Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trợ lý Trần sao thế? [THƯỢNG]

// 01 //

Quản lý Dương của bộ phận Nhân sự đưa Trần Lập Nông đến gõ cửa văn phòng Giám đốc EHS.

"Tiểu Lâm, đây là con trai cả của Chủ tịch Trần. Về sau sẽ theo cậu học hỏi."

Lâm Ngạn Tuấn nhìn lên, tay phải xiết chặt tập tài liệu gây ra vết hằn thật sâu.

"Chủ tịch nói, cậu cứ thật nghiêm khắc, không cần nể mặt ai cả." Quản lý Dương vỗ vai Trần Lập Nông sau lời giải thích. "Giám đốc Lâm có tiếng công tư phân minh trong công ty chúng ta, đi theo cậu ấy có thể học được rất nhiều, cậu sau này cứ thật nghe lời cậu ấy nhé."

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ được Chủ tịch Trần giao cho, Quản lý Dương đã rời đi thật nhanh như cách anh vừa bước vào cửa.

Chỉ còn lại hai người trong văn phòng. Trần Lập Nông chọn thời điểm thích hợp lên tiếng và cúi đầu thật sâu: "Giám đốc Lâm, xin hãy chăm sóc tôi."

Những ngón tay của Lâm Ngạn Tuấn vuốt ve tập tài liệu vừa bị chính mình làm nhăn, ngũ quan xinh đẹp không có một chút cảm xúc: "... ừm."

Trợ lý mới rất hợp khẩu vị của y, nhưng y không để cảm xúc lộ ra ngoài.

"Đưa tài liệu này cho luật sư Vương." Y đóng tập tài liệu lại và duỗi tay đưa cho Trần Lập Nông. "Cậu biết rằng văn phòng luật sư Vương đang ở tầng nào chưa?"

Trần Lập Nông trong đầu đinh ninh mình sẽ chính thức đi làm vào ngày mai nên sửng sốt trong giây lát, nhưng cậu nhanh chóng cầm lấy tài liệu và trả lời một cách lễ phép: "Tôi có thể hỏi đồng nghiệp."

"Ừm." Lại còn thông minh.

Lâm Ngạn Tuấn nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng vừa khẽ đóng lại, chưa đầy nửa phút chiếc máy tính trước mặt hiện một dấu nhắc hộp thư.

Phòng Nhân sự gửi đến e-mail đính kèm sơ yếu lý lịch của trợ lý mới——

Trần Lập Nông, năm nay hai mươi bốn tuổi, trẻ hơn y năm tuổi. Tốt nghiệp một nhạc viện nổi tiếng ở nước ngoài năm ngoái, là con trai cả của Chủ tịch công ty Dược phẩm sinh học Thiên Hành, có một em gái ở nhà, đã từng đi tình nguyện nhiều lần. Chuyên môn là chơi guitar và hát. Có thể hít đất 52 cái chỉ với hai ngón tay, giới tính thứ hai ... ALPHA.

"Chà." Càng nhìn bản lý lịch, y càng cau mày.

Chuyên ngành không phù hợp, kinh nghiệm không đủ, lại là ALPHA. Ngoài ngoại hình, Trần Lập Nông hoàn toàn không có khả năng làm một trợ lý tiêu chuẩn.

Nhưng đây có lẽ là lý do Chủ tịch giao con trai cả của mình cho y.

Mọi người đều biết rằng Lâm Ngạn Tuấn không bao giờ nể mặt ai. Y chuyên nghiệp và có dư khả năng xử lý tốt các mối quan hệ với các phòng ban liên quan tại địa phương, và sản phẩm xương sống của công ty - "giới tính thứ ba" cũng do y toàn quyền phụ trách.

Công ty đã ra mắt thành công sản phẩm này ba năm trước và đánh bại công ty đối thủ, ngoài ra công ty cũng đạt được số lợi nhuận kếch xù để có thể nghiên cứu phát minh các sản phẩm mới khác.

Mặc dù y chỉ chịu trách nhiệm cho hệ thống quản lý EHS của công ty, nhưng không ai biết cấu trúc và hoạt động của toàn bộ công ty tốt hơn y.

Vì vậy, y hiển nhiên là giáo viên phù hợp nhất để đào tạo Trần Lập Nông.

// 02 //

Một năm trước, hội đồng quản trị của Dược phẩm sinh học Thiên Hành đã chính thức phê duyệt chương trình nghiên cứu và phát triển thế hệ thứ hai của "giới tính thứ ba"--

Thế hệ thuốc đầu tiên sử dụng hormone giới tính của BETA để giúp OMEGA hòa nhập với xã hội lành mạnh và an toàn hơn; và thế hệ thuốc thứ hai, là sử dụng hormone giới tính của OMEGA để giúp BETA tăng cơ hội thụ thai.

Trong xã hội ngày nay, trong mười người một có thể là ALPHA, một là OMEGA, và tám người còn lại tất cả là BETA. Nhưng giới tính phù hợp nhất cho việc sinh con vẫn là OMEGA.

Cơ hội thụ thai của BETA quá thấp và thậm chí vào năm 2019, OMEGA vẫn chưa thể thoát khỏi cái mác 'cỗ máy sinh sản'. Theo số liệu thống kê, tăng trưởng dân số năm nay không cao bằng năm trước, vì thế Dược phẩm Thiên Hành quyết định tận dụng lợi thế để nghiên cứu "giới tính thứ ba" thế hệ thứ hai.

Với những thành công của thế hệ thứ nhất, nguồn lực cho thế hệ thứ hai đã nhanh chóng được phê duyệt.

Sau thử nghiệm lâm sàng giai đoạn hai, Lâm Ngạn Tuấn nhận được cuộc gọi từ bộ phận nghiên cứu và phát triển thuốc.

"Thử nghiệm lâm sàng giai đoạn 2 rất thành công." Thái Từ Khôn đưa ra yêu cầu qua điện thoại. "Tôi cần một BETA cho Giai đoạn 3."

"Sao." Y bật loa ngoài và đặt điện thoại sang một bên để tiếp tục xem qua tài liệu.

"Tôi nói, tôi cần tìm một BETA."

Trần Lập Nông mở cửa văn phòng và nghe giọng nói lớn hơn của Thái Từ Khôn. Cậu vô tình chạm mắt Lâm Ngạn Tuấn, và nhanh chóng chuyển đi nơi khác để không quấy rầy.

"Cậu không phải là BETA à?" Lâm Ngạn Tuấn không vì sự có mặt bất ngờ của trợ lý mà tắt loa ngoài, vẫn tiếp tục nhìn vào tài liệu, đưa ra 'gợi ý' mà không chút đắn đo, "Hoàng Minh Hạo cũng là BETA, các người tự rút thăm quyết định đi."

"Cậu cũng là BETA, phải không?"

Thái Từ Khôn không biết rằng có người thứ ba có mặt. Rõ ràng anh không sợ thách thức từ phía Lâm Ngạn Tuấn. "Và phòng thí nghiệm cần tôi và Justin, vì vậy cả tôi và cậu ấy đều không phải là ứng cử viên phù hợp nhất."

"Cậu có hiểu lầm gì về EHS à?"

Lâm Ngạn Tuấn cau mày, cuối cùng cũng đặt tập tài liệu xuống tắt loa ngoài, nhấc điện thoại lên và áp vào tai, "Nếu cậu cần một đối tượng thử nghiệm sống, cậu cứ tìm một vài tình nguyện viên để ký thỏa thuận như lần trước, thay vì gọi cho tôi nói cậu cần BETA."

"Cậu biết tại sao tôi gọi cho cậu mà." Thái Từ Khôn đã là bạn với y từ lâu, vì vậy, anh sẽ không tự dưng gọi cho y nêu ra một yêu cầu không đầu không đuôi như vậy.

"..." Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, ngước nhìn Trần Lập Nông đang sắp xếp tài liệu ở góc phòng. "Tôi còn có một cuộc họp, nói sau đi." Cúp điện thoại, y nhanh chóng gấp tài liệu lại, đưa ngón tay ra và đẩy chiếc cốc đến vị trí 90 độ ngay trước con chuột.

"Thông báo cho mọi người đi."

Nhận thấy cuộc gọi đã kết thúc, Trần Lập Nông cầm tập tài liệu trong tay, quay sang sếp của mình và nói: "Tài liệu đã được chuẩn bị, và ... hoa hôm nay vừa mới được giao đến, anh có cần vứt chúng luôn không?"

Lâm Ngạn Tuấn đứng dậy và cài lại áo khoác của mình: "Được."

// 03 //

Mỗi ngày đều có ai đó bí mật gửi hoa cho Giám đốc Lâm, đó là điều mà mọi người trong công ty đều biết.

Nó bắt đầu khoảng sáu tháng trước. Nói tóm lại, người đàn ông bí ẩn này mỗi ngày đều gửi hoa đến, và Giám đốc Lâm cũng hằng ngày kiên trì vứt chúng đi.

Giám đốc Lâm là ai cơ chứ? Đẹp trai, thông minh, dáng dấp ưa nhìn, tiền đồ xán lạn và có gia thế tốt, y là sinh viên xuất chúng của trường đại học trong nước tốt nhất.

Và cha mẹ của y cũng tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng. Một người là phó trưởng khoa tại học viện, và người kia là giáo sư đại học vừa lấy được chức danh Học giả. Chị gái của y cũng là một luật sư nổi tiếng. Nói cách khác, điều kiện kém cỏi nhất trong gia đình có lẽ là chính Giám đốc Lâm. Nhân vật ưu tú như vậy, hỏi ai có thể trèo cao? Hỏi ai có thể theo đuổi được?

Muốn theo đuổi giám đốc Lâm? Chỉ sợ là đưa cả đời gửi tặng hoa cũng không theo đuổi nổi.

Nhưng anh chàng nào không sợ chết lại dai dẳng theo đuổi như vậy? Mọi người đoán cả nửa năm vẫn không đoán được, những người biết sự thật, ngoại trừ bản thân Giám đốc Lâm, còn lại là Thái Từ Khôn, bạn thân nhiều năm của y.

"Cậu biết tại sao tôi gọi cậu mà."

Kết thúc một ngày làm việc, Thái Từ Khôn chọn một nhà hàng gia đình kiểu Pháp, vừa ăn vừa mỉm cười khi nhìn Lâm Ngạn Tuấn phía đối diện: "Tôi cũng không thực sự muốn cậu trở thành tình nguyện viên, nhưng đã gần năm năm trôi qua, cậu thực sự không định cùng người kia tái hợp sao?"

"Cậu cũng nói rằng đã gần năm năm, tại sao tôi phải chấp nhận hắn ta?" Lâm Ngạn Tuấn nhìn khung cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ, ngón tay của y vẽ vòng tròn trên miệng ly rượu, "Có gửi hoa một trăm năm nữa tôi cũng sẽ không tái hợp với hắn."

"Chính là... cậu vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra năm đó."

Đặt con dao và nĩa xuống, Thái Từ Khôn theo ánh mắt của y nhìn ra cửa sổ: "Đừng nói rằng cậu không để tâm, nếu cậu không để tâm, thì cậu sẽ không đề xuất cho tôi kế hoạch nghiên cứu và phát triển 'giới tính thứ ba'."

"Tôi không để tâm." Biểu cảm của y không thay đổi chút nào, ngoại trừ việc những ngón tay vẽ vòng tròn đặt trên miệng cốc và gõ nhẹ.

"Em thật sự cái gì cũng tốt."

"... nhưng thực đáng tiếc em lại là BETA."

"Bởi vì tôi là ALPHA và là đứa con duy nhất trong gia đình, bố mẹ tôi muốn tôi kết hôn với OMEGA, không phải tìm một BETA thậm chí không có khả năng sinh sản để kết hôn. "

"Ngạn Tuấn, thực xin lỗi."

Lâm Ngạn Tuấn biết rằng bản thân mình rất tốt, vì vậy người cũ của y đã theo đuổi lại y sau khi ly hôn một năm trước, và bắt đầu cái trò nhàm chán là gửi hoa cách đây nửa năm.

Nhưng điều buồn cười nhất là lý do người cũ đột nhiên quay lại theo đuổi y một năm trước là vì nghe được Dược phẩm Thiên Hành đang nghiên cứu phát triển thế hệ thứ hai của 'giới tính thứ ba'. Hắn ta cảm thấy Lâm Ngạn Tuấn bởi vì si tình bất hối nên cực lực muốn đền bù tiếc nuối năm đó.

Thật là tự mình đa tình đến tình trạng không thể cứu chữa.

Thế giới đầy những ALPHA tự cao tự đại. Bọn họ tự hào là những kẻ ưu việt, lại sử dụng cái giới tính vượt trội chết tiệt đó để làm tổn thương OMEGA và BETA.

Vì vậy, Lâm Ngạn Tuấn ghét ALPHA. Ngay cả khi y có ấn tượng tốt về Trần Lập Nông, y cũng không bao giờ cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào.

Bởi vì cậu ta là ALPHA.

Là người mang khuôn mặt dễ thương như OMEGA nhưng phân hoá thành ALPHA?

Y thật thấy tiếc rằng cậu trợ lý mới phù hợp với khẩu vị của mình lại không phải là OMEGA ... hoặc là BETA cùng giới cũng được.

// 04 //

Là một ALPHA mà số người theo đuổi cậu có thể nắm tay đứng xung quanh công ty dài một trăm vòng, Trần Lập Nông đã thật sự nghi ngờ mị lực của chính mình trong hai tháng qua.

Sự nghi ngờ này xuất phát từ sếp của cậu, Giám đốc Lâm -- đừng nói là BETA, ngay cả cùng là ALPHA Vương Tử Dị và Phạm Thừa Thừa cũng đã từng bày tỏ tình cảm của họ dành cho cậu.

Cậu chính là loại có thể thông giết nam nhân của cả ba loại giới tính. Không có lý do gì một BETA được đánh giá cao như Lâm Ngạn Tuấn lại mà không cảm nhận được sự quyến rũ của cậu?

Trước khi Trần Lập Nông chính thức thực tập tại công ty, cậu đã nghe thấy tên của Lâm Ngạn Tuấn không dưới một trăm lần từ miệng của cha mình.

Một trăm lần vẫn là một con số nói giảm. Một nhân viên xuất sắc như vậy, Trần ba ba mỗi khi nhắc đến tên bộ dáng lúc nào cũng tràn đầy vui vẻ tự hào, như thể đã nhặt được một kho báu khổng lồ và không thể chờ đợi để chia sẻ một nửa cổ phần của công ty cho người kia.

Với sự tò mò về kho báu này, lần nọ khi Trần Lập Nông đến công ty để tìm cha, cậu tình cờ thấy Lâm Ngạn Tuấn đi trước mình bước vào phòng họp.

Qua cánh cửa của phòng họp vẫn còn chưa khép lại, cậu thấy Lâm Ngạn Tuấn đang sải bước về phía trước phòng, và tập tài liệu đập lên mặt của một người đàn ông đang thuyết trình.

"Cậu ăn gan hùm mật gấu à? Cậu dám giấu nguồn gốc thuốc giả trong báo cáo phân tích điều tra tai nạn?"

Không chỉ cao tầng trong phòng hội nghị bị trấn trụ, mà ngay cả Trần Lập Nông, người đang nhìn trộm, cũng bị kinh sợ.

Nếu không phải cậu đã biết trước giới tính thứ hai của Lâm Ngạn Tuấn là BETA, cậu chắc chắn sẽ cảm thấy rằng người dám đứng mắng người ngay trước mặt hội đồng quản trị là một ALPHA.

"Cậu nghĩ rằng tôi không thể tìm thấy nhà máy với tên của một công ty túi da phải không?" Gân xanh Cổ của Lâm Ngạn Tuấn gần như nổ ra: "Lô thuốc giả đã không vượt qua kiểm tra chất lượng sau khi sản xuất quy mô nhỏ, nói cách khác, là từ chính công ty chúng ta, cậu có biết bao nhiêu người sẽ bị giết nếu lô thuốc này có vấn đề gì không?!! "

Trần Lập Nông vô tình cùng ba ba nhắc tới chuyện này, biết được Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy là chính mình đã sơ xuất trong công việc mới dẫn đến việc cấp dưới làm điều sai trái, ngoài việc đuổi người kia khỏi dự án của EHS, y còn tự đưa đơn xin từ chức.

Đương nhiên, kết quả là Trần ba ba đã không chấp thuận đơn xin từ chức của Lâm Ngạn Tuấn, còn tự hào khen ngợi: "Tiểu Lâm không chỉ nghiêm khắc với cấp dưới của mình, mà còn đặc biệt nghiêm khắc với chính bản thân." Uống một ngụm trà Phổ Nhị, Trần ba ba nhìn cậu và nửa đùa nửa thật nói," Nếu cậu ta là con trai ba, ba sẽ không phải ngủ với tâm trạng lo lắng về việc không có ai kế nghiệp."

Trần Lập Nông cười ngượng, nghĩ đến chuyên ngành của em gái mình là thiết kế, còn mình thì học nhạc, vì vậy cậu không thể giải thích bất cứ điều gì.

"Nhưng ba không quan tâm. Đó là một tháng nữa là hết một năm."

Câu nói của Trần ba ba đột nhiên quay lại vấn đề, đề cập đến hiệp ước 'một năm giữa cha và con trai', "Bất kể con đang làm gì, một tháng sau, ngay cả khi mưa giông bão tố vào ngày hôm đó, con phải đến công ty thực tập, nếu không ba sẽ nói mẹ đóng băng tài khoản của con."

"Nhưng con có biết làm gì khi đến công ty đâu." Trần Lập Nông cố gắng nài nỉ. "Ba có Tiểu Lâm là được rồi mà? Con là học nhạc ..."

"Vậy con liền theo Tiểu Lâm mà học tập." Trần ba ba nhanh chóng lấy đó làm cớ. "Khi nào Tiểu Lâm nói rằng con học được rồi, kì thực tập liền kết thúc."

"... nếu lỡ cả đời con cũng không học được?"

"Vậy thì con cứ theo Tiểu Lâm cả đời đi."

Trần ba ba vừa nói vừa đứng dậy, và cảm thấy có gì đó sai sai về câu nói này, nên nói thêm: "Làm một chân trợ lý sai vặt."

// 05 //

Đi theo Tiểu Lâm làm một trợ lý sai vặt cũng không sao. Cậu cũng không phải là thế hệ phú nhị đại sợ khổ.

Trước khi đi du học, Trần Lập Nông là kiểu người che dấu gia cảnh và vừa làm việc vừa chăm chỉ học tập.

Tuy nhiên, dường như trong xương tủy của ALPHA được sinh ra với ham muốn chinh phục và chiến thắng tất cả. Họ không muốn trở thành những con tốt thí. Họ thích cạnh tranh với tất cả các con mồi dường như khó đối phó, các ALPHA khác hoặc những đối thủ mạnh.

Vì vậy, sau cuộc gặp chính thức thứ hai với Lâm Ngạn Tuấn trong công ty, Trần Lập Nông đã quyết định - ngay cả khi cậu là một trợ lý sai vặt, anh ta cũng phải là trợ lý xuất sắc nhất. Cậu sẽ không bao giờ cho phép mình thể hiện sự thấp kém một nửa so với Lâm Ngạn Tuấn.

Cậu đã làm việc thật chăm chỉ, dành phần lớn thời gian riêng để tìm hiểu các tài liệu của công ty, và cả các khóa đào tạo chuyên nghiệp liên quan đến hệ thống quản lý EHS.

Hết thảy chỉ vì một suy nghĩ: ALPHA không được thua BETA!

Nhưng sau một ngày làm việc chăm chỉ nọ của Trợ lý Trần, cậu đột nhiên phát hiện ra một điều kỳ lạ, và nó đã trở thành lần đầu tiên cậu tự đặt câu hỏi về sự quyến rũ của mình--

Cậu đã làm thêm giờ vào tối thứ năm, sau đó về nhà đọc sách muộn nên ngủ không ngon giấc, hôm sau chịu được đến 9 giờ rưỡi, cậu quyết định trốn trong phòng cuối cùng của nhà vệ sinh và chợp mắt trong nửa giờ.

Ánh sáng kích hoạt bằng giọng nói phía trên đầu cậu bật và tắt, rồi lại bật. Không biết bao lâu sau đó, cậu đột nhiên bị đánh thức bởi một tiếng động lớn.

Lặng lẽ mở khe cửa, Trần Lập Nông thấy bóng lưng Lâm Ngạn Tuấn đang rời khỏi nhà vệ sinh qua góc xiên gương của bồn rửa.

May sao, cậu không bị phát hiện. Cậu bí mật vỗ ngực và ngồi trên nhà vệ sinh để giải tỏa sự mệt mỏi của mình. Hai phút qua đi, cửa nhà vệ sinh lại được mở ra.

Cánh cửa phòng toilet cuối cùng được bí mật mở ra một lần nữa. Trần Lập Nông lén nhìn Lâm Ngạn Tuấn lặng lẽ lấy ra một lọ thuốc màu đen và đổ ra vài viên thuốc đỏ rồi nuốt.

Bí mật uống thuốc trong phòng tắm ... anh ta đang làm gì vậy?

Người nuốt viên thuốc nhắm mắt lại và chống tay lên gương. Sau khoảng nửa phút, anh ta từ từ bỏ lọ thuốc vào túi, rồi mở cửa nhà vệ sinh đi ra ngoài.

Bộ não mệt mỏi của cậu giống như một radar, và khi cậu gặp với những điều bí ẩn như vậy, cậu đã tỉnh táo ngay lập tức và bắt đầu động não.

Thuốc đỏ? Thuốc đỏ!

Thế hệ thứ hai "giới tính thứ ba" là thuốc màu đỏ! Cậu đã nhìn thấy nó nhiều lần trong phòng thí nghiệm!

"Tôi nói, tôi cần tìm một BETA."

"Cậu cũng là một BETA cơ mà?"

Cậu vẫn còn nhớ cuộc điện thoại từ Thái Từ Khôn, người phụ trách phát triển dự án một tuần trước gọi điện cho Lâm Ngạn Tuấn.

Hóa ra Lâm Ngạn Tuấn thực sự ... thực sự đã đồng ý?

Trần Lập Nông ngạc nhiên đến nỗi cậu không thể khép miệng được. Nhìn xem, cậu vừa tìm thấy gì?

Giám đốc Lâm, người luôn tỏ ra mạnh mẽ như ALPHA, thực sự đang dùng một loại thuốc giúp BETA tăng cơ hội thụ thai?

... Wow.

// 06 //

Lâm Ngạn Tuấn nghĩ rằng trợ lý của mình gần đây rất lạ.

Thật sự không phải do y mắc bệnh bệnh đa nghi nặng, cũng không phải quá nhạy cảm vì y thích cậu ta.

Ví dụ, gần đây cậu ta cười ngọt ngào hơn, hoặc, cậu ta đột nhiên thích chạm vào ngón tay của y khi cả hai nhặt một cái gì đó, hoặc, cường điệu hơn nữa, có những khi dù có bao nhiêu người xung quanh hay chỉ có hai người, Trần Lập Nông bằng cách nào đó sẽ nháy mắt với y, nhìn chằm chằm vào y trong vài giây, lặng lẽ ghé vào tai y và thì thầm rằng 'cà vạt bị lệch này', hay 'giày bụi rồi', hay 'tóc anh chĩa ra này' ... Cái quái gì vậy?

Y cố tìm cơ hội để hung hăng chà xát tinh thần của trợ lý ALPHA này, nhưng cảm thấy rằng những vấn đề tầm thường này không nên ảnh hưởng đến công việc.

Không phân biệt giữa công và tư ...

Lâm Ngạn Tuấn cố gắng động viên bản thân, lý trí cố giữ đến đêm nay rốt cuộc đứt đoạn.

"Đợi đã."

Buổi tiệc rượu sắp bắt đầu, nhưng Trần Lập Nông kéo Lâm Ngạn Tuấn ra một góc hẹp và đưa tay ra để nhặt một sợi tóc khỏi môi y.

"Cậu ổn chứ?" Lâm Ngạn Tuấn ngước nhìn trợ lý của mình. Sự tiếp xúc gần gũi như vậy khiến y bất an mà nhịp thở tăng dần.

"Còn có......"

Những ngón tay của Trần Lập Nông quét qua môi dưới của y, và ngũ quan từ từ phóng đại khiến nhịp tim hắn trong nháy mắt tăng lên.

Còn có...... Còn có môi hai người chuẩn bị quấn lấy nhau.

Từ hương thơm trung tính gây say đắm trên cơ thể đột nhiên xuất hiện pheromone bạc hà tươi mát, Lâm Ngạn Tuấn mở to mắt, đưa tay ra và đẩy: "Cậu đang làm gì vậy?"

Cậu ta đang phóng thích pheromone???

Mất thăng bằng Trần Lập Nông lùi lại hai bước. Khi lấy lại được thăng bằng, cậu đứng yên tại chỗ trong giây lát, và trong mắt có một tia kinh ngạc rõ ràng.

Nhìn thấy sự ngạc nhiên này, Lâm Ngạn Tuấn kéo vạt áo trước, hít một hơi thật sâu, nét mặt dần trở lại bình thường: "Tiệc rượu sắp bắt đầu. Thu lại pheromone của cậu đi."

Mặc dù hương vị thanh chanh bạc hà rất dễ nghe, nhưng ALPHA đều thích giải phóng pheromone của mình như thế này phải không?

Để làm nổi bật giới tính đặc biệt của mình?

Nghĩ về điều này, đôi mắt của Lâm Ngạn Tuấn vô thức trở nên lạnh lùng hơn một chút.

"Anh có thể ngửi thấy pheromone?" Trần Lập Nông bắt gặp một kẽ hở trong lời nói của y.

"Cái gì?"

"Tôi nghĩ chỉ ALPHA và OMEGA mới có thể ngửi thấy nó."

"Thì sao, vậy là một BETA bình thường không được phép ngửi thấy pheromone?" Y quay lại hỏi.

Thật buồn cười, chỉ có ALPHA và OMEGA cần bị chinh phục bởi ALPHA mới đủ điều kiện?

"Không." Trần Lập Nông đột nhiên nhếch môi lên, và ý nghĩa của nụ cười không rõ là gì. "Giám đốc Lâm, đừng lo lắng, tôi sẽ không tiết lộ điều đó đâu."

Sẽ không tiết lộ rằng ... Giám đốc Lâm đang dùng thuốc kích thích nội tiết tố OMEGA.

Lâm Ngạn Tuấn khẽ cau mày rồi "ừm" một tiếng, và khi y nhấc chân rời đi, y cảm thấy rằng BETA có thể ngửi thấy mùi pheromone không có gì đáng xấu hổ, các bác sĩ đã nói rằng rất ít BETA có khứu giác nhạy như vậy.

Đây không phải là bệnh.

// 07 //

Trong tiệc rượu, Trần Lập Nông luôn cố gắng chặn rượu cho Lâm Ngạn Tuấn.

Y lặng lẽ đẩy tay trợ lý, bưng chén rượu lên, hai má lúm đồng tiền nở rộ uống một hơi cạn sạch.

Không thể hiểu chắn rượu như vậy làm gì? Như vậy có bị coi là thô lỗ? Khi các quan chức chính phủ ra về, Lâm Ngạn Tuấn trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Lập Nông: "Cậu làm gì vậy?"

Trợ lý Trần trưng ra một bộ dạng thuần khiết vô tội mà trả lời: "Tôi không biết tửu lượng anh thế nào như thế nào, Giám đốc Lâm. Sợ anh say rồi ..."

"Mang cậu đi cùng không phải để chắn rượu." Y lập tức cắt ngang lời giải thích: "Tôi muốn cậu làm tài xế."

Những dịp như thế này, việc uống là không thể tránh khỏi.

Y không thể lái xe sau khi uống, và lại không yên tâm về cái gọi là dịch vụ chở về, vì vậy Lâm Ngạn Tuấn quyết định để Trần Lập Nông đi cùng y đến tiệc rượu.

"Tôi biết." Trần Lập Nông không giải thích thêm nữa, gật đầu và mỉm cười nghiêm túc: "Tôi chắc chắn đưa Giám đốc Lâm về nhà an toàn."

"..."

Cái ngữ khí liếc mắt đưa tình này là ý gì đây?

Lâm Ngạn Tuấn che miệng ho một tiếng, tự hỏi liệu đó có phải do rượu không mà khuôn mặt y bắt đầu nóng dần lên?

Xong đời, hay là Trần Lập Nông cũng thích mình?

Không được, cậu ta là ALPHA! Giới tính thứ hai y ghét nhất là ALPHA!

Y thừa nhận rằng y đã phải lòng Trần Lập Nông từ cái nhìn đầu tiên, nhưng điều đó là do cậu ta có một khuôn mặt OMEGA dễ thương. Sau khi thấy từ "ALPHA" trong cột giới tính thứ hai trong bản lý lịch, y lập tức rút lui, và thậm chí còn muốn quay lại bóp cổ bản thân ngay tại chỗ.

Bực mình.

Buổi tiệc rượu sắp kết thúc. Lâm Ngạn Tuấn thực sự đã hoàn thành công việc.

Y rời khỏi nơi đó với trợ lý của mình, nhưng chiếc xe dừng lại giữa chừng. Trần Lập Nông không nói không rằng rời khỏi xe và đi vào cửa hàng tiện lợi. Khi bước ra, cậu cầm theo một chai nước khoáng và một túi trái cây.

"Không tìm thấy thuốc giải rượu, nhưng mỗi lần cha tôi không tìm thấy thuốc giải rượu, ông sẽ ăn một vài quả táo hoặc chuối."

Trần Lập Nông đặt túi trái cây sang một bên ở ghế sau, và ân cần mở chai nước khoáng rồi đưa nó cho Giám đốc Lâm đang mở cửa sổ để tỉnh rượu, "Uống chút nước."

Làm gì mà ân cần như vậy?

Ánh mắt của Lâm Ngạn Tuấn chuyển từ chai nước khoáng sang khuôn mặt của Trần Lập Nông: "...Tôi mắc vệ sinh."

"Để tôi xuống xe để giúp anh hỏi nhân viên bán hàng ở cửa hàng xem có nhà vệ sinh nào gần đó có thể dùng được không."

"Không cần."

Y lập tức dừng trợ lý Trần chuẩn bị ra khỏi xe. "Cậu cứ đưa tôi về nhà ... Tôi không quen sử dụng toilet bên ngoài. Bất quá công ty toilet còn tính sạch sẽ, cho nên miễn cưỡng dùng được."

"Được rồi, tôi sẽ đi đường tắt." Trần Lập Nông gật đầu, thắt dây an toàn và khởi động xe, "Sắp về tới nơi rồi."

ALPHA thật nghe lời. Lâm Ngạn Tuấn dựa vào lưng ghế và giả vờ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nhưng thỉnh thoảng y lại nhìn vào gương chiếu hậu.

Thái độ lái xe tỉ mỉ của ALPHA nhỏ hơn y năm tuổi không thể giải thích được. Y khẽ ho và thì thầm, "Chở tôi về nhà, sau đó cậu hãy lái xe của tôi quay về. Rồi sáng mai lái xe đến công ty. "

"Thế thì sáng mai anh đi làm bằng cách nào?" Trần Lập Nông nhìn lên gương chiếu hậu, và đôi mắt của hai người họ lập tức chạm nhau.

Lâm Ngạn Tuấn di chuyển mắt, tiếp tục giả vờ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, và nói khẽ: "Đi tàu điện ngầm."

"Tàu điện ngầm đông lắm."

"...".

"Sáng mai tôi sẽ đến đón anh."

"..." Chết tiệt.

"Nhân tiện, anh muốn ăn gì vào buổi sáng? Tôi sẽ mua nó cho anh."

"..." Làm gì vậy?!

// 08 //

Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu.

Nhưng Lâm Ngạn Tuấn không có thể nói ra, đành phải lựa chọn làm khó trợ lý Trần: "Tôi thích ăn bánh mì thịt nướng của nhà hàng Ngô Mai và mì hoành thánh làm bằng tay từ nhà hàng Bỉnh Nhớ."

Đây là những cửa hiệu lâu đời và mở cửa lúc năm giờ sáng mỗi ngày. Tất cả đều được làm bằng tay và rất nổi tiếng. Hầu hết thức ăn đều được bán hết trong khoảng thời gian từ 6h đến 7h.

Đừng hỏi tại sao y biết, mỗi khi nói về điều đó y đều muốn rơi nước mắt, bởi chính y đã từng nhiều lần thức dậy sớm vào buổi sáng và chạy như bay nhưng đều không mua được.

"Được rồi." Trợ lý Trần, ngây thơ không biết xã hội hiểm ác, không chút suy nghĩ liền đáp ứng, "Tôi cũng muốn thử hai món này."

"... Vậy phiền cậu."

"Không phiền, tiện đường mà thôi."

Lâm Ngạn Tuấn nhìn vào gương chiếu hậu trên đỉnh phía trước mặt. Trần Lập Nông, đang tập trung vào điều kiện đường xá, chớp mắt mỉm cười rạng rỡ. Y mím môi, cảm ngực mình nặng nề với chút hốt hoảng.

Tại sao cậu ta lại trở thành ALPHA?

Nếu là OMEGA hoặc BETA không hoàn hảo sao?

Chiếc xe hơi đi đường tắt nhanh chóng đi xuống tầng dưới của căn hộ. Y chậm rãi bấm mã cửa. Trước khi vào cửa, như mong đợi, giọng Trần Lập Nông phía sau anh vang lên: "Giám đốc Lâm!"

Y quay đầu, mặt bị bóng tối che khuất.

"Chúc ngủ ngon!"

"... Ừm." Y ngập ngừng, sợ giọng nói quá nhỏ bên kia không nghe thấy, thêm ba từ: "Cậu cũng vậy."

Y không biết thế nào ngủ thiếp đi đêm đó, Lâm Ngạn Tuấn mơ mơ màng màng, và khi trời sáng, điện thoại di động lên bàn cạnh giường ngủ đột nhiên vang lên.

24 giờ luôn sẵn sàng vì công việc, Giám đốc Lâm luôn chuyên nghiệp đã không tắt chuông điện thoại, một giây bừng tỉnh, trên màn hình ba chữ 'Trần Lập Nông' khiến y nghĩ mình vẫn đang mơ.

Y vừa đụng vào cậu ta trong một giấc mơ, vậy giờ y đang mơ sao?

Do dự vài giây và nhấn nút trả lời, giọng nói của người làm y bất an mấy hôm nay nhanh chóng rót vào tai: "Giám đốc Lâm, anh đã dậy chưa? Tôi đã mua bữa sáng rồi. Tôi sẽ đợi anh ở tầng dưới. "

"... Ồ."

Bây giờ là mấy giờ? Như thể ở một thế giới khác, y cúp điện thoại, sự mệt mỏi do ngủ trễ khiến y ngủ gà gật trong nửa phút, nhưng đồng hồ báo thức reo kịp thời làm y bừng tỉnh.

Lại là một ngày làm việc chăm chỉ. Lâm Ngạn Tuấn tăng tốc và chỉ mất nửa giờ để xuất hiện ở tầng dưới căn hộ.

Trần Lập Nông dựa vào cửa xe trước chờ đợi. Khi Giám đốc Lâm xuất hiện, cậu lập tức nở một nụ cười thân thiết chào đón anh: "Giám đốc Lâm, tối qua anh ngủ ngon không? "

Ngon cái quỉ gì, thiếu chút nữa mất ngủ.

"Cũng tạm." Lâm Ngạn Tuấn miễn cưỡng trả lời, phía bên kia đáp lại bằng một nụ cười, đi qua phía trước xe, y mở cửa mở ra ghế phụ cửa xe, một luồng không khi ấm áp lao thẳng tới.

Chết tiệt, mặc dù bây giờ đang có gió mùa thu, nhưng không phải bật máy sưởi như vậy mạnh quá sao?

Không chờ y hỏi, Trần Lập Nông liền giải thích: "Tôi sợ bữa sáng lạnh, vì vậy tôi đã bật máy sưởi."

Còn có, còn có loại hành động này? Cũng không có gì ngạc nhiên khi người thích đổ mồ hôi như cậu ta sẽ đợi mình ngoài xe ...

// 09 //

"Giám đốc Tần đã thay đổi thời gian sang 4:30 chiều và chúng ta vẫn còn thời gian để xem xét hệ thống quản lý an toàn bên khu thử nghiệm."

"Ừm."

Sau khi tạm thời hoàn thành công việc, Lâm Ngạn Tuấn lắng nghe báo cáo của Trợ lý Trần, ngay lập tức đứng dậy và rời văn phòng đến khu thử nghiệm.

Tòa nhà thứ hai của khu thử nghiệm nằm ở bên trái tòa nhà chính của công ty. Lúc này, Hoàng Minh Hạo đang ở trên hành lang hóng gió nhìn thấy Trần Lập Nông quẹo vào liền lớn tiếng tiếp đón: "Trần đại công tử, lại tới khu thực nghiệm đi dạo ......" Nói còn chưa dứt lời, cậu liền thấy Lâm Ngạn Tuấn mặt lạnh băng xuất hiện phía sau Trần Lập Nông, lập tức dừng lại sửa lời nói: "Đến, đến giám sát?"

Trần Lập Nông mỉm cười và đi qua ho nhẹ một tiếng: "Phải, với Giám đốc Lâm."

"Thái Từ Khôn đâu rồi?" Lâm Ngạn Tuấn dừng lại trước mặt Hoàng Minh Hạo và nhìn lên cánh cửa văn phòng đang khép hờ.

"Trong toilet, sẽ ra ngay lập tức."

Mặc dù cậu nói người kia sẽ đi ra ngay lập tức, Hoàng Minh Hạo nhanh chóng bước đến cửa toilet ở cuối hành lang và khẽ gọi, "Khôn Khôn, Giám đốc Lâm đã đích thân đến giám sát, mau ra đây."

Sau một lúc lâu, giọng nói nho nhỏ của Thái Từ Khôn phát ra từ trong toilet: "Ra ngay đây."

Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra và một làn khói bay ra với hành động của Thái Từ Khôn. Lâm Ngạn Tuấn khẽ cau mày, như thể khói bay đến mũi: "Lại trốn trong toilet hút thuốc? Các người có phải hay không đem chuông báo cháy bên trong gỡ ra rồi?"

"Khụ." Thái Từ Khôn ho nhẹ một tiếng, đôi mắt anh tiếp xúc trong giây lát với Hoàng Minh Hạo, sau đó anh chuyển sang chủ đề: "Tôi có một việc cần gặp cậu."

"Có chuyện gì?"

Lâm Ngạn Tuấn hiểu rằng bạn mình muốn thay đổi chủ đề, vì vậy y để người kia đi.

"Là về các thử nghiệm lâm sàng giai đoạn III." Thái Từ Khôn bước về phía trước với y và đi lên phía cầu thang lên tầng hai, trong khi Trần Lập Nông kéo Hoàng Minh Hạo vẫn đang đứng tại chỗ đi theo phía sau.

"Tình nguyện viên đã uống một đợt thuốc và tôi nghĩ đã đến lúc."

"Ừm."

Hai người ở phía trước đang nói về thế hệ thứ hai của 'giới tính thứ ba'. Trần Lập Nông đi chậm hơn một bước và thì thầm với Hoàng Minh Hạo bên cạnh: "Ý anh ấy là gì?"

"Ồ." Hoàng Minh Hạo liếc nhìn hai người trước mặt mỉm cười, thấy rằng họ vẫn đang nói chuyện, nắm lấy tay áo của Trần Lập Nông và thì thầm: "Là để các tình nguyện viên quan hệ tình dục với đối tượng của họ để thụ thai."

"Ahem! Ahem ..."

Một tiếng ho dữ dội đằng sau thu hút sự chú ý của Lâm Ngạn Tuấn. Y quay lại nhìn Trần Lập Nông, đang ho sặc sụa do bị sặc nước bọt và dừng lại: "Có chuyện gì vậy?"

"Khụ khụ, không, không có gì."

Trần Lập Nông hít một hơi thật sâu, trong khi Hoàng Minh Hạo bên cạnh cậu che miệng và cười khúc khích, rồi bước về phía trước, đi qua Thái Từ Khôn và Lâm Ngạn Tuấn, lấy thẻ làm việc ra và mở cánh cửa phòng thí nghiệm ở tầng hai.

// 10 //

Có những nhân viên khác đang làm việc trong phòng thí nghiệm ở tầng hai. Trần Lập Nông đi vòng quanh khắp nơi và nhìn thấy những thứ mà cậu không thể hiểu được. Sau một hồi, cậu dừng lại phía sau Lâm Ngạn Tuấn và bắt đầu nghĩ vẩn vơ.

"Là để các tình nguyện viên quan hệ tình dục với đối tượng của họ."

Những lời của Hoàng Minh Hạo vang vọng trong tâm trí cậu. Lâm Ngạn Tuấn quay lại và đụng phải người đang đứng như trời trồng ở phía sau y. Lâm Ngạn Tuấn, đụng vào 'cột gỗ' mang tên Trần Lập Nông, bị đẩy ra và đập lưng vào kệ phía sau. Một chiếc bình vẫn đang được mở rơi xuống. Tiếp theo, một dòng lớn chất lỏng nhớt không màu, không mùi đổ lên áo, và Lâm Ngạn Tuấn cứng đờ ra ngay lập tức.

"Giám đốc Lâm?!"

Thái Từ Khôn đã đến phòng tham chiếu trên tầng ba để nhặt đồ. Hoàng Minh Hạo quay lại nhìn thấy cảnh đó, sợ tới mức luống cuống tay chân không biết nên đi lại hỗ trợ rửa sạch hay không.

"Đây, đây là cái gì ..." Lâm Ngạn Tuấn kìm nén sự tức giận của mình và không dám duỗi tay đụng vào.

Trần Lập Nông thấy vậy, hít một hơi và bắt đầu nhìn xung quanh để tìm khăn giấy.

"... Đó phải là glycerin dược liệu." Hoàng Minh Hạo nhặt chiếc lọ trên mặt đất và quan sát nó trong vài giây trước khi thấy nhẹ nhõm. "Được rồi, không sao đâu. May mắn thay, nó không phải hóa chất gây ăn mòn."

Có một đống giấy trên bàn cách đó không xa. Trần Lập Nông vội vàng rút ra hai tờ giấy, nhưng khi cậu định giúp lau, Lâm Ngạn Tuấn vẫy tay để cậu dừng lại: "Glycerin không thể lau sạch được."

"Vậy làm sao bây giờ? Bộ đồ trong văn phòng đã được mang đi giặt khô và chúng ta sẽ gặp Giám đốc Tần sau ..."

Trần Lập Nông cầm miếng khăn giấy trên tay và cảm thấy có chút phát ngốc. "Nếu không chúng ta lái xe để mua một bộ bây giờ?"

Lâm Ngạn Tuấn nghe cậu nói, nhìn lên đồng hồ và im lặng tính toán thời gian: "Quá muộn rồi, tôi có thể thay quần áo của cậu, đi theo tôi ngay."

Bố cục của tòa nhà thí nghiệm khá rõ ràng. Lâm Ngạn Tuấn nhấc chân không do dự, Trần Lập Nông quay lại nhìn Hoàng Minh Hạo và nhún vai đi theo sau để theo kịp tốc độ của Giám đốc Lâm và chấp nhận rằng mình đã vô tình gây tội.

Cảm giác nhớp nháp của Glycerin rất khó chịu. Thật khó để hai người có thể cử động bên trong phòng thay đồ, còn chưa kể đến có một cái ghế mà không biết ai chuyển đến chiếm một nửa không gian.

"Quần cũng cần được đổi." Lâm Ngạn Tuấn cởi áo khoác ra và thấy rằng rất nhiều glycerin dính ở hai ống quần, "Đổi hết đi."

Trần Lập Nông cao gần bằng trần phòng thay đồ. Cậu tháo thắt lưng và ngồi lên ghế. Đôi chân dài không biết để sao cho vừa, nghe thấy câu đó cậu giật mình: "Cả đồ lót?"

"... Ý tôi là áo khoác, quần và áo sơ mi, không phải đồ lót."

Áo sơ mi là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Một mảng của áo sơ mi trắng dính vào cơ thể. Phần da thịt nổi lên dưới ánh sáng mờ như một bức tranh quyến rũ.

Trần Lập Nông nuốt nước bọt và không dám ngước lên, chỉ biết cúi đầu xuống và nói khẽ, 'oh', cố giữ cơ thể của mình tỉnh táo do lo sợ rằng phần dưới cơ thể đột nhiên sinh ra phản ứng bị bên kia phát hiện.

"Nhanh lên." Lâm Ngạn Tuấn cũng có chút ngại ngùng, cúi người và bắt đầu cởi quần.

Y nhấc lên bằng một chân, và không để ý khi glycerin chảy xuống đất dọc theo ống quần của y. Ngay khi chạm đất, lòng bàn chân y ngay lập tức bị trượt.

"A ---"

"Ai da!"

// 11 //

Giám đốc Lâm ngã lên cậu, cơ thể chứa đầy glycerin của y chạm vào làn da trần của cậu, và hai tay do mất thăng bằng mà trở nên gắt gao vòng lấy cổ cậu.

Glycerin là một chất lỏng rất nhớt và Trần Lập Nông nghĩ rằng cậu sẽ không thích cảm giác đó.

Nhưng khi nó bao phủ cơ thể của Lâm Ngạn Tuấn, nó lỏng và trơn, giống như một chất bôi trơn. Mặc dù y vẫn mặc áo sơ mi, cậu vẫn dễ dàng thấy được da thịt bên trong.

Không gian nhỏ dường như được bật lên bởi một công tắc bí ẩn. Nhiệt độ tăng đột ngột, nóng đến mức Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy Trần Lập Nông như lò sưởi, đôi bàn tay đang giữ lấy cơ thể y như đốt cháy từng cm da thịt.

"Giám đốc Lâm ..." Trần Lập Nông không thể buông tay, và hỏi với giọng khàn khàn: "Nếu một người không có đối tượng nhưng anh ta muốn thụ thai, nên làm gì đây?"

"... liên quan đến công việc?" Làm sao cậu ta biết? Đôi mắt của Lâm Ngạn Tuấn mở to, y đứng thẳng lên cố gắng kéo khoảng cách giữa hai người.

"Có lẽ có liên quan?" Có lẽ sếp của cậu là một người nghiện công việc, sẵn sàng hi sinh bản thân cho công việc?

Trần Lập Nông nói xong liền bật cười, rồi siết chặt vòng tay để giữ người kia sát vào cơ thể cậu: "Nếu nó liên quan đến công việc, thì trợ lý có thể giúp gì không?"

"Cậu, cậu đang làm gì ..."

Nhiệt độ trở nên nóng và nóng hơn nữa, Lâm Ngạn Tuấn ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trần Lập Nông và không thể không không nhớ về khoảnh khắc Quản lý Dương ngày hôm đó đưa người vào văn phòng y.

Sau khi chia tay với người cũ được năm năm, y đã sử dụng công việc để làm tê liệt và củng cố bản thân cho đến khi cậu ta xuất hiện ... y siết chặt tập tài liệu trong tay để ngăn không cho cảm xúc vui mừng tràn ra đánh vỡ mặt nạ lạnh lùng ngày thường kia.

"Buông ra..." Y nói rất khẽ, nhưng cơ thể lại vô thức tiến gần hơn.

Hơi thở của cả hai phả lên mặt nhau, và Trần Lập Nông hơi nghiêng về phía trước, chạm lên đôi môi ngay trước mắt.

Dường như có một tiếng thở dài thỏa mãn trong cổ họng. Lâm Ngạn Tuấn mở môi và để Trần Lập Nông tùy ý di chuyển. Bàn tay phải dính đầy glycerin của y đặt lên bộ ngực khỏe mạnh của người kia, và những ngón tay dần dần nắm chặt.

Đôi môi căng mọng, tay nhào nặn ngực và cảm giác mịn màng dính dính của glycerin, Trần Lập Nông nhanh chóng nhận ra phần thân dưới của mình có phản ứng.

Phần thân dưới cứng lên bên dưới Lâm Ngạn Tuấn, cả hai chỉ mặc một chiếc quần sịp bó sát, và cậu trượt tay đến phía sau bóp chặt da thịt mềm mại đang vô tình hay cố ý siết lấy tiểu đệ của mình.

Thật thoải mái, đừng dừng lại ...

Tâm trí của Lâm Ngạn Tuấn tràn đầy những suy nghĩ như vậy, dục vọng ngủ yên nhiều năm trong cơ thể cuối cùng cũng dâng trào.

Cho đến khi Trần Lập Nông giữ hông y bằng hai tay để nâng cơ thể lên một chút, và cắn nhẹ lấy đầu ngực y, y chợt nhớ ra mình sắp phải đi gặp Giám đốc Tần.

"Đợi, đợi đã." Y ôm chặt đầu Trần Lập Nông, không để cho bên kia tiếp tục làm loạn. "Tôi sắp phải đến gặp Giám đốc Tần ..."

Trần Lập Nông nghẹt thở đến nỗi cậu phải buông Lâm Ngạn Tuấn ra, rũ mắt xuống ngây thơ khẽ hỏi, "Không đi không được à?"

"Không." Giám đốc Tần là ai? Ông già của Cục quản lý dược, Lâm Ngạn Tuấn không dám chọc giận, "... chỉ còn bốn mươi phút nữa."

Nếu không kẹt xe, sẽ mất khoảng hai mươi phút lái xe. Hai mươi phút còn lại ... Lâm Ngạn Tuấn lắc eo, cố tình chà xát tiểu đệ dần dần lớn lên bên dưới: "Trợ lý Trần, cậu cứng rồi à?"

Trần Lập Nông cười miễn cưỡng, nắm lấy phần thân dưới nóng rực của đối phương trả lời: "Giám đốc Lâm, dường như không chỉ có mỗi tôi có phản ứng?"

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro