Chương 6
Vị hòa thượng là bị quân cờ của Đạp Tiên Quân bắt từ Vô Bi Tự về.
Nói đến Vô Bi Tự, nơi đó cùng Đạp Tiên Quân có mối liên hệ sâu sắc.
Thế nhân đều biết trong Vô Bi Tự từng có người đã cứu hắn một mạng khi hắn còn bé, nhưng không biết là ai. Thật ra Đạp Tiên Quân cũng không biết, vì thế đành phải cấp cho những tu sĩ trong Vô Bi Tự mấy vạn lượng hoàng kim. Sau hắn có nghĩ đến đi tìm Hoài Tội đại sư để hồi sinh Sư Muội. Chỉ là thời điểm hắn đến cửa môn, Hoài Tội đại sư đã qua đời, không bệnh mà chết.
Bởi có hai việc trên, Đạp Tiên Quân đối Vô Bi Tự so với các môn phái khác khoan dung hơn rất nhiều.
Hòa thượng đang quỳ gối dưới bậc thang là một nam nhân không còn trẻ, cạo đầu nên không nhìn ra bao nhiêu tuổi, nhưng lông mày cùng chòm râu đã bạc trắng. Cho dù xiêm y đã bị xé toạc, nhưng trên mặt không có kiêu ngạo hay nịnh nọt mà lại như viết phảng phất mấy chữ to "ngã Phật từ bi".
Đạp Tiên Quân không thèm để ý người kia là ai, hắn chỉ muốn biết lí do Sở Vãn Ninh mang thai, và làm thế nào để an an ổn ổn sinh hạ đứa nhỏ.
Hắn giận muốn điên, nhưng lão hòa thượng vẫn không có phản ứng. Bị Đạp Tiên Quân ném quân cờ tử, thanh âm lão hòa thượng vẫn mười phần bình tĩnh: " Đế quân chớ có nóng giận. Không phải lão tăng bịa chuyện để nhục mạ vị công tử kia của đế quân.
Đế quân là người tu tiên, hẳn cũng biết, nếu thân thể bình thường mà mang thai, nam nhân mang thai có thể nói là thiên phương dạ đàm, thực sự là việc không thể xuất hiện trên thế gian."
(*) thiên phương dạ đàm: Những chuyện quá hoang đường, không thể xảy ra
Tuy nhiên, nếu không phải là người, người tu tiên đã chứng kiến nhiều việc kì vĩ. Đế quân cũng biết, sách cổ văn hiến từng ghi lại, một là thần linh thượng cổ, hai là yêu thú tinh mị, đều không phân biệt trống mái, như nhau dựng lên hậu đại.
Mặc Nhiên cau mày lắng nghe nửa ngày, hắn phiền nhất loại lí do nho nhã mà khó hiểu như này. Đặc biệt là do lão hòa thượng này nói, chả khác nào đang nghe tụng kinh, cổ hủ lại làm người ta phiền chết đi được.
Hắn bực bội từ trên ghế đứng lên, rảo từng bước chân trên giai thượng: "Tốt nhất ngươi nên giải thích cho bổn tọa rõ ràng một chút, nếu không chẳng ngại ngươi đến từ Vô Bi Tự, quân cờ này của bổn tọa sẽ đánh thẳng người ngươi không chút sai lệch."
Lão hòa thượng thấy trong mắt hắn ánh lên một chút bi thương. Người xuất gia, đa số đối với những người ôm chấp niệm có rất nhiều đồng cảm. Lão nhìn ra được vị đế quân tàn khốc trước mặt này trong lòng có rất nhiều phức tạp, chỉ là chính hắn lại không hiểu.
Lão chắp tay trước ngực, thi lễ, tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Người xuất gia không nói dối. Chuyện yêu vật trống mái đều có thể sinh đẻ, ở hiện thế có không ít ví dụ, một số thậm chí còn bị coi như lô đỉnh để song tu. Điểm này lão tăng không nói, đế quân cũng nên biết, mà một dạng khác, đều được ghi lại rất nhiều trong cổ văn."
Thời kì cổ đại, con nghé sinh ứng long, ứng long sinh tuấn mã, tuấn mã sinh kỳ lân, nhưng thần thú ít ỏi. Chỉ có khi đó đực cái đều như nhau sinh hậu đại, để đến tận sau này thế giới mới không ngừng sinh sôi vạn vật."
Lão hòa thượng nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: "Ngoại trừ thần thú, thần mộc cũng có thể. Trên thế gian này mỗi cây mỗi hoa đều có linh. Một là thần mộc trời sinh nuôi lớn, hai là thứ đã tu luyện thành cây cỏ tinh, cũng chẳng phân biệt đực cái đều có thể mang thai."
Đạp Tiên Quân đứng đó, sắc mặt thay đổi thất thường mà nghe hết nửa ngày, càng lúc càng kì dị. Lão hòa thượng nói xong liền an tĩnh câm miệng mà quỳ gối ở đó, nhưng thật ra đang phi thường diễn vai tăng nhân.
Đạp Tiên Quân quỷ quyệt mà trầm mặc một lúc, tuy rằng hắn hận Sở Vãn Ninh, nhưng Sở Vãn Ninh chính là làm mỗi người ở giới tu tiên đều biết đến và kính nể Sở tông sư. Khéo tu bổ kết giới quỷ, bổ thiên nứt cũng tốt, không có lúc nào là không ở vị trí đệ nhất.
Linh lực cường hãn như vậy, ý chí cường đại như vậy, tính cách thanh cao lại không nịnh nọt... Nếu chạy ra nói một câu Sở Vãn Ninh là yêu quái, phỏng chừng toàn bộ những thứ phía sau cửa Khổng Tử đều bị dọa đến sống lại lần nữa.
Giờ phút này đầu Mặc Nhiên không coi là còn linh quang để mà nghĩ nữa, Sở Vãn Ninh nếu không phải yêu cũng không phải người, thì thật sự có thể là khả năng lão hòa thượng nói. Hắn tưởng tượng Sở Vãn Ninh nhìn giống động vật, chỉ có thể nghĩ người này như một con mèo, cái loại mèo trắng thân thể mềm mại với đôi tai không lúc nào là không vểnh lên cảnh giác.
Tuy nhiên, mèo lại không phải là thần thú.
Thế chẳng lẽ, là hoa hoa thảo thảo thành tinh thật?
Sở Vãn Ninh thích hải đường như vậy, thần võ cũng là hệ mộc, ngay cả cây đàn cổ Cửu Ca cũng được trang trí làm người khác liên tưởng đến hải đường.
Hắn tinh tế hồi tưởng lại, dường như không phải chỉ có thế. Sở Vãn Ninh như dùng thuật hiến tế cho hoa lá, trên người luôn có một cỗ hương thơm cây cỏ tự nhiên, hơn nữa gần đây lúc mang thai có vẻ còn nồng đậm hơn. Đặc biệt là khi ở trên giường, hương vị thanh thanh, một khi nồng đậm lên, đều biến thành thuốc phiện kích thích dục vọng, năng lực hấp dẫn trí mạng.
Chuyện của Sở Vãn Ninh, Đạp Tiên Quân sẽ không nói rõ. Hắn nhìn chằm chằm lão hòa thượng hắn không hỏi liền không nói gì kia. Sắp xếp lại ngôn từ một lúc lâu, nói: "Bổn tọa hỏi ngươi, nếu là thần mộc trời sinh hoặc là hoa cỏ thành tinh, có đặc tính gì?"
Lão hòa thượng nghe hắn hỏi xong, đôi tay lần thứ hai tạo thành hình chữ thập, trả lời: "Sách cổ chỉ ghi lại, nếu là cỏ cây tinh hoặc thần mộc trời sinh biến thành người, trên người đều có hương thơm cây cỏ. Mà nếu lấy hoa quả cây cỏ dựng nên thân thể, hương khí từ mùi thơm ngào ngạt, sau đó nhờ thất tình lục dục phóng đại, ham muốn cũng tăng nhiều."
Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, như lời lão hòa thượng nói, ngoại trừ cái ham muốn cũng tăng lên nhiều ở cuối, đều ăn khớp với Sở Vãn Ninh. Nhưng cũng không thể chỉ vì điểm này, liền nói Sở Vãn Ninh là hoa quả cây cỏ biến thành người đi?
Hắn nói: "Chỉ có thế?"
Lão hòa thượng nói: "Lão tăng học thức nông cạn, thư tịch ghi lại có từng đó, lão tăng liền chỉ biết được từng đó. Lão tăng từng nghe nói Hoài Tội đại sư sớm trước đây có nghiên cứu một chút về chuyện hoa quả cây cỏ biến thành người, nhưng Hoài Tội đại sư đã qua đời, cho nên... Cũng không thể hỏi."
Hoài Tội Hoài Tội lại là Hoài Tội, Mặc Nhiên thực sự tức muốn hộc máu, không cứu sống được Sư Muội, này cũng thôi đi, hiện tại chỉ muốn hỏi một chút vì sao Sở Vãn Ninh mang thai, ngay cả việc chỉ như cái đánh rắm này, không có Hoài Tội cũng không hỏi ra được?"
"Hoài Tội Hoài Tội, chùa Vô Bi các ngươi chỉ có một người tu hành sao? Không có ai khác hiểu rõ ràng một chút về việc này?"
Bị hỏi đến đây, lão hòa thượng có chút do dự.
Mặc Nhiên ghét nhất có người biết gì đó lại không nói với hắn. Ước chừng quân cờ trong tay, hắn không vui nói: "Bổn tọa hỏi ngươi cái gì người nên nói thẳng, người khác chết đều đã chết, còn có cái gì không thể nói? Hiện tại ngươi không nói, không bằng bổn tọa đưa ngươi quân cờ, trực tiếp cho ngươi đi gặp Hoài Tội?"
"Cũng không phải điều lão tăng muốn giấu diếm. Thật sự ngoại trừ Hoài Tội, còn có một người với việc hoa cỏ thành người tương đối hiểu biết, chỉ là hắn cùng đế quân..."
Mặc Nhiên quả thực phiền muốn chết. Người này làm cái gì nói cái gì đều chia thành dăm ba đoạn, như vậy là muốn kéo dài cho hắn không nghĩ được mà tức chết sao?"
Hắn nói: "Ai? Cùng bổn tọa làm sao?"
Lão hòa thượng chần chừ nói: "... Là... Sở tông sư."
"..."
Mặc Nhiên trừng lớn mắt, không thể tin hỏi lại: "Sở Vãn Ninh?"
Lão hòa thượng gật gật đầu.
Mắt Mặc Nhiên trợn trắng, quả thực không nói nên lời.
Này rốt cuộc là cái thế đạo gì? Cái thứ quăng tám sào cũng không tới như thế nào liên kết tới Sở Vãn Ninh. Chẳng lẽ cuối cùng phải tới hỏi Sở Vãn Ninh?
Hỏi y cái gì, hỏi y Sở Vãn Ninh ngươi rốt cuộc có phải nhánh cỏ không? Có phải ngươi là một cây gỗ không?
Sở Vãn Ninh nhất định sẽ nghĩ hắn có bệnh.
Mặc Nhiên suy nghĩ đến to đầu, nhẫn nại một chút hỏi câu cuối: "Việc này với Sở Vãn Ninh có quan hệ gì?"
Lão hòa thượng thở dài nói: "Từ rất nhiều năm về trước, dưới chân Hoài Tội đại sư có một đệ tử."
Có lẽ người trong Phật môn đều có thiên phú kể chuyện xưa. Lão hòa thượng vừa nói, Mặc Nhiên liền nhanh chóng nhập tâm.
Lão hòa thượng kể: "Ông ấy rất tốt, tất cả chi thuật đã biết đều truyền cho y. Nhưng sau đó một năm, hạ tu giới đầu tiên là gặp thiên nứt, rồi đến nạn đói hoành hành, tiếng kêu than vang trời đất, Hoài Tội đại sư dẫn y xuống núi thải bổ linh hạch."
"Lão tăng không biết ở đó xảy ra cái gì, chỉ là sau đó trong chùa nghe được bọn họ cãi nhau vì một đứa nhóc sắp chết đói. Vì cãi nhau rất nhiều thứ, lão tăng vô tình nghe được, sau lại không biết xảy ra chuyện gì, đệ tử kia liền rời khỏi sư môn, không còn là đệ tử Vô Bi Tự nữa."
Mặc Nhiên nghe mà thấy thật vớ vẩn, lại cảm thấy lời lão hòa thượng nói dường như truyền ra thứ tin tức hắn từng tưởng luôn nắm bắt được. Nhưng chợt nghe lại thì giống như không có bắt đến, hắn nghe được âm thanh chính mình hỏi: "..... Đệ tử kia?"
Lão hòa thượng lắc đầu: "Đệ tử kia, là người sau này vang danh thiên hạ Sở tông sư."
"Chỉ là chuyện này xảy ra từ trước quá sớm, ít người biết đến. Việc Phật môn ta hiếm khi nói cho người khác, cho nên gần như không có người biết. Năm đó Hoài Tội đại sư truyền thụ chiêu thức. Sở tông sư sau khi rời đi với các pháp thuật vẫn tận tâm nghiên cứu, tạo phúc cho thiên hạ. Nói vậy đối với việc cỏ cây thành người hẳn là cũng từng đọc qua ít nhiều."
"Chỉ là ở trận chiến ấy Sở tông sư suy tàn..."
Lão hòa thượng nói tới đây, liền ngậm miệng không nói.
Đạp Tiên Quân trong lòng thổn thức một tiếng, lão hòa thượng này thật sự dám nói, trận chiến năm đó của hắn với Sở Vãn Ninh, hiện tại thế mà có người dám nhắc tới.
Sau khi suy tàn kết cục Sở Vãn Ninh như thế nào?
Lão hòa thượng không biết, nhưng Đạp Tiên Quân biết, bị hắn làm thành đồng hồ máu, bị hắn ép cưới, bị hắn biến thành cấm luyến, lăn qua lộn lại mà thao.
Chỉ là nói đến đây, hòa thượng đã đem điều nên nói nói xong, Mặc Nhiên muốn biết cũng biết một ít. Ý tứ hắn cũng rất rõ ràng, muốn biết thêm không phải không được, chính mình tự đi hỏi Sở Vãn Ninh thôi.
Mặc Nhiên ngồi lại trên cái ghế hoa lệ. Hắn chống cằm suy nghĩ một chút. Cái dạng Sở Vãn Ninh này, trước đây thế mà cũng từng có sư tôn?
Sư tôn như thế nào mà khiến y trở thành cái loại đức hạnh thế này, không bảo vệ được Sư Muội, còn đem hắn dạy nên đức hạnh khi sư diệt tổ.
Hắn cũng không vội vàng, kêu lão hòa thượng kia quỳ trên mặt đất, còn hắn chống cằm suy nghĩ. Cảm thấy để mấy từ ngữ mấu chốt đặt gần nhau, có gì đó không ổn. Sở Vãn Ninh rất nhiều năm trước, nạn đói, xuống núi, rời khỏi sư môn...
Nạn đói.....
Vô Bi Tự.....
Vô Bi Tự!
Tâm trí hắn như đã rõ ràng, có thứ gì đấy được thắp lên.
Đó cũng là cảnh tượng từ rất nhiều năm trước.
Hai hình ảnh phản chiếu xuất hiện trong tiềm thức hắn.
Một lớn một nhỏ, khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ. Người lớn là một nhà sư, cạo trọc đầu, cao cao nên không thấy rõ. Người nhỏ có mái tóc dài, khoác áo choàng vải bông, hướng về phía hắn ngồi xổm xuống.
Dường như đấy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người sau nạn đói. Hắn biết lúc đấy bộ dáng hắn căn bản không phải là người, so với con chó đi lạc còn bẩn hơn vài phần, chỉ sợ là đồ vật khiến người ta khinh thường nhất thế gian. Nhưng khi hắn bắt lấy góc áo choàng, tiểu ca ca đột nhiên ngồi xổm xuống, còn đem áo choàng cởi ra cho hắn.
Hắn gần như sắp quên lúc ấy xảy ra chuyện gì, hắn nói gì đó, chỉ nhớ rõ tiểu ca ca tóc dài kia đối với quần áo tả tơi, bẩn thỉu của hắn vươn tay tới, dùng bàn tay vốc một vốc cho hắn, uống lên một hớp cháo.
Y nói: "Chậm một chút, chậm một chút."
Lại nói: "Không có việc gì, vẫn còn có."
Thanh âm y thực trong trẻo dễ nghe, không nhìn rõ mặt mày, nhưng lại cho người ta cảm giác quen thuộc ấm áp. Trên người y như có loại hương vị thanh đạm, an thần, khiến hắn lúc ấy so với một con vật nhỏ còn suy yếu hơn thấy an ổn một chút.
Mặc Nhiên đột nhiên cảm thấy đầu đau lên, hắn hoảng sợ đứng dậy khỏi ghế, cảm xúc vừa mới đây còn vững vàng bỗng dưng trở nên cao vút cực độ, thậm chí gần tới bạo nộ: "Ngươi vừa mới nói, Sở Vãn Ninh bất hòa với Hoài Tội vì xuống núi trong một năm nạn đói?"
Lão hòa thượng không biết người này bị làm sao, vừa nãy còn an ổn, sao mới nhắc tới Sở Vãn Ninh lại biến thành bộ dạng hung thần ác sát thế này. Nhưng những điều lão nói đều là sự thật, cho nên đành phải gật gật đầu.
Cũng may Đạp Tiên Quân không có làm khó lão, bởi vì Đạp Tiên Quân không có thời gian làm việc đó. Hắn cố không màng đến lão hòa thượng, ôm đầu nghiêng ngả lảo đảo xông ra ngoài.
Không đúng, mấy điều này đều không đúng, vớ vẩn, quá vớ vẩn.
Hắn nhớ lần hắn tới Vô Bi Tự tìm người chỉ có từng loạt từng loạt hàng đầu trọc bóng loáng. Hắn như thế nào lại quên, nếu tiểu ca ca kia từ nhỏ để tóc tu hành, làm sao vẫn còn ở đó...
Chính là Sở Vãn Ninh, như thế nào lại là Sở Vãn Ninh?
Nhất định là có chỗ nào sai rồi, đệ tử chùa Vô Bi nhiều như thế, mỗi năm đệ tử xuống núi nhiều như thế. Đệ tử cứu giúp người nghèo cũng rất nhiều, không nhất định sẽ là Sở Vãn Ninh!
Người ta nói khi ta quên mất một người, đầu tiên sẽ quên đi vẻ ngoài, dần dần quên đến hương vị trên người cùng thanh âm. Tiểu ca ca nói với hắn "Chậm một chút", tiểu ca ca nói với hắn "Không có việc gì".
Hắn một lần lại một lần trấn an bản thân, nói với chính mình không sao, không có việc gì, không có việc gì.
Âm thanh trong trẻo chồng lên nhau càng thêm giống. Mặc Nhiên cảm thấy trong tim như có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi ngực hắn, kêu hắn nhổ nó ra. Hắn gấp đến độ đôi mắt bị tơ máu chen đầy. Lúc hắn đi khắp nơi tìm kiếm ân nhân, Sở Vãn Ninh đang làm cái gì?
Hắn mờ mịt lại sợ hãi mà nghĩ, nhưng phát hiện một chút cũng không nghĩ ra. Chỉ sợ hắn không phải đang tìm thú vui, thì chính là cưỡng bức Sở Vãn Ninh để hắn xâm phạm đùa bỡn, bộ dạng Sở Vãn Ninh lúc ấy trông như nào?
Hắn một chút cũng nghĩ không ra... Ngày qua ngày, Sở Vãn Ninh đều như thế, là bộ dạng gì, đại khái là nhục nhã, chán ghét, tuyệt vọng đi.
Mặc Nhiên gần như nôn mửa, cảm giác đáy thâm tâm bị xé rách càng lúc càng lớn, thậm chí bên tai còn vang lên tiếng gầm rú, khiến đại não hắn không rảnh phản ứng, một lần lại một lần phát ra tiếng thét chói tai cao vút cùng cười cợt. Hắn đau đầu. Hắn nhất định phải xác nhận chuyện này. Liền đi tới Hồng Liên Thủy Tạ tìm Sở Vãn Ninh hỏi rõ ràng, rốt cuộc có phải hay không một năm kia y xuống núi, đã cứu một đứa nhóc ăn mày sắp chết.
Thậm chí y có biết hay không... Người kia chính là hắn.
Mặc Nhiên không biết mình làm thế nào đến được Hồng Liên Thủy Tạ. Trời đã đến hoàng hôn, Sở Vãn Ninh khoác hai tầng xiêm y, đang ngẩn người ngồi ở ghế đá trong sân cầm một chén trà nhỏ. Mặc Nhiên nghiêng ngả lảo đảo tiến đến, Sở Vãn Ninh giật mình. Y giương mắt định hỏi làm sao vậy, lại thấy Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm y. Mắt đã đỏ hồng một mảng, khuôn mặt dữ tợn đến nỗi không nhìn ra bộ dạng tuấn lãng trước đó. Thật là điên cuồng, mặt khác cảm xúc gì thì không nắm bắt được.
Sở Vãn Ninh vừa nãy chỉ hơi sửng sốt, lần này là thật sự sợ hãi. Đạp Tiên Quân liều mạng lay lay bờ vai y, phát ra tiếng gào rống tê tâm phế liệt như của dã thú, như thể trái tim đang đau đớn, đau đến muốn chết đi.
Hiện giờ Đạp Tiên Quân so với y cao lớn hơn không ít. Cho dù phẩm hạnh của hắn bại hoại, hủy thiên diệt địa, nhưng Sở Vãn Ninh vẫn cho rằng đó là trách nhiệm của y. Thấy bộ dạng Mặc Nhiên hiện giờ không biết như thế nào bị hỏng mất, vẫn là vô thức ôm lấy hắn, dùng thân thể đơn bạc chống đỡ.
Mặc Nhiên phủ phục nửa quỳ xuống, biểu tình hoa mắt ù tai, gần như sắp ngất đi. Sở Vãn Ninh không có linh lực, đành phải ngồi trở lại ghế đá, đỡ lấy hắn, kêu Mặc Nhiên quỳ ghé lên đầu gối y.
Y cũng không biết phải làm sao bây giờ, đành do dự mà cúi người xuống, sờ sờ khuôn mặt chảy đầy mồ hôi lạnh của người nọ.
Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng Đạp Tiên Quân, như con chó nhỏ bị đánh một trận, phát ra âm thanh khó chịu đến đòi mạng, đáng thương đến cực điểm.
Nhưng hắn đã không còn là con chó nhỏ đáng thương nữa, hắn cao lớn lại anh tuấn, thô bạo lại ngang ngược, chỉ có bộ dạng yếu đuối vô lực ghé người ôm lấy đầu gối Sở Vãn Ninh, cùng khi còn bé giống nhau như đúc.
Sở Vãn Ninh nhìn hắn, thở dài.
Y cũng không còn lựa chọn nào khác.
Y đành phải hết lần này đến lần khác xoa dịu hắn, nói cho hắn không có việc gì, sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.
_________
Chương này hay xỉu, mà cũng dài xỉu TT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro