Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trợ lý Trần sao thế? [HẠ]

// 23 //

Thân thể y như thể lưu lại ký ức về Trần Lập Nông.

Ngón tay, đôi môi, chiếc cằm cùng mọi bộ phận của cơ thể kia chính là chìa khóa, và mọi tế bào trong cơ thể y đều vì việc đó mà nhảy cuồng hoan. Mặc dù quá trình đưa vào vẫn gây đau đớn.

Lần đầu tiên ở nhà, y và Trần Lập Nông đã thử nhiều tư thế khác nhau, bây giờ cả hai đang ở trong một chiếc xe nhỏ với không gian hạn chế. Y muốn thử ở trên lại bị hạn chế động tác. Trần Lập Nông cũng loay hoay thử ép y nằm xuống dưới.

Tuy nhiên, tư thế ở trên này dường như kích thích nhiều dâm thủy chảy ra từ bên trong hơn, và y có thể nghe thấy tiếng nước cùng tiếng da thịt cọ xát với nhau mỗi khi nhấc hông lên và ngồi xuống.

Phần đầu nóng như lửa dễ dàng được đẩy vào khoang sinh dục. Hai chân mềm nhũn ra và y cúi xuống dựa vào ngực ALPHA, đầu ngón tay vô thức nghịch ngợm với hai đầu ngực của người kia.

"Bà xã, có muốn ông xã bắn ra hay không?"

Con sói nhỏ ôm eo mềm, ngước lên và khẽ cắn môi y.

Y lắc đầu vừa định di chuyển cánh tay, thân dưới mềm mại đột nhiên bị ấn chặt khi người kia dùng sức đứng dậy gắt gao ôm lấy.

"Ha a..."

Một chút chuyển động dữ dội đã khiến phần trước của cơ thể đâm sâu vài lần vào khoang sinh sản, và một dòng nước ấm theo đó chảy ra.

Lâm Ngạn Tuấn dựa vào bộ ngực rộng trước mặt, mười ngón tay đan vào nhau ôm lấy cổ của Trần Lập Nông: "Ông xã đâm sâu vào, sâu nữa vào..." Nói xong, y phối hợp cùng Trần Lập Nông nhẹ nhàng nâng mông theo chuyển động bên dưới.

Cấu trúc độc đáo của ALPHA nhanh chóng bị giữ lại ở tuyến tiền liệt. Y bị kích thích đến hai chân vô lực, đành phải để Trần Lập Nông ôm lấy thắt lưng của mình di chuyển lên xuống.

Côn thịt nóng được thít chặt bởi hang động ướt nóng không thể cử động mạnh được. Trần Lập Nông chỉ đơn giản nhào nắn hai bên mông Lâm Ngạn Tuấn bằng cả hai tay, vừa nhấc vừa lật, phần miệng ngậm lấy dương vật dường như không muốn tách ra, mà thay vào đó càng thêm gắt gao co chặt.

"Ahhhh ..." Lâm Ngạn Tuấn không chịu nổi sự kích thích, cắn lên bả vai người tình, hai tay siết chặt lấy nhau để ngón tay bấm vào chính cẳng tay của mình.

"Bà xã ngoan, thả lỏng một chút."

Trần Lập Nông hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh của Lâm Ngạn Tuấn trong khi nhẹ nhàng an ủi, thỉnh thoảng xoa ngón tay lên tay người kia để giúp thả lỏng.

"Ưm a a... được..."

Lâm Ngạn Tuấn ngân nga đồng ý, nghiêng đầu tìm môi Trần Lập Nông dây dưa một phen.

Phía dưới là khoái cảm đến mị người. Bộ não không còn bị điều khiển bởi lý trí nữa. Y chỉ lo dùng môi liếm láp quấn lấy môi Trần Lập Nông rồi hôn lấy khuôn mặt tuấn tú, làm những điều thường ngày y muốn làm nhưng lại không dám.

Hàng mi dài của trợ lý Trần, cái mũi thẳng của trợ lý Trần, cái cằm nhọn của trợ lý Trần và nốt ruồi dưới thái dương của trợ lý Trần, đôi môi thường xuyên mỉm cười, yết hầu gợi cảm của Trợ lý Trần cuộn lên xuống trong khi nói chuyện...

Hiện tại tất cả là của y. Y muốn hôn nhiều lần hơn nữa ... thực sự thích Trợ lý Trần.

"... Rất thích ..."

Trần Lập Nông cuối cùng cũng bắn ra, khoang sinh sản kịch liệt co chặt khiến cơ thể từng cơn co rút. Cuối cùng, y vẫn không nói từ 'cậu' còn lại.

Ngoài ra, còn có hương vị chanh và bạc hà thực sự dễ chịu.

// 24 //

Mới vừa kết thúc xong một hồi vận động nhiệt tình trong xe, Lâm Ngạn Tuấn mặc và sửa sang lại quần áo, ngồi vào ghế hành khách phía trước. Quần lót phía dưới dính nhớp một mảng khiến y có phần khó chịu.

"Chở tôi về nhà." Y không nhìn Trần Lập Nông, chỉ nhàn nhạt nói.

"Được." Trần Lập Nông nhanh chóng trả lời, và lặng lẽ khởi động, một đường lái xe xuống núi đến căn hộ.

Chiếc ô tô đỗ trước cửa căn hộ. Lâm Ngạn Tuấn vừa ra khỏi xe và nghe thấy tiếng đóng cửa xe vang lên.

"Lâm Ngạn Tuấn." Trần Lập Nông xuống sau nhưng không đi theo, chỉ một tay đỡ cửa xe nhìn y: "Ngày mai ... hẹn gặp lại vào ngày mai."

"Ừm." Y gật đầu, nghĩ đến cảnh sau khi kết thúc tiệc rượu đêm đó, liền quay đầu lại nói thêm một câu, "Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon." Trần Lập Nông hài lòng khóe môi cong lên, dõi theo Lâm Ngạn Tuấn vào căn hộ cho đến khi cái bóng biến mất.

Ngày hôm sau, bên trong Tòa nhà Thiên Hành.

Trần Lập Nông được người quản lý gọi đến phòng nhân sự. Cậu nhận lấy tờ giấy, nhìn vào miệng của quản lý Dương lúc đóng lúc mở, hốt hoảng đến nỗi còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.

"Trần thiếu gia?"

Không có người ngoài trong văn phòng, Quản lý Dương cẩn thận gọi cậu một tiếng.

"... Chuyện này xảy ra lúc nào?" Trần Lập Nông cầm lá thư thông báo và nhìn quản lý Dương với ánh mắt nghiêm túc.

"Cái này tôi không rõ, Trần Chủ tịch sáng sớm đã chuyển thư cho tôi. Tôi chỉ làm theo lệnh." Quản lý Dương mỉm cười đứng dậy rời khỏi ghế. "Vậy giờ tôi đưa cậu đến bộ phận tiếp thị nhé? Để làm quen với môi trường?"

"Không cần."

Ngay khi cậu giơ tay lên, thấy lá thư trong tay, khuôn mặt có chút mất tự nhiên.

Sau khi rời bộ phận nhân sự, Trần Lập Nông liền đến thẳng văn phòng của Lâm Ngạn Tuấn. Không có ai trong đó. Cậu đã hỏi một vài nhân viên và vài người nói rằng họ sẽ đi họp, dù sao, không ai biết Giám đốc Lâm đang ở đâu.

Vì vậy, Trần Lập Nông ngồi chờ trong văn phòng của Lâm Ngạn Tuấn cả buổi sáng.

Cho đến quá nửa giờ nghỉ trưa, cánh cửa văn phòng được mở ra, Lâm Ngạn Tuấn nhìn Trợ lý Trần đang ngồi ở bàn làm việc, đôi mắt hiện lên một tia hoảng loạn lại bị áp xuống.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Ngạn Tuấn mở miệng trước, để chiếc cặp lên bàn và ngồi xuống đối diện với Trần Lập Nông.

"Tại sao lại chuyển tôi đến bộ phận tiếp thị?" Trần Lập Nông nói, giơ tay phải lên đưa ra lá thư thông báo đã nắm chặt cả buổi sáng.

"... Tôi không còn gì để dạy cho cậu." Lâm Ngạn Tuấn bật máy tính lên, liếc qua Trần Lập Nông và bắt đầu nghiêm túc xử lý công việc.

Trợ lý Trần của y thực sự rất thông minh và xuất sắc. Chỉ mới ba tháng, cậu đã có thể bình tĩnh đối phó với mọi thứ. Cho nên trong đêm hôm qua, y đã gửi một bản đánh giá công việc cho Chủ tịch Trần, và liên lạc với Chủ tịch Trần vào sáng sớm, cuối cùng thành công đem Trần Lập Nông 'đuổi đi' đến bộ phận tiếp thị.

"Tôi sẽ không đến phòng tiếp thị." Trần Lập Nông siết chặt lá thư trong tay.

"Cậu là con trai của Chủ tịch Trần. Sớm hay muộn, cậu cần hiểu hoạt động thị trường của Thiên Hành."

Y nói với hàm ý là Trần Lập Nông sẽ sớm nhận vị trí của Chủ tịch Trần. Sau tất cả, cậu là con trai cả trong gia đình và cũng là ALPHA duy nhất. Nghe nói rằng em gái của cậu đã trở thành OMEGA hai năm trước.

"Vậy để sau đi."

May mắn thay, Lâm Ngạn Tuấn đã khiến Trần Lập Nông nhớ rằng cậu là con trai của chủ tịch. Cậu có đặc quyền. "Không vội", cậu nói, dứt lời, đem bức thư trong tay xé thành nhiều mảnh và vứt vào thùng rác.

// 25 //

"..." Lâm Ngạn Tuấn nghe thấy tiếng lá thư bị xé bỏ và nhìn chằm chằm vào Trần Lập Nông, vẻ mặt vẫn không thay đổi, "Cậu có biết rằng để chuyện tư ảnh hưởng đến chuyện công là rất không chuyên nghiệp không?"

"Giám đốc Lâm."

Khóe môi của Trần Lập Nông đột nhiên nhấc lên, "Tôi hy vọng rằng khi anh nói điều này, anh có thể suy nghĩ cẩn thận về lý do thực sự chuyển tôi đến bộ phận tiếp thị."

Lâm Ngạn Tuấn, cảm thấy rất xấu hổ, không thể phản bác lại lời nào, đành phải hít một hơi thật sâu và nói tiếp, "Tôi không có năng lực điều cậu đi. Người thực sự đưa ra quyết định là Chủ tịch Trần, nếu cậu không muốn chuyển sang bộ phận tiếp thị, hãy nói chuyện với Chủ tịch Trần."

"Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ nói." Trần Lập Nông đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi. "Vậy tôi đi ăn trưa đây, anh cần tôi mua gì không?"

"Tôi ăn rồi."

Thật sự là chưa ăn.

Lâm Ngạn Tuấn nhìn Trần Lập Nông rời khỏi văn phòng, lúc này mới hít một hơi và ngả người ra sau.

Y đã cố tình trốn trong khu thử nghiệm cả sáng nay, và khiến Thái Từ Khôn phiền phức nghĩ rằng y ở đó là để tham gia vào việc nghiên cứu và phát triển thí nghiệm.

Y đã hy vọng khi trở về thì Trần Lập Nông đã đi rồi, và kết quả là ...

Vẫn còn hai mảnh thư rách còn sót lại trên bàn, Lâm Ngạn Tuấn cúi xuống và nắm chặt chúng, lộ ra một nụ cười cay đắng.

Không lâu sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, y nhận được một cuộc gọi từ Chủ tịch Trần. Lúc đầu, ông hỏi về thế hệ thứ hai của 'giới tính thứ ba'. Sau đó, vòng đi vòng lại mới nói đến trọng điểm, dù sao đi nữa, điểm chính là y vẫn cần chiếu cố con trai ông.

Lâm Ngạn Tuấn khẽ "ừm", đợi cho đến khi bên kia cúp máy, từ từ đặt điện thoại xuống và thở dài.

Dường như không có cách nào để Trần Lập Nông thoát khỏi tầm nhìn của y.

Đành phải sẵn sàng chấp nhận sự thật này, y định đến phòng trà pha một tách cà phê để nâng cao tinh thần, nhưng vừa đứng dậy, eo bỗng đau nhói, sau đó, mông ngay lập tức hạ xuống ghế.

Thằng nhóc đó, tối hôm trong xe chơi y đến đau eo cả đêm thêm một buổi sáng, nhưng lúc nãy nhìn Trần Lập Nông thẳng người rời khỏi văn phòng, y chỉ có thể một lần nữa cảm khái rằng thể chất của ALPHA thực sự đáng sợ.

"Giám đốc Lâm."

Ngay khi vừa cầm cốc lên, Trần Lập Nông đẩy cửa vào, cầm một bó hoa cúc trắng lớn trên tay.

Lâm Ngạn Tuấn thực rất thích hoa cúc. Người cũ của y biết điều này, vì vậy mỗi ngày đều gửi đến một bó hoa cúc, mỗi tuần một màu.

Nhưng tuần trước khi Trần Lập Nông bắt đầu đi làm y đã ra lệnh, nếu sau này hoa có được gửi đến, thì hãy trực tiếp ném chúng đi, không cần lại hỏi đến y, tại sao hôm nay? Lâm Ngạn Tuấn nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bó hoa có chút khó hiểu: "Chưa vứt đi sao?"

Trần Lập Nông khép lại cửa văn phòng và bước vào. Tay phải của cậu, mới nãy giấu sau cánh cửa, thực sự xách theo một chiếc bình trong suốt.

Bình hoa đầy nước một nửa. Cậu cắm bó hoa cúc lớn vào và đặt nó ở góc bàn, sau đó giải thích: "Đây là tôi tặng, anh không được ném nó đi." Lâm Ngạn Tuấn cười khẩy tưởng nói cái gì. Cậu ngay lập tức nói thêm: "Sau nãy mỗi ngày tôi đều sẽ tặng."

Hành động tặng hoa thực sự rất ấu trĩ, ít nhất người cũ của y rất ấu trĩ. Lâm Ngạn Tuấn nghĩ, tại sao khi Trần Lập Nông làm điều này thì y lại không thấy vậy?

Y quay sang bên, nhìn vào bó hoa cúc lớn lặng lẽ đứng ở góc bàn, như thể ở đâu đó trong trái tim cứng rắn tan chảy ra ấm áp.

// 26 //

Số điện thoại của Lâm Ngạn Tuấn đã lâu rồi không đổi. Thứ nhất bởi vì thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng và nhiều thứ quan trọng khác đều dùng nó. Thứ hai, vì công việc, y không thể đổi số được. Vì vậy, người cũ có thể dễ dàng tìm thấy số của y.

Kể từ khi bị Trần Lập Nông kéo đi tối hôm đó, mỗi ngày người đó đều quấy rối y bằng nhiều cuộc gọi và tin nhắn.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Một giờ trước khi tan làm, y nhận được một cuộc gọi từ người yêu cũ, nói rằng muốn nói chuyện nghiêm túc.

"Không cần, ngay cả khi anh có nói hàng vạn lần nữa, vẫn không lay chuyển được tôi đâu." Sau khi dừng công việc trong tay, Lâm Ngạn Tuấn áp chiếc điện thoại di động đang kẹp ở vai lên tai, "Giữa chúng ta không còn gì nữa."

"... Có phải vì thằng ngốc đêm đó?" Người kia quyết không bỏ cuộc, nhớ lại đêm ở quán bar hôm đó, "Nó có gì tốt hơn tôi? Một trợ lý, có nhiều tiền hơn tôi không?" Làm sao bằng, ngay cả chiếc xe cậu ta lái chẳng phải là mẫu mới nhất, nhìn sơ còn hơi cũ.

"Ha ... có vẻ tốt hơn anh ở mọi phương diện chăng?" Lâm Ngạn Tuấn nhếch mép, nghĩ rằng tên này không những não có vấn đề, mà thậm chí mắt nhìn cũng chả ra sao, "Nếu nói về tiền, cậu ta thực sự không giàu, nhưng cha cậu ta thì rất giàu ... Ồ, cha cậu ta chính là chủ tịch Thiên Hành, so với anh không phải điều kiện tốt hơn quá nhiều sao?"

Trước khi người kia kịp phản bác cái gì, Lâm Ngạn Tuấn lập tức cúp điện thoại và đảo mắt trước màn hình đen của điện thoại.

Có ấu trĩ quá không? Bất quá 5 năm không gặp thôi, tại sao lại trở nên kiêu ngạo thế này? Còn khinh thường một chân trợ Lý? Có gì hay? Người ta chính là đại công tử của một tập đoàn lớn, chẳng qua muốn bắt đầu thực tập từ cấp cơ sở mà thôi.

Cộc cộc cộc ——

Ba tiếng gõ cửa vang lên, và Trợ lý Trần đẩy cửa vào. "Giám đốc Lâm, đã đến lúc gặp người từ Công ty Cơ khí chữa cháy Thần Giang."

... Sao y lại tức giận như vậy nhỉ? Lâm Ngạn Tuấn phản ứng ngay lập tức, nhớ lại lịch làm việc cuối cùng của hôm nay, gật đầu rồi đứng dậy.

Sau cuộc gặp, trời đã tối hẳn. Lâm Ngạn Tuấn định lấy xe từ bãi đậu xe gần đó. Trần Lập Nông sải bước phía sau đuổi theo và hỏi, "Anh có muốn đi ăn cùng tôi không?"

Y liếc nhìn đường phố tấp nập xung quanh, ngập ngừng chưa biết có nên đồng ý hay không.

Trần Lập Nông dường như nhìn thấu tâm trí y, mím môi và tiếp tục cười: "Tôi biết có một nhà hàng thịt nướng ngon ở đây. Tòa nhà chỗ công ty sắp sửa đổi mới hệ thống phòng cháy chữa cháy. Mọi thứ sẽ rất ngổn ngang. Cứ thả lỏng và đi ăn uống một chút được không?" Không đợi người kia phản ứng, cậu kéo cổ tay Lâm Ngạn Tuấn đi về phía trước.

Tất nhiên, nếu không gặp Phạm Thừa Thừa tại nhà hàng thịt nướng, có lẽ đó sẽ là một bữa tối cực kỳ thân mật và hoàn hảo.

Phạm Thừa Thừa đã giới thiệu Trần Lập Nông đến nhà hàng thịt nướng này. Cậu vừa dẫn Lâm Ngạn Tuấn bước vào thì nghe thấy giọng nói cao vút của bạn bè tốt phát ra từ bên phải.

"Này, soái ca họ Trần phía trước kia!"

Trần Lập Nông nhìn lại, và một cậu trai người lai ngồi bên trái Phạm Thừa Thừa đột nhiên huýt sáo nhìn cậu.

Cậu sững người, não có chút choáng ngợp – cậu đang mơ sao? Lần đầu tiên cậu du học ... cũng là mối tình đầu, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này???

Lâm Ngạn Tuấn cũng hướng về phía phát ra nguồn âm thanh, chưa kịp nhìn kĩ hai người đã bị Trần Lập Nông kéo tay túm đi.

Sau khi rời khỏi nhà hàng thịt nướng, Phạm Thừa Thừa đuổi theo ngay lập tức: "Này, sao cậu chạy vậy? Ngay khi nhìn thấy Daniel, liền chạy, là do cậu lừa dối cậu ta à? Hay làm người ta to bụng rồi trốn tránh trách nhiệm?" Cậu bước về phía trước để chặn Trần Lập Nông, lúc này nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn bên cạnh, mới nhận ra rằng vẫn còn người thứ ba có mặt, dừng lại trong hai giây và hỏi: "Đây chính là?

"Cấp trên của cậu ta." Lâm Ngạn Tuấn mỉm cười chuyên nghiệp, "Không quấy rầy các người nữa."

Sợ cái gì liền tới cái đó Trần Lập Nông thở dài, trừng mắt nhìn mắt Phạm Thừa Thừa đang đơ ra không rõ tình huống gì, rồi nhanh chân đuổi theo người kia.

// 27 //

"Cậu ấy là mối tình đầu của tôi."

Trần Lập Nông Trần chen vào ghế lái xe và ngước nhìn Lâm Ngạn Tuấn đang ngồi đó.

Lâm Ngạn Tuấn khoanh tay trước ngực nhìn cậu, trưng ra bộ dáng 'Cậu cứ nói tiếp đi tôi đang nghe', khóe miệng khẽ cong lên như có như không cười lạnh.

"Tôi đã quen với cậu ấy hai năm ở nước ngoài, nhưng tôi không lừa dối hay làm cậu ta có thai."

Tuy rằng thật sự đã làm, nhưng đều là mang bao làm, hơn nữa chia tay chưa được hai tháng thì mối tình đầu của cậu liền quen một ALPHA khác. Những điều này, làm thế nào Phạm Thừa Thừa mới ra nước ngoài chơi với Daniel trong ba tháng liền không tin cậu – bạn nối khố hai mươi mấy năm?

"OMEGA?" Lâm Ngạn Tuấn bất ngờ hỏi.

"Ừm." Cậu gật đầu.

"Phiền cậu nhường một chút." Lâm Ngạn Tuấn vẫy tay, vẻ mặt hơi khó chịu.

Những điều này không liên quan gì đến bản thân y, y biết rất rõ điều đó, nhưng tự dưng cảm thấy khó chịu không thể giải thích được trước cái danh 'mối tình đầu' đó. Tuy rằng ở cửa hàng thịt nướng không quan sát đủ cẩn thận, nhưng y có thể thấy góc nghiêng của cậu bé người lai tên Daniel tinh xảo thế nào. OMEGA khác với BETA. Lâm Ngạn Tuấn không hiểu sao lại tự so sánh mình với mối tình đầu của Trần Lập Nông. Sự tự tin trước giờ nháy mắt gặp đả kích lớn, dẫn đến tự ti đến mức y muốn biến mất ngay lập tức.

"Tôi lái xe đưa anh trở về." Trần Lập Nông không yên tâm, vẫn cảm thấy Lâm Ngạn Tuấn không tin vào bản thân mình và cứ thế chen người vào ghế lái xe

Ngoại trừ trong công việc, Lâm Ngạn Tuấn rất ít ở riêng cùng người kia. Y nheo mắt trong vài giây, rồi đưa chìa khóa xe cho Trần Lập Nông và chuyển qua ghế hành khách phía trước ngồi.

Trên quãng đường đến bãi đỗ xe chung cư, chưa đến chỗ đỗ xe, cách đó không xa một chiếc ô tô bất ngờ bật đèn pha và quay thẳng đối mặt với xe của Lâm Ngạn Tuấn chặn đường.

Cái quái gì? Trần Lập Nông đạp phanh kịp thời, nhìn lên đèn pha chói ngang, và thấy một người đàn ông bước ra khỏi xe đi về phía họ.

Vẫn còn khoảng cách hơn hai mét giữa hai xe. Lâm Ngạn Tuấn nheo mắt nhìn hình bóng trước mặt. Sau giây lát nhận ra người kia là người cũ của mình, y không thể không cau mày, làm thế nào hắn ta đã biết được địa chỉ căn hộ của mình.

Trần Lập Nông cũng nhận ra người đàn ông trước mặt. Cậu thấy người kia đột nhiên lấy gì đó từ trong túi của mình ra, quỳ xuống đất trên một đầu gối, liền tự động muốn ngăn Lâm Ngạn Tuấn.

Đáng tiếc cậu đã chậm. Ngay khi đầu ngón tay chạm vào, Lâm Ngạn Tuấn đã ra khỏi xe.

"A Tuấn, tôi biết những gì tôi nói không thể bù đắp cho vết thương năm đó, nhưng tôi luôn yêu em." Người cũ mở chiếc hộp ra, là một chiếc nhẫn bạch kim, "Kết hôn với tôi, hãy để tôi dùng phần còn lại của cuộc đời để bù đắp cho em, được chứ?"

Chết tiệt, là cầu hôn?!!

Lâm Ngạn Tuấn rõ ràng đã tiến lên hai bước, Trần Lập Nông run lên và lao ra khỏi xe ngay lập tức. Cậu băng qua Lâm Ngạn Tuấn mà không thèm suy nghĩ, cứ thế hướng tới phía đối phương.

Do đèn pha chiếu sáng lẫn nhau, người kia đã không nhận ra rằng người ngồi ở ghế lái là cậu trợ lý ở quán bar ​​trước đó, và hơi mở miệng ngạc nhiên. Nhưng trước khi hắn kịp ngậm miệng lại, một cú đấm giáng xuống.

Trần Lập Nông không nói không rằng tung quả đấm, chiếc nhẫn bạch kim rơi xuống đất kêu leng keng.

"Trần Lập Nông!"

Đây là trận chiến giữa ALPHA và ALPHA, nhưng khi Lâm Ngạn Tuấn đằng sau hét lên họ tên đầy đủ của cậu, nắm tay giơ lên nhanh chóng chuyển hướng, cậu nắm lấy quần áo của người đàn ông phía trước.

"Tôi cảnh cáo anh, Lâm Ngạn Tuấn là của tôi, từ giờ về sau anh không được phép tiếp cận anh ấy nữa."

ALPHA trẻ tuổi phát ra áp suất không khí mạnh mẽ trên khắp cơ thể, và pheromone thanh chanh bạc hà ngọt ngào tươi mát nhanh chóng trấn áp pheromone được phát ra bởi ALPHA kia, "Anh có biết 'bất quá tam' nghĩa là gì không? Đây là lần thứ hai tôi gặp anh và lần sau, tôi sẽ không lịch sự như vậy nữa đâu."

// 28 //

Nói cái gì mà 'Lâm Ngạn Tuấn là của tôi'?

Trong khi mở khóa khóa vân tay, y liếc nhìn Trần Lập Nông, người đang nhìn y chằm chằm. Khung cảnh độc đoán trong bãi đậu xe vừa rồi khiến Lâm Ngạn Tuấn đã không thể ngăn được con tim đang đập dữ dội của mình.

Chưa có ai từng tự bảo vệ y như thế này, và chưa bao giờ y có cảm giác bối rối như vậy. Dường như ở bên Trần Lập Nông những ngày này, y có lẽ đã biết tình yêu là gì và cảm giác như thế nào.

Từ thời thơ ấu đến giờ, Lâm Ngạn Tuấn luôn lý trí đến khủng khiếp, và bố mẹ chưa bao giờ phải lo lắng về y. Y sẽ phân tích những ưu và nhược điểm, cố gắng tránh những lựa chọn không thuận lợi cho mình, nhưng giờ đây trong đầu y chỉ có một suy nghĩ, một suy nghĩ bốc đồng – vị trí của y trong tim Trần Lập Nông quan trọng đến mức nào?

Nhấn tay nắm cửa, Trần Lập Nông xoay người đối diện với thang máy: "Đưa anh về nhà rồi, tôi đã thấy nhẹ nhõm, chúc ngủ ngon."

"Cậu ..." Y nắm chặt tay và đẩy cửa ra, rồi quay đầu nghiêm túc nói, "Cậu có muốn vào trong và uống một ly nước không?"

Hiếm gặp đây, chủ động mời mình uống trà?

Đôi mắt của Trần Lập Nông sáng lên, và cậu đồng ý mà không thèm suy nghĩ.

Sau khi vào trong nhà, Lâm Ngạn Tuấn vào phòng để thay quần áo. Trần Lập Nông có chút bồn chồn trên ghế sofa trong phòng khách. Có lẽ ... Đợi một chút ... chuyện gì có thể xảy ra ... phải không?

Cậu có chút kỳ vọng, và ánh mắt tràn đầy khao khát nhìn theo Lâm Ngạn Tuấn đang từ phòng vào bếp để lấy nước.

"Không có nước khoáng. Cậu có muốn uống sữa không?"

Lâm Ngạn Tuấn hỏi vọng ra từ nhà bếp. Trần Lập Nông vội vàng đồng ý. Vài phút sau, Lâm Ngạn Tuấn bước ra với hai ly sữa trên tay.

Sữa ấm, và bên ngoài của ly vẫn còn nóng. Cậu nhìn Lâm Ngạn Tuấn đang nhìn chằm chằm vào cậu, không nói không rằng một hơi uống hết nửa ly sữa.

"Có ngon không?" Lâm Ngạn Tuấn ý vị không rõ lộ ra hai lúm đồng tiền.

Cậu gật đầu và uống một ngụm sữa khác: "Ngon." Đó chỉ là sữa bình thường, nhưng vì đó là Lâm Ngạn Tuấn nhiệt tình pha cho cậu cho nên thật thơm ngọt.

"Buồn ngủ không?"

"Không, không buồn ngủ ..."

Thực tế, cậu cảm thấy hơi buồn ngủ, mí mắt dần trở nên nặng nề, và cậu bỏ ly sữa xuống dựa vào ghế sofa.

"Đi vào phòng ngủ nào, cậu sẽ bị cảm lạnh khi ngủ ở đây."

Lâm Ngạn Tuấn đứng dậy và đỡ Trần Lập Nông vào phòng ngủ. ALPHA cao lớn dần dần khép mắt lại do tác dụng của thuốc.

"Ngạn Tuấn... tôi ..." Cậu lẩm bẩm vài từ, đầu ngả sang một bên ngủ thiếp đi một cách vô thức.

"Ngủ đi."

Lâm Ngạn Tuấn cúi xuống cởi áo khoác cho cậu, ánh mắt hướng tới dây buộc hành lý vừa mới tìm ra.

// 29 //

Trần Lập Nông ý thức vừa mới thanh tỉnh, trước khi có thời gian suy nghĩ về lý do tại sao mình lại lăn ra ngủ, khoái cảm dưới hạ thân trong tích tắc chiếm lấy toàn bộ dây thần kinh não.

Cậu mở mắt và nhìn xuống. Ánh mắt chạm tới khung cảnh một cái đầu nhấp nhô ở phần thân dưới.

"Ngạn, Ngạn Tuấn?" Nhớ tới khi nãy uống sữa bò, cậu hơi ngồi dậy và nhanh chóng bị ép lại giường.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chỉ lúc đó, Trần Lập Nông mới phát hiện mình bị trói vào giường bằng vài sợi dây thun dày bằng hai ngón tay, cả tay và chân đều bị trói, căn bản là không nhúc nhích được.

Lâm Ngạn Tuấn, đang tác loạn ở thân dưới, nghe thấy chuyển động, ngước lên và đối mặt với Trần Lập Nông, đôi tai và má đỏ bừng của y cho thấy hành vi này chạm đến sự giới hạn của y.

"Đây là...... Làm gì?" Trần Lập Nông bối rối.

Lâm Ngạn Tuấn nhả ra dương vật đang ngậm trong miệng, và bò lên người Trần Lập Nông, dùng cánh môi cọ cọ hàm và miệng cậu, tựa như đang hít thở tinh linh hoa Lan và khẽ nói: "Trần Lập Nông, tôi hỏi cậu ..."

Cậu nuốt nước bọt, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đang ở sát bên, và bộ phận sinh dục lại trướng lên vài phần.

"...Nếu chỉ có thể chọn một giữa tôi và đứa bé, cậu muốn chọn ai?" Lâm Ngạn Tuấn một bên hỏi, một bên dùng mông thịt cọ xát hung khí phía dưới, "Chỉ được chọn một, không được tham lam."

"Vì cái gì...... Chỉ có thể chọn một?"

Hay là? Đôi mắt của Trần Lập Nông khẽ mở to, nghĩ rằng 'giới tính thứ ba' thế hệ thứ hai đã khiến Lâm Ngạn Tuấn có thai? Hiện tại đang thử lòng mình sao?

"Nói, cậu chọn cái nào?"

"Tôi muốn cả hai. Tôi sẽ chịu trách nhiệm."

ALPHA không hiểu ý đồ của BETA và thành thành thật thật nghiêm túc trả lời.

"Không, cậu chỉ có thể chọn một." Giọng điệu của Lâm Ngạn Tuấn trở nên cứng rắn, nhưng phần thân dưới vẫn đang cọ xát nhẹ nhàng.

Cái kia di chuyển chà xát lên kẽ mông, huyệt khẩu mỗi khi đụng tới đỉnh, liền đói khát đóng mở nuốt vào phần đầu lửa nóng, xoay nửa vòng lại nhả ra, dịch nhờn cũng theo đó mà nhiệt tình chảy theo.

"Tôi, tôi thực sự." Trần Lập Nông bị tra tấn đến toàn thân toát mồ hôi, đôi tay bị trói bởi dây nịt gồng lên, từng sợi gân xanh gợi cảm nổi bật trên mu bàn tay lớn.

"Tôi nói cậu chỉ có thể chọn một ..."

Lâm Ngạn Tuấn nheo mắt, hai tay mân mê đầu ngực Trần Lập Nông. "Nhanh nhanh trả lời, sẽ được phần thưởng là vào trong bà xã, được chứ?"

Thay vì tra tấn Trần Lập Nông, đây là một màn tra tấn hai chiều. Y thực thích Trần Lập Nông rất nhiều. Từ khi nãy dùng tay vuốt ve lại ngậm trong miệng, cơ thể đã có phản ứng. Y đã không ngờ đến rằng bản thân đã không thể chịu đựng được mà ham muốn nhiều hơn chỉ vì nằm trên cơ thể của người kia và cọ xát qua lại, thực sự chảy quá nhiều nước ...

"Tất cả, tất cả--"

"... tham lam."

Tại sao lại cứng nhắc đến mức thế này? Nghiêm túc trả lời đúng trọng tâm không được sao? Y hiện tại hận không thể lập tức đem côn thịt nhét vào trong thân thể liều mạng tự xử, bức bách Trần Lập Nông nhanh chóng nộp vũ khí đầu hàng.

// 30 //

"Thực sự không muốn chọn một?"

Dù sao, cũng đã đến giới hạn, Lâm Ngạn Tuấn không còn sợ mất mặt hơn được nữa. Hôm nay, y phải để Trần Lập Nông lựa chọn giữa y và đứa bé.

Quyết định liền bắt đầu hành động. Y chống đỡ cơ thể bằng tay trái, đem hậu huyệt tùy tiện triển lãm trước mặt Trần Lập Nông, hai tay nhét vào hậu huyệt tự đùa bỡn chính mình.

Ngón tay mảnh khảnh đưa vào hậu huyệt khiến nước chảy ra, y thở hổn hển, cắn môi dưới và ngân nga một cách thích thú.

Trần Lập Nông nhìn chằm chằm vào nơi các ngón tay biến mất, phần thịt đỏ mềm mại hút hai ngón tay dài ra vào, cùng với khuôn mặt quyến rũ và gợi tình của Lâm Ngạn Tuấn, cái đang cương lên vô pháp không thể tiếp cận được khiến cậu khó chịu đến đỏ mắt, chỉ có thể nuốt nước bọt bí mật dặn lòng đừng để bị mê hoặc.

"Bà xã ..." Nhưng vẫn thực ủy khuất, ALPHA trưng ra đôi mắt cún ngây thơ và bĩu môi.

Lâm Ngạn Tuấn rút hai ngón tay ra, rất nhiều chất lỏng dính trên ngón tay y, và đưa ngón tay đầy ham muốn xộc thẳng vào miệng của Trần Lập Nông càn quấy: "Thật sự không trả lời sao? Ở dưới ướt quá, muốn côn thịt của ông xã ..."

Uh ah ah ah quá ư là tra tấn mà!

Trần Lập Nông giãy giụa vài cái, dây đai đàn hồi buộc chặt vào mép giường không có nửa phần dao động.

Cậu khóc thầm, hàm răng nhẹ cắn ngón tay trong miệng, cuộn lưỡi và liếm vết nước trên đó.

Tại sao lại phải chọn một? Cậu vừa liếm vừa nghĩ, chẳng lẽ là Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên đổi ý? Không muốn có con? Đó là lý do tại sao ép hỏi cậu?

"Bà xã." Ngón tay trong miệng cậu bị kéo ra và Trần Lập Nông ngay lập tức nghiêm túc nói: "Dù có con hay không, tôi sẽ không thay đổi ... anh muốn sinh con, tôi thích anh, anh không muốn sinh con, tôi cũng vẫn thích anh."

Lâm Ngạn Tuấn nghe vậy ngẩn ra, bàn tay phải chuẩn bị rời khỏi dừng ở khuôn mặt của Trần Lập Nông, "Cậu nói lại lần nữa."

"Tôi thích anh."

"Ngoài ra."

ALPHA cùng BETA đối diện, những lời nói chân thành không có bất kỳ sự giả dối nào: "Tôi thích anh, Lâm Ngạn Tuấn, tôi muốn ở bên anh, mặc kệ việc anh có em bé hay không."

Lâm Ngạn Tuấn lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, môi áp vào môi cậu: "Vậy, cậu muốn Trần gia đoạn tử tuyệt tôn?"

"Cho dù đoạn tử tuyệt tôn cũng không cần bảo bối nào khác ngoài anh."

"..."

Y trước kia thật sự chán ghét nghe người khác gọi mình 'bảo bối'?

Nhưng mà Trần Lập Nông câu này 'Cho dù đoạn tử tuyệt tôn cũng không cần bảo bối nào khác ngoài anh' lại khiến y cảm thấy ngọt ngào âu yếm. Y đột nhiên nảy ra ý tưởng cùng Trần Lập Nông sinh em bé, mong muốn này không phải bị ham muốn tình dục mới sinh ra.

Kỳ thật ngẫm lại, con của mình cùng Trần Lập Nông hẳn sẽ rất đáng yêu, rất khiến cho người ta thích......

"Vậy ông xã nhớ bắn ra hết, đừng quên quá hai phút mới có thể lấy ra."

Chết tiệt, y thực sự thích Trần Lập Nông.

// 31 //

"Ha ha ah ah--"

"Không được, a a cậu chậm một chút... ông xã chậm một chút..."

"Ah, uh, bên trong ... uh, cậu đang làm gì, nhanh nữa lên."

Chân của Lâm Ngạn Tuấn bị gập lại thành hình chữ M, nhưng người phía trên y đột nhiên ngừng di chuyển, khoái cảm đang thăng hoa bị dừng lại. Y khẽ nâng eo và vỗ nhẹ vào lưng mồ hôi trơn bóng của Trần Lập Nông.

"Tôi vẫn còn giận." ALPHA, cố tình đẩy mạnh vào khoang sinh dục, phồng má lên, hạ eo xuống không cho BETA phía dưới vặn vẹo cơ thể. "Tại sao anh không để tôi nói với cha tôi rằng hai chúng ta đang hẹn hò? Anh cảm thấy việc hẹn hò với tôi xấu hổ sao?

"Không ..."

BETA có chút chột dạ tội lỗi ngước lên và hôn lên má của ALPHA đang cáu kỉnh, giải thích nhẹ nhàng: "Tôi muốn chúng ta làm việc chăm chỉ hơn, chờ có em bé rồi sau nói cho cha cậu cũng không muộn."

"Có liên quan gì?" Trần Lập Nông cau mày. "Tôi đã nói hết rồi, ngay cả khi anh không có con, tôi vẫn sẽ ở bên anh."

"Nhưng nếu tôi có thai, bố mẹ cậu sẽ không có ý kiến ​​gì."

"Anh đang hẹn hò với tôi, không phải với bố mẹ tôi ..."

"Cậu đang nói gì vậy?" Lâm Ngạn Tuấn bị chọc cười, y đưa tay ra và gãi thắt lưng bạn trai. "Tôi là sợ cậu khó xử, dù sao cậu cũng là con một trong gia đình ..."

"Anh cũng là con một trong nhà!"

Trần Lập Nông đột nhiên nhìn xuống chỗ giao hợp của hai người, vừa di chuyển vừa khó hiểu nói: "Nhưng thật kỳ lạ ... Rốt cuộc là tôi không được? Hay là thuốc không có tác dụng? Hay mai tôi nên đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe? "

Không phải cậu ta đã kiểm tra sức khỏe nửa năm trước sao?

"Thuốc gì? Có phải cậu giấu tôi uống thuốc kích dục không?" Lâm Ngạn Tuấn thất thần đáp lời, tay trượt lên ngực của Trần Lập Nông mân mê.

"Tôi thế này vẫn cần dùng thứ đó sao?"

Trần Lập Nông bị trêu chọc hoàn hồn, nhếch mép cười, "Là anh gạt tôi bí mật dùng thuốc? Đúng không? Tôi đã phát hiện từ lâu rồi, chỉ không cho anh biết thôi. "

"Ha?" Não của Lâm Ngạn Tuấn chưa kịp phản ứng, "Tôi, tôi đã giấu cậu uống thuốc gì?"

"Vẫn chưa chịu thừa nhận?"

Tự cho đã nắm được nhược điểm người yêu mình, ALPHA hung hăng va chạm một phen vào trong, đầu côn thịt lửa nóng rực áp bức tường của khoang xương chậu, kích thích đối phương gắt gao uốn cong ngón chân thật chặt rên ra tiếng.

"Huh, cái gì? Tôi đâu có?"

"Những viên thuốc màu đỏ." Cậu một bên đỉnh lộng một bên nhắc nhở, "Đừng nói với tôi là anh đã quên."

"Đỏ ... đỏ ha ha a ... Cái gì màu đỏ!"

"'Giới tính thứ ba', trước đó Khôn Khôn đã nói rằng các thử nghiệm ở Giai đoạn III yêu cầu BETA."

Phụt ——

Hóa ra là thế. Lâm Ngạn Tuấn không nhịn được cười. Hèn chi Trần Lập Nông bỗng dưng không đầu không đuôi nói cái gì mà 'Anh đừng mang thai con của người khác' khi mà cả hai chưa có quan hệ gì? Y cũng đã tự hỏi tại sao cậu ta lại làm vậy trong một thời gian dài ...

"Thực xin lỗi, dường như cậu hiểu lầm rồi."

Y đưa tay ra và bóp chặt má Trần Lập Nông. Người kia nhăn mũi vì hành động này, bên dưới y ngừng di chuyển.

"Tôi bị quáng gà vì thiếu vitamin A. Loại thuốc màu đỏ kia được sản xuất bởi công ty bốn năm trước và dùng để bổ sung vitamin A, xin hãy tìn hiểu kỹ hơn về hoạt động kinh doanh của công ty!"

Lâm Ngạn Tuấn dùng lực bóp mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Lập Nông, lắc qua trái lắc qua phải: "Và thuốc màu đỏ không chỉ có 'Giới tính thứ ba', thuốc chống dị ứng được phát triển năm ngoái cũng có màu đỏ! Cậu có muốn kết thúc thực tập ngay không? Tin tôi đi, tôi sẽ nói với cha cậu đá cậu đến bộ phận tiếp thị ngay ngày mai?!! "

"Đau quá! -Tôi biết lỗi rồi, Giám đốc Lâm!"

000

[Phiên ngoại]

"Xin chúc mừng cậu Lâm, kết quả xét nghiệm là HCG dương tính."

Bác sĩ đưa tờ xét nghiệm máu cho Lâm Ngạn Tuấn ngồi phía đối diện, "Đã hơn một tháng rồi."

Thiệt hay giả vậy???

Lâm Ngạn Tuấn cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm có chút nghi hoặc nhìn về phía bác sĩ: "Bác sĩ, kết quả kiểm tra có thể sai không? Tôi là BETA... "

Hơn nữa y cũng không có dùng 'giới tính thứ ba' thế hệ thứ hai. Gần đây, y cảm thấy có thể không thoải mái. Y luôn cảm thấy chóng mặt, buồn ngủ và mất cảm giác ngon miệng. Nghĩ rằng mình mắc bệnh, y vội vàng giấu Trần Lập Nông và đến bệnh viện để kiểm tra.

"Cậu Lâm, mặc dù tỷ lệ mang thai của BETA cực kỳ thấp, nhưng điều đó không có nghĩa là BETA sẽ không mang thai." Bị nghi ngờ kết quả, ngữ khí bác sĩ không thân thiện như trước, "Nếu cậu không muốn mang thai, cậu phải dùng bao cao su, đừng dựa vào giới tính thứ hai là BETA và nghĩ rằng có thể may mắn thoát khỏi. Đây là lẽ thường tình. Mang bao cao su khi làm quan hệ không chỉ có thể ngăn ngừa mang thai mà còn ngăn ngừa các bệnh lây truyền qua đường tình dục ..."

Bác sĩ bùm bùm một hồi giáo huấn dường như vẫn không đưa Lâm Ngạn Tuấn đang bị sốc trở lại thực tế.

Mặc dù y thực sự muốn có con với Trần Lập Nông, y vẫn không thể chuẩn bị tâm lý để thuyết phục bản thân lấy thuốc kích thích tiết tố OMEGA làm tăng cơ hội thụ thai.

Tuy nhiên, y không bao giờ ngờ rằng phép màu một trên một triệu mà mình mong đợi đã thực sự xảy ra ...

"Cậu Lâm?"

Thấy rằng đối phương không trả lời, bác sĩ gõ ngón tay lên bàn: "Nếu cậu thực sự không yên tâm về kết quả xét nghiệm, tôi có thể khuyên cậu đi siêu âm. Hơn một tháng là có thể chiếu sóng siêu âm, lại còn có có thể thuận đường kiểm tra đo lường khoang sinh sản..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Ngạn Tuấn đột nhiên đứng dậy, khiến bác sĩ sợ tới mức đang nói đột nhiên im bặt.

"Cảm ơn."

Sau một câu 'cảm ơn' Không đầu không đuôi, y lập tức hoan thiên hỉ địa lao ra ngoài với tờ kết quả kiểm tra máu.

"Trần Lập Nông, cậu đã sẵn sàng để công khai với gia đình chưa?"

"... cậu đã làm cha rồi đấy!"

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro