Thượng
Một.
Thời điểm La Tại Dân nhận được điện thoại, anh vừa vặn hoàn thành việc kiểm tra các phòng bệnh. TV LCD trong phòng nghỉ đang phát tin tức buổi chiều, các bác sĩ trực ban không hẹn mà cùng ngừng cuộc nói chuyện. Âm lượng của TV vốn không quá lớn, trong căn phòng yên tĩnh lại bị phóng đại đến vô hạn.
"... Theo tin tức mới nhất vừa được phóng viên đài gửi về, cảnh sát đã bắt giữ Lý Đế Nỗ, người đứng đầu tập đoàn Kình Phong. Lý do bắt giữ vẫn chưa được công bố. Có thông tin cho rằng việc bắt giữ có liên quan đến một vụ án giết người ..... "
Đoạn tin tức do một phóng viên quay lại. Ánh sáng đèn flash tần số cao soi rõ khuôn mặt của người đàn ông. Hắn hơi cụp mắt xuống, bộ âu phục thủ công vừa vặn thân thể. chiếc ghim cổ áo bằng đá sapphire được cài tỉ mỉ, mảy may nhìn không ra sự chật vật lẽ ra phải có sau một ngày làm việc liền trực tiếp bị cảnh sát mang đi.
"... Tại Dân, em có nghe không?" Đầu bên kia điện thoại, Kim Đạo Anh nhanh chóng nói: "Em về nhà trước đi, anh sẽ đến trại tạm giam làm thủ tục."
"Vâng."
"Về thẳng nhà, đừng đi đâu." Kim Đạo Anh dặn dò "Có thể sẽ có phóng viên trước cửa nhà bọn em, không cần trả lời vấn đề của họ."
"Em biết rồi."
La Tại Dân cúp điện thoại, tay run đến mức không cầm được máy.
"Bác sĩ La?" Có người đi tới trước mặt anh chặn đi những ánh mắt dò xét, là bác sĩ Phác Chí Thịnh làm cùng anh.
"Làm phiền em rồi, tối nay anh muốn xin nghỉ phép." La Tại Dân đưa cuốn sổ ghi chép kiểm tra phòng bệnh trên tay, "Thân nhiệt của giường 17 vẫn chưa ổn định, giường 24 định kỳ khám vết thương hai tiếng một lần sau khi mổ, những người khác tạm thời không có tình huống bất thường. "
"Được rồi ..." Phác Chí Thịnh cầm sổ ghi chép, nhìn La Tại Dân áo blouse trắng cũng chưa kịp cởi chạy tới thang máy, cậu do dự một hồi, liền đuổi theo.
"Anh Tại Dân, anh lái xe được chứ?" Phác Chí Thịnh hỏi, "Anh có muốn em đưa anh về không?"
"Không, anh không sao." La Tại Dân quay đầu lại, đèn trong thang máy không sáng lắm lại có thể thấy rõ sắc mặt trắng bệch của anh, "Chúng ta không thể cùng lúc rời đi như vậy được."
Phác Chí Thịnh còn muốn nói gì đó khác, "ding" một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.
"Cảm ơn em, Chí Thịnh."
Phác Chí Thịnh nhìn khuôn mặt miễn cưỡng dựng lên vẻ tươi cười của La Tại Dân, cổ họng thắt lại, nhưng cậu cũng không cố chấp nữa, chỉ cứng ngắc gật đầu.
"Vậy đi đường cẩn thận một chút."
Nhà của La Tại Dân và Lý Đế Nỗ là một căn biệt thự độc lập ở ngoại ô, may mắn Kim Đạo Anh đã sớm an bài công ty bảo an tới, nếu không La Tại Dân ngay cả nhà mình cũng không thể vào.
Cánh cổng của biệt thự được bao quanh bởi ống kính đại bác dài ngắn, các phóng viên đã ngồi xổm ở đây kể từ khi tin tức được tung ra. Tập đoàn Kình Phong là tập đoàn niêm yết lớn nhất khu vực, nếu Lý Đế Nỗ thực sự dính líu đến vụ án giết người như lời đồn đại thì không chỉ giá cổ phiếu của một công ty sẽ gặp sóng gió.
Động tác của Kim Đạo Anh rất nhanh chóng, xế chiều hôm đó liền đi nộp tiền bảo lãnh, đi cùng với họ còn có hai vị cảnh sát, nói rằng muốn nói chuyện với La Tại Dân.
Lý Đế Nỗ khoác vai La Tại Dân, Kim Đạo Anh dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha, nói nếu có chuyện gì thì chúng ta hãy trò chuyện ở đây.
Lý Mã Khắc và Chung Thần Lạc liếc nhau, vừa rồi bọn họ đã chứng kiến công ty hàng đầu trong ngành khó đối phó đến như nào. Năng lực sát thương của một đoàn luật sư còn không bằng một mình Kim Đạo Anh.
"Vậy thì nói chuyện ở đây, chờ một chút, tôi đi lấy trà cho mọi người."
Lý Đế Nỗ ngăn cản La Tại Dân: "Để anh."
Lý Mã Khắc dò xét hai người một vòng, một bên Chung Thần Lạc mở ra sổ tay ghi chép.
"Như vậy, hãy bắt đầu với những câu hỏi thông thường, tên, nghề nghiệp và mối quan hệ của anh với ngài Lý Đế Nỗ."
"La Tại Dân, bác sĩ khoa nhi tại Bệnh viện Trung ương Quốc gia, Đế Nỗ là người yêu của tôi."
"Anh đã ở đâu vào sáng sớm ngày 8 tháng 11?"
La Tại Dân lộ ra vẻ mờ mịt, đây là vẻ mặt thường thấy của những người đang chìm vào tiềm thức suy nghĩ: "Ngày 8 tháng 11? Tôi phải kiểm tra lịch trình. Nếu không có ca đêm, hẳn là tôi ở nhà."
La Tại Dân lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, ngòi bút Chung Thần Lạc dừng lại. Thực tế họ đã lấy được lịch trình của anh ấy từ Bệnh viện Trung ương Quốc gia, Lý Mã Khắc hỏi cái này chỉ để quan sát phản ứng của anh.
"Ngày 7 tháng 11 ban ngày tôi ở phòng khám bệnh, hôm đó cũng không được bàn giao thêm việc nên tan tầm liền về thẳng nhà." La Tại Dân khẳng định sau khi kiểm tra lại, "Tôi đã ở nhà vào sáng sớm ngày 8."
"Anh còn nhớ rõ khi nào ngài Lý Đế Nỗ trở về nhà vào đêm hôm đó không?"
La Tại Dân suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Tôi không nhớ, Đế Nỗ công việc bề bộn, thời gian về nhà cũng không cố định."
"Tôi đổi cách hỏi, hôm đó ngài Lý Đế Nỗ có trở về nhà chứ?"
"Có," La Tại Dân cho Lý Mã Khắc xem giao diện của phần mềm trò chuyện, là bản ghi cuộc trò chuyện vào tối ngày 7, "Nếu anh ấy không về nhà buổi tối, anh ấy sẽ gửi tin nhắn cho tôi."
"Có khi nào hai người gọi điện cho nhau không?"
"Sĩ quan Lý," Kim Đạo Anh lạnh lùng ngắt lời Lý Mã Khắc, "Ngài hẳn nên đến công ty viễn thông để lấy hồ sơ ghi chép cuộc gọi."
"Tôi sẽ."
Lý Đế Nỗ bưng khay đi tới, bốn cốc đều là hồng trà Tích Lan (Ceylon), chỉ có cốc dành cho La Tại Dân là nước nóng.
"Uống thuốc trước đi." Lý Đế Nỗ không quan tâm bọn họ đang nói gì, hắn mở hộp thuốc đổ ra hai viên cho La Tại Dân.
"Lát nữa uống cũng được mà." La Tại Dân nhỏ giọng nói.
Lý Đế Nỗ đưa cho anh cốc nước và thuốc, La Tại Dân đành phải uống thuốc trước.
"Thực xin lỗi, dạ dày của tôi không tốt lắm, phải uống thuốc đúng giờ." La Tại Dân cười áy náy, "Hai vị cảnh sát còn câu hỏi nào khác không?"
"Sau khi bước vào cửa, chúng tôi để ý có camera giám sát ở cổng sân. Không biết có thể lấy ra video giám sát vào ngày 7 được chứ?"
"Loại camera giám sát gia đình này chủ yếu là để chống trộm," Lý Đế Nỗ nói tiếp, "Không gian ổ cứng lưu trữ không lớn, chỉ có thể lưu trữ video giám sát trong nửa tháng".
Bây giờ là đầu tháng 12, video đã bị ghi đè.
"Nói cách khác, tạm thời chưa có bằng chứng nào chứng minh rằng ngài Lý đã ở nhà vào đêm hôm đó."
"Cảnh quan Chung, xin cho phép tôi nhắc nhở," Kim Đạo Anh đánh gãy lời muốn nói của La Tại Dân, giơ máy ghi âm trong tay lên, "Câu đang bí mật thay đổi khái niệm khiến các nhân chứng đưa ra kết luận vội vàng."
Chung Thần Lạc sững sờ một lúc rồi nói: "Chỉ là tùy tiện trò chuyện thôi..."
"'Tùy tiện trò chuyện', vậy tôi có thể xem sổ ghi chép của cậu được không?" Kim Đạo Anh ngoài miệng khách khí, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng.
Chung Thần Lạc im lặng, cậu biết rất rõ rằng mặc dù họ có quyền tra hỏi La Tại Dân, nhưng quả thực câu hỏi của cậu vừa rồi có hướng đến ngụy tạo lời khai.
Lý Mã Khắc nhìn cậu một cái, có Kim Đạo Anh ở đây, bọn họ tra không ra được gì. Hai người đứng dậy chào tạm biệt, La Tại Dân muốn đưa họ ra ngoài lại bị Lý Đế Nỗ ấn trở về ghế sô pha vì lí do "bên ngoài trời lạnh".
"Ngài Lý Đế Nỗ, khoảng thời gian này vui lòng tuân theo các quy định liên quan, nếu không chúng tôi có quyền bắt giữ ngài ngay lập tức." Lý Mã Khắc nói.
Vẻ mặt của Lý Đế Nỗ vẫn không thay đổi, hắn nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
"Chỉ cần tiễn đến đây thôi, ngài không cần phải ra ngoài." Lý Mã Khắc bắt đầu đau đầu khi nghĩ đến những phóng viên ở ngoài kia, "Những phóng viên này đến cùng nghe phong thanh từ đâu cơ chứ..."
Trước khi Lý Đế Nỗ đóng cửa, hắn nhìn thấy trong không trung lác đác vài bông tuyết.
Hai.
Trận tuyết đầu mùa năm nay đến sớm hơn mọi năm.
Chung Thần Lạc bị lạnh tỉnh. Không biết người nào đã tắt điều hòa không khí trong văn phòng, gió lạnh thổi vào từ khe hở giữa các cửa sổ không được đóng kín, muốn lật góc trang giấy bị cậu đặt củi trỏ lên. Hộp mì ăn liền đêm qua đã mở một nửa, trên đó nổi lên một mảng dầu mỡ, Chung Thần Lạc vào toilet đổ hộp mì đi, thuận tiện rửa mặt. Nước máy lạnh đến thấu xương khiến cậu run cầm cập, triệt để tỉnh táo.
Thời điểm trở lại văn phòng, Lý Mã Khắc đã tới, đang ngồi ở chỗ của Chung Thần Lạc xem các tài liệu mà cậu đã tập hợp vào tối hôm qua. Bọn họ muốn chuyển vụ việc này sang cơ quan công tố trong ngày hôm nay, tốc độ này so với quy trình bình thường nhanh hơn không chỉ một phần.
"Chúng ta đem bản án này xem lại một lần", Lý Mã Khắc bật điều hòa không khí trong phòng làm việc, đóng cửa lại "Hôm nay lạnh quá."
"Nạn nhân là Trác Tuấn Anh, nam, 35 tuổi, là một nhà báo tự do. Anh ta chết tại nhà vào sáng sớm ngày 8 tháng 11. Căn cứ biên bản khám nghiệm tử thi, thời điểm tử vong là từ 12:30 đến 1:00, trong máu nạn nhân có dư lượng thuốc ngủ, trước khi chết không có dấu hiệu vật lộn, có thể suy ra hung thủ đã phóng hỏa thiêu sống anh ta, nạn nhân trong lúc hôn mê đã hít vào lượng lớn khói dẫn đến ngạt thở mà chết."
"Theo chứng cứ thu thập được tại hiện trường, ngoại trừ chính nạn nhân, ở bên cạnh cửa chống trộm còn tìm thấy dấu vân tay của một người khác cách 28 cm trên ổ khóa cửa. Theo đối chiếu, nghi phạm là Lý Đế Nỗ. Ngoài dấu vân tay, còn ở trong văn phòng của Lý Đế Nỗ ở tầng 32 của trụ sở chính tập đoàn Kình Phong tìm thấy một thẻ nhớ máy ảnh DSL, sau khi đối chiếu, số hiệu trên đó giống với thẻ nhớ bị mất tại hiện trường vụ án. Trước mắt đã phê duyệt lệnh bắt giữ Lý Đế Nỗ, tuy nhiên sau đó thẩm phán Lý Vĩnh Khâm đã ra quyết định cho phép nộp tiền bảo lãnh."
"Rất rõ ràng," Chung Thần Lạc nói, "rõ ràng đến mữa em luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn".
Lý Mã Khắc dùng bút gõ lên bàn: "Động cơ, Lý Đế Nỗ không có động cơ rõ ràng để giết Trác Tuấn Anh. Cứ coi như Trác Tuấn Anh là một tay săn ảnh khét tiếng, có trong tay một số thông tin ghê gớm gì đó, thì loại người có địa vị xã hội như Lý Đế Nỗ, hắn phải có nhiều cách để bịt miệng anh ta."
"Trừ cái đó ra, tuyến thời gian của Lý Đế Nỗ tối hôm đó cũng rất mơ hồ", Lý Mã Khắc lật xem tài liệu, nói tiếp, "Tôi đã đến công ty viễn thông để xem lại hồ sơ cuộc gọi. Vào tối ngày 7 và sáng sớm của thứ 8, đúng là giữa Lý Đế Nỗ và La Tại Dân không có cuộc gọi nào, thế nhưng điều này không thể dùng làm bằng chứng. La Tại Dân là người yêu của Lý Đế Nỗ, bản thân lời y nói cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. "
Chung Thần Lạc nói: "Dấu vân tay tại hiện trường và thẻ nhớ trong văn phòng của Lý Đế Nỗ là bằng chứng không thể chối cãi. Ngoài ra chúng ta còn có nhân chứng xác nhận rằng Lý Đế Nỗ đã xuất hiện trong tòa nhà chung cư nơi nạn nhân sống vào đêm ngày 7, chuỗi chứng cứ đã hoàn thiện."
Lý Mã Khắc nói: "Tổng hợp những manh mối này, Lý Đế Nỗ quả thực là nghi phạm duy nhất có hiềm nghi vô cùng lớn, cho nên chúng ta phải bàn giao vụ án cho cơ quan công tố trong thời gian quy định. Toàn bộ quá trình đều quá gấp, ngay cả quá trình Kim Đạo Anh đến nộp tiền bảo lãnh cũng không khỏi nhanh quá mức."
Chung Thần Lạc mím môi suy nghĩ điều gì đó, cậu liếc mắt nhìn cánh cửa văn phòng đóng chặt, nhỏ giọng nói: "Anh Mã Khắc, anh có nghĩ là ..."
"Làm sao?"
"Anh có nhớ đoạn băng cấp trên nhờ Văn phòng Cảnh sát mạng hỗ trợ xóa không?"
Lý Mã Khắc xử lý công việc của chính mình hạng nhất, nhưng tin tức trong văn phòng không được rõ ràng như Chung Thần Lạc: "Có liên quan đến vụ án này sao?"
"Trong đoạn băng đó, người bị ngạt thở chết tại chỗ do vô tình nuốt phải chất gây dị ứng là Hàn Giang, thư ký của chủ tịch tập đoàn Kình Phong."
"Thư ký của Lý Đế Nỗ?"
"Đúng vậy, có vẻ như đây là một bữa tiệc ăn mừng nội bộ, La Tại Dân cũng có mặt. Em đã tìm người xử lí nó bên Văn phòng Cảnh sát mạng hỏi một chút xem video có còn đó không." Chung Thần Lạc bấm bấm điện thoại, miệng liến thoắng, "Bác sĩ La ngoài đời so với trong này đẹp hơn nhiều. "
Lý Mã Khắc nhớ lại những người y đã gặp ngày hôm đó, đồng dạng trong một trăm người thì ngũ quan Lý Đế Nỗ thâm thúy, khí tràng bức người, mà La Tại Dân khuôn mặt lại nhu hòa hơn rất nhiều, có lẽ còn do nguyên nhân nghề nghiệp, tạo cho người ta cảm giác thân cận.
"Đoạn băng đó đây." Chung Thần Lạc đưa điện thoại cho y. Đoạn băng không dài, nội dung chỉ nói về quá trình Hàn Giang từ khi cổ họng khó chịu đến lúc ngã xuống đất. Sau đó, vì hiện trường hỗn loạn, ống kính của người quay cũng bị xô đổ.
Lý Mã Khắc bấm tạm dừng vài lần, chất lượng hình ảnh không cao lắm nhưng cũng đủ để y nhận ra người bên cạnh bàn thức ăn nguội lạnh là La Tại Dân, anh cùng Hàn Giang đứng cách một khoảng, ở giữa còn có mấy người, thời điểm Hàn Giang phát bệnh anh lộ ra mười phần kinh ngạc.
"Cậu muốn nói gì?" Lý Mã Khắc hỏi cậu.
Chung Thần Lạc cảm thấy tổ trưởng của mình cái gì cũng tốt, có điều y không thích bà tám, vậy nên cậu cũng từ bỏ trò úp mở với Lý Mã Khắc, hạ giọng nói: "Thời điểm xảy ra tai nạn em có nghe được, dường như tư lịch của Hàn Giang không quá sâu, năng lực nghiệp vụ cũng bình thường, vậy mà chưa tới một năm sau khi gia nhập đã được thăng chức thành thư ký cho chủ tịch Kình Phong."
Lý Mã Khắc ngẩn người: "Ý của cậu là, Lý Đế Nỗ cùng Hàn Giang..."
"Điều này cũng có lý. Trác Tuấn Anh làm nghề gì, tay săn ảnh chuyên nghiệp. Nói không chừng anh ta đã chụp được ảnh bằng chứng về việc Lý Đế Nỗ và Hàn Giang ngoại tình... Lý Đế Nỗ sợ rằng sự việc sẽ lan rộng nên đã đích thân ra tay giết người diệt khẩu" Chung Thần Lạc hào hứng nói: "Một người có thân phận như Lý Đế Nỗ, nếu vụ bê bối ngoại tình nổ ra, giá cổ phiếu không chỉ giảm mạnh, giá trị thị trường cũng sẽ bốc hơi, có khi hắn ta còn bị ép phải bán vốn cổ phần của mình, cuối cùng đứng bên bờ vực phá sản dẫn đến túng quẫn ..."
Lý Mã Khắc trực tiếp lấy tay che miệng Chung Thần Lạc: "Thần Lạc, làm nghề của chúng ta, nên ít đọc tiểu thuyết mạng thôi."
"Tại sao chứ!"
"Dễ nảy sinh những liên tưởng phi thực tế, gây ảnh hưởng đến việc phá án."
Chung Thần Lạc bĩu môi, gỡ tay Lý Mã Khắc xuống, "Cũng không phải là không thể, vậy động cơ giết Trác Tuấn Anh của Lý Đế Nỗ là gì?"
"Nếu nội dung trong thẻ nhớ có thể khôi phục được, chân tướng liền rõ ràng," Lý Mã Khắc lắc đầu, "Trước đó bộ phận kỹ thuật đã cố gắng sửa nó, nhưng chip nhớ đã bị phá hủy hoàn toàn, và không có khả năng phục hồi. "
"Khả năng cao chỉ có bản thân Lý Đế Nỗ mới biết nội dung của thẻ nhớ. Ban đầu chúng ta đã có thể lừa hắn ta, nhưng Kim Đạo Anh đã chặn trước", Chung Thần Lạc thở dài, "Xem ra chúng ta chỉ có thể trông cậy vào việc truy tố."
Điện thoại di động trong túi Lý Mã Khắc kêu inh ỏi, sau khi bấm nghe, y gật đầu với Chung Thần Lạc.
"Công tố viên đến rồi, đi thôi."
"Ai sẽ đảm nhận vụ án lần này?"
"Người quen cũ, Lý Đông Hách."
Mặc dù Lý Đế Nỗ được tại ngoại nhưng Kim Đạo Anh vẫn khuyên hắn không nên ra ngoài, có thể liên lạc với anh ta bất cứ lúc nào. Bởi vậy, ngoại trừ một số văn kiện phải xem qua và ký tên được thư ký đưa đến mỗi ngày, những công việc còn lại đều đã thu xếp xong, hắn có rất nhiều thời gian ở nhà, đọc mấy cuốn sách trước đây không có thời gian đọc, thậm chí bắt đầu chăm sóc cây cỏ sau nhà, nhàn nhã như đang trong một kỳ nghỉ.
Sau một lần bị các phóng viên chặn lối vào bệnh viện, La Tại Dân dứt khoát nghỉ đông. Cửa lớn vừa đóng lại, anh cùng Lý Đế Nỗ trải qua thế giới hai người đã đánh mất từ lâu. Anh thử nấu một số món ăn mới, cải thiện kỹ năng nấu nướng của mình. Trong khoảng thời gian đó, anh còn mời Kim Đạo Anh đến dùng bữa.
Lúc này, vị luật sư kim bài, người đang loay hoay sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy lò sưởi đang cháy cùng với bình rượu tinh xảo và bản nhạc cổ điển tao nhã phát ra từ máy thu đĩa than đã lâu không được sử dụng, đột nhiên cảm thấy rằng chứng đau nửa đầu của anh dường như còn tồi tệ hơn.
Sau bữa ăn, Lý Đế Nỗ dọn dẹp. Kim Đạo Anh cầm ly rượu vang đỏ ngồi trò chuyện với La Tại Dân bên cửa sổ. Biệt thự nằm trên một địa thế cao, có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ của thành phố từ xa qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà.
"Hai đứa đã xem qua vụ án chưa?" Kim Doyoung hỏi.
La Tại Dân lắc nhẹ chiếc ly, nhỏ giọng nói, "Đế Nỗ đã không nói cho anh biết tất cả mọi chuyện xảy ra đêm đó."
Kim Đạo Anh cười cười: "Tại Dân, nói chuyện phiếm với em thật không dễ dàng chút nào."
"Anh Đạo Anh quá khen rồi." La Tại Dân nhấp một ngụm rượu đỏ và nói, "Bọn em chưa nói về vụ án."
"Ồ?"
"Đế Nỗ không chủ động đề cập đến chuyện đó nên em cũng không hỏi nhiều. Bây giờ tất cả những gì em biết là những gì cảnh sát đã tiết lộ ra ngoài và một số chi tiết mà anh đã nói với em trước đây."
Kim Đạo Anh trầm mặc một hồi, nói: "Anh đã theo dõi thằng nhóc Đế Nỗ này lớn lên, nhưng bây giờ càng ngày anh càng cảm thấy không thể hiểu nổi nó. Nhất là khi nó lại dính líu đến kiểu giết người không thể giải thích được, còn lưu lại bằng chứng như dấu vân tay ở hiện trường, tình hình vốn đã bất lợi mười phần, Đế Nỗ nó còn không chịu nói cho anh biết mọi chuyện, hiện tại cảnh sát đã giao vụ án cho cơ quan công tố, nếu trước khi xét xử vẫn còn tình trạng này, chúng ta sẽ rất thụ động."
Nghe vậy, La Tại Dân cong cong khóe môi, "Nghe ý tứ anh Đạo Anh, giống như nói nếu Đế Nỗ thực sự làm vậy, anh ấy sẽ không ngu ngốc để lại dấu tay ở hiện trường."
"Không phải đi?" Kim Đạo Anh hơi tức giận, uống một hớp rượu đỏ trong ly.
"Vậy cũng đúng." La Tại Dân giống như nghĩ ra điều gì đó thú vị, khóe miệng nhếch lên càng cao, "Nếu thật sự là Đế Nỗ làm chuyện đó, có lẽ sẽ không làm cho anh kinh ngạc."
"Em rất tin tưởng nó," Kim Đạo Anh nói.
La Tại Dân nghiêng mặt qua, da thịt trắng nõn được bao phủ bởi ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn ấm áp, anh nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, tất nhiên là em tin anh ấy."
Kim Đạo Anh sững sờ, trong nháy mắt đó có cái gì đó lóe lên trong đầu anh một cái rồi biến mất, nhưng anh không nắm bắt được.
"Đang nói chuyện gì vậy?" Chủ tịch Lý, người vừa thu dọn xong phòng bếp đi tới, khoác chiếc chăn mỏng lên người cho La Tại Dân, thuận tay cầm lấy ly rượu trên tay anh, "Hôm nay em uống quá nhiều."
"Được rồi." La Tại Dân ngẩng mặt lên, đúng lúc bắt gặp nụ hôn rơi xuống của Lý Đế Nỗ. Kim Đạo Anh thực sự không thể chịu đựng được nữa, ngồi chưa được năm phút liền đứng dậy chào tạm biệt, trước khi đi còn không quên lấy một chiếc kéo lớn cổ điển trong tủ rượu của Lý Đế Nỗ.
Anh xem như nhìn thấu, thay vì chăm chăm vào người có liên quan, còn không bằng dỗ tốt vị kia nhà mình. Vạn nhất thật sự còn một bước để định tội Lý Đế Nỗ, có lẽ còn có thể hòa giải một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro