Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Tay Sở Vãn Ninh bị bàn tay như gông cùm xiềng xích của hắn siết chặt, ép tới khó chịu. Dường như vì một lí do nào đó, y đối với mùi hương trên người Mặc Nhiên tự nhiên sẽ cảm thấy thật tốt,. Nhưng dù thân thuộc đến mức nào, y cũng không thể theo kịp xung đột giữa thân thể và tâm lí.

Đầu Mặc Nhiên vùi vào cổ y, những lời đó cứ xâm nhập vào khắp đầu óc y. Mặc Nhiên nói một câu, tay chân y lại tái đi một chút, cuối cùng đến đầu óc cũng lạnh băng. Dạ dày không chịu nổi mà trào lên từng trận ghê tởm.

Nhưng mà Mặc Nhiên sẽ không vì bất cứ vấn đề thân thể nào của Sở Vãn Ninh mà dừng lại. Hắn siết cổ tay y càng chặt, như là phát hiện nơi đó đã bị chủ nhân rút bớt độ ấm. Hắn cắn cổ Sở Vãn Ninh đã đủ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Sở Vãn Ninh không có biểu cảm gì là tức giận, thậm chí trông như trống rỗng. Điều này lại càng khiến Mặc Nhiên không vui. Chẳng lẽ Sở Vãn Ninh cảm thấy ghê tởm, căn bản là không muốn giữ lại đứa trẻ này?

Hắn nửa ngồi dậy, vươn tay bóp mặt Sở Vãn Ninh, mạnh đến nỗi Sở Vãn Ninh nghi ngờ xương mặt mình đều đã bị bóp nát. Mấy ngày nay Sở Vãn Ninh càng gầy đến lợi hại, trên mặt cơ bản như chỉ còn da bọc xương. Hắn nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng lại quá mức thon gầy, tiếp tục nói: "Bổn tọa hận ngươi, nhưng bổn tọa muốn nó. Sở phi vì bổn tọa mà mang thai, sao bổn tọa lại không cần chứ?"

Hắn nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh, ép từng cử chỉ trong sinh mệnh nam nhân này đều theo ý mình, giữ mãi một tư thế không chịu đựng được.

"Sở Vãn Ninh, ngươi nhớ cho kĩ, bổn tọa không phải ngươi, bổn tọa không tàn nhẫn độc ác như ngươi. Con của ta đang trong bụng ngươi, đương nhiên ta sẽ muốn nó được sinh ra thật tốt, sống thật tốt. Cho nên ngươi dù có mơ đẹp, không mơ cũng thế, đều phải sinh con cho bổn tọa."

Hắn nói xong câu cuối cùng, trong đôi mắt đều trừng ra tơ máu, khuôn mặt sắc sảo cùng sống mũi cao thẳng như đao rìu bén nhọn.

Sở Vãn Ninh đối với gương mặt giống hệt Tu La kia theo bản năng vô thức co rúm, ý thức bị tiếng rống giận của Đạp Tiên Quân kéo về, vài lời nói của Mặc Nhiên kêu y mau bắt trái tim trở về vị trí cũ nơi lồng ngực.

Mặc Nhiên nói hắn muốn đứa trẻ này, còn muốn nó sống thật tốt.

Tay chân lạnh băng dần ấm áp trở lại, nhưng dạ dày cùng lồng ngực vẫn cảm thấy ghê tởm từng trận. Ngay cả khi Sở Vãn Ninh đã tính tới hoàn cảnh này, vẫn là trừ bỏ chính mình đặt mọi người đứng trước Sở tông sư là hắn, vẫn là Vãn Dạ Ngọc Hành đứng đầu chúng sinh, nhưng cũng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Sở Vãn Ninh gạt bỏ những bi thương cùng tình cảm nhi nữ, nhanh chóng đưa ra phán quyết.

Y như thế này, ngoại trừ thân thể rách nát thì dường như không còn gì dư lại.

Nếu thật sự có thể cùng Mặc Nhiên có đứa con này cũng tốt, cho dù là dùng mạng của y đánh đổi lấy đứa nhỏ, miễn là Mặc Nhiên không hận y, miễn là Mặc Nhiên thực sự coi nó là con hắn chứ không phải ghét bỏ nó... Có lẽ đứa nhỏ này có thể thay thế y trông chừng Mặc Nhiên, có thể khiến Mặc Nhiên nổi lên vài tia thiện niệm, kêu hắn đình chỉ giết chóc?

Y bỗng nhiên thấy có chút may mắn, cơ thể bị tàn phá bòn rút đến cùng cực của y, cuối cùng cũng cũng sót lại một tia giá trị mỏng manh.

Tuy rằng có chút châm biếm, nhưng này thật sự là một điều cực tốt.

Không những thế... Nó còn là con của Mặc Nhiên với y.

Thân thể hoàn toàn bị đè nén, nhưng không cản trở Sở Vãn Ninh phản ứng lại, cùng Đạp Tiên Quân trao đổi điều kiện. Y nâng lên mi mắt, vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen tím kia, Sở Vãn Ninh nghe thấy thanh âm bình tĩnh của mình vang lên: "Được, ngươi đáp ứng ta, nếu ta sinh con, ngươi sẽ đối xử với nó thật tốt, ta nguyện ý đem nó sinh hạ."

Mặc Nhiên lơi lỏng kiềm chế ở tay y trong giây lát, đang lúc Sở Vãn Ninh cho rằng hắn đã đồng ý, người kia đột nhiên không biết bị chạm phải dây thần kinh nào, như phát điên mà cắn lên xương quai xanh Sở Vãn Ninh, cưỡng chế đem y kéo nửa ngồi dậy.

Lửa giận của Mặc Nhiên bốc lên như cháy rừng lan đến đồng cỏ, nhưng Sở Vãn Ninh không biết hắn đang bị làm sao. Bị mạnh mẽ kéo tới làm cho y cảm thấy nghẹn ở cổ họng, hít thở không thông. Mặc Nhiên giận đến nỗi hận không thể áp y xuống giường mà thao đến ngất đi.

Giọng nói Đạp Tiên Quân hung ác nham hiểm lại lãnh khốc vô tình. Hắn hít vào một hơi, ấn Sở Vãn Ninh xuống, bộ dạng hung tợn như lập tức muốn đem Sở Vãn Ninh ăn tươi nuốt sống. Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng: "Sở Vãn Ninh... Ngươi giả nhân giả nghĩa! Lúc này mà còn nghĩ tới bàn điều kiện cùng bổn tọa? Ngươi rõ ràng là không muốn nó, còn làm bộ dạng giả vờ nghĩ cho nó?"

"Ngươi giả bộ với ta, giả bộ với Sư Muội, giờ đến con của bổn tọa cũng giả bộ? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể lừa được ai?"

Sở Vãn Ninh bị hắn bóp hàm muốn ngạt thở, nhưng nghe những lời Mặc Nhiên nói vẫn là mở to mắt, không thể tin được mà nhìn hắn. Những lời ác độc kia rơi xuống người y tạo thành vết thương thật lớn nhưng nhìn không thấy, chính y cũng không hiểu vì sao cảm xúc đột nhiên kích động đến vậy.

Là y uổng phí một đời làm thầy, là y không dạy dỗ Mặc Nhiên tốt, lại không tới cứu Sư Muội, tất thảy điều này y đều xứng đáng nhận, chẳng sợ bị mắng thêm nhiều lần, y nhắm mắt lại, nhận ra, dao nhỏ đều hướng trong bụng nuốt mất.

Chỉ là Mặc Nhiên dựa vào cái gì mà cảm thấy y đối với con của mình đều...

Sở Vãn Ninh cho rằng y sẽ không bao giờ ủy khuất nữa. Giờ phút này không có sản sinh tâm tình dị dạng gì nhưng thật giống như cuối cùng cũng không nén được. Mãnh thú như lũ lụt đột nhiên bùng phát dữ dội, trái tim liên tục co thắt, dạ dày đau đớn cùng cảm giác sắp sửa hít thở không thông nơi cố họng.

Đầu óc y choáng váng, không biết sức mạnh từ đâu ra, y tự nhiên một mạch đẩy Đạp Tiên Đế Quân ra. Nhưng sức mạnh cũng chỉ là đột nhiên có được một chút, ngay lập tức những đốm trắng loang lổ xuất hiện trước mắt y. Đầu óc cùng xương sống gần như cứng còng, làm y thoát lực, theo sức đẩy giống như một con bướm rơi lên người Mặc Nhiên, không hề có tôn nghiêm mà đem nửa người trên giường hướng xuống, chật vật ngã trên sàn nhà.

Sở Vãn Ninh chưa kịp phản ứng, đã lập tức ho dữ dội xuống đất. Các cơ quan nội tạng trong cơ thể như bị móng vuốt của âm hồn ác quỷ bóp lấy. Y chống tay trên sàn, nôn ra một ngụm.

Mấy ngày nay y vẫn luôn mê man, dựa vào Mặc Nhiên truyền linh lực cùng đút cho ít thức ăn lỏng để duy trì hoạt động bình thường của cơ thể. Ngay cả khi y muốn nôn, cũng không thể nôn ra bất cứ thứ gì ngoài mật dịch, đến cuối cùng trở thành ho khan kịch liệt.

Y nhìn gần trong gang tấc, quần áo cùng sàn nhà đều bị những thứ y nôn ra làm bẩn, chỉ có thể nghĩ tới một câu, Sở Vãn Ninh, ngươi thật chật vật.

Y cũng không kịp tự hỏi cái gì. Chỉ thấy ở khắc cuối cùng, Mặc Nhiên hoảng hốt rối loạn nhảy từ trên giường xuống quỳ bên cạnh y, liền ngất đi.

...

Cung nhân dọn dẹp trên mặt đất, Mặc Nhiên thay cho Sở Vãn Ninh bộ đồ ngủ mới.

Sở Vãn Ninh bị hắn nhét trở lại giường, thậm chí tư thế so với mấy canh giờ trước khi chưa tỉnh lại giống nhau như đúc.

Mặc Nhiên tức giận chống trán ngồi ở mép giường, mấy đại phu quỳ đầy xung quanh. Ông lão cầm đầu run rẩy chảy mồ hôi chảy ròng ròng, nếu thật sự không thể gọi người trên giường tỉnh lại thì lão thật khó mà sống.

"Nam nhân mang thai vốn là điều lão phu chưa bao giờ gặp qua... Nếu đế quân thật sự muốn đứa nhỏ này..." Lão đại phu không dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt bị mây đen giăng đầy của Đạp Tiên Quân. Căn cứ theo nguyên tắc vẫn là nỗ lực tập trung can đảm nói tiếp: "Nếu còn kích thích như vậy... Chỉ sợ... Chỉ sợ đứa nhỏ không có bao lớn... Khả năng, khả năng thật sự khó mà giữ nổi."

Biết Sở Vãn Ninh chỉ là khó thở mà ngất xỉu, Mặc Nhiên ngược lại nhẹ nhõm thở ra. Hắn phất tay kêu đại phu rời đi, kéo màn ra để xem khuôn mặt so với trước đây càng thêm trắng bệch, nghĩ một chút của Sở Vãn Ninh, đưa tay lên:

Không thể để Sở Vãn Ninh khó chịu, càng không thể làm y tức giận... Những lời đại phu nói lúc đầu, hắn một chút cũng chưa làm được.

Sở Vãn Ninh mới tỉnh dậy được mấy ngày, lại tiếp tục hôn mê.

Chính là... Chính là... Sở Vãn Ninh xứng đáng với điều này.

Rõ ràng là do y không muốn đứa nhỏ này.

Rõ ràng là y giả nhân giả nghĩa, y hại chết Sư Muội, là y xứng đáng.

Nghĩ về Sư Muội, trong lòng Mặc Nhiên liền ấm lên, những ngày tháng tốt đẹp trước khi Sư Muội chết dường như lần nữa hiện lên trước mắt hắn.

Nhưng mà không biết vì sao, ấm áp trong lòng Mặc Nhiên dường như như ít đi so với trước đây. Cảm xúc chán ghét Sở Vãn Ninh sau khi nghĩ về Sư Muội dường như cũng tan biến đi một ít.

Chẳng lẽ bởi vì Sở Vãn Ninh mang thai con của hắn, ngay lập tức cả tâm tư đều muốn phản lại hắn đi theo cái người lãnh khốc vô tình kia sao?

Mặc Nhiên tự giễu mà cười một tiếng, không thể đưa ra kết luận, hắn từ bỏ những suy nghĩ lung tung rối loạn, một lần nữa đem tầm mắt hướng về phía khuôn mặt tái nhợt, đang cau cau mày của Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh thật sự rất đẹp, chỉ là hiện tại quá gầy, cái nhăn mày kia cũng thật sự quá chói mắt.

Hắn do dự hồi lâu, như thể sợ làm đau Sở Vãn Ninh, vươn tay vuốt phẳng đôi lông mày đang nhăn lại kia, sau khi xuất thần làm điều này, hắn lập tức như bị điện giật mà rụt tay về. Này thật sự quá kì lạ, cử chỉ hắn đối với Sở Vãn Ninh có chút quá thân mật, điều không nên xuất hiện giữa hai người họ.

Hắn với Sở Vãn Ninh chỉ có quan hệ thể xác, hắn tiến vào nơi mềm mại nhất của Sở Vãn Ninh, thân thể dán sát thân thể, môi đè lên môi.

Tuy nhiên mối quan hệ giữa hắn với Sở Vãn Ninh thật kì lạ, không phải người yêu, không phải đạo lữ. Nhưng bất cứ hành động nào giữa những người yêu nhau hay làm đều xuất hiện trên người bọn họ, điều này thật là vớ vẩn đến không thể hiểu nổi.

Bọn họ ở nơi nào sẽ thân mật, nơi nào sẽ có gần gũi cùng tốt đẹp?

Sở Vãn Ninh sẽ sẵn sàng bố thí cho hắn một ánh mắt đau lòng.

Có một âm thanh từ tận đáy lòng đang không ngừng nói với hắn, giữa hắn và Sở Vãn Ninh được định sẵn là vô tận, chỉ có hận ý cùng cưỡng ép đếm không hết, lăng nhục cùng những ham muốn xấu xa khó có thể mở miệng.

Lại bắt đầu, những tranh chấp ồn ào từ tận đáy lòng khiến Mặc Nhiên không thể không đứng dậy đương đầu với khát vọng tanh máu đang trỗi dậy.

Hắn quay đầu lại nhìn Sở Vãn Ninh đang hôn mê, loạng choạng cầm lấy Mạch đao, rời khỏi Hồng Liên Thủy Tạ.
__________
Chương này edit vật vã thật sự o(╥﹏╥)o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro