
Chương 27: Thúc cháu tương phùng
(Xếp chữ: Rei)
Diệp Giang không thể tin được mà nhìn đứa nhỏ trước mắt.
Mới nãy thôi Diệp Cảnh Văn vừa nói với ông: "Đây là con gái mà tiền bối Diệp Hải lưu lại trong thế tục, tại hạ phụng mệnh sư thúc đưa nàng tới đây, giao lại cho người."
... Con? Ông biết mấy năm kia huynh trưởng đi vân du ở thế tục, sau đó đi núi Thiên Ma, cũng chưa kịp nhắn nhủ lại điều gì, nhưng không ngờ tới huynh ấy lại cùng phụ nữ người phàm để lại một cô con gái!
Diệp Cảnh Văn lại nói: "Đây là di ngôn mà Diệp tiền bối đã lưu lại trước lúc lâm chung, cũng giao lại cho Diệp huynh."
Diệp Giang vội vàng tiếp nhận khối ngọc bài kia, đưa hồn phách vào.
Một làn khói nhẹ xuất hiện trong tâm thức, hóa thành dáng vẻ một vị thư sinh trung niên, nhìn ông một cái, rồi mở miệng nói:
"Nhị đệ, xem ra đại ca khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này, chỉ đành đem một số chuyện cậy nhờ đệ. Hành trình đi núi Thiên Ma lần này, trong lúc cùng chung hoạn nạn ta đã kết bạn với Thủ Tĩnh chân nhân của Huyền Thanh môn, sau khi trao đổi, ta đã quyết định sẽ dùng nốt phần công lực còn lại giúp hắn thoát vòng vây, để giúp ta gửi lại tin nhắn này cho đệ.
Tóm lại, thứ nhất, sau khi ta chết, chỉ sợ Diệp gia sẽ không thể dừng chân tại núi Thanh Mông nữa, mọi việc đệ hãy lấy việc giữ lại huyết mạch làm đầu, đợi đến một ngày gia tộc lại xuất hiện tu sĩ Kết Đan là sẽ có thể đoạt lại linh mạch một lần nữa. Thứ hai, sách quý của gia tộc, đệ thấy cái nào hữu ích thì giữ lại dùng, cái nào vô ích thì đem bán, đến khi nào đệ sắp chết, nếu không có người nối nghiệp, thì lại đem sách quý dạy công pháp đó để lại cho gia tộc.
Thứ ba, trước khi ta đi núi Thiên Ma mấy năm, thực ra đã cưới thê tử sinh con gái, mặc dù thê tử ta là người phàm, nhưng nàng có thân thể thuần Âm, sau khi cân nhắc hồi lâu ta đã quyết định cùng nàng sinh hạ con cái đời sau, nếu sinh con gái lại có thể di truyền thể chất thuần Âm của nàng, còn có linh căn, thì chính là hy vọng của Diệp gia ta. Đáng tiếc trước khi ta rời đi con gái ta còn chưa ra đời, cũng không biết cuối cùng có được như ý nguyện hay không.
Thứ tư, ta đem chuyện hậu sự giao cho Thủ Tĩnh chân nhân, hắn sẽ đưa bí thuật ta lưu lại cho đệ, ta cũng nhờ hắn nếu tạm thời không tìm được đệ thì tìm thê tử và con gái giúp ta, nếu hai người còn sống, mong đệ hãy đối xử với các nàng thật tốt. Thứ năm, Thủ Tĩnh chân nhân đã lập lời thề tâm ma với ta, đệ cứ yên tâm tin tưởng hắn..."
Mạch Thiên Ca sợ hãi nhìn ông lão trước mắt. Người này nhìn qua cũng phải hơn 50 tuổi, tóc cũng đã bạc hết, trông không khác gì ông nội nàng, làm sao lại là thúc thúc của nàng rồi?
Trên mặt Diệp Giang hiện lên vẻ bi thương, cuối cùng mở mắt ra, liếc mắt nhìn thấy Mạch Thiên Ca trước mặt. Đứa nhỏ này...khuôn mặt này cực kỳ giống đại ca, nói là cốt nhục của đại ca ông tin ngay.
Nghĩ đến đây, ông vươn tay trái, tay phải ngưng tụ linh khí vào đốt ngón tay, từ đầu ngón tay ép ra một giọt máu tươi, vẩy một cái, giọt máu này liền bay về phía Mạch Thiên Ca. Mạch Thiên Ca hơi sợ hãi nhưng giọt máu kia rất nhanh đã vọt tới đây, cuối cùng biến mất giữa lông màu nàng, nàng cảm thấy đầu óc nóng lên, mê mang trong một chớp mắt, lập tức lại tỉnh táo.
Lại thấy vị thúc thúc nhìn như ông nội trước mặt đi tới, cúi đầu sờ soạng chuỗi hạt châu lưu ly trên cổ tay nàng, nói không ngừng: "Không sai, đây chính là khi đại ca tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, được một lão tổ Kết Đan thế hệ trước tặng cho.". Nói xong liền tiến thêm một bước đem Mạch Thiên Ca ôm chặt, nói tiếp: "Đứa nhỏ, đứa nhỏ đáng thương, khổ cho con quá rồi, con yên tâm, sau này có nhị thúc ở đây, sẽ không còn ai nói con là đứa trẻ không có nơi nương tựa nữa."
Mặc dù vị nhị thúc này là người hoàn toàn xa lạ, dù nàng cũng không có thói quen dựa vào một người xa lạ, nhưng nàng cũng không đẩy ông ấy ra. Có lẽ, từ sau khi mẹ mất, nàng vẫn vô cùng khát vọng có một người yêu thương nàng, dù nàng với nhị thúc hoàn toàn xa lạ nhưng hình như ông ấy rất coi trọng nàng, khiến nàng không nỡ đẩy ông ra.
Một lúc lâu sau, Diệp Giang buông nàng ra, lau đi nước trên mắt, dịu dàng hỏi: "Đứa nhỏ, tên con là gì?"
"Con... Con tên Mạch Thiên Ca."
"Mạch?"
Lúc này Diệp Cảnh Văn mới nói: "Diệp huynh không biết, ở thế tục tiền bối Diệp Hải ở rể mà, nên đứa nhỏ này mới mang họ mẹ."
"À, ra là vậy" Diệp Giang cũng không để ý: "Người tu tiên chúng ta cũng không quan tâm mấy lễ giáo thế tục này, mặc kệ con họ gì cũng đều là con cháu nhà chúng ta."
"Đúng là như vậy." Diệp Cảnh Văn chần chờ một lát, lại nói. "Diệp huynh, nói vậy ngài đã biết ngọn nguồn. Chỉ còn đứa nhỏ này, còn mẫu thân nàng đã không gắng gượng được, thật sự xin lỗi."
Diệp Giang lắc đầu, nở nụ cười nhẹ với hắn: "Huynh trưởng của ta đã nói rõ trong ngọc bài, ta còn phải cảm ơn Diệp đạo hữu đã tìm được cháu gái về cho ta, Diệp Giang ta xin đa tạ tại đây."
Diệp Cảnh Văn vội vàng từ chối một phen, sau đó cười nói: "Diệp huynh, cũng trùng hợp hai người chúng ta đều họ Diệp, lại có cơ duyên bậc này, không bằng tiểu đệ liền mặt dày một phen, gọi huynh là đại ca."
Diệp Giang sao lại nhìn không ra Diệp Cảnh Văn là đệ tử tinh anh của Huyền Thanh Môn, tuổi còn trẻ đã Trúc Cơ xong, địa vị trong môn phái nhất định càng cao hơn vị Trịnh Tuyên chưởng quầy ở Đông Mông này, tương lai còn rất có khả năng thành Kim Đan. Mà ở tuổi này của ông, Kết Đan đã là hy vọng xa vời, việc Diệp Cảnh Văn có ý muốn quen biết vẫn là hai người thúc cháu bọn họ trèo cao, chắc cũng là nhờ Thủ Tĩnh chân nhân. Nhưng việc này đối với hai người thúc cháu bọn họ không có hại, nên ông cũng không từ chối: "Huynh đệ coi trọng ta rồi, vậy ta cũng xin nhận lấy, làm đại ca của đệ."
Diệp Cảnh Văn gật đầu mỉm cười, mà Trịnh Tuyên đang đứng một bên còn ha ha cười to: "Diệp huynh, chúng ta thế này đúng là lại thành người một nhà rồi, các người cũng đều là người quen của Thủ Tĩnh sư thúc, huynh lại còn làm huynh đệ với Diệp sư đệ của ta, vậy ta đây cũng không khách khí nữa."
Diệp Giang cũng cười vuốt râu gật gật đầu, sau đó vẻ mặt xin lỗi, nói: "Nhưng mà có một chuyện cũng mong Trịnh huynh tha thứ, huynh trưởng đã có lệnh, ta lại vừa tìm được cháu gái, nên có thể để ta về xem lại những vật nào nên bán nên giữ nhé?"
"Cứ tự nhiên, cứ tự nhiên." Vẻ mặt Trịnh Tuyên không hề do dự chút nào, ngược lại còn cực kỳ thân thiết: "Diệp huynh đừng khách khí, về sau chúng ta coi như cũng là người một nhà rồi."
Diệp Cảnh Văn lại nói với Trịnh Tuyên: "Trịnh sư huynh, đệ cũng đã ở chung cùng đứa nhỏ này được một đoạn thời gian, cũng có chút tình cảm, không bằng để đệ tiễn đại ca về."
Trịnh Tuyên đã là chưởng quầy của cửa hàng ở thành thị lớn, đương nhiên cực kỳ có mắt nhìn, hiểu được Diệp Cảnh Văn còn chuyện quan trọng khác muốn nói riêng, cũng không hề thắc mắc: "Đương nhiên rồi, Diệp sư đệ cứ đi đi."
Hai người Diệp Cảnh Văn cùng Diệp Giang đều là vái chào xin lỗi, sau đó mang theo Mạch Thiên Ca rời đi.
Lúc rời đi, Diệp Giang vô cùng tự nhiên dắt tay Mạch Thiên Ca, dắt nàng lên pháp khí di chuyển của mình, mới nói với Diệp Cảnh Văn: "Huynh đệ, không bằng đến động phủ tạm thời của huynh một chút đi."
Diệp Cảnh Văn cũng đang có ý này, lập tức đồng ý không chần chừ: "Được."
Pháp khí di chuyển của Diệp Giang phi là một cây phất trần, tốc độ di chuyển cũng không nhanh, vì ở Đông Mông không cho di chuyển nhanh, nên nơi nào có tu sĩ từ nơi khác đến thì cũng đều tuân thủ nguyên tắc này. Ba người bèn chậm rãi bay về hướng đông, rất nhanh đã tới động phủ tạm thời của Diệp Giang, Diệp Giang phất tay, đóng lại trận pháp phòng ngự ở động phủ xong, ba người đã ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên Mạch Thiên Ca nhìn thấy động phủ, chỉ thấy đồ vật bên trong không phải làm từ ngọc thì sẽ khắc từ đá, trên nóc động được khảm cục đá tự phát sáng, hình như là đá Nguyệt quang mà ngày trước nàng đã từng nhìn thấy Lý Ngọc Sơn lấy ra.
Diệp Giang lại hỏi nàng vài chuyện, thấy nàng rất có hứng thú với động phủ, liền để nàng tự đi chơi một mình, còn mình cùng Diệp Cảnh Văn thì ngồi nói chuyện với nhau.
Diệp Cảnh Văn thấy Mạch Thiên Ca rời đi, lại thở dài: "Cũng không dối gạt đại ca, đã nhiều ngày ở cùng nhau, thật ra đệ có chút luyến tiếc Thiên Ca, đứa nhỏ này đã phải chịu rất nhiều khổ cực, thật sự mạnh mẽ hơn đứa trẻ bình thường rất nhiều."
Nghe hắn khen ngợi Mạch Thiên Ca, Diệp Giang vuốt râu cười nói: "Hy vọng đứa nhỏ này là đứa nhỏ có tài năng. Đúng rồi, linh căn của nàng thì thế nào?"
Nghe được vấn đề này, Diệp Cảnh Văn lại thở dài: "Ta cũng đã kiểm tra qua, đứa nhỏ này là linh căn ngũ hành, thể chất thuần Âm, không biết nên xem như may mắn hay bất hạnh."
Có thể vừa được di truyền linh căn cùng thể chất thuần Âm, đương nhiên là may mắn, nhưng cố tình đã có thể chất thuần Âm lại còn gặp được Ngũ linh căn, chỉ cần đổi thành linh căn tốt hơn một chút thì tương lai tất nhiên sẽ có thể đạt được thành tựu bất phàm.
"Cái gì?" Diệp Giang lại kinh hãi lắp bắp, "Đứa nhỏ này thật sự được di truyền thể chất thuần Âm?" Ông vốn cũng không ôm hy vọng gì, thấy đứa nhỏ này có tu vi hai tầng Luyện Khí, chỉ cảm thấy may mắn, may mắn là nàng có linh căn, đến nỗi thể chất thuần Âm, ông cũng không ôm hy vọng gì cả, dù sao tỉ lệ xuất hiện chuyện này thực sự rất thấp.
Diệp Cảnh Văn gật đầu: "Đúng vậy, nhưng đứa nhỏ này lại là tư chất Ngũ linh căn, có thể ở thế tục tu luyện đến Luyện Khí tầng hai, mặc dù nhờ công lao của chuỗi hạt Tụ linh châu, nhưng nếu không có công pháp tu luyện riêng cho thể chất thuần Âm kia, chắc chắn nàng không thể tu được đến cấp bậc này.
Nghe xong lời này, nhất thời trong lòng Diệp Giang ngũ vị tạp trần, không biết nên vui hay nên buồn. Thể chất thuần Âm, là thể chất tốt để tu luyện, đáng tiếc đứa nhỏ này lại là Ngũ linh căn. Nếu tu luyện không thành, thể chất này lại trở thành thể chất gây hoạ, nhất là khi bị người nhìn ra...
Diệp Cảnh Văn nhìn mặt đoán ý, thấy biểu tình ảm đạm của Diệp Giang, liền đoán ra ông đang suy nghĩ cái gì, lập tức nói: "Đại ca người yên tâm, Thủ Tĩnh sư thúc của ta tặng nàng một khối ngọc Tàng linh, chỉ cần nàng luôn mang theo người, nhất định sẽ không bị người khác phát hiện."
"Hả?" Diệp Giang có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại thấy yên tâm, điều ông lo lắng nhất đúng là chuyện này.
Diệp Cảnh Văn lại lấy một cái túi từ trong lòng, đưa tới tay Diệp Giang, nói: "Đại ca, còn đây là di vật của lệnh huynh, công pháp bên trong là bí tịch của Diệp gia. Có cả đan dược và ít đồ khác như linh thạch các thứ, tóm lại tạm thời cũng đủ cho hai người dùng."
Diệp Giang nhận lấy, trên mặt đầy vẻ cảm tạ: "Đa tạ." Khi một tu sĩ qua đời, những vật tùy thân này thường sẽ bị người có mặt lúc đó chia nhau lấy mất, có lẽ vị Thủ Tĩnh chân nhân kia nợ huynh trưởng một ân tình cực lớn, cho nên mới đem những vật này về đây, vì dù hắn ta không lấy về cũng sẽ không ai nói được gì.
Cuối cùng, Diệp Cảnh Văn mới nói: "Đại ca, Thủ Tĩnh sư thúc dặn dò ta hỏi huynh, có muốn gia nhập Huyền Thanh môn?"
"Cái này..." Những lời này lại nằm ngoài dự kiến của Diệp Giang. Lẽ ra những điều Thủ Tĩnh chân nhân làm cho đến nay đã đủ để báo đáp ân tình trước đó, nhưng lại vẫn muốn mời bọn họ gia nhập Huyền Thanh môn nữa, thật sự vượt quá dự kiến của ông rất rất nhiều.
Diệp Cảnh Văn liền cười cười, đứng dậy: "Đại ca hãy suy nghĩ cho kĩ, ta cũng không quấy rầy thúc cháu hai người nói chuyện nữa. Nếu có quyết định thì nhờ huynh đến cửa hàng báo cho ta, ta cũng có thể trở về hoàn thành nhiệm vụ."
Diệp Giang vội đứng lên tiễn khách: "Được, để tasuy nghĩ lại cẩn thận, nếu có quyết định ta sẽ nói rõ với đệ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro