Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hai ngày Sở Vãn Ninh hôn mê, Mặc Nhiên thật sự cái gì cũng không làm.

Nhiều đại phu như vậy đều đã được gọi tới khám cho Sở Vãn Ninh. Chuyện Sở Vãn Ninh mang thai, có thể thấy không phải là giả vờ.

Tuy hắn cho rằng Sở Vãn Ninh là người dối trá lại còn lạnh lùng, cũng nghi ngờ liệu đây có phải việc y làm hay không. Nhưng mà Sở Vãn Ninh đã mất hết linh lực, đừng nói là làm ra chút hành động gì, trên giường còn khó phản kháng, chỉ có thể để mặc hắn lăn qua lộn lại mà làm y.

Hắn đã cố tình thăm dò một chút sau khi Sở Vãn Ninh tỉnh lại, dù sao một nam nhân mang thai cũng thật quá khó tin. Mặc Nhiên lớn đến tuổi này, ở Tử Sinh Đỉnh nhiều năm như vậy chưa từng thấy qua chuyện nào thế này.

Bất ngờ là một khía cạnh của sự cám dỗ, nhưng tất nhiên vẫn phải cử người đi tìm hiểu xem trước đây đã có ví dụ nào như vậy chưa, nam nhân mang thai là đang xảy ra chuyện gì, sau đó làm thế nào để sinh đứa trẻ ra.

Bây giờ đã biết Sở Vãn Ninh mang thai – dù trong lòng hắn đang có bao nhiêu cảm xúc rối loạn, nhưng ý nghĩ đơn giản nhất vẫn là mong đứa trẻ này an toàn lớn lên trong bụng Sở Vãn Ninh, sau đó Sở Vãn Ninh sinh nó ra, bọn họ sẽ cùng nhau nuôi dạy nó.

Vì thế mấy ngày gần đây, hắn phái quân cờ đi kiểm tra khắp nơi, ban đầu muốn tìm hiểu trước khi Sở Vãn Ninh tỉnh lại, nhưng không nghĩ tới vừa phái người đi, Sở Vãn Ninh liền tỉnh.

Đạp Tiên Quân cũng không chờ ở ngoài phòng Sở Vãn Ninh quá lâu. Chỉ là yêu cầu Lưu công vào giải thích đầu đuôi câu chuyện cho y.

Hắn tự hiểu, trong lòng Sở Vãn Ninh, họ là kẻ thù, đã từng là thầy trò, hiện giờ chỉ còn lại cừu hận  sâu không đáy cùng mối quan hệ không chính đáng. Hắn khi sư diệt tổ, đuổi cùng giết tận, mất hết lương tâm, xét ở điểm nào đi nữa, Sở Vãn Ninh nhất định đều cho hắn là kẻ điên mất trí.

Cho nên để Lưu công nói chuyện này với Sở Vãn Ninh vẫn tốt hơn.

Không khó để giải thích vấn đề, chỉ là đem mấy kết quả chuẩn bệnh của đại phu, kĩ càng tỉ mỉ trình bày chi tiết cho Sở Vãn Ninh. Cũng không mất nhiều lời để nói.

Mặc Nhiên muốn biết phản ứng của Sở Vãn Ninh. Chờ Lưu công và Sở Vãn Ninh nói chuyện xong, hắn lập tức ngẩng đầu, bước vào căn phòng hắn từng lôi kéo Sở Vãn Ninh mây mưa nhiều lần.

Mức độ chấp nhận của Mặc Nhiên với vấn đề này có thể nói là cực nhanh, thậm chí còn có chút vui mừng khôn xiết, tâm trạng cực tốt. Chỉ là với Sở Vãn Ninh thì hoàn toàn khác.

Y giống như một gốc cây hải đường, cao lớn đứng thẳng, gió mưa không thể lay chuyển, lại bị thiếu niên từng âm thầm yêu thích nó tàn nhẫn chặt đi. Tuỳ ý chà đạp không đủ, nghiền nát dẫm đạp cũng không đủ, y cảm thấy đã đến cực hạn chịu đựng, chắc chắn sẽ lại có thêm sự việc ngoài dự đoán, khiến y không chịu nổi.

Y có thể không tin những gì Mặc Nhiên ăn nói khùng điên. Những thứ kinh tởm đó đã được hắn nói quá nhiều lần trên giường, khi Mặc Nhiên lăn qua lộn lại làm nhục y. Lúc đầu y còn cảm thấy không cam lòng cùng bị sỉ nhục, cảm thấy mình như một chiếc lá trong sương giá. Xấu hổ, lòng tự trọng đều mất đi không còn một mảnh.

Nhưng dần dần cảm xúc sẽ có xu hướng trở nên tê liệt, Đạp Tiên Quân thực sự khiến y phải tự mình phòng vệ, cùng cậu bé từng cứu giun đất trong ngày mưa hôm đó thật không giống nhau.

Đã bao lần bị người nọ áp đảo xâm phạm, làm nhục, nói y không xứng đáng được nhắc tới. Y đã hình thành phản ứng tự bảo vệ, cuộn tròn cơ thể, đáy lòng nức nở đến chết lặng, rõ ràng không phải như vậy, rõ ràng không phải như vậy... Y không muốn hại chết Sư Minh Tịnh, không muốn khoanh tay đứng nhìn, có quá nhiều sự việc bị hiểu lầm.

Nhưng cố gắng muốn giải thích thì cổ họng sớm đã bị bóp lấy, những điều thiếu niên từng hứa hẹn kia tất cả đều trở thành hoa trong gương, trăng trong nước. Y thút thít không đề cập đến nữa, dưới thân cuộn tròn lại, ở cái bụng dưới mềm mại của con mèo trắng, ấn xuống. Thiếu niên cho y một bái lễ sư tôn, tặng y một vò lê hoa bạch.

Có đôi khi ý thức của Đạp Tiên Quân hoàn toàn mơ mơ hồ hồ chẳng phân biệt là ngày hay đêm. Lúc đầu ánh mắt đối phương vốn là hung ác nham hiểm, có thể cùng với hào quang rực rỡ như mặt trời của thiếu niên ngày xưa hợp làm một, làm y theo bản năng giật giật tay, lập tức bị kéo trở lại trên giường.

Nhưng mà đã đến tình cảnh như này. Bị ép kết hôn, bị cưỡng bức, trở thành đồng tính luyến ái, y cảm thấy đây đã là cực hạn đáng xấu hổ.

Nhưng... Đã đến như vậy, còn chưa đủ sao?

Y chấp nhận khủng khiếp nửa đời người, mỗi ngày chịu đựng đau đớn và tuyệt vọng từ đáy lòng. Còn chưa đủ sao?

Y không còn tư cách xuất hiện trong mắt người đời nữa, đã trở thành bộ dạng rách nát trước đây không thể tưởng tượng nổi, duy nhất cũng chỉ còn lại thân thể bị tàn phá. Nhưng bây giờ, y cùng Mặc Nhiên, lại có thể có con.

Một cái huyết mạch tương thông, đứa nhỏ đang ở trong bụng y.

Nó không phải kết tinh tình yêu nóng bỏng giữa một đôi tình nhân. Y thậm chí còn không phải là nữ nhân. Mối quan hệ của y với Mặc Nhiên còn đáng xấu hổ tới cực điểm. Trong nhất thời đại não liền trống rỗng. Không phải lần đầu tiên cảm thấy bất lực, nhưng là lần đầu tiên cảm thấy phía sau thật sự không còn cái gì nữa, đã không còn đường lui.

Sương mù mờ nhạt, trong chớp mắt tâm trí Sở Vãn Ninh bỗng lóe lên nhiều thứ. Tay chân y lạnh lẽo, trong đầu hiện lên hình ảnh nhiều năm trước từ lâu đã bị đóng băng, khi thiếu niên còn gọi sư tôn với tiếng cười thanh thúy dễ nghe. Mà khi y giương mắt lên nhìn lại, thiếu niên ngày nào đã trở nên cao lớn, vẻ mặt lại có nhiều hung hiểm hơn là tuấn lãng. Đôi mắt màu đen mang theo sắc tím đang nhìn y, nhưng không còn cảm xúc như trước nữa.

Là đang cười cợt?

Là đang chế giễu?

Đạp Tiên Quân không biết từ khi nào đã bước vào, đứng trước mặt y, cười như không cười mà nhìn xuống.

"Vãn Ninh đã tin bổn tọa? Thế nào, mang cho bổn tọa một đứa con liền hạnh phúc đến nỗi không nói được gì rồi?"

Hắn không nói hắn đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Sở Vãn Ninh, y có thể ném cho hắn một cái tát, hoặc là trực tiếp mắng hắn một tràng, nhưng không nghĩ tới Sở tông sư, Vãn Dạ Ngọc Hành sẽ ngồi trên giường không nhúc nhích, tay nhéo nhéo tấm nệm. Thấy hắn tiến vào cũng chỉ phát ngốc mà nhìn.

Giống như... Nhìn qua thật yếu ớt, một bộ dạng ỷ lại vào hắn.

Sở Vãn Ninh lần nữa không thể hiểu nổi lấy lòng hắn, làm hắn bất ngờ đến mức há miệng.

Sở Vãn Ninh mấp máy môi, như là không hiểu trong lời nói của Đạp Tiên Quân có ý tứ gì, ngưng trệ hết mọi cảm xúc nhìn về phía hắn.

Sở Vãn Ninh không biết mùi vị của tình yêu chân chính là thế nào, y hoàn toàn không thể hiểu cũng không thể lý giải. Rõ ràng giây phút trước y còn sợ hãi, Mặc Nhiên ghét y như thế, đem y lăng nhục đến bộ dạng hiện giờ có thể thấy là hận tới thấu tận xương. Hiện giờ lại có con – dù thế nào, Sở Vãn Ninh cũng không thể vô duyên vô cớ để một sinh mệnh ra đi. Chỉ là đứa nhỏ này của Mặc Nhiên - sau khi có nó, Đạp Tiên Quân tàn bạo kia sẽ đối đãi thế nào, làm sao có thể để tồn tại nghiệt chủng cho đời sau được.

Y sửng sốt trong giây lát, nhưng cũng nghi ngờ về điều này. Bởi vì dù nhìn thế nào, Mặc Nhiên cũng không hề tỏ ra sỉ nhục y, rõ ràng là nam nhân, lại nhục nhã mang thai một đứa trẻ. Hắn không đẩy y xuống giường, không cứng rắn làm nhục y, thậm chí trong lời nói còn biểu hiện ra một chút... chờ mong cùng vui sướng?

Sở Vãn Ninh nhớ lại tình độc trong quá khứ, bỗng nhiên thấy có chút sợ hãi, chính y đã không màng tới sống chết, nhưng nếu trong cơ thể y có một sinh mệnh, thành thật cũng sẽ không nên bởi vì Mặc Nhiên mà biến mất đi.

Y không thể không tự thuyết phục bản thân giữ lại đứa trẻ. Dù sao đi nữa, y không thể tàn nhẫn vô tình mà bóp chết một sinh mạng. Nhưng nếu y giữ lại cái mạng này, thì nó sẽ con của y, cũng là con của Mặc Nhiên.

Y không thể đảm bảo đứa nhỏ này có thể bình an lớn lên mà không bị ghét bỏ, chịu sỉ nhục hay hành hạ giống mình, nếu như thế thì y thà rằng đứa trẻ không được sinh ra trên đời.

Y vô thức buông tấm nệm , một tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, cố gắng giữ lời nói bình tĩnh: ".....Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì. Ta là nam nhân, làm thế nào có thể... Làm thế nào có đứa nhỏ được."

Hai từ mang thai, y thật sự không có cách nào bình tĩnh mà nói ra.

"Bổn tọa đã làm gì?" Mặc Nhiên bình tĩnh nhìn y vài lần, cười khẩy nói: "Bổn tọa đã làm gì, không phải Vãn Ninh là người hiểu rõ nhất sao, đương nhiên là thao ngươi. Làm thế nào Vãn Ninh có thể mang thai? Tất nhiên là phải tự hỏi chính mình, tại sao thiên phú trời sinh như thế, rõ ràng là nam nhân, lại bị bổn tọa thao đến to bụng."

Sở Vãn Ninh sửng sốt một chút, tức giận đến mức mặt và lỗ tai đều đỏ hết lên. Những lời này trước đây y sẽ không để trong lòng, nhưng bây giờ tất cả những lời giẫm đạp của Đạp Tiên Quân đều đã trở thành hiện thực, y không thể tiếp tục né tránh.

Nhưng là lảng tránh những điều này từ trước đến nay không phải phong thái của Vãn Dạ Ngọc Hành. Y cau mày, ngẩng đầu nhìn Mặc Nhiên, lạnh lùng nói: "Ngươi không cần phải nói điều này với ta. Ngươi hận ta, nhưng lại muốn đứa nhỏ?"

Mặc Nhiên hít vào một hơi, hắn gần như bị Sở Vãn Ninh bức đến phát điên, hoặc là nói Sở Vãn Ninh tại nơi này, không có lúc nào là không bức hắn phát điên. Sư tôn tốt của hắn dường như có một loại năng lực tuyệt vời, luôn có thể dễ như trở bàn tay khơi lên lửa giận của hắn.

Giữa hai người họ còn có thể có một đứa con cũng là một chuyện tốt nhỉ... Chẳng lẽ không phải sao? Nhưng Sở Vãn Ninh trời đánh, vì cái gì, vì cái gì lại có thái độ đó.

Rốt cuộc hắn vẫn bận tâm những lời đại phu nói, không động tay với Sở Vãn Ninh, nhưng điều này cũng không cản trở hắn dùng thân đè ép, đem Sở Vãn Ninh ấn trở lại bên trong giường đệm. Hắn siết chặt cổ tay đối phương, nghĩ y dựa vào cái gì luôn như trăng trên trời, nhô cao khó với.

Hắn càng muốn người này rơi vào vũng bùn, cùng hắn tồn tại nơi vực thẳm.

Hắn nhìn Sở Vãn Ninh, cắn một ngụm lên cổ y, chóp mũi cọ vào cổ Sở Vãn Ninh, gần như là gằn ra từng từ một: "Sư tôn nói đúng, con đúng là hận người, hận đến không thể tự kiềm chế, tưởng tượng Vãn Ninh hiện giờ đã biến thành bộ dạng này, bị bổn tọa thao ngày ngày đêm đêm vẫn không đủ, còn mang thai con của bổn tọa, bổn tọa đã có thể vô cùng vui vẻ."

Thấy yết hầu Sở Vãn Ninh hơi động, hắn cũng vì thế chuyển động theo, liếm cắn yết hầu mỏng manh tinh xảo của y như một con chó bị bỏ đói lâu ngày: "Còn nữa, Sở phi của bổn tọa, vì bổn tọa mà sinh con như nữ nhân, không phải là điều đương nhiên sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro