Chương 8
Sở Vãn Ninh đã lâu không dùng đến Thăng Long phù. May linh lực y tan hết, Đạp Tiên Quân hoàn toàn không lo lắng, cho nên cũng không thu hồi mấy lá bùa. Không thu là không thu, nhưng Sở Vãn Ninh bị giam ở nơi Hồng Liên Thủy Tạ nhỏ bé này, không có việc gì để làm, cũng không dùng đến mấy lá bùa đó.
Nếu trở lại hơn mười ngày trước, chỉ sợ y phải dùng máu ngâm sũng lá bùa mới có thể triệu hồi con tiểu long này. Nhưng gần đây Đạp Tiên Quân không có lăn lộn cùng y, lại ngày ngày tới đây truyền linh lực, tổng thể y mới không quá chật vật. Nhưng mất hết linh lực chung quy vẫn là mất hết linh lực, chẳng qua là khác với khí huyết bị thiếu hụt hay người thường không có linh lực thôi.
Y cắn rách đầu ngón tay, dùng linh khí trong máu triệu hồi tiểu long ra.
Vài giọt máu rơi xuống lá bùa, không lâu sau, tiểu long liền trôi nổi bay ra.
Tiểu long nhìn qua có chút mệt mỏi, vi diệu mà gục đầu xuống. Cũng may nó còn chút tinh thần, không suy yếu vô lực đến mức không làm được gì.
Nó lười nhác ghé lên lá bùa, móng vuốt gảy gảy tờ giấy: "A, Sở Vãn Ninh, ngươi có chuyện gì mới đến tìm bổn tọa, đã lâu không thấy ngươi triệu hoán ta."
Tiểu long tiếp tục uể oải nằm trên tờ giấy: "Hơn nữa ngươi làm sao thế? Đưa bổn tọa ít linh khí như vậy..."
Sở Vãn Ninh nhìn nó như thế, thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra còn chưa suy yếu đến trình độ đó. Y đem tiểu long ôm đến trong lòng bàn tay, quay đầu nhìn Mặc Nhiên đang nằm trong màn giường, nhẹ nhàng nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài. Sau này có thời gian, ta sẽ giải thích cho ngươi.
".....Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc. Ngươi giúp ta nhìn xem, trên người hắn có nguyền chú nào không..... Hoặc là độc cổ?"
Tiểu long trong lòng bàn tay khinh bỉ nhìn y một cái, không nói gì, nhảy dựng thân lên chui vào trong ngực Mặc Nhiên. Đợi cho nơi đó hóa ra tầng tầng ánh sáng, một lúc sau, liền chui ra.
Sở Vãn Ninh đã ngay lúc nó đi vào chuẩn bị sẵn giấy mực. Dò tìm dấu tích pháp thuật trên người vẫn là hao tổn khí lực. Y và tiểu long hiện giờ đang tương thông linh mạch, tiểu long sẽ không lãng phí thời gian dây dưa miệng lưỡi nói chuyện với y. Đuôi của tiểu long chấm lên nước mực, vung vẩy vài cái trên giấy Tuyên Thành, thế mà thật sự vẽ ra một chú pháp.
.....Chung Tình chú?
Sở Vãn Ninh sững sờ tại chỗ.
Tiểu long vẽ xong phù chú, dường như vẫn còn chút linh khí tồn tại trên người nó. Chính sự Sở Vãn Ninh nhờ nó đã xong, liền ngắm bộ dạng ngốc ngốc của Sở Vãn Ninh, không nhịn được vỗ đuôi xuống mặt giấy hai cái: "Sở Vãn ninh, ngươi đừng quá lo lắng. Tuy trên người hắn có chú pháp, nhưng một thời gian trước, đã có xu thế dần biến mất."
Một lôi chưa bình, nhị kinh lại khởi, vốn dĩ Sở Vãn Ninh sắp sụp đổ đến hỏng, lập tức bị mấy lời của tiểu long này gọi lí trí trở về. Y lúng ta lúng túng nhìn tiểu long lại bắt đầu uể oải nằm bò trên tờ giấy, nỗ lực kiềm chế giọng nói không quá lớn: "Một thời gian trước bắt đầu... biến mất?"
(*) Một lôi chưa bình, nhị kinh lại khởi: Nôm na là ngạc nhiên chưa dứt đã có cái sau đến
"Là có ý gì?"
Tiểu long "hả" một tiếng, âm thanh nho nhỏ, cũng không đập cái đuôi, nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh, trong mắt không gợn sóng nói: "Ngươi mang thai?"
Sở Vãn Ninh không biết sao tiểu long có thể chuẩn đoán tình trạng hiện giờ của y một cách bình tĩnh như vậy, rõ ràng rất khó mở miệng. Nhưng tiểu long dần dần suy yếu, việc này liên quan đến Mặc Nhiên, y không thể không chú ý, cũng không rảnh lo nhiều việc khác.
Sở Vãn Ninh nói: "Đúng."
Rồng nhỏ lại "Ừm" một tiếng, nó chĩa cái đuôi chỉ chỉ hướng Mặc Nhiên, nói: "Là con của hắn? Vậy không kì lạ... Chú pháp trên người hắn, hình như là đồ của Ma giới... Hai ngươi như này không đáng ngạc nhiên, nhưng bổn tọa nhìn qua thứ đồ kia rất kì quái."
Sở Vãn Ninh an tĩnh nhìn chằm chằm nó. Vì để đảm bảo nó có đủ sức lực nói hết chuyện, y lại xé rách vết thương vừa mới khép miệng, nhỏ xuống Thăng Long phù vài giọt máu. Tiểu long nhìn y như vậy bất giác thở dài, nó được cung ứng linh khí từ máu Sở Vãn Ninh, cũng hơi vực lại tinh thần.
Xem ra sự tình thật sự cấp bách, tiểu long cũng liền một lời một câu mà đem giải thích rõ: "Ngươi cũng biết, đồ vật Ma giới đều tà quái... Ta không biết hắn dính chú pháp kia đã bao lâu, nhưng cơ quan trong thân thể hắn có thể khống chế nó lan nhiễm."
"Chuyện này giải thích ra có chút phiền phức, chú pháp Ma giới phần lớn đều dâm tà. Ngươi có thể hiểu là sau khi loại chú Ma giới kia dính lên người hắn, sẽ khiến một phần ý thức không nhận chủ. Theo cái chú đó càng ngày càng xâm lấn thân thể hắn, những tà khí cùng ý thức xấu không thuộc về hắn càng ngày càng nhiều. Chà, vốn dĩ hắn gần như đã không cứu được, nhưng ngươi lại có con với hắn."
Sở Vãn Ninh nghe vài câu đầu không khỏi cảm thấy hô hấp khó khăn, nghe đến cuối lại khó tránh khỏi mơ hồ: "Con? Chuyện này với con thì có quan hệ gì?"
Tiểu long nghe y hỏi xong, ngược lại không nói nữa, vẻ mặt ái muội mà đánh giá y vài cái: "Gần đây các ngươi có nội tiếp xúc không? Linh lực, hay sữa gì đó hòa nhau?"
"....."
Quả thực là cái hay không nói, nói toàn cái dở!
Sở Vãn Ninh buồn bực, đây là sự tình vô cùng xấu hổ của y, không phải hồi ức tốt đẹp gì, căn bản không nên đề cập đến, chỉ khiến tâm y thêm lạnh. Hơn nữa y với Mặc Nhiên, gần đây căn bản thật sự không phát sinh cái gì, trong giọng nói không khỏi mang theo chút không vui cùng lạnh lùng: "Không."
Nhưng y vừa mới nói xong, nghĩ đến tiểu long cái gì cũng không biết, lại giúp y xem tình hình của Mặc Nhiên, nào có lí do đem khí hướng lên người nó rải đạo lí.
Ngữ khí y nhu hòa xuống, lặp lại: "Không có... Mấy lời ương ngạnh, mỗi ngày hắn đều độ cho ta linh lực."
Tiểu long cũng không so đo việc bị ném cáu giận lên người, nó gật gật đầu: "Vậy đúng rồi, ngươi xem, máu ngươi có linh khí, cho nên có thể triệu hồi bổn tọa, chỉ ra cái thứ được gọi là "khí" này đã được dung nhập đến huyết mạch. Hắn hiện tại bị độc thành bộ dạng sắp xong đời, linh lực mà ngươi nhận được đã thâm nhập vào sâu linh mạch, bên trong không khỏi có tà khí của hắn. Hai người các ngươi không có quan hệ huyết thống, ngươi đương nhiên không bị ảnh hưởng gì, nhưng trong bụng ngươi có con của hắn. Đứa trẻ cùng hắn huyết mạch tương thông, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng."
Sở Vãn Ninh lần đầu nghe cách nói này, vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tiểu long lại vặn vẹo người trên tờ giấy, tiếp tục nói: "Nhưng cái cổ kia cũng không phải hạ trên người đứa nhỏ, chỉ là bị dính chút bệnh khí, điểm này tà khí rất ít, không tạo được ảnh hưởng với nó. Ngược lại sẽ làm nó có chút chính khí để chống đỡ. Ngươi biết mấy nhóm đại phu bên ngoài kia nói, chính khí tồn nội, tà không thể phạm, tránh đi độc khí. Nếu đứa trẻ kia trong bụng ngươi đã có chính khí đối kháng những cái tà khí, tự nhiên sẽ không có việc gì."
Sở Vãn Ninh nói: "Nhưng cái này cùng chú pháp tan rã trên người Mặc Nhiên có quan hệ gì?"
Tiểu long cảm thán: "Thiên ơi, ngươi sẽ không ngốc thế chứ? Cái này cũng không nghĩ ra được?"
"Nếu đem linh lực mỗi người... Ai, mặc kệ có linh lực hay không có linh lực cũng thế, tóm lại nếu đem mỗi người coi như một bể nước, không có linh lực sẽ là một bể nước trong vắt không màu, cho dù có màu, tổng lượng nước sẽ không thay đổi. Hắn truyền linh lực cho ngươi, trong thân thể ngươi nhất định sẽ có một ít khí lưu thông tuần hoàn qua lại với hắn. Những cái khí đó nếu không được chấp thuận liền đi theo chính khí của đứa nhỏ trong bụng ngươi.
Tiểu long trấn an nói: "Tuy hắn sắp xong đời, nhưng may mắn cũng không phải hoàn toàn xong đời phải không?"
Sở Vãn Ninh: "....."
Nhưng y cũng không thể không tiếp tục nghe rồng nhỏ giảng giải: "... Tuy là hắn sắp xong đời, nhưng cũng may còn một ít ý thức ở nơi hiểm yếu nhất cố gắng chống đỡ, không hoàn toàn bị đánh mất, hơn nữa đứa nhỏ trong bụng ngươi ngược lại giúp hắn chống lại một phần những cái ma khí đó. Cho nên hắn còn có cơ hội, bổn tọa nói như vậy, ngươi hiểu không?"
Sở Vãn Ninh dại ra gật gật đầu, tiểu long lại nói: "Ai, bổn tọa thấy ngươi rất quan tâm hắn, tốt nhất nhân lúc còn sớm mau chữa trị, hắn có thể cứu được. Ngươi nhìn ngươi xem, còn đang mang thai, mỗi ngày nhọc lòng vì cái này..."
Nghe tiểu long đã bắt đầu nói mấy chuyện bậy bạ vô nghĩa, trên trán Sở Vãn Ninh không khỏi bốc lên một mảnh nghi hoặc, này còn có thể trị?
Y nói: "Trị thế nào?"
Tiểu long nghe lời này của y, gần như bị chọc giận đến nhảy lên từ tờ giấy. Nhưng nó không có sức lực, đành phải cáu kỉnh nói: "Mới vừa rồi không phải ngươi nói ngươi đã hiểu sao? Bổn tọa nói với ngươi nãy ngươi nãy giờ đều là vô ích? Vốn dĩ rất nhiều đồ vật Ma tộc đều là không đứng đắn. Phương pháp giải chú ngoại trừ mấy cái thủ đoạn như nứt hồn, trích tâm, huyết tinh, còn có thể có cái gì đứng đắn? Ngươi cùng hắn có nhiều cái nội tiếp, phương diện tiếp xúc linh lực linh khí, hoặc là kêu hắn truyền cho ngươi thêm linh lực, hoặc là..."
Nó không nhịn được hướng lá bùa chui vào: "Một tinh đỉnh mười huyết nha Sở Vãn Ninh."
Sở Vãn Ninh sửng sốt, tức giận đến nỗi trán suýt nữa bốc khói. Y bắt lấy cái đuôi đang chui vào Thăng Long phù của tiểu long, kéo nó về, ngăn nó tiếp tục phun mấy lời thô tục. Y nói: "Gần đây hắn thay đổi thất thường như vậy... Nổi điên, đều là vì cái này?"
Tiểu long bị giữ lấy, giãy dụa: "Ai dà bổn tọa đã nói bao nhiêu lần, chút ý thức còn dư lại kia của hắn đang liều chết phản kháng, không phải ngươi đã thấy qua sao? Giãy dụa thực kịch liệt, mỗi ngày trong đầu hắn đều đánh tới đánh lui như vậy không nổi điên mới là lạ. Ngươi có thể chờ hắn phát điên thêm vài lần, không quá bao lâu là tốt rồi!
Tiểu long tránh được hai lần đánh, trơn chu né đi. Cuối cùng nó thoát khỏi ngón tay y, biến mất để lại một làn khói ở tay Sở Vãn Ninh, một lần nữa hoàn toàn nhập vào lá bùa.
Sở Vãn Ninh nhìn làn nhói nhẹ từ từ biến mất, vừa giận vừa lo. Y vô thức nhớ lại mấy lời tiểu long vừa nói, mỗi một câu đều khiến đầu óc muốn quay cuồng, ý thức lộn xộn.
Đây không phải Chung Tình chú, nhưng so với đồ vật kia hiểm ác hơn ngàn vạn lần, thậm chí là đến từ Ma giới, tạo thành hậu quả khó lường.
Tuy rằng chú pháp kia đã biến mất, tiểu long nhẹ nhàng nói ra như thế, nhưng sao bằng dăm ba câu là có thể đơn giản giải thích một sự việc?"
Sắc trời dần tối, vài con quạ đen không biết từ đâu đậu lại trên mái hiên, rũ thân làm rớt xuống dưới vài sợi lông chim đen đen. Nhưng lực chú ý của Sở Vãn Ninh căn bản không tập trung ở bên trên, chỉ chăm chăm vào cổ chú của Mặc Nhiên...
Y là sư tôn của Mặc Nhiên, cư nhiên đồ đệ dưới mí mắt y bị hạ cổ ác liệt như vậy mà không phát hiện. Khiến ý thức y hỗn loạn, kêu y từ tận đáy lòng. Sở Vãn Ninh ngồi bên cạnh bàn, thân thể lạnh đi, hàn khí thoát ra giữa răng môi.
Nó làm hắn mất đi thiện niệm, mất hết ý thức nhân tính..... Làm hắn giết chết nhiều người vô tội như vậy, đồ sát Nho Phong Môn, biến thành loại người hiện giờ..... Bộ dạng dữ tợn với toàn thân tẩm đầy máu tươi.
Y không biết, tất cả y đều không biết. Y chỉ nặng nề trách móc Mặc Nhiên đạo đức bại hoại táng tận lương tâm, nặng nề trách móc hắn phẩm tính kém, chất khó mài.
Hắn đứng trên xương sọ người chất đống. Nói với hắn những lời đó, thật sự không có nói sai.
Hóa ra y thật sự không xứng làm thầy. Hóa ra từ đầu đều là lỗi của y.
Mà đứa nhỏ trong bụng, thứ làm y đã nhận hết nhục nhã mới hình thành. Sinh mệnh không danh phận xuất hiện trong thân thể, lại thành con đường chuộc tội lớn nhất của y.
Thế đạo này, thật sự buồn cười.
__________
Ngoi lên với các tình iu trước khi thi học kì và chuyển cấp đáng sợ :]]]] Sao và còm men tiếp động lực cho tuiiii
À mà chị Tống chiên giòn sắp xuất hiện :>> Drama căng cực
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro