
Chương 10: Bí mật của hạt châu lưu ly
Những ngày sau đó, Mạch Thiên Ca vừa tiếp tục tu luyện vừa tò mò muốn tìm ra bí mật của chuỗi hạt lưu ly trên tay.
Chuỗi hạt này nhìn qua cũng không quá quý giá, nên khi nàng đeo trên tay cũng không ai hỏi gì, người biết chuyện thì biết là di vậy của mẹ nàng, người không biết cũng không thấy có gì kì lạ. Nói cách khác, ở trong mắt người khác, chuỗi hạt này chỉ là một chuỗi hạt lưu ly bình thường mà thôi.
Mạch Thiên Ca nhớ lại chuyện hôm đó, nghĩ là tại vì có nước mắt rơi vào, bèn xoa đôi mắt để chảy nước mắt vào trên hạt châu, nhưng lại không hề có phản ứng gì. Nhưng hôm đó, trừ nguyên nhân này, cũng không còn điều đặc biệt gì khác. Nàng nhìn hạt châu vẫn trong suốt như cũ trong tay đến ngây ngốc.
Những hạt châu này sờ vào rất lạnh, có cảm giác giống như khi dẫn linh khí vào cơ thể. Ngoài ra cũng rất cứng, dù nàng dùng vật gì đập vào nó cũng không xuất hiện vết xước nào.
Nghĩ mãi không ra nguyên nhân, nàng lại ngồi xếp bằng, nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Đã có linh khí trong cơ thể, nàng bèn chậm rãi làm theo công pháp, học cách khống chế linh khí.
Lần đầu tiên khống chế linh khí làm nàng rất bất lực. Những sợi linh khí này lượn lờ trong kinh mạch và đan điền, nàng không khống chế được, chỉ có thể vận hành vòng lưu chuyển xung quanh kinh mạch để dẫn đường trước, chờ tới khi cơ thể dần dần thích ứng, mới tiếp tục đi khống chế linh khí.
Bởi vì hiện giờ trong cơ thể nàng đã có linh khí, nên cũng có thể cảm giác được linh khí ở bên ngoài cơ thể, nhưng linh khí xung quanh cực kì loãng, gần như không cảm giác được gì. Vì vậy, cho dù nàng có tu luyện tiếp thì cũng không có tác dụng, không thể hấp thu được một sợi linh khí nào.
Hiểu rõ điểm này, Mạch Thiên Ca thôi không tu luyện nữa.
Nếu tu luyện không có tác dụng, vậy thì trước hết cần tìm ra bí mật của chuỗi hạt lưu ly này.
Nàng tin chắc rằng đây là pháp bảo mà cha để lại cho nàng, chắc chắn không phải đồ vật bình thường, chỉ là nàng không biết cách dùng nó như nào mà thôi.
Bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nếu đây là pháp bảo, vậy nàng có thể dùng linh khí để thăm dò nó một chút.
Vừa nghĩ như vậy, nàng lại bắt đầu tu luyện tiếp, chẳng qua lần này là đem linh khí khơi dậy, rồi chậm rãi đưa nó đi ra ngoài. Việc này cần tốn rất nhiều sức lực để khống chế linh khí trong cơ thể.
Chờ đến khi tạm có thể khống chế linh khí, cả người Mạch Thiên Ca đã đầy mồ hôi. Nhưng mà nàng không định nghỉ ngơi mà lại tiếp tục đem linh khí tụ lại, thông qua kinh mạch, phát ra bên ngoài cơ thể.
Tại thời điểm linh khí chạm tới hạt châu lưu ly kia, vẻ mặt nàng bỗng trở nên sợ hãi. Bởi vì nàng phát hiện ra nàng không thể khống chế linh khí nữa. Một khi linh khí chạm vào chuỗi hạt, liền giống như phát điên mà chảy vào trong hạt châu, nàng hoàn toàn không thể khống chế được, bỗng nhiên giữa đan điền nàng đau nhức, toàn bộ những linh khí vất vả lắm mới tụ tập được ở đây đã bị hạt châu kia hút sạch sẽ không còn gì.
Nàng sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, không kịp suy nghĩ thêm điều gì, đã có một cơn đau ập đến, làm nàng mất đi ý thức mà bất tỉnh.
Lần hôn mê này rất ngắn ngủi. Khi Mạch Thiên Ca tỉnh lại thấy trời vẫn còn tối, chỉ có vài ánh trăng đang chiếu qua cửa sổ. Nàng ngồi dậy, nhớ tới linh khí của mình, vội vàng ngồi thiền, nhưng linh khí trong đan điền chẳng những vẫn còn tốt, lại còn có thêm một ít, mặc dù cái một ít này là rất ít.
Nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng dần lắng xuống, càng nghĩ càng thấy cao hứng. Chẳng lẽ cần phải có linh khí để khởi động hạt châu này? Vậy tại sao buổi tối hôm đó nàng chưa làm gì mà vẫn có linh khí xuất hiện?
Nàng càng nghĩ càng thấy không hiểu, đến tận khi vô tình nhìn thấy hạt châu được ánh trăng chiếu vào óng ánh như sắp phát sáng, trong lòng bỗng nhảy ra ý nghĩ, đặt hạt châu đến dưới ánh trăng. Quả nhiên, khi ánh trăng chiếu lên hạt châu, hạt châu sẽ phát sáng hơn một chút, còn ở chỗ không có ánh trăng thì nhìn màu sắc rất ảm đạm.
Chẳng lẽ nguyên nhân sâu xa của buổi tối hôm đó là vì liên quan đến ánh trăng nên mới xuất hiện linh khí?
Khi đã có mục tiêu thì việc xác minh sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mạch Thiên Ca thử nghiệm mất vài ngày, bèn phát hiện ra hạt châu này ở dưới ánh trăng sẽ tự bao phủ một quầng sáng óng ánh mờ ảo, nếu nhìn kỹ sẽ giống như phủ một màn khí trắng. Sau một lúc, màu sắc hạt châu sẽ nhạt dần, nếu lúc này nàng cầm chuỗi hạt trong tay thì sẽ có linh khí sinh ra từ hạt châu truyền vào trong cơ thể nàng. Giống như là hạt châu hấp thụ ánh trăng, sau đó chuyển thành linh khí, lại truyền sang cho nàng.
Nàng lại thử không đưa hạt châu đi hút ánh trăng, mà cẩn thận phát ra một sợi linh khí, quả nhiên, không lâu sau sợi linh khí kia lại chầm chậm trở về trên người nàng, hơn nữa còn nhiều thêm một ít.
Thử nghiệm ý tưởng này thành công, nàng cảm thấy vô cùng vui sướng.
Có vẻ chuỗi hạt này sẽ thu gom linh khí, nếu vậy nàng sẽ có thể dùng hạt châu này để tu luyện, không cần lo không có linh khí nữa!
Hiểu rõ tác dụng của hạt châu lưu ly, tốc độ tu luyện của Mạch Thiên Ca càng lúc càng nhanh. Có công pháp ưu tú, có nguồn phát linh khí, lại thêm mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện, linh khí trong cơ thể nàng càng ngày càng nhiều.
Chỉ có ba người là thấy rõ sự thay đổi của nàng. Một người là Lâm thẩm, mỗi ngày nàng đều giúp Lâm thẩm làm việc, động tác càng ngày càng nhẹ nhàng, cũng càng ngày càng nhanh nhẹn. Một người nữa là Thiên Xảo, trước đây nàng thấp hơn Thiên Xảo một cái đầu, còn vô cùng gầy yếu, nhưng dần dần, nàng cũng đã cao bằng Thiên Xảo. Người cuối cùng là lão tiên sinh, vì đôi khi có một số chỗ trong công pháp nàng đọc không hiểu, cũng không tra cứu được thì sẽ đi hỏi tiên sinh, thầy sẽ giảng từng từ từng chữ một cho nàng nghe, nhưng thầy chưa bao giờ hỏi nàng một câu về nguồn gốc của những chữ này từ đâu. Chỉ là có đôi khi nhìn sự phức tạp trong ánh mắt nàng, người vừa như vui mừng, lại vừa như cảm thán.
Cứ như vậy, nàng dần dần không còn nghĩ đến mẹ, cũng không để ý đến hoàn cảnh sống hiện tại, chỉ chăm chỉ ngày ngày đọc sách, làm việc và tu luyện.
Ba năm chớp mắt đã trôi qua.
Trong ba năm này, Mạch Thiên Ca đã trưởng thành lên rất nhiều, bây giờ nàng còn cao hơn Thiên Xảo một chút, dáng người cũng không còn yếu đuối gầy guộc, khuôn mặt đã trở nên trắng nõn, ngũ quan nhìn càng thêm sáng sủa.
Nàng vốn cũng là một bé gái xinh xắn, chỉ vì hàng năm ăn uống nhạt nhẽo thiếu chất, mới làm cho khuôn mặt trở nên xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn có vẻ tối tăm xám xịt. Hiện giờ sắc mặt nàng trắng nõn, làn da cũng bóng loáng, đặc biệt là khí chất quanh người giống như có thần thái, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đã khiến người ta cảm thấy không phải người tầm thường.
Ba năm này nàng đã đọc hết sách trong thư viện, cũng không cần đi học tiếp, mà Thiên Xảo cũng theo yêu cầu của đại thiếu phu nhân không đến trường học nữa, thay vào đó là ở nhà học tập nữ công gia chánh mỗi ngày. Mặc dù đại thiếu phu nhân không hề dạy Thiên Ca, nhưng bởi vì nàng tu luyện nên đầu óc cực kỳ nhanh nhạy, chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi mà học còn nhanh hơn cả Thiên Xảo. Dần dần, đại thiếu phu nhân bèn bảo nàng không cần đi làm việc giúp Lâm thẩm nữa, mà ở nhà học nữ công cùng Thiên Xảo, khi cần có thể chỉ lại cho Thiên Xảo một hai.
Những chuyện này cũng chỉ là vài chuyện nhỏ đối với nàng, việc tu luyện buổi tối mỗi ngày mới là chuyện nàng coi trọng nhất.
Trong ba năm, nàng càng ngày càng hiểu rõ về chuỗi hạt kia, việc tu luyện cũng càng ngày càng thêm dễ dàng. Sau một năm đầu tu luyện, trong đan điền nàng càng ngày càng tích lũy được nhiều linh khí, lúc đó bỗng nhiên xảy ra biến hóa, kinh mạch toàn thân giống như được linh khí làm thông suốt lần nữa, những linh khí đó di chuyển trong cơ thể nàng, dần dần cố định trong đan điền, không còn di chuyển thất thường nữa. Đối chiếu với công pháp, nàng biết rốt cuộc nàng cũng đã tiến vào bậc cửa đầu tiên của tu tiên, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng một.
Mà mấy năm này, nàng vẫn luôn tu luyện không ngừng, mấy ngày gần đây nàng đang có cảm giác chính mình lại sắp tới một giới hạn mới, rất nhanh liền có thể vượt cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro