Anh còn nhớ, đặc điểm của người mà anh nhìn thấy hôm đó là gì không?" Lần này đến lượt Kim Đạo Anh đặt câu hỏi, thấy Hoàng Nhân Tuấn không hiểu ý mình, anh nói thêm: "Ví dụ như quần áo, hay đồ trang sức?"
"Phản đối," Lý Đông Hách nói ngay lập tức, "câu hỏi này vô nghĩa. Nhân chứng của chúng tôi có thể nói rõ biển số xe mà không cần biết bị cáo và nhận dạng bị cáo qua khuôn mặt của anh ta, điều này có thể hoàn toàn xác nhận tính xác thực của lời khai."
Thẩm phán Lý Vĩnh Khâm nhìn Kim Đạo Anh, anh giải thích, "Tôi chỉ muốn xác nhận một số chi tiết để khớp với bằng chứng chúng tôi có."
"Phản đối vô hiệu." Lý Vĩnh Khâm ra hiệu cho Hoàng Nhân Tuấn trả lời câu hỏi của Kim Đạo Anh.
Hoàng Nhân Tuấn không hề chuẩn bị trước cho câu hỏi này, y cố gắng nghĩ lại một lúc mới nói: "Tôi nhớ hôm đó anh ta mặc một bộ âu phục, nhưng cổ áo rất đặc biệt, còn được gắn ghim cài áo. Đêm đó ánh sáng có hơi mờ, nhưng về cơ bản tôi có thể nhận ra ghim cài bằng đá sapphire trên khuy cổ áo của anh ta."
Kim Đạo Anh giơ lên một túi bằng chứng có ghim cổ áo Lý Đế Nỗ thường sử dụng: "Là đây sao?"
"Vâng đúng vậy."
"Tôi hỏi xong rồi." Kim Đạo Anh gật đầu với thẩm phán.
Sau đó, Lý Đông Hách bổ sung thêm một vài chi tiết mà cậu đã đối chiếu với bản ghi chép của công ty lúc Hoàng Nhân Tuấn tan làm cùng với lộ tuyến giao thông về nhà đêm ngày hôm ấy. Lời nói của nhân chứng có hiệu lực, quả thực Lý Đế Nỗ tối đó có xuất hiện ở khu chung cư của người bị hại. Kết hợp với dấu vân tay phát hiện ở hiện trường và thẻ nhớ được tìm thấy trong văn phòng của anh ta, công tố viên tin rằng Lý Đế Nỗ là người đã ra tay sát hại Trác Tuấn Anh.
Kim Đạo Anh vỗ nhẹ vào lớp bụi không tồn tại trên vai, bình tĩnh nói: "Vào tối ngày 7 tháng 11, bị cáo đã đến gặp nạn nhân, điều này không thể chối cãi, có điều bị cáo đã ở đó vào lúc 9:53 tối ngày 7 tháng 11. Thời điểm nhân chứng bên công tố nhìn thấy bị cáo, bị cáo đã ra khỏi nhà Trác Tuấn Anh và lái xe rời đi. Khi nạn nhân bị giết vào nửa đêm, lúc đó bị cáo không có mặt."
Lý Đông Hách cau mày, đây là tình huống trước đây cậu chưa từng gặp phải.
"Đầu tiên, chiếc Maybach mà nhân chứng bên công tố nhìn thấy xác thực là do ngài Lý Đế Nỗ lái, và ngài Lý Đế Nỗ cũng đã được nhìn thấy vào khoảng 10 giờ 30 phút, nhưng theo ghi chép lái xe, ngài Lý Đế Nỗ đã đến khu nhà nạn nhân vào lúc 9 giờ 53 phút tối ngày 7 tháng 11, khởi động xe lúc 10 giờ 35, rồi điều khiển phương tiện quay trở về nhà." Kim Đạo Anh nói," Nhà của ngài Lý Đế Nỗ cách khá xa chỗ ở của nạn nhân, phải mất 40 phút để lái xe trong điều kiện đường xá thông thoáng. Trong vòng vài phút, ngài Lý Đế Nỗ về đến nhà lúc 11 giờ 12 phút và không hề rời đi cho đến sáng hôm sau khi ngài ấy lái xe đi làm. Với tuyến thời gian rõ ràng như vậy, lịch trình của chiếc xe hẳn sẽ dễ dàng để điều tra."
"Phản đối," Lý Đông Hách nói, "Làm thế nào để anh xác nhận rằng chính bị cáo đã lái xe đi? Tôi cũng đã nhìn qua ghi chép hành trình của xe, chưa từng có hình ảnh trực diện của người lái xe trong đó, đó là bằng chứng không đầy đủ. Bên cạnh đó, làm thế nào anh biết khi nhân chứng của chúng tôi nhìn thấy bị cáo, bị cáo đã bỏ đi chứ không phải đến nhà nạn nhân?"
"Phản đối hợp lệ." Lý Vĩnh Khâm nói.
"Có hai điểm. Thứ nhất, công tố viên Lý hẳn là chưa đến ga ra của nhà ngài Lý Đế Nỗ. Có sáu chiếc ô tô trong đó, và chúng đậu đối mặt ở cả hai phía. Sau khi ngài Lý Đế Nỗ lái xe về nhà, camera ghi hình xe đậu ở phía đối diện đều chụp ảnh khuôn mặt khi xuống xe, về sau ngài Lý Đế Nỗ đã không đến gara để lái xe ra ngoài nữa," Kim Đạo Anh trình thẻ nhớ camera hành trình do La Tại Dân mang tới trước phiên tòa cho thẩm phán, đây là bằng chứng do Lý Đế Nỗ tự mình nói ra, "Bị cáo khá kĩ tính về việc lựa chọn phương tiện di chuyển. Camera ghi chép hành trình lái xe không chỉ có hình ảnh rõ ràng mà còn hoạt động 24 giờ liên tục, thời gian ghi hình là chính xác, những nội dung này có thể được giao cho cửa hàng 4S để xác minh tính xác thực."
"Thứ hai, được biết rằng hướng hành động của nhân chứng bên công tố tại thời điểm gặp gỡ là 'về nhà'. Nếu ngài Lý Đế Nỗ đến nhà nạn nhân trong khoảng thời gian đó, hướng hành động cũng phải thống nhất với nhân chứng bên công tố. Nhân chứng công tố làm thế nào lại chú ý tới các chi tiết trên cổ áo của ngài Lý Đế Nỗ? Tôi muốn hỏi lại nhân chứng bên công tố, anh nói có nhớ rõ viên sapphire trên cổ áo của bị cáo, có nghĩa là anh và nạn nhân đã từng gặp mặt phải không?"
Hoàng Nhân Tuấn sững sờ một lúc, sau đó ngập ngừng nói: "Đúng vậy."
Khu dự thính bắt đầu xôn xao, sắc mặt Lý Đông Hách hơi thay đổi, khi cậu tìm thấy Hoàng Nhân Tuấn cũng là lúc cảnh sát tìm được dấu vân tay của Lý Đế Nỗ. Chuyện Lý Đế Nỗ tới nhà Trác Tuấn Anh là ván đã đóng thuyền, Hoàng Nhân Tuấn đối với ký ức đêm hôm đó vẫn còn khá rõ ràng nên cậu cũng không hỏi quá nhiều chi tiết.
Không ngờ Kim Đạo Anh lại để ý tới.
Lý Đông Hách khẽ cắn môi, những bằng chứng mà Kim Đạo Anh đưa ra cần có thời gian xác minh, khẳng định sẽ có lần xét xử thứ hai. Cậu lờ mờ cảm thấy rằng nếu không bắt được nhược điểm của Lý Đế Nỗ trước khi phiên tòa kết thúc ngày hôm nay, trăm phần trăm phiên tòa thứ hai sẽ rất bất lợi cho bên công tố.
Cậu giơ tay lên, ra hiệu mình muốn đặt câu hỏi cho bị cáo, thẩm phán đồng ý.
"Xin hỏi ngài Lý Đế Nỗ, mục đích của gài đến nhà nạn nhân đêm đó là gì?"
Kim Đạo Anh thấy La Tại Dân hơi ngẩng đầu lên, có điều anh không rõ về vấn đề này.
"Giao dịch," Lý Đế Nỗ nhanh chóng trả lời, "Trác Tuấn Anh là một nhà báo tự do, và bản thân tôi cũng là một trong những đối tượng bị anh ta theo dõi và chụp ảnh."
"Anh ta đã chụp ảnh riêng tư của ngài và đe dọa." Lý Đông Hách nói, "nhưng không có ghi chép hồ sơ trò chuyện với giữa hai người."
"Anh ta rất thận trọng khi làm những việc này, xe nhẹ đường quen," Lý Đế Nỗ lạnh nhạt nói "giao dịch trực tiếp đưa tiền mặt."
"Vậy số tiền mặt kia ở đâu?"
"Anh ta không nhận tiền mặt nếu có mặt của tôi ở đó, tôi không biết anh ta đã để nó ở đâu."
"Ngài rút tiền mặt từ khi nào và từ ngân hàng nào?"
Lý Đế Nỗ nhướng mày, cho dù đang ngồi ở ghế bị cáo, khí chất của một người bên trên cũng không hề biến mất. Hắn hơi nâng cằm lên và nói: "Thưa ngài công tố viên, có lẽ ngài không biết rõ về nghề nghiệp của tôi. Tiền mặt của tôi có được không nhất thiết phải rút ra từ ngân hàng, luôn có một lượng lớn tiền mặt dự phòng trong két sắt ở văn phòng của tôi. Nếu như ngài cần, hoặc thẩm phán cần nó," hắn gật đầu với Lý Vĩnh Khâm, "Tôi có thể yêu cầu bộ phận tài chính của công ty ngay lập tức đếm quỹ dự phòng."
"Câu hỏi cuối cùng," Lý Đông Hách vội nói, đây là điều cậu thực sự muốn hỏi, "Trác Tuấn Anh đã chụp ảnh gì, để ngài, một chủ tịch tập đoàn, hơn nửa đêm tự mình lái xe mang theo lượng lớn tiền mặt đi mua ảnh?"
"Phản đối", Kim Đạo Anh đột ngột đứng lên, "bị cáo đã giải thích hợp lý về chiếc thẻ nhớ được tìm thấy trong văn phòng ngài ấy từng thuộc về nạn nhân. Câu hỏi của công tố liên quan đến quyền riêng tư của bị cáo, bị cáo từ chối trả lời."
"Điều này liên quan đến động cơ của vụ giết người", Lý Đông Hách lạnh lùng nói "Xin luật sư bào chữa lưu ý, trước mặt bị cáo vẫn là nghi phạm duy nhất trong vụ án này."
"Phản đối vô hiệu," Lý Vĩnh Khâm mười ngón tay đan vào nhau đặt lên bàn xét xử, "Bị cáo, xin hãy trả lời các câu hỏi của bên công tố một cách trực tiếp và trung thực."
Trong phòng lặng ngắt như tờ. Một lúc lâu sau, Lý Đế Nỗ mới mở miệng, thay vì đối mặt với băng ghế thẩm phán, hắn quay lại và nhìn chằm chằm vào La Tại Dân, người đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên khu dự thính, nói, "Nội dung ảnh chụp của Trác Tuấn Anh là vào buổi tối ngày 3 tháng 6 năm nay, trong một quán cà phê riêng tư, tôi đã thực hiện một số hành động thân mật với một người đàn ông khác."
"Người kia là ai?" Lý Đông Hách sắc bén hỏi, "Không phải là người yêu ngài, anh La Tại Dân, đúng không?"
"Không phải," giọng nói của Lý Đế Nỗ rõ mồn một trong bầu không khí tĩnh lặng, "là thư ký trước của tôi, anh Hàn Giang."
"Tại Dân, thật xin lỗi."
Bốn
Kết thúc phiên tòa đầu tiên, Kim Đạo Anh nhanh chóng cùng La Tại Dân rời đi, ngay trước khi rất đông phóng viên nghe được động tĩnh đuổi tới.
Dựa theo thói quen trước đây của anh ta, lúc này hẳn là nên ngồi lại với Lý Đế Nỗ để nghiên cứu các vấn đề trong phiên tòa sơ thẩm, cũng như thảo luận về cách xử lý cho phiên tòa thứ hai. Nhưng bây giờ anh căn bản không muốn quan tâm đến Lý Đế Nỗ một chút nào, anh không bao giờ tưởng tượng được rằng nội dung trong thẻ nhớ mà anh không hỏi được lúc trước phiên tòa lại là bằng chứng cho việc Lý Đế Nỗ ngoại tình.
La Tại Dân sắc mặt tái nhợt, thân thể của anh vốn không tốt, Kim Đạo Anh cân nhắc đưa anh thẳng đến bệnh viện, La Tại Dân từ chối, đồng thời cũng cự tuyệt lời đề nghị đưa mình về nhà của Kim Đạo Anh.
Kim Đạo Anh không thể lay chuyển được anh, chỉ có thể đưa người về nhà, nhưng lần này anh ta nhất quyết yêu cầu La Tại Dân nằm nghỉ ngơi trên giường trước, đổ từ hộp ra hai viên thuốc an thần.
"Em ngủ trước đi, mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi." Kim Đạo Anh dừng lại, thở dài một hơi, "Anh phải đi làm thủ tục cho Đế Nỗ, anh về tòa án trước."
"Vâng."
Kim Đạo Anh nhìn lại lần nữa trước khi đóng cửa. La Tại Dân bị đau dạ dày, cộng thêm công việc bác sĩ nhi khoa của anh không hề nhàn nhã. Dù có được Lý Đế Nỗ nuôi tốt đến đâu thì anh cũng sẽ không bao giờ béo lên được. Hiện tại anh ấy đang nằm trong chiếc chăn bằng lông ngỗng, cơ hồ không thấy bóng dáng người.
Kết quả còn xảy ra chuyện như vậy. Kim Đạo Anh đóng cửa lại, xoa xoa huyệt thái dương, anh phải giữ bình tĩnh, điều quan trọng nhất lúc này là phải xóa sạch tội cho Lý Đế Nỗ, những vấn đề khác chỉ có thể để sau này bàn bạc lại.
Tuy nhiên, điều khiến Kim Đạo Anh ngạc nhiên chính là việc La Tại Dân trùm chăn đi xuống nhà sau khi thức dậy, thậm chí còn chủ động ngồi cạnh Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ ôm người cũng rất thuận tay, như thể người mới thú nhận việc ngoại tình trên tòa vài tiếng đồng hồ trước không phải là hắn.
"Anh nấu cháo cho em," Lý Đế Nỗ nói, "trong nồi vẫn còn ấm, bây giờ em có muốn ăn không?"
"Một lát nữa đi." La Tại Dân vừa tỉnh dậy, ngáp một cái, nhẹ giọng nói với Kim Đạo Anh, "Anh Đạo Anh đã vất vả rồi ạ."
"..." Thật sự rất khó để anh có thể ngồi đối diện với hai người và suy đoán những gì họ đang nghĩ. Kim Đạo Anh cảm thấy mình cũng nên nuốt hai viên thuốc an thần mới được. Lý Đế Nỗ lập tức vào bếp nấu cháo ngay khi vừa về đến nhà và vất cho Kim Đạo Anh một chiếc bánh pizza, điều này đã thành công kích hoạt những câu chửi thề phát ra từ miệng vị luật sư hàng đầu.
"Trước tiên nói về vụ án đi, anh Đạo Anh." Sắc mặt của La Tại Dân tốt hơn trước rất nhiều, chỉ là môi vẫn còn tái nhợt, Lý Đế Nỗ thuần thục cầm lấy đầu ngón tay anh xoa nhẹ.
Kim Đạo Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng đứa trẻ trưởng thành có chủ kiến riêng của mình, một lát sau mới lên tiếng, "Mặc dù trước đó Đế Nỗ không giải thích rõ với anh," anh liếc nhìn Lý Đế Nỗ đang nghiêm túc xoa tay cho La Tại Dân, hoàn toàn không để ý, "Nhưng hiện tại, tất cả các bằng chứng mà công tố viên sơ thẩm đưa ra đều bị bác bỏ, điều này có lợi cho chúng ta."
"Lý Đông Hách hiện tại chắc chắn sẽ cùng với cảnh sát đào thêm nhiều bằng chứng. Cậu ra cũng biết rằng bằng chứng mà chúng ta đã nộp trong phiên tòa sơ thẩm khẳng định sẽ không tra ra bất cứ vấn đề gì, thay vì tập trung vào những bằng chứng và manh mối hiện có, cậu ta chắc hẳn sẽ có khuynh hướng tìm kiếm đột phá ở mặt khác.".
"Bây giờ, Đế Nỗ, em nói rõ ràng cho anh, rốt cuộc Trác Tuấn Anh có phải do em giết không?"
Ánh lửa trong lò sưởi chợt tắt, phản chiếu vào đôi mắt đen của Lý Đế Nỗ. Lúc này Kim Đạo Anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, thật kỳ quái, nhưng dựa trên sự hiểu biết của anh về Lý Đế Nỗ và La Tại Dân, nó hoàn toàn hợp lý.
"Vấn đề này em đã trả lời nhiều lần rồi, anh Đạo Anh."
Kim Đạo Anh hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng anh không hiểu em, em mất công để lại dấu vân tay ở nơi không cháy đến, ăn mặc chỉnh tề để người ra có thể nhìn thấy mặt em, lại còn lái xe có biển số xe đặc biệt, chính là để thừa nhận trước mặt mọi người 'đúng vậy, tôi đã ngoại tình' à?"
Kim Đạo Anh nhìn về phía La Tại Dân, người kia rũ mắt lắng nghe họ nói, hàng mi dài và dày phủ lên một bóng đen nặng nề.
Anh có thể thấy rõ ràng vẻ mặt của La Tại Dân lúc này cũng bình tĩnh như Lý Đế Nỗ bên cạnh anh ấy.
Kim Đạo Anh chỉ thấy nực cười, tốn mấy tiếng lo lắng cho anh: "Được rồi, hai đứa thật sự giỏi, anh sẽ không đoán nữa, cứ nói thẳng đi, còn chuẩn bị những thủ đoạn gì phía sau nữa?"
Lần này là La Tại Dân nhẹ giọng nói: "Vừa rồi trước khi ngủ, em đột nhiên nhớ tới một chuyện."
Lý Mã Khắc không bao giờ tưởng tượng được rằng vụ án này lại gây ra nhiều rắc rối trong phiên tòa sơ thẩm như vậy, đến mức công tố viên hiếm khi đến tận cửa cùng với bọn họ nghiên cứu lại các tình tiết. Y thậm chí không nghĩ rằng miệng của Chung Thần Lạc dường như đã nói đúng, nguyên nhân Lý Đế Nỗ tìm Trác Tuấn Anh quả thật là do bị chụp ảnh ngoại tình.
Ngay cả đối tượng ngoại tình cũng đoán trúng, Chung Thần Lạc nói rằng nếu sau này không làm cảnh sát nữa, cậu sẽ dựng rạp xem bói.
Có điều vụ án này cũng không trở nên đơn giản bởi vì Lý Đế Nỗ đã thừa nhận động cơ của mình, ngược lại, vụ án càng trở nên phức tạp hơn sau phiên tòa đầu tiên. Thứ nhất, cơ sở có thể giải thích tình tiết tội ác của Lý Đế Nỗ về cơ bản đã bị lật đổ. Thứ hai, phòng ngủ của Trác Tuấn Anh có một két sắt, nhưng không có tiền mặt như Lý Đế Nỗ nói.
Điều đáng sợ hơn là cuộc điều tra trước đây có dấu vân tay dẫn dắt, cảnh sát chỉ đơn giản kiểm tra ổ khóa cửa sổ. Bây giờ vụ án đã có manh mối mới, Lý Mã Khắc trực tiếp tháo khóa cửa sổ và gửi chúng đi giám định, kết quả thật sự có dấu hiệu cạy mở.
"Theo như Lý Đế Nỗ nói, hắn ta đã sử dụng một chiếc vali bạc có mật mã để chứa tiền, nhưng chiếc vali này không được tìm thấy tại hiện trường", Chung Thần Lạc không thể tin được. "Vậy cái chết của Trác Tuấn Anh là do bị cướp?"
"Trước mắt xem ra là như vậy" Lý Mã Khắc nói, "Lý Đế Nỗ lấy được thẻ nhớ, thời điểm Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy hắn ta cũng không cầm vali trên tay. Số tiền mà Trác Tuấn Anh muốn cũng không phải là số lượng nhỏ."
"Điều gì sẽ xảy ra nếu Lý Đế Nỗ nói dối?" Chung Thần Lạc hỏi, "Nếu như hắn ta quay lại sau khi giao dịch và giết Trác Tuấn Anh thì sao?"
Lý Mã Khắc lắc đầu: "Vẫn trở lại điểm xuất phát, thiếu động cơ. Trác Tuấn Anh mặc dù danh tiếng xấu, nhưng có một điều mà mọi người đều thừa nhận, chính là anh ta sẽ không sao lưu lại những ảnh đã bị người khác dùng tiền mua đứt. Anh ta chỉ muốn một chút kịch tính cùng những lời đàm tiếu ngoài tai, tiện thể lừa đảo ít tiền mà thôi. Lý Đế Nỗ là một doanh nhân thành đạt, không cần thiết phải giết người vì một scandal, chưa kể đối tượng dính scandal đã chết bất ngờ cách đây không lâu."
Không có bằng chứng.
Lý Đông Hách suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cậu mở miệng, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thốt ra nổi.
"Sao vậy?" Lý Mã Khắc hỏi.
"Không có gì," Lý Đông Hách xoa xoa gáy, cố gắng tập trung chú ý vào tập tài liệu trên bàn, "Là em nghĩ nhiều rồi."
"Còn phiên tòa thứ hai thì sao?" Chung Thần Lạc thở dài thườn thượt, ngã xuống ghế. "Em nghĩ đó là một vụ án rõ ràng, nhưng thực tế nó rất oái oăm."
Lý Đông Hách lật giấy ghi chép, nói: "Không phải là không thể. Tuyến hành động của Lý Đế Nỗ gần như đã hoàn chỉnh, nhưng có điều, hắn không có bằng chứng ngoại phạm vào thời điểm xảy ra vụ án. La Tại Dân là người yêu của hắn, lời khai của anh ta không thể rửa sạch hiềm nghi của Lý Đế Nỗ. Vả lại chính Lý Đế Nỗ đã thừa nhận động cơ, còn về việc liệu động cơ này có đủ để hắn ta giết kẻ giết người hay không, chúng ta vẫn cần bằng chứng khác để củng cố thêm."
"Đã quá muộn", Lý Mã Khắc nói, "Phiên tòa thứ hai sẽ bắt đầu vào sáng ngày mốt. Nếu chúng ta không tìm được bằng chứng nào—"
"Vậy liền tập trung vào tuyến thời gian sau nửa đêm của hắn," Lý Đông Hách nói, "Hắn không thể giải thích điểm này, chỉ cần quan tòa không phán vô tội thả tự do, chúng ta liền có thể tranh thủ thời gian tìm chứng cứ mới."
Chung Thần Lạc hỏi cậu, "Anh Đông Hách, anh có nghĩ Lý Đế Nỗ là hung thủ không?"
"Anh không nghĩ là sai, tùy theo chứng cứ," Lý Đông Hách cũng dựa sát vào lưng ghế, "Chỉ là anh cảm thấy vụ án này không đơn giản như vậy."
"Có lẽ thật sự chỉ trùng hợp thôi sao?"
Ánh mắt Lý Đông Hách lóe lên, thật lâu sau mới nói, trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro