[9% fanfic][NongJu | Nông Tuấn] Trước ánh bình minh (Before the Dawn) - Part 1
00.
Tôi thấy ánh sáng.
01.
Trần Lập Nông tay cầm một tách cà phê màu đỏ, nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn ngắn ngủi cuối cùng gồm ba ký tự mà bạn trai anh gửi. Đứa nhóc vừa gia nhập đội điều tra tội phạm, Hoàng Minh Hạo đứng ngay cạnh anh cúi xuống nhìn trộm và hét lên, "Wow!", ngay lập tức ăn một cú cốc trán.
Hoàng Minh Hạo bật dậy tay che đầu, ủy khuất mà hét lên: "Xem một chút thôi sao anh xấu tính quá vậy! Tại sao – Phạm Thừa Thừa – Cảnh sát Trần đánh người!"
Phạm Thừa Thừa vừa khám nghiệm tử thi xong, trên người khoác một chiếc áo blouse trắng rộng thùng thình liếc nhìn Hoàng Minh Hạo: "Đáng lắm, bị đội trưởng Thái giáo huấn ngày hôm qua còn chưa đủ sao?" Hoàng Minh Hạo nhướn mày, tư thế chuẩn bị lao vào ăn thua đủ với Phạm Thừa Thừa. Phạm Thừa Thừa chạm lên cằm, tự ngẫm vì khối lượng công việc quá lớn không có thời gian cạo râu, bẻ khớp tay thách thức: "Lại đây."
Trần Lập Nông dựa vào chiếc ghế xoay và xoay một vòng, duỗi tay giữ chặt cổ áo của Hoàng Minh Hạo: "Đừng nháo nữa, đợi Đội trưởng Thái quay lại."
Hoàng Minh Hạo quay đi trong sự bất bình, khóe miệng cong lên nịnh bợ: "Vậy, Nông ca, chia cho em một gói mì ăn liền trong ngăn kéo đi."
"Không phải cậu vừa ăn vụng mì giòn của Phạm Thừa Thừa sao?"
"Em đang lớn mà! Nông ca, nhanh lên! Em muốn vị súp vàng và hương thịt bò!"
Phạm Thừa Thừa ném chiếc gối từ chỗ của Vưu Trưởng Tĩnh vào đầu Hoàng Minh Hạo, thiếu chút nữa là lao đến và đá cậu rồi: "Được lắm, cậu – Hoàng Minh Hạo, cậu giỏi lắm! Dám lấy đồ của lão đây!" Hoàng Minh Hạo nhanh chóng đẩy chiếc ghế xoay Trần Lập Nông về phía trước, rồi nhảy lên bàn trong hoảng loạn, thiếu chút nữa là quỳ xuống: "Thừa ca ca, em đã sai rồi – tha lỗi cho em-"
"Tưởng cậu mới là Hạo ca?"
"Thừa ca! Thừa ca! Em yêu anh nhiều lắm!"
Trần Lập Nông mở ngăn kéo và lấy ra vài gói mì ăn liền đầy màu sắc. Anh miễn cưỡng lấy ra vị súp vàng và thịt bò yêu thích của Hoàng Minh Hạo. Hoàng Minh Hạo và Phạm Thừa Thừa đang cùng nhau vật lộn, làm rơi lọ thuốc tây của Vương Tử Dị xuống đất, cả hai cùng hét lên một tiếng, rồi trừng mắt nhìn nhau mà không ai động thủ tiếp.
Trần Lập Nông đặt điện thoại di động của anh ở vị trí nổi bật nhất. Đã nửa tháng anh không nhận được cuộc điện thoại nào từ người kia kể từ khi tin nhắn ấy được gửi đến. Ba từ đơn giản "Chia tay đi" cho thấy mối quan hệ của cả hai không còn nữa.
Anh thoáng nghe thấy Hoàng Minh Hạo đang hét lên gì đó như là Nông ca là người giỏi nhất và khiến anh rùng mình. Máy điều hòa trong phòng luôn được bật, vì vậy ngày nào đội trưởng Thái cũng trốn trong văn phòng của mình. Mùa hè tới trong văn phòng có thêm một cao nhân trong việc dưỡng sinh tên Vương Tử Dị.
Trần Lập Nông lấy gói mì hải sản cho vào nồi nước dùng màu vàng nhạt đang sôi ùng ục. Nhiệm vụ trong đội thường rất nặng nhọc thế nên một gói mì ăn liền là đủ để giải quyết bữa tối. Hoàng Minh Hạo còn trẻ và thường xuyên than đói cả ngày lẫn đêm, khiến Vưu Trưởng Tĩnh ôm ấp hy vọng rằng ai đó trong đội sẽ sớm béo hơn anh.
Trần Lập Nông cau mày, bật rồi lại tắt điện thoại, và liếc nhìn đồng hồ, kim chỉ gần mười hai giờ.
11:57.
Trần Lập Nông đóng nắp.
11:58.
Tắt lửa.
11:59.
Đổ mì khỏi nồi.
12:00.
Đúng giờ điện thoại di động reo lên, Trần Lập Nông nhanh chóng nhấc điện thoại lên với vẻ đăm chiêu, đôi mắt khẽ nheo lại, ở đầu dây bên kia vang lên chất giọng trầm của người đội trưởng, không che giấu nổi sự hào hứng vì việc săn lùng con mồi đã thành công.
"Tóm được rồi."
Hoàng Minh Hạo nhảy khỏi bàn và búng tay cái tách.
"Đến lượt chúng ta.
02.
Bệnh viện lớn nhất của thành phố Minh Sơn chưa bao giờ đông đúc như lúc này. Cảnh sát ùa vào với số lượng lớn. Giữa đêm, Viện trưởng nhanh chóng gọi Phó viện trưởng. Phó viện trưởng điều động toàn bộ bác sĩ và y tá. Tất cả vội vã đến bệnh viện ngay sau khi nhận mệnh lệnh trong vòng 10s, ngoại trừ khoa điều trị nội trú, toàn khoa ngoại trú mở cửa tiếp nhận cảnh sát cùng từng bệnh nhân một.
Thái Từ Khôn đã gọi cho Viện trưởng ngay sau khi đưa những đứa trẻ lên xe cảnh sát. Viện trưởng vừa lắng nghe được một nửa đã ra lệnh thực hiện càng sớm càng tốt.
Hoàng Minh Hạo đặt còi cảnh sát trên chiếc Porsche mà cậu mới mua, vừa lái xe vun vút chở Trần Lập Nông ngồi ở ghế sau vừa nói chuyện điện thoại với mẹ. Chưa đầy năm phút, cậu đã dàn xếp xong mọi việc. Cậu tháo tai nghe Bluetooth và nhìn vào gương thấy Trần Lập Nông với đôi mắt nhắm nghiền.
"Sau khi tụi trẻ được kiểm tra xong, mẹ tôi nói rằng bà có thể đưa số lượng nhiều nhất đến khách sạn của mình, và bây giờ bà đang chuẩn bị."
"Còn ca ca, số lượng nạn nhân bây giờ rất lớn, đội trưởng sẽ không bỏ qua anh đâu, ít nhất anh phải giữ một hoặc hai đứa."
Trần Lập Nông mở mắt, kéo cửa sổ xuống, hơi nước ẩm đọng trên lông mi. Anh đưa tay ra, một giọt mưa rơi vào và tràn ra trong lòng bàn tay. Anh cố ngăn mình suy nghĩ về đời sống tình yêu tầm thường, mím môi và siết chặt bàn tay. Giọt nước mưa bị nghiền nát trong nháy mắt.
Ánh đèn sáng lóa của bệnh viện lập lòe khi mọi người đi ngang qua. Khoa nhi đang bận rộn không ngừng. Chu Chính Đình dựa vào Thái Từ Khôn và ngủ gật. Vưu Trưởng Tĩnh không biết mượn ở đâu cây đàn guitar ở đâu và bắt đầu hát Hai con hổ trong khu vui chơi của trẻ em.
Vương Tử Dị ôm một cô bé đang sợ sệt trong lòng chờ kiểm tra. Các nữ cảnh sát dỗ dành từng nhóm ba đến năm trẻ em. Hoàng Minh Hạo phụ mang một số vật chứng. Một số cảnh sát địa phương được điều động tạm thời đến. Trần Lập Nông nhét điện thoại di động vào quần jean, vuốt tóc và cúi đầu kính cẩn: "Chào đội trưởng".
Thái Từ Khôn nâng đầu Chu Chính Đình đẩy sang phía bên kia ghế, Hoàng Minh Hạo vội vàng đỡ lấy, anh đứng dậy, đôi mắt mệt mỏi đầy tia máu, chỉ vào căn phòng trống, Trần Lập Nông đi theo và đóng cửa lại.
Thái Từ Khôn thuần thục rút điếu thuốc trong túi ra để châm lửa, và nhìn thẳng vào Trần Lập Nông: "Chúng ta phải xử lý tốt vụ này."
Trần Lập Nông hiếm khi nhìn thấy đội trưởng mệt mỏi nhiều như vậy. Lần cuối cùng anh thấy đội trưởng hút thuốc là trong vụ giết người ở thành phố Đại Liên trung tâm thành phố Minh Sơn. Đội trưởng cười khổ và lắc đầu. Cảnh đêm rực rỡ và tươi sáng của Minh Sơn tỏa sáng bên ngoài cửa sổ, nhưng đôi mắt anh thì không: "Nông."
"Phạm vi nạn nhân lần này lớn hơn chúng ta dự kiến."
Năm giờ sáng.
"Về cơ bản, tất cả các xét nghiệm đã được hoàn thành xong. Ngoài những đứa trẻ cần nhập viện, còn lại mười tám em. Khoảng cách tuổi rất lớn. Mẹ của Hoàng Minh Hạo sẵn sàng nhận tám, phần còn lại được chia đều."
"Cảnh sát nữ được ưu tiên chăm sóc các em nhỏ hơn."
Trần Lập Nông mở miệng, khó chịu nuốt nước bọt và một hơi uống cạn cà phê hòa tan trong cốc giấy. Vị đắng lan rộng trong khoang miệng. Cô cảnh sát lau nước mắt trong khi quàng hai hoặc ba đứa trẻ vào trong chăn.
Trần Lập Nông thở dài và ném chiếc cốc giấy vào thùng rác. Vương Tử Dị tay trái bế một cô bé đang ngủ trong còn tay phải dắt một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi, mỉm cười dịu dàng: "Nông, em muốn đưa bạn nào về nhà?"
Trần Lập Nông liếc nhìn hàng người thấp bé đằng sau anh. Một dáng người cao gầy gò ngồi ở góc bắt lấy ánh nhìn của anh. Phần ót người đó nhìn rất đẹp, bàn tay và bàn chân lộ ra cũng vậy.
Anh lắc đầu, cảm thấy hơi choáng sau khi uống cà phê, và cố nở một nụ cười: "Em hiểu mà, xin hãy yên tâm."
Làm thế nào mà một người đang đau khổ như anh có thể chữa lành trái tim tổn thương của những đứa trẻ này.
Anh tự hỏi liệu mình có nên bước tới và nói chuyện với đội trưởng để xin được bỏ qua chuyện này hay không. Cho dù bị khiển trách gì cũng được. Anh cất bước rồi dừng lại.
Ai đó nhẹ nhàng kéo góc áo anh.
Trần Lập Nông cúi đầu.
Đó là một đôi mắt đẹp chứa làn sương mù bốc hơi lên từ mặt đất sau cơn mưa trên núi Minh Sơn, những vì sao nhỏ sáng lấp lánh ẩn giấu trong con ngươi, với sự nhạy cảm và buồn bã kì lạ, và trong một lúc khiến người ta bối rối và choáng váng bởi đôi mắt ấy.
Cậu không nói gì cả.
Trần Lập Nông nhớ lại những thông tin được cung cấp.
"Sao vậy, Lâm Ngạn Tuấn?"
Lông mi của thiếu niên khẽ rung lên.
03.
"Vào tháng 5 năm 2009, thành phố đã nhận được hai báo cáo về các tình huống tương tự. Các nhân viên trong viện phúc lợi Angel Home của thành phố bị nghi ngờ đã tấn công tình dục trẻ em trong viện."
"Vào tháng Tư, gia đình họ Lâm ở quận Đào Viên đã nhận nuôi Đóa Đóa tám tuổi tại Angel Home. Sau khi kiểm tra toàn diện tại bệnh viện, gia đình được thông báo rằng Đóa Đóa có thể bị tấn công tình dục tới hai năm."
"Gia đình họ Ngô ở quận Đông Thắng cũng đã nhận nuôi Tiểu Mộc tại Angel Home. Vào đêm đầu tiên khi cậu bé đến ngôi nhà mới, Tiểu Mộc đã kể các nhân viên Angel Home thích đụng chạm chúng, nếu chống cự thì sẽ bị đánh. Sau khi trải qua một cuộc kiểm tra toàn diện, Tiểu Mộc cũng bị phát hiện có dấu vết tấn công tình dục. "
Thái Từ Khôn xoay cây bút và gõ gõ vào tấm bảng trắng phía sau. Phạm Thừa Thừa di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ rồi ngồi lên để xem. Trần Lập Nông và Hoàng Minh Hạo, không tham gia trực tiếp vào chiến dịch tối qua, nghiêng người và thầm thì trao đổi thông tin.
"Bây giờ Tần Viện trưởng đã bị áp đến cục?"
Chu Chính Đình cười khúc khích và ném chai nước khoáng vào tay Hoàng Minh Hạo: "Đâu chỉ thế, chúng ta hãy để Tiểu Quỷ làm việc với hắn, dọa một chút là khai hết mà."
Hoàng Minh Hạo nheo mắt nhìn cái bàn làm việc được tạm thời chuyển đến: "Chuyện này, phải cho hắn bị kết án 70 hoặc 80 năm, để Tiểu Quỷ xử hắn".
"Được rồi, chúng ta phải tuân theo các thủ tục pháp lý. Đừng đi quá xa."
"Từ nửa tháng trước, mật vụ đã lẻn vào trại trẻ mồ côi bắt quả tang nhân viên vào và ra khỏi phòng tụi trẻ. Các video giám sát quay lại cảnh tụi trẻ khóc lóc chống cự, ngoài ra cũng có một số vật chứng khác để đề phòng."
"Nếu có thể, để thêm tính thuyết phục, phải thu thập lời khai từ nhân chứng."
"Lời khai của những đứa trẻ dưới mười tuổi có thể bị phản cung. Chúng ta phải dùng tất cả những lời khai của những đứa trẻ trên mười tuổi vẫn sống trong Angel Home."
"Lâm Ngạn Tuấn, mười bảy tuổi, hiện đang học tại trường trung học Thành Văn. Cậu ta đến Angel Home lúc chín tuổi. Sau cuộc kiểm tra tối qua, trên cơ thể ngoài những vết thương nhẹ, một vài vết sẹo cũ do bị đánh, cậu ta cũng có một số dấu hiệu có thể dùng để kết luận cậu ta là một trong những nạn nhân. "
"Đây là một trong những đột phá quan trọng."
04.
Một vũng nước bẩn tích tụ gần lối đi của khu dân cư tối tăm. Trong căn bếp sau, nồi, chảo và vết bẩn của cửa hàng sủi cảo lão Từ trộn lẫn với nhau thành một đống kinh tởm. Con chó A Hoàng vừa liếm lấy liếm để sủi cảo thịt trên mặt đất, vừa sủa phấn khích.
Lão Từ vừa hút thuốc vừa hét lên sai vợ đi nấu ăn, thấy Trần Lập Nông trở về nhà sau một thời gian, lão mỉm cười khoe hàm răng ố vàng, khách khí cắn thuốc lá: "Cảnh sát Trần – tới ăn chút sủi cảo không?"
Trần Lập Nông liếc nhìn hỗn hợp còn lại của sủi cảo với nước bẩn trong xô, cảm thấy thật buồn nôn. Anh quay mặt lại và nhìn cậu bé đang chậm rãi đi phía sau mình. Chiếc ô màu vàng sáng che hầu hết khuôn mặt, đôi môi đỏ ánh lên dưới ánh đèn đường. Lão Từ khạc nhổ ra mặt đất: "Cảnh sát Trần, người yêu mới à?"
"Gần đây tôi có nghe nói rằng sẽ có một cuộc kiểm tra vệ sinh thực phẩm trong trung tâm thành phố."
Lão Từ nhanh chóng thay đổi sắc mặt và giả lả chạy đến mời thuốc lá: "Cảnh sát Trần là người tốt. Chúng ta đều ở trong cùng một cộng đồng, là gia đình cả mà."
Trần Lập Nông lấy ra một chùm chìa khóa, cánh cửa sắt màu xanh lá cây rỉ sét kẽo kẹt chậm rãi mở ra, đụng một cái rầm vào bức tường dán đầy những tờ quảng cáo nhỏ. Cậu bé bước lên cầu thang không nói một lời, và cánh cửa sắt đóng lại.
Trần Lập Nông ở phòng 205. Anh theo thói quen rút chìa khóa, mỉm cười bất lực trước quảng cáo của Khoa Tâm thần Bệnh viện dán ngay trên tay nắm cửa. Anh xoay tay nắm, quay sang một bên và nói với cậu thiếu niên không thấp hơn mình nhiều lắm: "Vào đi."
Cậu trai đặt chiếc ô màu vàng sáng trên hiên nhà. Trần Lập Nông mò mẫm trong tủ giày và nhận thấy rằng không có dép của khách nam. Anh nghiến răng, lấy đôi dép của bạn trai cũ ra và đặt trước mặt cậu: "Mang nó vào."
Vừa vào hè, Thành phố Minh Sơn ngày càng nóng hơn, chỉ rải rác có vài trận mưa. Trần Lập Nông ném tờ quảng cáo vào thùng rác, tùy tiện cầm một mẩu giấy và bút từ bàn làm việc, lấy bút ghi âm giấu trong quần jean rồi ném nó lên bàn cà phê.
Thiếu niên ngồi trên ghế sofa hơi khựng lại, mở to mắt và không nói gì.
Anh lấy hộp sữa dâu ra khỏi tủ lạnh, nhưng không thể tìm thấy ống hút. Sau một hồi vật lộn cắn màng bọc không xong, anh đành lấy đũa chọc một lỗ lên hộp và đổ sữa vào ly rồi đặt trước mặt Lâm Ngạn Tuấn: "Ở nhà chẳng có gì, công việc bận quá."
Khi thấy Lâm Ngạn Tuấn chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngẩn người nhìn vào tờ giấy trên bàn, anh tự trách mình vì đã vội vàng làm lộ ý định, nhanh chóng vò nát tờ giấy vứt vào thùng rác, cất bút ghi âm, giả vờ bình tĩnh, nhưng vô tình đá phải chân bàn té xuống tấm thảm trước bàn cà phê: "Anh lỡ chân, đừng quan tâm."
"Tên anh là Trần Lập Nông, em có thể gọi anh là Trần ca." Anh vò đầu và lầm bầm hai câu mà không biết người đang im lặng cúi đầu nghe có hiểu không. Lâm Ngạn Tuấn ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp sáng loang loáng như ánh đèn để trang trí trong phòng, cậu vẫn bướng bỉnh mím chặt đôi môi đỏ, không chút phản ứng với lời tự giới thiệu của Trần Lập Nông.
Trần Lập Nông nhìn chằm chằm vào người kia trong bảy giây rồi chậm rãi xoay người. Tại sao anh ta lại chọn cậu ở bệnh viện? Anh cười nhạo chính mình, nghĩ về đôi mắt buồn sáng lên chút hy vọng nhìn chằm chằm vào anh, tự dưng thấy cơn giận biến mất một nửa, cậu đã bị tra tấn ở nơi đó quá lâu, anh có tư cách gì mà giận khi cậu không trả lời những gì anh hỏi chứ.
Anh nhớ rằng còn thừa một ít sủi cảo nhân thịt đông lạnh được để trong tủ lạnh. Từ tối qua đến tối nay, anh đã không có một bữa ăn đàng hoàng nào.
Đôi dép bông bước một bước lên tấm thảm mềm. Lâm Ngạn Tuấn nhìn vào mắt cá chân trắng trẻo của người kia lộ ra với bước đi nhẹ nhàng. Cậu cảm thấy có gì đó mắc kẹt trong cổ họng và không thể nói được gì.
Trần Lập Nông bước được hai bước rồi dừng lại, phía sau anh một giọng nói tuy mệt mỏi nhưng hòa lẫn với sự trong trẻo của tuổi trẻ nhẹ nhàng vang lên: "Lâm Ngạn Tuấn".
"Lâm Ngạn Tuấn, anh có thể gọi tôi là A Tuấn."
05.
Trần Lập Nông tắt lửa, chia sủi cảo trong nồi thành hai phần, bỏ vào một cái bát sứ lớn và một cái bát sứ nhỏ. Vừa nấu sủi cảo, anh vừa chìm trong suy nghĩ trong giây lát. Đứa trẻ trông gầy gò, và xinh đẹp như hoàng tử bé bước ra từ câu chuyện cổ tích. Và hoàng tử bé thì không nên có số phận như thế này.
Trần Lập Nông đẩy cái bát lớn đến trước mặt Lâm Ngạn Tuấn, và tập trung đổ tương ngọt vào phần của mình. Lâm Ngạn Tuấn im lặng cắn một miếng sủi cảo. Trần Lập Nông có chút mong đợi về kỹ năng nấu nướng của mình và hỏi thử: "Ngon không?"
Người kia lẩm bẩm gì đó, gạt đi phần rau mùi mà Trần Lập Nông đã tốt bụng đặt lên. Trần Lập Nông nghĩ thầm, vậy ra cậu ghét rau mùi, trong khi cắn mạnh vào cái sủi cảo của mình.
Kinh khủng.
Tương ngọt quện lại đặc sệt trong bát.
Anh nhanh chóng cầm lấy chiếc bát trước mặt Lâm Ngạn Tuấn và mỉm cười: "Đừng ăn cái này nữa, anh đưa em đi ăn." Rồi anh liếc vào chiếc bát sứ, chỉ còn hai cái.
Lâm Ngạn Tuấn nhìn anh với đôi mắt đó, vòng xoáy của sự cám dỗ chết người đang quay cuồng. Trần Lập Nông muốn nhắm mắt lại để cản lại nhịp đập dữ dội của trái tim mình, và một lần nữa nghe thấy giọng nói đã bớt phần rụt rè, bình thường như bao người khác: "Được."
Được chứ?
Được!
Trần Lập Nông khịt mũi: "Em trai ngoan."
Cậu 'ừm' một tiếng, và không nói thêm một lời nào nữa. Trần Lập Nông lục lọi cái bàn bên cạnh tủ lạnh một lúc lâu và cuối cùng tìm thấy tấm danh thiếp đặt đồ ăn phủ bụi. Anh thử quay số, nhưng chỉ nhận được âm báo số điện thoại này không còn tồn tại nữa, quay lưng lại với Lâm Ngạn Tuấn thở dài để bớt cảm giác tội lỗi. Cuối cùng, anh không nhịn được mà quay đầu lại và liếc trộm, cậu bé đã ăn hết sủi cảo trong bát lớn.
Trước kia, cuộc sống của cậu như thế nào nhỉ?
Lần đầu tiên, Trần Lập Nông có mong muốn nhìn trộm vào cuộc sống người khác, giống như qua một lớp kính mờ nhìn vào một đêm tối khác hẳn với ngày nắng của anh. Tiếng gào thét ở đó bị đè nén, mơ hồ mông lung, dường như có thể chạm vào, nhưng không thể chạm đến được.
Mặc dù cậu có vẻ không thích nói chuyện, và trông hơi lạnh lùng, nhưng là một cậu bé thực sự ngoan ngoãn và dễ nuôi.
Một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, mà cha mẹ nỡ lòng nào.
06.
Trần Lập Nông liếc nhìn đứa trẻ đang say ngủ với bàn tay nắm chặt áo khoác anh. Ngón tay cậu rất đẹp, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay màu hồng nhạt. Anh suy nghĩ muốn rút điện thoại di động ra khỏi túi, nhưng nhìn bàn tay đang giữ áo anh dán kim truyền dịch lại không dám cử động.
Vào lúc ba giờ sáng, một nửa số người đã rời khỏi phòng truyền dịch. Bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu và hút một điếu thuốc thì thấy chàng trai trẻ đang ôm cậu bé xinh đẹp vài giờ trước và gật đầu chào hỏi.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu bé, bất an và căng thẳng đến nỗi ngay cả trong khi ngủ vẫn giữ chặt áo khoác của người kia, trong khi người kia rối bời và lại không biết sao chỉ có thể để mặc cậu dựa vào, bác sĩ nhịn không được nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay và hất cằm hỏi: "Em trai cậu?"
Trần Lập Nông nhấc mí mắt lên và nhẹ nhàng ừ một tiếng.
"Em trai cậu có vẻ phải chịu đựng rất nhiều. Cậu không ở bên à?"
Trần Lập Nông giật mình và ôm chặt lấy Lâm Ngạn Tuấn mà không trả lời.
"Nhìn cậu như thế này, còn không thể tự chăm sóc bản thân. Cậu không biết liệu sủi cảo có quá hạn không còn nấu cho thằng bé ăn, hại thằng bé bị như vậy."
Trần Lập Nông cúi đầu, nghĩ nghĩ trong đầu, tay Lâm Ngạn Tuấn rất lạnh, liền đưa tay lấy áo khoác che lên tay bên kia không gắn kim truyền dịch.
Thực áy náy.
Trước khi đứa trẻ ngủ thiếp đi, cũng chẳng trách anh lấy một lời.
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi của Trần Lập Nông, nhờ ánh đèn thấy có người gọi, anh vội đặt Lâm Ngạn Tuấn dựa lên ngực che kín lại và với tay trái vào túi lấy điện thoại.
***
Cảm giác kim rút khỏi da thịt khiến Lâm Ngạn Tuấn choàng tỉnh, thấy mặt mình đang áp vào ngực Trần Lập Nông và người kia ôm cậu trong tay với tư thế cực kỳ vặn vẹo. Bàn tay kia của cậu vẫn nắm chặt áo khoác không buông. Cậu xoa đôi mắt vẫn đang buồn ngủ vài giây. Miếng bông trắng như tuyết trên mu bàn tay bắt đầu thấm một mảng lớn màu đỏ. Trần Lập Nông nhìn thấy và nhanh chóng lấy tay ấn vào miếng bông, Lâm Ngạn Tuấn ngơ ngác nhìn anh mà không rõ tình hình.
Trần Lập Nông nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cậu. Cái ánh mắt ngây thơ này lần đầu tiên được thấy, thật khiến người ta không nhịn được mà muốn hôn một cái.
"Có đói không?"
"Dạ?"
"Anh hỏi em có đói không?"
Cậu hạ mi xuống, mi mắt như tấm rèm khẽ động.
***
Lâm Ngạn Tuấn ngồi choáng váng trước một cái bàn bày đầy đồ ăn, chủ cửa hàng ăn sáng liên tục gào lên. "Sữa đậu nành, sữa đậu nành đến đây."
Bang! Một ly sữa đậu nành đã ở trước mặt cậu.
"Hoành thánh! Hoành thánh tới."
Bang! Một chén hoành thánh đặt ở trước mặt cậu.
"Đồ chiên! Đồ chiên ở đây."
Bang! Hai cái chảo đồ chiên trước mặt anh.
"Bánh quẩy!......"
Bánh quẩy, bánh bao thịt, bánh bao củ cải, đậu hủ, trứng, thịt nạc, cháo nếp than, cháo thịt cá, cháo mạch, bánh xào, bánh mật, miến, và sữa bò Vượng Tử.
Lâm Ngạn Tuấn đưa tay ra chọc vào hộp sữa Vượng Tử màu đỏ: "Đây là?"
Trần Lập Nông cười tủm tỉm mà nhìn cậu bé trước mắt: "Giúp em phát triển chiều cao."
Lâm Ngạn Tuấn cầm một bát cháo nếp và uống hai ngụm. Không có cảm giác thèm ăn. Trần Lập Nông cau mày và gắp cho cậu một cái bánh bao thịt. Cảm giác buồn nôn bỗng dâng lên và bị mắc kẹt trong cổ họng. Nghe tiếng nôn khan, Trần Lập Nông nhanh chóng lục lọi trong túi nhựa để tìm thuốc. Người đứng trước mặt anh nhắm mắt lại chịu đựng trong vài giây, vội đi trước, thân thể như làm bằng giấy mỏng manh và xinh đẹp.
Bây giờ vẫn chưa phải là mùa hè, ngoài trời vẫn còn mưa. Khi Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên như vậy, anh đã hoảng lên và nhanh đuổi theo ra ngoài, vì sợ cậu xảy ra chuyện.
Tay trái Trần Lập Nông xách một túi lớn sữa đậu nành cùng bánh bao bánh quẩy thơm nức. Một tay muốn đỡ lấy Lâm Ngạn Tuấn, trông như sắp gục đến nơi, nhưng Lâm Ngạn Tuấn bước nhanh, hoàn toàn không màng đến kẻ theo sau cậu.
Cậu thấy choáng váng. Đầu cậu dường như chứa đầy nước nóng, xoay mòng mòng, cố gắng vững bước mà tiến, nhưng lại như một cái lá run rẩy trong mưa gió, cuối cùng cũng rơi xuống đất. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cái nền gạch lát sàn màu xanh càng lúc càng gần, không thể làm gì, và để bản thân ngã xuống. Cậu nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng, nhưng lại không thấy đau. Vòng eo được nhẹ nhàng đỡ lấy, và hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua chiếc áo sơ mi lạnh lẽo vào cơ thể.
Đôi mắt hơi cụp khẽ chớp dịu dàng, lông mi dài như quét lên khuôn mặt cậu. Lâm Ngạn Tuấn nín thở, cảm nhận hơi thở nhẹ phả lên mặt cậu trong khoảng cách dưới 3cm cùng mùi thơm của kem đánh răng bạc hà.
Trong một giây, cậu nghĩ về cảnh nam chính và nữ chính gặp nhau trong một bộ phim lãng mạn mà cậu được xem do nhà trường tổ chức, ngay sau đó cảnh tượng bị che phủ bởi bóng tối tràn ngập, và trong nháy mắt, xuất hiện hình ảnh một người đàn ông trung niên túm và xé cổ áo đồng phục của cậu.
Kinh tởm.
Cậu trợn tròn mắt, đôi mắt nhuốm viền đỏ nhạt, và những ký ức lóe lên trong tâm trí cậu dường như phá hủy chút hy vọng còn lại. Cậu muốn vươn ra và khắc sâu cái ôm hoàn toàn bất ngờ này, nhưng ác cảm thật thật giả giả nảy sinh, khiến cậu không thể thở nổi hay chấp nhận nó.
Cậu không thể không cảm thấy ghê tởm đàn ông.
Thất tha thất thểu đẩy người trước mặt ra, chân cậu đạp mạnh lên mặt đất và va vào cột điện. Cơn đau trên mắt cá chân nhói lên, xen lẫn với những cơn đau bụng không nguôi. Lâm Ngạn Tuấn cắn môi dưới và nhìn xuống. Đôi giày thể thao trắng dính đầy bùn nâu chọc thẳng vào mắt.
Cậu đột nhiên cảm thấy rất tức giận. Cậu không biết là do đôi giày của cậu bị bẩn hay do Trần Lập Nông quá hiền lành và ân cần, khiến cậu ảo tưởng rằng mình có thể có một cuộc sống bình an. Cậu nên thuộc về thế giới dịu dàng thay vì địa ngục như thế.
"Em xin lỗi."
Những giọt nước mắt không giống như lí do để thoái thác lời xin lỗi. Ngược lại, chúng càng lúc càng trở nên dữ dội hơn. Cơn mưa mùa hè cứ rơi không ngừng, Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy rằng có một chất lỏng dính trên mặt, và lúc này nhận ra rằng mình đang khóc, nhưng cậu không thể nhịn được nữa, nỗi bất bình trong tim cứ dâng trào: "Em xin lỗi."
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi ..."
Cầm túi đồ ăn sáng lớn trong tay, Trần Lập Nông nhìn xuống cậu bé dù đang khóc nức nở nhưng miệng vẫn tiếp tục nói xin lỗi, anh thực sự muốn đưa tay ra và ôm lấy cậu. Cơn dư chấn bị cậu đẩy đi vẫn còn đó, cảm giác vẫn lưu lại trên khuỷu tay, anh nghĩ về nó, và đặt đống đồ ăn sáng xuống.
Tiến lên một bước.
Áo sơ mi của cậu rất mỏng. Anh chạm vào nó khi ôm lấy cậu. Cậu đang run rẩy, như một chiếc lá, tấm lưng gầy gò không chút cơ bắp, xương bướm hơi nhô lên, và đường cong hoàn mỹ, giống như món quà điêu khắc của Thượng đế mà chúng sinh đều ghen tị.
Cậu thấp hơn anh một chút, má cậu áp vào cổ anh, mềm mại chạm vào để lại một cảm giác nóng rực cùng nước mắt, và đôi môi cậu chạm vào sau gáy. Một tiếng nấc nghẹn ngào. Trái tim Trần Lập Nông run lên, anh chỉ có thể ôm người kia chặt hơn, vỗ vỗ lưng cậu và mỉm cười miễn cưỡng: "Khóc đi."
"Khóc đi."
Lâm Ngạn Tuấn, đứa trẻ bị nghiền nát trong Angel Home và đẩy xuống địa ngục, đã được giải cứu. Cậu sẽ không phải sống những ngày đó một lần nữa, những ngày mà cậu lần lượt bị cưỡng bức, bị đối xử như món đồ chơi và không thể cự tuyệt.
Trần Lập Nông thực sự đau lòng.
Thực sự đau lòng.
Nhưng tuyệt đối không phải vì anh vừa chia tay mà rơi nước mắt.
Nước mắt anh rơi trên lưng áo trên lưng cậu.
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro