Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trợ lí Trần sao thế? [TRUNG]

// 12 //

Trợ lý Trần nghĩ Giám đốc Lâm sẽ lập tức bỏ của chạy lấy người.

Nhưng không, y đứng dậy, nhưng thay vì chạy lấy người, y kéo quần lót của mình và Trần Lập Nông xuống, quay lại ngồi lên Trần Lập Nông.

Y dùng glycerin xoa lên thứ đang trướng to, sau đó hai chân khép lại kẹp lấy nó, một tay chống lên cạnh ghế giữ thăng bằng, một tay phủ lên hạ thể chính mình vuốt ve, "Vậy thì ... tốc chiến tốc thắng đi."

Phát tiết dục vọng là bản năng nguyên thủy nhất của một người. Chưa kể rằng tại thời điểm này, phần thân dưới bị người kia kẹp lấy. Chỉ cần nhìn vào cấp trên nghiêm khắc thường ngày bây giờ ngồi trên chính mình, tiểu đệ của Trần Lập Nông thậm chí còn nhiệt tình nở to hơn.

"Trợ lý Trần lớn thật đấy..." Giám đốc Lâm quay đầu lại nhìn người phía sau, chất giọng y như glycerin giữa hai chân, dính nhớp, mềm mại.

Hơi thở nóng hổi phả lên tai dường như có mùi gì đó thật ngọt, khiến Trần Lập Nông nhịn không được giải phóng pheromone của mình, siết chặt hàm người kia và hôn lên môi.

Thật ngọt ngào.

Khoang miệng nội đều như có vị ngọt, nhưng nó không đặc biệt là vị của một thứ gì, như thể là vị ngọt ngào duy nhất của Lâm Ngạn Tuấn. Trợ lý Trần liếm và cắn môi Lâm Ngạn Tuấn trong khi đưa ra kết luận trong đầu.

Toàn bộ không gian nhanh chóng tràn ngập vị tươi mát của chanh và bạc hà, đó là mùi ALPHA mà y vừa thích lại vừa ghét.

Lâm Ngạn Tuấn kẹp chặt thứ nóng như lửa kia giữa hai chân, và nhấc eo lên một chút, lắc hông để cọ xát nó thật mạnh lên lỗ sau.

Y muốn ... muốn côn thịt to của Trợ lý Trần hung hăng chà đạp chính mình, muốn nắm lấy bàn tay kia để nó vuốt ve hai điểm nhỏ đang cương lên trên ngực, hoặc tốt nhất là thay đổi tư thế, để lưỡi cùng răng liếm và gặm chúng...

Lâm Ngạn Tuấn, vừa tưởng tượng, vừa nắm lấy dương vật của mình đang lặng yên đứng thẳng mà tăng tốc.

Hai người tình mê ý loạn thở dốc trong phòng thay đồ nhỏ, nhưng cơ quan sinh dục của ALPHA khác với người bình thường, nó tựa hồ cùng chủ nhân giống như đang nghịch ngợm, thỉnh thoảng trượt ra giữa hai chân của Lâm Ngạn Tuấn, với đỉnh đỏ tím dí sát vào huyệt khẩu.

Nếu không phải là Lâm Ngạn Tuấn đang kẹp nó giữa hai chân và giữ chặt cơ thể của cậu vào lúc này, e là vũ khí xảo quyệt này đã được đưa vào trong từ lâu.

"Giám, giám đốc Lâm..." Trần Lập Nông đột nhiên bóp vào eo Lâm Ngạn Tuấn bằng một tay, chà xát phần đầu trước màu đỏ tím giữa hai má thịt mềm mại tròn trịa, "Chi bằng... tôi gọi cho Giám đốc Tần ..."

"Không."

Lâm Ngạn Tuấn buông bàn tay không an phận và một lần nữa nhét cái to lớn xuống dưới siết chặt nó lại giữa hai chân một lần nữa: "Vẫn còn năm phút... nhanh lên, bắn ra."

"Rất khó..." Trần Lập Nông vừa bối rối vừa bất lực, rõ ràng tiểu đệ mới vừa được cọ ra một chút nước, đâu thể giống như cắm vào.

Như thể cậu không thực sự muốn bắn, Lâm Ngạn Tuấn nhìn xuống giữa hai chân y, nhìn thấy vũ khí kia vẫn giận dữ sưng lên.

ALPHA thật gây khó chịu, thể lực và cả tinh lực đều quá tốt.

Y mím môi và đứng dậy quỳ xuống giữa hai chân của Trần Lập Nông.

"Không, đừng." Trợ lý Trần, vẫn còn một tia lý trí, lùi lại một chút, nhưng chẳng mấy chốc bị chặn lại bởi lưng ghế.

"Bẩn ..."

Trần Lập Nông không biết nhiều kiến thức hóa học, ai mà biết liệu glycerin có ăn được không? Và cấp trên mạnh mẽ hằng ngày thực sự ngồi giữa hai chân mình khẩu giao là điều mà cậu không thể tưởng tượng được.

Nhưng Lâm Ngạn Tuấn không nghe nghe đối phương nói. Y nắm lấy bộ phận sinh dục nóng bỏng trước mặt bằng một tay, và mở miệng ngậm lấy đỉnh.

Y định sẽ không nuốt nó ... nhưng nó thật lớn, đỉnh kia chạm đến cổ họng liền gây ra một trận buồn nôn.

// 13 //

Cuối cùng, Trần Lập Nông vẫn không bắn. Lâm Ngạn Tuấn phải thay quần áo của cậu và mượn Thái Từ Khôn một chai nước súc miệng rồi mới rời đi.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên y dùng chân để thỏa mãn người khác, cũng lần đầu tiên giúp người khẩu giao.

Rất nhiều lần đầu tiên trao cho tên trợ lý phiền phức này. Trên đường lái xe đến gặp Giám đốc Tần, y vẫn ngửi thấy hương thơm trung tính đến quần áo của Trần Lập Nông trên người, và không thể giữ mình bình tĩnh một lúc lâu.

"Lâm Ngạn Tuấn, mày xong đời rồi."

Khi bẻ tay lái quẹo sang đường bên cạnh, y tự lẩm bẩm: "Mày thực sự đã làm điều đó với trợ lý của mình tại nơi làm việc, làm thế nào sau này có thể không biết xấu hổ dạy cấp dưới làm việc nghiêm túc đây?"

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!

Lâm Ngạn Tuấn cố gắng kìm nén tâm trạng bồn chồn, và sau buổi gặp với Giám đốc Tần, y quá lười biếng để trở lại công ty làm tiếp, nên chỉ đơn giản lái xe về nhà.

Lượng glycerin còn dính lại trên người khiến y thật khó chịu. Trước đó ở phòng thay quần áo nó thực tốt đóng vai trò hỗ trợ tình thú, nhưng bây giờ, tính sạch sẽ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế liền bùng phát, buộc y phải vào phòng tắm mất hai tiếng đồng hồ.

Sau đó, y nằm dài trên sô pha phòng khách phát ngốc không biết bao lâu, khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng tối đi, và khung cảnh bên trong căn phòng cũng trở nên mờ ảo.

Y thở dài và kéo mình trở lại từ thế giới nội tâm trống rỗng, nhưng chưa đầy nửa phút tập trung, tên của Trần Lập Nông ngay lập tức sáng lên trên màn hình điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Ngạn Tuấn cố gắng làm cho giọng y nghe không quá hào hứng.

"Anh có thể vui lòng nói với nhân viên bảo vệ ở tầng dưới không? Tôi đến đây để đưa quần áo."

Trần Lập Nông chuyển điện thoại di động cho nhân viên bảo vệ trong sảnh căn hộ. Lâm Ngạn Tuấn nói vài lời rồi cúp điện thoại. Sau đó, y đứng dậy và bật đèn chùm trên trần phòng khách.

Căn phòng lập tức trở nên sáng sủa. Y quay lại nhìn vào tủ TV ở bên cạnh. Hình ảnh phản chiếu từ tấm kính đang mặc quần áo ở nhà và đeo kính, mái tóc mượt không được chải chuốt kỹ lưỡng như trong công ty.

Ngoài gia đình và bạn bè, chưa có người ngoài nào khác từng thấy bộ dáng ở nhà của Lâm Ngạn Tuấn.

Khi Trần Lập Nông gõ cửa, phản ứng ngạc nhiên giống như y tưởng tượng. Người nọ thoáng ngẩn ra, rồi sau đó hoàn hồn mỉm cười và đưa cái túi: "Tôi đã tiếp tục làm việc sau khi mượn quần áo Justin. Bộ vest và áo sơ mi của anh đã được giặt ở tiệm."

"Cảm ơn." Lâm Ngạn Tuấn cầm lấy cái túi, theo quán tính mở ra để kiểm tra xem quần áo có bị rách không. "Vừa mới ủi?" Vẫn còn hơi ấm.

"Đúng vậy." Trần Lập Nông gật đầu, và khóe miệng vô thức cong lên. "Để tôi có thể tan làm sớm."

Sau khi kiểm tra bộ đồ không bị nếp nhăn nào, Lâm Ngạn Tuấn ngước lên và mỉm cười: "Không, ngày mai hãy làm bù thời gian mà cậu đã tiêu tốn hôm nay."

"Vậy ... anh có thể mời tôi vào nhà uống nước không?"

Người đang chặn ở cửa dường như không có ý mời cậu vào. Trần Lập Nông mặt dày đưa ra yêu cầu này một cách táo tợn: "Tôi hơi mệt vì phải chạy đến đây, và hơi khát nước nữa." Trần ba ba đã không chỉ giao cho cậu một chiếc ô tô trong thời gian thực tập, và cậu cũng quá lười biếng để yêu cầu mẹ mình, nên đành phải đi làm bằng tàu điện ngầm hoặc taxi mỗi ngày.

Lâm Ngạn Tuấn do dự vài giây sau khi nghe những lời của cậu, nhích sang bên một chút. Nhưng Trần Lập Nông chuẩn bị bước vào thì bị chặn lại.

"Trợ lý Trần." Y cầm bộ đồ trong một tay và kéo mạnh vào mép cửa, mắt y lướt qua đôi mắt nóng bỏng của người kia nhìn vào bức tường lối đi, "Chiều nay trong tòa nhà thí nghiệm ..."

"Hiện tại không phải giờ làm việc, và đây không phải là công ty." Trần Lập Nông ngắt lời y, "Anh có thể gọi tên tôi."

"Trợ lý Trần, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm."

// 14 //

"Trợ lý Trần, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm."

Lâm Ngạn Tuấn hít một hơi thật sâu và ngước nhìn Trần Lập Nông: "Trợ lý của tôi là một công việc phải sẵn sàng 24 giờ mỗi ngày, nói cách khác, cậu không có thời gian nghỉ."

"Được."

BETA trước mặt đang mặc quần áo ở nhà trông thật ngọt ngào khiến cậu muốn ôm vào lòng mà hôn, nhưng do đang bị ngăn ở ngoài cửa nên cậu đành ngoan ngoãn đồng ý.

"Ngoài ra, buổi chiều nay ở thực nghiệm..." Đột nhiên bị gián đoạn, Lâm Ngạn Tuấn quên mất mình đang định nói gì, và năng lượng đột nhiên bị giảm xuống một nửa, "... quên đi, cậu muốn uống gì?"

"Nước khoáng, cảm ơn anh."

"Đứng đây và đợi tôi."

Lâm Ngạn Tuấn quay lại và trở vào trong giây lát. Trợ lý Trần, với dáng người cao lớn, lặng lẽ đứng ở vị trí của mình và nhìn y với hai tay trong túi.

Thực ngoan.

Y hài lòng quay đi, đặt bộ đồ của mình lên lưng ghế sofa và quay vào bếp.

Có ba chai nước khoáng còn lại trong tủ lạnh. Y vừa đóng cửa tủ, và nghe thấy tiếng đóng cửa vọng ra từ phòng khách.

Rồi tiếng bước chân trần trên sàn gỗ. Y đơ người ra nhìn. Người nên ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ Trần Lập Nông nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.

"... Cậu, cậu đang làm gì vậy?"

Trần Lập Nông sải bước về phía trước, Lâm Ngạn Tuấn nhanh chóng bị ôm lấy và chặn môi ngay sau khi hỏi.

Mùi thanh chanh bạc hà xông vào khoang mũi ...

Cậu ta lại phóng thích pheromone?!!

Y quay đầu đi khỏi nụ hôn bất ngờ, cúi đầu xuống, giả vờ không hài lòng: "Trợ lý Trần, làm ơn buông tôi ra... cậu phóng thích pheromone nhiều nữa cũng vô dụng." Đúng vậy, y không phải OMEGA!

"Lâm Ngạn Tuấn." Trợ lý Trần đột nhiên gọi tên đầy đủ của y. Y khẽ sững người, và đầu cậu lại di chuyển đến trước mặt, thì thầm bên môi y với chất giọng quyến rũ, "Đừng mang thai con của người khác, được không?"

"Cậu, cậu đang nói cái gì vậy?" Nói nhảm gì vậy? Ai muốn có thai?

"... Thực xin lỗi, tưởng tượng đến việc anh sinh con cho người khác tôi liền thấy rất khổ sở."

Trần Lập Nông bĩu môi ủy khuất. Chóp mũi cọ chóp mũi tựa lấy lòng, bộ dáng cực kỳ giống chó con sắp bị chủ nhân vứt bỏ, "Anh hãy mang thai con của tôi được không? Tôi cũng có thể."

Hả? Bản chất của ALPHA thực sự chỉ muốn gieo mầm ... đúng là quạ nào mà chẳng đen đầu...

"Cậu thực sự muốn tôi mang thai con của cậu?" Thật không may, nếu không có chương trình nghiên cứu và phát triển thế hệ thứ hai 'giới tính thứ ba', thì có ALPHA nào đủ ngu ngốc để BETA mang thai con cho mình không?

Lâm Ngạn Tuấn chủ động hôn lên môi Trần Lập Nông, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóe miệng y.

Vậy để cậu ta hết hy vọng đi.

// 15 //

BETA nam rất khó thụ thai, và thậm chí còn khó khăn hơn khi không sử dụng 'giới tính thứ ba' thế hệ thứ hai.

Ai không biết điều này? Hơn nữa, 'giới tính thứ ba' thế hệ thứ hai đang trải qua thử nghiệm lâm sàng giai đoạn III, nhưng ngay cả khi thành công, Lâm Ngạn Tuấn sẽ không sử dụng loại thuốc này.

Lý do tại sao y chủ động đề xuất kế hoạch nghiên cứu và phát triển 'giới tính thứ ba' cho Thái Từ Khôn không phải vì y nhớ mãi không quên người cũ, mà đơn giản chỉ vì nó truyền cảm hứng cho y.

Nghiêm túc mà nói, tình cảm của y dành cho người cũ đã bị xóa sạch năm năm trước, nhưng tổn thương mà người đó gây ra cho y như một cú đâm chí mạng vào tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Sự hoàn hảo không còn nữa.

Lâm Ngạn Tuấn cái gì cũng tốt. Y đã nhận được những lời khen ngợi và ngưỡng mộ của mọi người xung quanh từ khi còn nhỏ. Y không thể tưởng tượng rằng ai đó sẽ từ bỏ mình vì mình là BETA. Ngay cả khi phân biệt thành BETA, y cũng không có một chút mặc cảm tự ti nào.

Mặc dù cảm giác tự ti này đã được khắc phục từ lâu, nhưng y vẫn luôn để ý về việc ALPHA yêu cầu khả năng sinh sản.

Đây rõ ràng là một hành động sỉ nhục và phân biệt đối xử.

Làm nhục BETA vì họ không thể làm cỗ máy sinh sản như OMEGA, phân biệt đối xử với BETA, giới tính thứ hai phổ biến nhất như là giới tính vô dụng nhất trên thế giới.

Nhưng y cũng có chút mong chờ rằng Trần Lập Nông có thể khác ... Làm sao có thể khác được?

Con chó nhỏ trước mặt y lập tức biến thành một con chó sói.

Trần Lập Nông nâng hai chân y đặt ở eo sườn, đem y nhẹ nhàng ôm vào phòng ngủ và ấn xuống giường.

"Cậu muốn tôi sinh cho cậu bao nhiêu?" Lâm Ngạn Tuấn mỉm cười và cởi nút áo của con sói nhỏ.

"Anh muốn sinh bao nhiêu con?" Con sói nhỏ liếm cổ, kéo quần áo trong nhà lên, đầu lưỡi len lỏi xuống ngực dọc theo cổ họng và cắn quả đỏ trên ngực.

"Muốn có một đội bóng đá không?" Y vòng tay ôm lấy cái đầu đang ở ngực tác loạn hỏi, ALPHA không nhận thấy sự lạnh lùng trong mắt y.

Trần Lập Nông vẫn chưa nhận thấy được những lời này thật giả thế nào, chỉ nghĩ đó là những lời ngọt ngào của bên kia trong tình sự, "Miễn là do anh sinh ra ...Bao nhiêu tôi cũng nuôi được."

"Trợ lý Trần thật dẻo miệng."

"Giám đốc Lâm hiện tại còn muốn gọi tôi là Trợ lý Trần không?"

Con chó sói nhỏ bất mãn cắn môi trên của Lâm Ngạn Tuấn, và sau đó xâm nhập vào miệng, một trận nóng bỏng triền miên quấn lấy cái lưỡi ngọt ngào, mới thoáng hả giận một chút, cậu trầm thấp nói vào tai y: "Nếu không muốn gọi tên... anh cũng có thể gọi ông xã."

Ông? Xã?

Y cười khẽ ra tiếng khi nghe những lời đó, đôi chân quanh eo Trần Lập Nông siết lại cười nói: "Vậy thì ... ông xã, khiến em mang thai đi."

Huh! Trần Lập Nông gần như chửi thề ra miệng.

Lúc này, cấp trên lạnh lùng của cậu để lộ ra hai lúm đồng tiền say lòng người, với đôi mắt đẹp trong suốt nói lên những lời gợi tình này ...

Thật sự quá mê người! Cậu cùng tiểu huynh đệ đã gấp không chờ nổi ngang nhiên ngẩng đầu, sẵn sàng đại chiến 300 hiệp!

// 16 //

ALPHA, bây giờ đã hoàn toàn biến thành một con sói nhỏ, khiến Lâm Ngạn Tuấn có chút bất ngờ khi thực hiện màn dạo đầu.

ALPHA luôn sử dụng pheromone để đưa OMEGA vào trạng thái động dục rồi nuốt chửng họ mà không nửa điểm thương tiếc.

Có thể là do OMEGA được sinh ra với giới tính phù hợp nhất với ALPHA, và BETA thông thường không có lợi thế này, thậm chí với phương diện tình dục, cần một số đạo cụ hỗ trợ ... chẳng hạn như chai dầu bôi trơn trong tay Trần Lập Nông lúc này.

Trước khi y có thể nói bất cứ điều gì, cậu ta đã cố ý dừng lại và bắt đầu lục tìm ngăn kéo trên đầu giường.

Y đã có một vài trải nghiệm như vậy với người cũ, nhưng thật lạ là kỹ năng dạo đầu của Trần Lập Nông thậm chí không tốt bằng người kia, vậy mà phía sau thực sự tiết ra chất lỏng, khiến Trần Lập Nông đang chuẩn bị đưa tay vào mở rộng ngạc nhiên không thôi.

"Anh ướt à?"

Hai ngón tay của cậu trượt vào cái hang hẹp một cách trơn tru và bắt đầu di chuyển trong đó. Cậu thật không ngờ rằng màn dạo đầu vụng về của mình có thể thực sự khiến cấp trên lạnh lùng thường ngày tan chảy thành một vũng nước ấm.

Đúng vậy, nó ướt, không chỉ bây giờ, nó ướt từ chiều rồi.

Trần Lập Nông rút ngón tay ra, đặt chất bôi trơn trở lại trong ngăn kéo và chạm vào bao cao su. Cậu lên tiếng để xác nhận lại: "... Tôi không dùng bao nhé?"

Sự trống rỗng đột ngột bên trong khiến y hụt hẫng. Lâm Ngạn Tuấn nằm trên giường cắn môi dưới, bị tra tấn bởi dục vọng và sự chán ghét bản thân.

Chết tiệt, dong dài quá, nhanh nhanh cắm nó vào, trước khi tôi hối hận! Nhưng y không nói gì, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm lấy Trần Lập Nông, vươn tay ra kéo người xuống.

Dương vật khổng lồ của ALPHA nhanh chóng đẩy vào huyệt, phần đầu thành công đưa vào trong. Lâm Ngạn Tuấn rên rỉ trên giường và ngay lập tức hối hân.

Ngay từ buổi chiều, y đã biết rằng của Trần Lập Nông rất to. Y dùng chân và khoang miệng để cảm nhận nó, nhưng khi thật sự đưa vào cơ thể, nó có một cảm giác hủy diệt khác hẳn - có lớn quá không? Nội tạng của y sẽ không bị đâm hỏng hết chứ?

"Nhẹ, nhẹ ah ... ông xã, nhẹ ..."

Cái nóng bỏng kia đưa vào được một nửa, Lâm Ngạn Tuấn quỳ gối trên giường, nhìn Trần Lập Nông hai tay mở mông mình, liền nỗ lực thả lỏng thân thể, hợp tác với tình huống khó xử.

"Có đau không?" Trần Lập Nông nhẫn đến đổ mồ hôi trên trán, tay nắm chặt hai phần thịt mềm và nhào nặn chúng một cách nhẹ nhàng.

Vớ vẩn, đương nhiên là đau rồi, khốn nạn.

"... Ah không, không đau." Bởi vì nó vẫn rất sướng.

Năm năm trước, mỗi lần lên giường với người cũ, y chỉ cảm thấy đau đớn, nhưng bây giờ cảm giác đau đớn và sảng khoái này là gì?

"Bà xã thực sự ngậm chặt thật đấy." Trần Lập Nông cư nhiên còn có thể cười ra. "Thích côn thịt lớn của ông xã đến vậy sao?"

Con sói nhỏ này một bên đổ mồ hôi làm y, một bên cười nói lời cợt nhả mê người, Lâm Ngạn Tuấn ngẩng đầu nhẹ 'Ưm' một tiếng, duỗi tay kéo lấy cổ Trần Lập Nông đưa lại sát môi mình, "...... Thích côn thịt lớn của ông xã, muốn sinh bảo bảo cho ông xã."

// 17 //

Trong một khoảnh khắc, y thực sự muốn mang thai đứa con của ALPHA này.

Sau khi bắn hai lần, Trần Lập Nông vẫn hăng hái đâm vào cơ thể y. Họ đã thay đổi vị trí vài lần cho đến khi phần đầu nóng rực đẩy vào khoang sinh sản của y.

Một cảm giác kỳ dị ngay lập tức xâm nhập, như một cú sốc điện, tê liệt từ đầu đến chân nhiều lần chỉ trong vài giây, khiến toàn bộ cơ thể của Lâm Ngạn Tuấn mềm nhũn.

"Ah ah ha ha ông xã--!"

Lâm Ngạn Tuấn vẫn luôn thở dốc bỗng hét lên đột ngột, hai chân càng gắt gao cuốn lấy người bên trên, những ngón tay bấu chặt sau lưng cậu. Đầu óc mê man không còn chút lí trí nào, "Uh nhanh lên, đâm mạnh vào, nhanh lên ... bắn vào uh ah ..."

Con sói nhỏ với thể lực tràn đầy nghe những lời đó liền cầm lòng không được kết lại bên trong cơ thể, và phần đầu bị mắc kẹt tại tuyến tiền liệt: "Đồ của ông xã... chỉ dành cho một mình cưng thôi." Cậu vừa nói vừa gặm cắn.

Khoái cảm dữ dội nhân đôi, Lâm Ngạn Tuấn không thể nói một lời nào ngoài việc thở dốc và la hét.

Sau một hồi vận động mạnh, Trần Lập Nông cuối cùng miễn cưỡng bắn chất lỏng vào cơ thể nóng bỏng.

Đây là lần đầu tiên khoang sinh dục nhận được hạt giống ALPHA. Lâm Ngạn Tuấn ôm chặt người bên trên mình, thân thể nhịn không được run rẩy, một mảnh âm tiết bị vỡ thoát ra từ cổ họng, và đôi mắt nhắm lại hài lòng.

Cái trong cơ thể dường như không có bất kỳ dấu hiệu mềm đi nào, và Trần Lập Nông vẫn bị chôn vùi trong chiếc hang chật chội. Cậu hôn lên trán đầy mồ hôi của Lâm Ngạn Tuấn và cười nhẹ nhàng: "Tôi nghe mọi người trên Internet nói rằng để nó bên trong hai phút có thể làm tăng cơ hội mang thai."

Dần dần lấy lý trí, Lâm Ngạn Tuấn nghe thấy bất ngờ cười hừ một tiếng, giơ chân lên nhấn hông Trần Lập Nông xuống, giữ chặt lấy phần nối giữa hai người: "Nếu trên mạng đáng tin như vậy, tại sao chúng ta phải phát triển 'giới tính thứ ba'?"

"Phải." Trần Lập Nông nhếch mép cười, một nụ hôn rơi trên khóe môi Lâm Ngạn Tuấn. "Thực tế, chỉ là tôi không thể chịu được khi rời xa anh."

"..." Y không đáp lại nụ hôn, đưa tay lên chạm vào chiếc đồng hồ trên gối và nói, "Hai phút." Rồi y thả lỏng chân, lạnh lùng đẩy Trần Lập Nông - người vừa làm y suốt hai tiếng đồng hồ đi, và ngồi dậy.

"Yên tâm, cậu đã bắn vào khoang sinh sản." Y nhặt quần áo nằm rải rác trên giường và từ từ mặc chúng vào. "Cậu đã nghiên cứu về sinh lý học, cậu nên biết rằng miễn là cậu bắn vào nơi đó, cậu chỉ cần chờ để xem thiên ý thế nào." Và lớp sinh lý học cũng dạy rằng việc ALPHA đánh dấu BETA là vô nghĩa.

"Ngạn Tuấn ..." Trần Lập Nông bối rối trước thái độ lạnh lùng không thể giải thích của người kia.

"Trợ lý Trần, cậu đã làm những gì cậu muốn." Lâm Ngạn Tuấn lấy lại sự bình tĩnh và lý trí của mình. "Mặc quần áo vào và đi đi."

"Chúng ta......"

"Chúng ta như thế nào?" Y mặc quần áo và nhìn Trần Lập Nông đang thừ ra ngồi trên giường.

Đừng nghĩ rằng chỉ ALPHA mới có thể tàn nhẫn. Trên thực tế, giới tính phù hợp nhất với sự tàn nhẫn chính BETA nam – thứ giới tính bình thường và vô dụng - vì BETA nam không bị kiểm soát bởi pheromone, cũng không dễ thụ thai và có con.

Trong đầu Trần Lập Nông nghĩ đến một vạn loại kịch bản, cuối cùng cậu dừng ở hai kết luận, 'Lâm Ngạn Tuấn không thích cậu' cùng 'Lâm Ngạn Tuấn chỉ là muốn mượn cậu để sinh con mà thôi'.

"...Tôi hiểu rồi."

// 18 //

Lâm Ngạn Tuấn trả lại bộ đồ của Trần Lập Nông sau khi giặt và ủi.

Người kia trên mặt trưng ra cặp mắt cún vô tội cầm lấy cái túi và rời văn phòng một cách buồn bã, để lại Lâm Ngạn Tuấn với cảm giác mình là một kẻ đê tiện.

Sau giờ làm việc, hiếm khi có một bữa ăn với bạn, nhưng Thái Từ Khôn thấy rằng người bạn mà anh biết tinh thần có vẻ không phấn chấn, nói gì cũng không thèm trả lời.

"Cậu... có phải hay không cùng Trần Lập Nông ..." Thái Từ Khôn nghĩ về việc vài ngày trước, "Hai người có đang cùng nhau?"

"Cái gì?" Ba chữ 'Trần Lập Nông' ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Ngạn Tuấn.

"Chà, quả nhiên." Nghe thấy 'Trần Lập Nông', cậu ta liền phản ứng. Thái Từ Khôn nhếch môi, đặt dao và nĩa trong tay xuống, tựa lưng vào ghế và mỉm cười nói: "Lần đó khi cậu đến tòa nhà thí nghiệm để xem xét, tôi đã đi qua phòng thay đồ để lấy một số thứ. Tôi nghe thấy cậu và Trần Lập Nông đang ở trong lén lút ... cậu nên cảm ơn tôi, nếu không phải nhờ mật khẩu tôi đặt khi đi ra ngoài, e rằng sẽ có nhiều người sẽ biết đến gian tình của hai người."

Ha ... Lâm Ngạn Tuấn cười khẽ, hèn gì khi y rời khỏi phòng thay đồ, y phải dùng mật mã phụ để mở cửa: "Tôi không có gì để làm với cậu ta, nhiều nhất... nhiều nhất xem như tình một đêm?"

"Tình một đêm gì chứ? Tôi đã biết cậu lâu rồi, chả lẽ tôi không biết cậu có chơi tình một đêm hay không?" Thái Từ Khôn cau mày và cười. "Tôi đã thấy cậu vườn không nhà trống trong năm năm. À, tôi hiểu rồi. "

"Hả? Cậu hiểu gì?" Lâm Ngạn Tuấn nhìn lên.

"Tôi biết lý do tại sao cậu lại miễn cưỡng việc tái hợp với người đó, bởi vì Trần Lập Nông, phải không?"

"Đương nhiên không." Lâm Ngạn Tuấn khẽ thở dài, "Tôi sẽ không ở bên Trần Lập Nông."

"Tại sao? Cậu ta rất tốt. Cậu ta có thể bỏ xa người cũ của cậu cả mười con phố."

"Cậu không hiểu ... Tôi sẽ không cùng với ALPHA." Lâm Ngạn Tuấn lắc đầu, ly rượu di chuyển đến môi y dừng lại, "Và Trần Lập Nông cũng giống như người đó, không chỉ là ALPHA mà còn là đứa con trai duy nhất trong gia đình, tất cả họ đều giống nhau."

Thái Từ Khôn mím môi, nghiêng người về phía bàn và nhẹ giọng khuyên giải an ủi: " Ngạn Tuấn, thực tế, thế hệ thứ hai của 'giới tính thứ ba' đã được đăng ký nghiên cứu và phát triển thành công, cậu không cần phải lo lắng về những gì xảy ra năm đó nữa."

"Tôi sẽ không vì bất kì kẻ nào uống thuốc sinh con."

Đây là điểm mấu chốt. Y là một bản thể độc lập, không phải là một cỗ máy sinh đẻ, y cũng không có nghĩa vụ phải sinh con cho ai.

Vì vậy, những kẻ từ bỏ y vì y không thể có con, hoặc những kẻ ép buộc y phải có con đều như nhau, đều không đáng lưu luyến.

"... Ngay cả khi có 'giới tính thứ ba', tôi sẽ không bao giờ uống nó."

Lâm Ngạn Tuấn chống má bằng một tay, nhớ lại những lời đáng xấu hổ mà y nói dưới Trần Lập Nông tối hôm đó, bằng cách nào đó, mũi bắt đầu cay lên không thể giải thích được.

Trần Lập Nông, một BETA bình thường có chết cũng không chịu uống thuốc vì Trần gia mà sinh con, khiến nhà các người đoạn tử tuyệt tôn...... Cậu cũng muốn sao?

Y chỉ là muốn cho đối phương hết hy vọng sao?

Có lẽ càng muốn làm chính mình hết hy vọng đi.

// 19 //

Mọi chuyện như chưa từng xảy ra, Trần Lập Nông tiếp tục thành thành thật thật làm trợ lý cho Giám đốc Lâm.

Không có hành vi kì lạ nào trong giờ làm việc. Chỉ khi cậu đi làm về, cậu mới khép mình trong phòng. Chồng sách dày trên bàn là không có cuốn nào được lật ra.

Việc ALPHA bị từ chối gần như không thể xảy ra. Phạm Thừa Thừa sau khi nghe Trần Lập Nông nhẹ nhàng bâng quơ nói câu 'Thất tình' liền gọi điện thoại tới rủ cậu ra ngoài đi chơi.

"Huynh đệ, trời sinh voi sinh cỏ đúng không?" Phạm Thừa Thừa làm ra bộ nguy hiểm, một bên lái xe một bên gọi điện an ủi bạn bè tốt, "ALPHA điều kiện như chúng ta, vẫy tay một cái không phải một đống OMEGA chạy đến à?"

"Anh ấy là BETA." Trần Lập Nông nhấn mạnh.

Mặc dù Lâm Ngạn Tuấn đang dùng thuốc nội tiết tố giới tính OMEGA, nhưng đó chỉ là một chất bổ sung để giúp BETA tăng cơ hội thụ thai, chứ không thay đổi giới tính thứ hai của một người.

"OK, BETA cũng được, OMEGA cũng được, tôi là một ALPHA muốn trở thành con dâu của nhà cậu đây, dù sao thì cậu cũng mau ra đây, tôi sẽ sắp xếp vài người tốt cho cậu, địa chỉ sẽ gửi cho cậu sau, nếu cậu dám không đến ... Tôi sẽ với cha cậu rằng cậu đè tôi!"

Lời uy hiếp Phạm Thừa Thừa liền có tác dụng, tên này còn dám trêu chọc đến cả em gái cậu, Trần Lập Nông không dám tưởng tượng đối phương thật cùng cha mình nói hươu nói vượn một hồi sau sẽ có hậu quả gì.

Địa chỉ được gửi sau nửa giờ là nơi Trần Lập Nông chưa từng đến. Cậu xuống gara dưới lòng đất và chọn lấy một chiếc xe Trần ba ba lâu rồi không dùng đến rồi nhanh lái đến nơi.

Không có gì đáng ngạc nhiên, cậu đến một quán bar. Quán bar này sạch sẽ bất ngờ - không có hỗn hợp pheromone đan xen vào nhau, các dấu hiệu cảnh báo có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, xung quanh chỉ có những mùi hương dịu nhẹ, và một số máy sạc vòng cách ly cho thuê ở lối vào.

Theo lời của Phạm Thừa Thừa, đây là một nơi giải trí vừa nhiều quy định vừa không thú vị. Cậu ta tìm thấy người kia trong quán, và cổ tay phải cũng đeo một vòng cách ly.

"Cậu có bệnh không?" Trần Lập Nông tò mò kéo tay phải của Phạm Thừa Thừa. Con số màu đỏ trên màn hình cho thấy nó đã được đeo hai mươi ba phút.

"Có cậu bệnh ấy." Phạm Thừa Thừa rút tay phải ra và búng ngón tay để yêu cầu nhân viên pha chế lấy hai ly Black. "Đến đây để an ủi cậu không phải sao? Nếu cậu thích BETA, đại ca đây sẽ đưa cậu đi bắt BETA ... Tôi hỏi rồi, quán bar này là nơi có nhiều BETA nhất."

Trần Lập Nông dở khóc dở cười: "Thưa đại ca, tôi lái ô tô đên, không uống rượu được."

"Cậu có biết rằng đến quán bar mà không uống rượu cũng đáng xấu hổ như đi vệ sinh mà không đi được không?"

"Cậu có thể so sánh bình thường một chút được không?"

"OK, OK." Phạm Thừa Thừa gật đầu trước những lời đó. "Vậy ... đến quán bar mà không uống rượu cũng như có OMEGA mà không chơi lại đi chơi với BETA, được chứ?"

"Thần kinh ..." Trần Lập Nông quá lười để nói lại, và quay sang người pha chế order một ly nước chanh.

"Làm ơn đi, tiểu huynh đệ, khi cậu ở nước ngoài, cậu đã quen với OMEGA. Bây giờ khi cậu trở về nhà, cậu đột nhiên nói 'Tôi bị BETA từ chối', đứa nào trong chúng ta thần kinh, chắc cậu là người rõ nhất? "

Phạm Thừa Thừa dựa vào quầy bar và không rời mắt khỏi lối vào quán: "Nhưng ngay cả khi cậu bị bệnh, anh em tốt là chúng tôi sẽ không bỏ mặc cậu. Vương Tử Dị sẽ mang theo một số người bạn BETA đến, điều kiện rất tốt. Cậu muốn ai, cứ nói, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp."

"Cậu nói đã sắp xếp được vài người tốt, đó là đi xem mắt?"

Trần Lập Nông đặt ly nước chanh trong tay xuống, sau đó vỗ vai người kia, đứng dậy và rời đi, "Tôi sẽ về nhà và đọc một cuốn sách."

"Này! Trần Lập Nông!" Phạm Thừa Thừa từ trên ghế nhảy dựng lên, quàng tay lên cổ cậu thít chặt và kéo nó về phía sau: "Không được phép rời khỏi đây, những BETA đó được hẹn đến cho cậu. Cậu đi rồi tôi cùng Vương Tử Dị phải làm sao bây giờ?!"

Hai người đàn ông vật lộn ở quán bar. Vương Tử Dị xuất hiện từ cửa: "Nông Nông! Thừa Thừa, hai người đang làm gì?"

"Cậu ta muốn lái xe đi!" Phạm Thừa Thừa buông tay, vặn vẹo cơ thể và nhìn về phía sau Vương Tử Dị, "Bạn của cậu ..."

"Ồ, để tôi giới thiệu, đây là một người bạn tôi đã gặp cách đây nửa tháng." Vương Tử Dị bước vài bước đến bên cạnh cậu và bắt đầu giới thiệu vài người bạn theo sau, "Thái Từ Khôn."

Thái, Thái Từ Khôn?

Trần Lập Nông đang khom lưng ho khan, nghe thấy cái tên quen thuộc liền đứng thẳng lên và nhìn qua.

Không chỉ là Thái Từ Khôn, Hoàng Minh Hạo cũng đến: "Chào, thật là trùng hợp".

// 20 //

"Vậy, tất cả các bạn làm việc tại Thiên Hành?"

Họ tìm thấy một cái bàn lớn và ngồi xuống. Vương Tử Dị biết được Trần Lập Nông cùng hai người bạn BETA của mình biết nhau, hơi giật mình mở to hai mắt, "Có duyên vậy sao?"

"Đúng là có duyên ..." Thái Từ Khôn nhìn Trần Lập Nông và mỉm cười không rõ ràng: "Tôi cũng đã hỏi người bạn kia của tôi ...Làm sao tôi biết rằng ALPHA lại chạy đến quán bar cho BETA ... " Sự mơ hồ của câu nói, không ai ngoại trừ anh hiểu nó.

Tuy nhiên, khi Trần Lập Nông nghe câu đầu tiên, cậu tự nhiên nghĩ về Lâm Ngạn Tuấn: "Giám đốc Lâm có đến không?"

Thái Từ Khôn gật đầu và thở dài lần nữa, nghĩ rằng quả thật có duyên, hay đúng hơn chính là nghiệt duyên. Lâm Ngạn Tuấn một giây trước còn mạnh miệng nói, 'Tôi sẽ không ở bên Trần Lập Nông', và giây tiếp theo, cậu ta sẽ được định mệnh đưa đến gặp Trần Lập Nông.

"Vâng, anh ấy có thể đã đến cùng chúng tôi, nhưng nửa chừng ..."

Hoàng Minh Hạo vừa gặp người cũ của 'Giám đốc Lâm' trong truyền thuyết, hưng phấn nói một nửa lại bị Thái Từ Khôn bịt kín miệng,

Phạm Thừa Thừa kéo Trần Lập Nông lại sát vào và thì thầm, "Giám đốc nào? Sếp của cậu đến à?"

Thay vì trả lời, cậu đứng dậy và nói sẽ đi vệ sinh.

Nếu có thể tránh nó, cậu có thể đóng vai Trợ lý Trần một cách chuyên nghiệp trong khi làm việc, nhưng ngoài giờ làm việc, thật khó để cậu kiểm soát cảm xúc và tâm trạng của mình.

Khi đối mặt với Lâm Ngạn Tuấn, trong giờ làm chịu đựng đã thực khó khăn. Bây giờ đã tan làm, tại sao phải để bản thân chịu khổ chứ?

Trần Lập Nông trốn khỏi quán bar trong đám đông. Khi tìm thấy chiếc xe đậu bên đường, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc đang bị kéo tay bởi một người đàn ông khác đứng cạnh cửa.

"Tôi biết rằng em vẫn yêu tôi, cũng biết em còn hận tôi."

Người đàn ông đẩy Lâm Ngạn Tuấn ra cửa xe và chặn đường không cho người kia thoát ra: "Nhưng tôi đã ăn năn, em không thể tha thứ cho tôi à?"

"Anh nên đến bác sĩ để điều trị chứng rối loạn ảo tưởng đi?" Lâm Ngạn Tuấn không hề hoảng sợ, dựa lưng vào cánh cửa hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nói. "Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa mới chịu hiểu tiếng phổ thông?"

"Tôi đang ảo tưởng? Tôi đã biết em từ thời đại học. Em là cái gì tính cách tôi còn không biết sao? Em luôn luôn không chịu thua cũng sẽ không yếu đuối. Tôi biết rằng chia tay vào thời điểm đó đã đả kích em rất nhiều, cho nên em ở Thiên Hành chế tạo cái 'giới tính thứ ba' kia, đó không phải là bằng chứng tốt nhất sao?"

Người đàn ông đã đề cập đến 'giới tính thứ ba'. Trong số rất nhiều kịch bản bị từ chối trong tâm trí của Trần Lập Nông, luôn có thêm một kịch bản phụ đó là 'Tình cũ mãi không quên' và tỷ lệ chính xác có thể lên tới 99,99%.

Cho nên ... Lâm Ngạn Tuấn thật sự không thích cậu, từ đầu tới cuối đều không thích.

Trần Lập Nông chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, và cậu không thể thở được một cách bình thường. "Thực xin lỗi, nhường đường cho tôi một chút." Nhưng cậu phải đối mặt với nó dù khó chịu thế nào. Cậu bước về phía trước và kéo người đàn ông đang chặn Lâm Ngạn Tuấn, chỉ vào chiếc xe phía sau họ, "Xe của tôi."

Đôi mắt của Lâm Ngạn Tuấn rõ ràng đã thay đổi một chút sau khi nhìn thấy Trần Lập Nông, nhưng chúng nhanh chóng qua đi. Y bước sang một bên và nhìn Trần Lập Nông mở ra cửa xe mà không nói một lời.

"Xin lỗi." Người đàn ông lùi lại vài bước, lập tức xoay người nhìn về phía Lâm Ngạn Tuấn sau khi xin lỗi. "Ngạn Tuấn... Hãy tìm một nơi để nói về nó? Tới nơi đó được không"

"..." Lâm Ngạn Tuấn chuyển ánh mắt sang người cũ. Vừa định mở miệng cự tuyệt, lại nghe thấy Trần Lập Nông, người đang ngồi trên ghế lái, đột nhiên đứng dậy và đi bộ qua.

"Xin lỗi."

Cậu gật đầu mỉm cười với người kia, sau đó đưa tay ra và kéo cổ tay của Lâm Ngạn Tuấn đi qua đầu xe mở cửa ghế trên và đẩy người vào trong. Động tác liền mạch lưu loát không có nửa phần vụng về

"Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?!"

Người đàn ông đuổi theo, cố gắng mở cánh cửa ghế bên, lại bị Trần Lập Nông đẩy thật mạnh đến lảo đảo.

"Trợ lý Trần." Lâm Ngạn Tuấn ấn cửa sổ, và hơi nghiêng đầu ra để liếc nhìn người cũ đang đứng không vững kia. "Đừng gây rối."

// 21 //

Lâm Ngạn Tuấn nghĩ rằng Trần Lập Nông sẽ đưa y trở về nhà, nhưng rõ ràng con đường này không dẫn đến căn hộ nơi y sống.

Sau khi xác nhận rằng khung cảnh đường phố bên ngoài xe rất lạ, y bình tĩnh nhìn phía trước và hỏi: "Cậu đưa tôi đi đâu?"

"Hóng gió."

Chỉ với hai từ đơn giản và rõ ràng, Trần Lập Nông lại chìm vào im lặng, và không khí băng giá xung quanh y lạnh đến mức Lâm Ngạn Tuấn tự hỏi liệu cơ thể này có còn là của y hay không.

Chiếc xe chạy hết quãng đường đến điểm cao nhất của thành phố, uốn khúc dọc theo đường lái xe lên đỉnh núi, cho đến khi chiếc xe gần như đâm vào lan can, Trần Lập Nông mới đạp phanh. Cậu thiếu chút nữa là khổ sở đến nỗi muốn chết cùng Lâm Ngạn Tuấn.

"... Người tặng hoa mỗi ngày là hắn, phải không?" Trần Lập Nông đột nhiên hỏi.

Trong xe không mở đèn, chỉ có đèn sương mù bên ngoài đang chiếu trực tiếp vào cảnh đêm xuống núi. Lâm Ngạn Tuấn không chớp mắt, nhìn chằm chằm về phía trước, nhẹ nhàng trả lời: "Phải."

"Vậy, đêm đó ... anh nói dối tôi?"

Anh nói dối rằng mình muốn sinh con cho cậu, nhưng thực tế là anh chưa bao giờ nghĩ về điều đó cả.

"Tôi không nói dối cậu. Là cậu đã tự dối lòng mình." Lâm Ngạn Tuấn nghiêng đầu, nghĩ về đêm hôm đó, từ đầu đến cuối đều là Trần Lập Nông nói rằng cậu ta muốn có con, "Sự thật chứng minh, vẫn là OMEGA thích hợp với ALPHA các người hơn."

"... Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ rằng giới tính nào phù hợp với tôi cả."

Trần Lập Nông nhìn theo đèn sương mù vào khung cảnh đẹp như mơ, vẻ lạnh lùng của cậu dần dịu đi: "Trước khi vào công ty, tôi đã gặp anh. Có thể anh không biết, nhưng tôi nghĩ ... tôi rất trân trọng anh và cha tôi cũng đánh giá cao anh. "

"Cảm ơn." Lời khen này đã được nghe rất nhiều. Lâm Ngạn Tuấn không để tâm đến nó lắm, nhưng vẫn cảm ơn một cách lịch sự.

"Tôi đã nghĩ rằng sự ngưỡng mộ của tôi cũng giống như sự trân trọng của cha tôi đối với anh cho đến khi tôi phát hiện ra ..."

Cho đến khi cậu phát hiện ra rằng, Giám đốc Lâm, người cậu hằng ngưỡng mộ, đang bí mật dùng thuốc giúp BETA tăng cơ hội thụ thai. Ngay lúc đó, cậu đã nghĩ, BETA ưu tú và kiêu ngạo này, vì ai sẵn sàng hy sinh tất cả để tình nguyện?

Nếu là cậu thì tốt rồi......

Lâm Ngạn Tuấn vẫn đang đợi cậu nói tiếp, nhưng mãi cậu vẫn im lặng, y khẽ ho để nhắc Trần Lập Nông tiếp tục.

"Lâm Ngạn Tuấn." Trần Lập Nông đột nhiên nhìn lại y với đôi mắt chân thành, "Anh quên hắn được không?"

"... Cậu cũng cảm thấy là tôi đưa ra phương án nghiên cứu phát minh 'giới tính thứ ba' là vì hắn?"

"Có phải hay không đều được, tôi không quan tâm."

"Vậy, cậu quan tâm cái gì?"

"Tôi, tôi quan tâm đến anh ..."

// 22 //

"Tôi, tôi quan tâm đến anh ..."

Lời thú nhận bất ngờ khiến nội tâm của Lâm Ngạn Tuấn sụp đổ sau một hồi tự mình xây dựng tâm lý vững vàng. Y hít mạnh vào và nhìn ra cửa sổ, hốc mắt không biết vì cái gì mà phiếm hồng.

Gần đây y không thể ngủ ngon giấc, khăn trải giường đêm đó cùng Trần Lập Nông liên tục bị ném vào máy giặt rồi cuối cùng lại đem ra. Y cũng nghĩ đến việc giữ lại quần áo Trần Lập Nông, lưu lại một kỷ niệm cũng không tồi, nhưng lại cảm thấy cấp trên lạm quyền chiếm giữ y phục cấp dưới quá không đúng mực, nên đành cắn răng đem bộ quần áo kia giặt sạch sẽ ủi phẳng trả lại cho Trần Lập Nông.

... Tên ngốc này, ngay cả sau khi nói không có kết quả, vẫn phải tỏ tình!

"Cảm ơn cậu." Cảm ơn cậu vì đã quan tâm đến tôi.

Nhưng vì Trần Lập Nông, y vẫn nghĩ rằng OMEGA là phù hợp nhất cho gia đình của người kia, ALPHA nam con một và có sự nghiệp kế thừa về sau.

"Lâm Ngạn Tuấn ..." Trần Lập Nông không hài lòng với câu trả lời, nhưng khi cậu quay lại, Lâm Ngạn Tuấn nắm lấy cổ áo và chặn môi cậu lại.

Y ấn cái nút dưới ghế và hạ ghế lái xuống. Sau đó, y đưa tay ra rút chìa khóa xe, rồi cúi xuống và di chuyển tay đến đùi của Trần Lập Nông: "Cậu biết rằng BETA không bị ảnh hưởng bởi pheromone. Đó là lựa chọn tốt nhất cho bạn tình, vì vậy, như một phần thưởng, tôi sẽ khiến cậu sung sướng thêm một lần nữa."

Trên thực tế, tất cả đều là ngụy biện. Ngay cả khi y biết mình không phù hợp với Trần Lập Nông, y vẫn muốn phóng túng thêm một lần nữa trước khi hoàn toàn kết thúc mối quan hệ này.

Ai không thích tên ALPHA này đâu? Ngay cả Lâm Ngạn Tuấn, người luôn ghét ALPHA, cũng không thể cưỡng lại. Y thực sự ... đã xem thường mị lực của Trợ lý Trần rồi.

"Tôi, tôi không có ý này ..."

Trần Lập Nông cố gắng đẩy bàn tay đang tháo thắt lưng ở bụng dưới ra, "Tôi không muốn làm bạn tình với anh!"

"Có gì khác biệt không?" Lâm Ngạn Tuấn hỏi, đẩy ra đôi tay đang chế trụ tay mình.

Đều giống nhau cả, ngay cả khi họ thực sự hẹn hò, cuối cùng, họ vẫn sẽ chia tay vì lý do tương tự, và lại trở thành người dưng với nhau. Có gì khác với làm bạn tình đâu?

"Tất nhiên là khác." Trần Lập Nông cúi xuống và giữ vai y: "Tôi muốn trở thành cha của con anh."

Hahaha, buồn cười quá? Vẫn còn ảo tưởng? Gần đây các ALPHA đều bị mất não à?

"OK, cậu có thể có nhiều như cậu muốn." Lâm Ngạn Tuấn nhếch mép cười, nhấc tay khỏi vai, tiếp tục cúi đầu xuống lột dây thắt lưng nói, "Đừng nhiều lời, làm đi."

Kéo khóa quần xuống, y đưa tay ra và kéo mép quần lót của Trần Lập Nông. Cái đang cương lên lập tức nhảy vào tầm mắt. Chết tiệt, ngay khi nhìn thấy nó, y cảm thấy rằng bên dưới đang bắt đầu ra nước, y không biết do mình có độc hay Trần Lập Nông có độc nữa.

"Tôi, tôi không có chất bôi trơn trong xe ..."

Trần Lập Nông, lúc này vẫn chưa tiến hóa thành chó sói, có một chút ngại ngùng. Cậu vẫn còn nhớ rằng màn dạo đầu và chuẩn bị đầy đủ đêm đó vẫn không cho phép cậu đưa vào quá suôn sẻ.

"Tôi không sợ, cậu sợ cái gì?" Lâm Ngạn Tuấn cởi nút quần mình, kéo tay Trần Lập Nông đang chống bên cửa sổ đặt lên phần thân dưới phình ra, "Chạm vào nó xem nó có cho cậu một ít bôi trơn không?"

"OK, OK ..."

ALPHA ngoan ngoãn lấy cầm lấy bộ phận sinh dục của y, lòng bàn tay rộng nhẹ nhàng nắm lấy, và cẩn thận di chuyển.

Bộ dáng này cực kỳ giống như một đứa trẻ trong trường mẫu giáo vừa có một món đồ chơi mới, đầy ham muốn được khám phá. Lâm Ngạn Tuấn nhịn không được mềm lòng, vòng tay mềm mại ôm lấy cổ Trần Lập Nông, đặt một nụ hôn nhỏ lên má cậu bé ngoan ngoãn này.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro