Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Ba năm

Đêm trăng sáng, Mạch Thiên Ca mở mắt ra từ trong quá trình tu luyện, mồ hôi chảy ròng ròng.

Dù một thân toàn mồ hôi, nhưng trong lòng nàng lại tràn đầy vui sướng, vì cuối cùng nàng cũng thuận lợi vượt cấp, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng hai, có thể học tập thêm một vài pháp thuật nhỏ.

Tố nữ quyết là một bộ công pháp tu luyện, nghĩa là sẽ không có chiêu thức đối phó với kẻ địch, nhưng ở phần sau công pháp lại có ghi chú vài pháp thuật, không biết có phải do vị tổ tiên Mạch gia đã dạy nàng công pháp thêm vào hay không.

Những pháp thuật này đều ghi rõ cấp bậc tu luyện, đạt đến bậc Luyện Khí kỳ tầng hai là có thể học một pháp thuật trong đó, gọi là thuật Phong tức (Hơi thở của gió). Thuật Phong tức là lợi dụng sự dao động của linh khí tạo thành gió, nếu luyện tốt có thể tùy tay sử dụng, thậm chí có thể gây thương tích cho kẻ địch trong vô hình.

Mạch Thiên Ca cũng không có hứng thú đối với việc gây thương tích cho kẻ địch gì đó, nhưng khi tổ tiên truyền dạy công pháp cho nàng vẫn luôn nhắc nhở rằng Tu Tiên giới nguy hiểm nơi nơi, dù nàng không có lòng dạ hại người, nhưng vẫn cần đề phòng mọi lúc. Nếu nàng muốn đi tìm cha, nhất định sẽ phải đi Tu Tiên giới, phải hỏi thăm từ những người tu tiên khác, nên việc học một vài công phu để bảo vệ bản thân là việc rất cần thiết.

Nhưng khi nàng cảm giác chính mình vừa lên cấp, linh khí trong cơ thể liền trống rỗng, chỉ sợ ngay lập tức luyện tập luôn cũng không phù hợp. Mạch Thiên Ca nghĩ ngợi, bèn đứng dậy tới phòng bếp xách ít nước, lau người qua một lần, định bụng đi ngủ một lát.

Mấy năm gần đây nàng rất ít khi đi ngủ, thường là tu luyện năm sáu ngày mới cảm thấy mỏi mệt. Ban ngày nàng không thể tu luyện, nên buổi tối nàng đều chạy đua từng giây với thời gian, có thể không nghỉ ngơi là sẽ không cần nghỉ ngơi.

Nhưng mà, đạo lý quá nóng vội thì sẽ không thành công nàng vẫn hiểu, giống như tình huống hiện tại không thích hợp để tu luyện, chỉ có thể đem tinh thần nghỉ ngơi cho tốt.

Ngủ một giấc dậy trời đã hoàn toàn sáng rõ.

Mạch Thiên Ca mở mắt ra, cảm giác cả người thật nhẹ nhàng, mới rời giường.

Nàng gấp gọn chăn rồi đi múc nước sạch rửa mặt. Sau đó về phòng ngồi trước chiếc gương nhỏ bằng bàn tay chải tóc. Đầu tiên chia tóc ra làm hai, sau đó mỗi bên búi thành một búi, liền thành hai búi tóc trên đầu. Nàng đã không còn là đứa trẻ tóc cũng không biết buộc của ba năm trước, nàng bây giờ có thể đem tóc buộc đến gọn gàng mượt mà. Chăm chút cho cả người sạch sẽ chỉnh tề, giống như khi mẹ nàng vẫn còn sống.

Xử lý xong, nàng liền đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi tới phòng Thiên Xảo.

Bây giờ nàng không cần làm việc giúp Lâm thẩm nữa, nên buổi sáng cũng không cần dậy quá sớm, dậy xong chỉ cần đi tìm Thiên Xảo rồi đợi ăn cơm. Căn phòng nhỏ của nàng cũng không có khóa, dù sao cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá. Giấy tờ đất đai nhà cửa do đại bá giữ, trang sức tiền tài thì ở chỗ bà nội, trên người nàng chỉ có hơn một trăm đồng tiền, là tiền đại bá và bá nương thỉnh thoảng cho nàng mua đồ ăn vặt tích lũy lại.

Công pháp thì ghi nhớ trong đầu, vòng lưu ly thì vẫn đeo trên tay. Trong phòng chỉ có vài cái chăn đệm và quần áo nửa cũ nửa mới. Còn có vài cây bút và sách vở cũng quan trọng với nàng, nhưng mấy người Lâm thẩm không biết chữ, nên bọn họ cũng chẳng liếc nhìn đến chúng bao giờ.

Phòng của Thiên Xảo là phòng thứ hai trong viện, bày trí trong phòng đương nhiên không cần nói, cả căn phòng lớn gấp đôi phòng của nàng. Nàng vừa vào sân liền thấy nha hoàn của Thiên Xảo bưng chậu nước đi ra từ bên trong, vén áo hành lễ với nàng rồi nhanh chóng rời đi.

Nha hoàn này do đại bá nương mua về, nhà bọn họ vốn là nhà địa chủ, dù có mấy người hầu, nhưng cũng không bằng được mấy gia đình danh gia vọng tộc giàu có mua những nha đầu lớn nhỏ về hầu hạ cuộc sống hàng ngày, nhưng tầm mắt bá nương cao, vẫn luôn nuôi dạy Thiên Xảo như thiên kim đại tiểu thư nhà giàu, nên khi Thiên Xảo lớn bèn mua một tiểu nha đầu về hầu hạ bên người.

Bước vào phòng, Thiên Xảo đã dậy, đang ngồi kia chọn quần áo, vừa thấy nàng tiến vào liền vẫy tay: "Thiên Ca, tới nhìn giúp ta xem nên mặc bộ nào thì đẹp."

Mạch Thiên Ca bước qua, nhìn một đống quần áo trên giường, thấy Thiên Xảo ngồi đó đang nói thầm: "Thực ra tỷ thấy bộ nào cũng đẹp, nhưng nếu mẹ tỷ mà không thích thì lại bắt tỷ về thay ra, ôi ~"

Mạch Thiên Ca nghe thấy lời này, bèn cười rồi lấy một bộ màu xanh da trời từ giữa đống quần áo: "Mặc bộ này đi."

Mạch Thiên Xảo nhận lấy, mặt mày vui vẻ: "Nghe muội đảm bảo không bị sai."

Nhìn tủ đầy quần áo, Mạch Thiên Ca lắc đầu. Đại bá nương một lòng muốn nuôi Thiên Xảo thành tiểu thư khuê các, đáng tiếc cái tính tình này của Thiên Xảo, nàng ấy thà rằng được không lo không quản giống nàng còn sướng hơn. Nhưng nàng cũng không cần phải nói những lời này, nói ra chỉ khiến người ta nghĩ nàng đang ghen tị.

Chỉ trong chớp mắt Mạch Thiên Xảo đã mặc xong quần áo, cười nói với nàng: "Đẹp không?"

Mạch Thiên Ca cười gật đầu. Mạch gia xuất mỹ nhân, từ trước đến nay luôn nổi tiếng làng trên xóm dưới. Bộ dạng Thiên Xảo cũng rất đẹp, mới mười một tuổi nhưng đã có nhan sắc, khó trách đại bá nương hết mực đào tạo cho nàng.

Đợi Thiên Xảo chuẩn bị xong, hai người đến nhà ăn, cơm sáng cũng đã xong.

"Ông nội, bà nội." Hai người cùng nhau chào hỏi Mạch lão gia và Trịnh thị đang ngồi ở ghế trên.

Trịnh thị nhướng mi, nhìn Thiên Ca đang đứng cạnh Thiên Xảo, bất giác nhăn mày. Bà ta cũng không thèm che giấu sự ghét bỏ đối với đứa cháu ngoài giá thú này, nhưng đã qua ba năm, sự coi thường của bà ta không những không làm Thiên Ca tự ti, mà ngược lại nàng càng lớn càng trở nên khí độ thong dong, không hề giống lúc mới đến vấn còn sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt người khác khó chịu. Mỗi lần nhìn thấy nàng đứng bên cạnh Thiên Xảo, mặc dù mặc quần áo xấu xí hơn nhiều, nhưng lại thu hút ánh mắt người khác hơn cả Thiên Xảo, Trịnh thị liền cảm thấy không vui.

Nhưng vì bận tâm đến mặt mũi của lão gia, bà ta cũng sẽ không thể hiện rõ những suy nghĩ này ra ngoài, lúc này chỉ nhẹ gật đầu.

"Cha, mẹ."

"Đại bá, đại bá nương."

Chào hỏi xong, hai người mới ngồi xuống.

Ngoài hai nàng, Mạch Thiên Tuấn đã ngồi vào chỗ của mình. Qua ba năm, hắn cũng cao lên rất nhiều, không còn bướng bỉnh giống như trước kia, có lẽ là từ lúc thấy hai muội muội không còn đi học nữa, hiểu được bọn họ khác với mình, thật ra lại trở nên hòa thuận quan tâm các nàng nhiều hơn, chẳng những không còn đi bắt nạt Mạch Thiên Ca, có đôi khi mang đồ cho Thiên Xảo cũng không quên chia cho nàng một phần.

"Cha, con có thể đi lên chợ ở trên trấn không ạ?" Mạch Thiên Tuấn hỏi cha mình, sau đó nói thêm một câu: "Buổi chiều con mới đi, buổi sáng con đi học."

Đại thiếu gia họ Mạch nhìn Mạch lão gia, thấy ông không có biểu hiện gì, bèn nói: "Nếu con học bài tốt thì được đi."

Được cha đồng ý, Mạch Thiên Tuấn vui mừng vỗ tay: "Vâng, con sẽ không để ảnh hưởng đến việc học." Lại giương mắt nhìn mẹ hắn đầy chờ mong: "Mẹ ơi cho con ít tiền đi chợ mua đồ nhé."

Muốn xin ít tiền đi chơi cũng không sao, đại thiếu phu nhân bèn nói: "Lát nữa mẹ cho con, nhưng không được mua đồ linh tinh."

Mạch Thiên Tuấn gật đầu liên tục.

Mạch Thiên Xảo thấy thế, cũng vội vàng nói: "Đại ca cho muội đi với, lâu lắm rồi muội không được ra khỏi cửa."

Mạch Thiên Tuấn cũng muốn đồng ý, nhưng hắn không dám, hắn lén nhìn sắc mặt cha mẹ, quả nhiên mẹ hắn nói: "Con ở nhà học nữ công cho tốt, con gái đi chợ làm cái gì, nhiều người lộn xộn."

Mạch Thiên Xảo chu miệng: "Có nửa ngày thì chậm trễ việc gì được chứ, đã lâu rồi con không được ra ngoài, buồn muốn chết!"

Nhắc đến thấy cũng đúng, đại thiếu gia nghĩ ngợi, bèn nói: "Bà cho Thiên Xảo đi đi, có Thiên Ca và Tiểu Phiến đi cùng, lại có Thiên Tuấn dẫn đi, sẽ không có việc gì đâu."

Mạch Thiên Xảo vui mừng đến mức nói liên thanh: "Cảm ơn cha, cha là tốt nhất!"

Mạch Thiên Ca âm thầm thở dài, thực ra nàng không muốn đi, quả nhiên nàng chỉ là nhân vật thư đồng theo hầu Thái Tử đọc sách.

---------------

Đôi lời của người xếp chữ (Rei): thật ra cá nhân mình không thích con nhỏ Thiên Xảo này lắm, trong mắt mình đây không phải hồn nhiên ngây thơ mà thấy cứ ngu ngu õng ẹo kiểu gì ấy, nhìn mà thấy phiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro