Chương 5:Bệnh tình của Đàm Mặc
Kiều Lam cô ta làm sao có thể hoàn toàn đúng!
Thành tích tiếng Anh của Kiều Lam cũng không tốt, mỗi lần làm bài tập gần như đều là đi chép, càng không đi học thuộc từ đơn, cô ta cho tới bây giờ đều mặc kệ.
Buổi sáng hôm nay Kiều Lam thậm chí còn hỏi cô nghe viết từ đơn nào, cô ta rõ ràng học cái gì cũng không biết.
Nhưng bây giờ, lại toàn viết đúng!
Chẳng những viết tất cả từ đơn, mấy từ đơn học từ trước, cô viết đều sai, Kiều Lam thế mà viết đúng rồi.
Cho nên Kiều Lam thực ra đã sớm biết nghe viết từ đơn nào, đã sớm học từ đơn, cư nhiên còn giả bộ như không biết gì mà hỏi cô!
Nghĩ đến mình lúc trước hoàn toàn không để ý Kiều Lam, giờ khắc này, ngoại trừ trên mặt đau rát ra càng là ghi hận Kiều Lam cố ý giả vờ giả vịt lừa cô mất mặt.
Lão Lưu vô cùng cao hứng đối với một Kiều Lam đột nhiên sửa lại thái độ, liên tiếp khen Kiều Lam một hồi lâu, chờ vừa quay đầu đã trông thấy Tần Dương không biết có biểu tình gì mà trừng mắt với Kiều Lam, lão Lưu lập tức lại là một bụng tức giận.
"Nhìn cái gì, xem người ta viết, lại nhìn anh viết, 23 từ đơn sai 14 từ, heo còn thông minh hơn anh, còn có mặt mũi nhìn, lăn xuống xem lại từ đơn đi! Ngoại trừ Kiều Lam ra, tất cả mọi người, viết lại từ đơn bị sai mỗi người một trăm lần, viết xong cầm đến cho tôi kiểm tra!"
Bạn cùng bàn Kiều Lam mặt càng đen hơn.
Theo lý thuyết cô đã tính viết rất tốt, nhưng là bởi vì Kiều Lam, kết quả là cô cũng phải chịu phạt. Cô ta mặt đen, hung ác trở lại chỗ ngồi, cảm thấy Kiều Lam vẫn còn như trước, dễ dàng bị khi dễ, không hề nghĩ ngợi chất vấn Kiều Lam, "Mày không phải là không biết từ đơn ở chỗ nào sao?"
Kiều Lam ung dung lật ra một trang sách.
Mày nói cái gì, gió quá lớn, tao nghe không được.
Móa! Kiều Lam cư nhiên giả vờ không nghe, không để ý tới cô ta?
Cô ta chấn kinh, đen mặt.
Không phải là được lão Lưu khen một câu thật đúng là muốn lên trời? Được được được, không để ý tới cô đúng không, nhóm người xung quanh Tống Dao kia đã hạ quyết tâm bài xích Kiều Lam, hiện tại lại làm cô ta phát bực, vậy thì chờ lấy, về sau đến cùng là ai hối hận!
Đợi đến hết tiết tự học, bạn cùng bàn kia sau giờ học liền chạy đi tìm bạn học bình thường cùng chơi, mấy người tụ tập một chỗ nói nói cái gì, vừa nói còn hướng nhìn Kiều Lam bên kia, bạn học ngồi chung quanh, nói chung nghe được rõ ràng mấy nữ sinh đang nói xấu Kiều Lam.
Bạn cùng bàn Kiều Lam nói Kiều Lam cố ý, rõ ràng biết kiểm tra từ đơn nào còn cố ý hỏi cô, nói Kiều Lam tâm cơ sâu, một nam sinh hướng nội ngồi ở bên cạnh, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra tại sao Kiều Lam kiểm tra từ đơn lại nhìn ra cô ấy tâm cơ sâu, càng nghĩ không ra vì sao mấy nữ sinh khác còn một mặt đồng ý gật đầu.
"Giả vờ cái gì, ai không biết cô ta là loại mặt hàng gì", mấy người càng nói càng hăng say, "Cũng chỉ có Tống Dao thiện tâm cảm thấy cô ta đáng thương."
"Đúng đúng, Tống Dao đối với cô ta tốt như vậy, nửa điểm không cảm ơn Tống Dao, cư nhiên lại thích Trần Diệu Dương, cô ta có ý gì?"
"Chính là Kiều Lam thích Trần Diệu Dương, Trần Diệu Dương chỗ nào để ý cô ta, tao nếu là Tống Dao sẽ bị cô ta làm cho buồn nôn chết?"
Nam sinh ngồi ở bên cạnh yên lặng không nói, trong lòng càng không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Diệu Dương thành tích tốt, lại đẹp trai như vậy, trong lớp nữ sinh 8-90% đều thích hắn, mấy nữ sinh mắng Kiều Lam này trước đó mấy ngày còn nói Trần Diệu Dương tốt này tốt kia, còn rất thích người ta.
Đều là thích Trần Diệu Dương, các cô thế nào liền không buồn nôn.
Nhưng trong lòng lại không biết làm thế nào, đến cùng là người hướng nội, không dám nói ra, chỉ là muốn sau này có cơ hội vẫn là đổi chỗ ngồi đi, ít liên hệ với người nói huyên thuyên phía sau.
Bạn cùng bàn Kiều Lam thừa dịp nghỉ giữa giờ lôi kéo một nhóm liên minh báo thù, làm cho Kiều Lam càng bị xa lánh hơn. Kiều Lam đối với cái này không có nửa điểm để ý, cô đi phòng vệ sinh một chuyến, trở về vừa vặn gặp phải Đàm Mặc đong đưa xe lăn chậm rãi tiến vào phòng học.
Đồng phục Đàm Mặc lại khôi phục sạch sẽ, trên tay quấn băng gạc mới, cúi đầu giống như ngày thường, trầm mặc mà lại không có sức sống.
Kiều Lam nghĩ nghĩ, tăng tốc đi tới.
Cô nhớ chứng Asperger cùng bệnh tự kỷ thông thường vẫn có chút không giống, bệnh tự kỷ là bài xích xa lánh mà chứng Asperger thật ra là hy vọng được hữu nghị, chỉ bởi vì xã giao có hiểu lầm luôn luôn biến khéo thành vụng.
Xung quanh đám người lui tới, Đàm Mặc để khống chế khẩn trương, cơ bắp trở nên cứng ngắc, cảm xúc trở nên vô cùng bất an.
Hồi còn ở nước Mỹ cùng mẹ, mẹ mang theo hắn gặp qua một vài bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý hiểu rõ bệnh tình của hắn về sau, nói với mẹ hắn, "Con của bà lúc đối mặt với đám người, nội tâm sẽ cảm nhận được áp lực, là số người ở hiện trường nhân số quan hệ trực tiếp tăng lên."
Hắn khi đó khoảng chừng chỉ có mười tuổi, lại đã hoàn toàn rõ ràng ý tứ tăng lên, hắn cấp tốc vận dụng trong đầu công thức toán học cùng hình vẽ hình học tính toán ra ý tứ bác sĩ: Hai người chỉ có một kết nối, ba người có ba kết nối, bốn người có sáu kết nối, năm người có mười kết nối. . .
Mà lúc này xung quanh kết nối nhiều đến căn bản đếm không hết, không có người nhìn ra được bên dưới khuôn mặt trầm mặc mà tĩnh mịch của hắn, nội tâm hắn đang đối mặt với khẩn trương cùng lo nghĩ cường độ cao như thế nào.
Dưới tình huống như vậy, nếu có người gọi tên của hắn, Đàm Mặc vô ý thức đều sẽ cảm giác là chính mình nghe lầm.
Cho đến khi thanh âm kia lại xuất hiện một lần, thính giác Đàm Mặc đã vượt qua người bình thường, ngay lập tức liền nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Hắn ngẩng đầu lên, trông thấy cô nàng ngày hôm qua nói thật xin lỗi, còn đẩy xe lăn cho hắn, cô đứng gần hắn 1.5 mét, cười.
"Buổi sáng tốt lành.", nữ sinh nói.
Ngón tay Đàm Mặc trắng bệch, nắm thật chặt xe lăn, con mắt màu hổ phách nhìn chòng chọc vào Kiều Lam, cơ bắp tựa như hoại tử, trên mặt không có để lộ biểu tình gì.
Hắn có thể phân biệt ra được đây là chào hỏi đơn giản, hắn cũng không giống lúc còn nhỏ, không thể phân biệt một người đến cùng là khóc hay là cười, hắn hiện tại có thể xác định được nữ sinh trước mắt này cười với hắn.
Nhưng cũng chỉ là thế thôi.
Cười có rất nhiều loại, mỉm cười, cười lạnh, cười khổ, cười to, cười ngượng ngùng, người bình thường theo tuổi tác cùng quan hệ gia tăng, có thể hiểu rõ ràng hàm nghĩa phía sau những vẻ mặt này, thế nhưng Đàm Mặc không hiểu được.
Đàm Mặc tra bên trong từ điển ý tứ của mỗi vẻ mặt, nhưng chứng Asperger vẫn là để hắn không thể phân biệt, hắn dùng thời gian thật lâu, lúc này mới đơn giản nhìn ra khác nhau giữa mỉm cười cùng cười to, cũng nhớ kỹ vẻ mặt người đang mỉm cười cùng với cười to.
Mẹ cho hắn chụp ảnh thời điểm hắn mỉm cười, cũng nói cho hắn biết mỉm cười là có nụ cười, khóe môi hơi giương lên, thậm chí có thể lộ ra một hàm răng, mà cười to là vì đã từng có người cười to, cười ra nước mắt.
Nữ sinh trước mắt này, là mỉm cười với hắn.
Nhưng khi nhớ tới biểu tình phía sau cái mỉm cười này, Đàm Mặc một lần nữa cúi đầu, tựa như tiếp thu được lệnh máy móc sai lầm, phút chốc phân rõ ràng, sau lại khôi phục trầm mặc.
Hắn nhớ tới năm bảy tuổi, một người con trai nhà hàng xóm lấy thái độ vô cùng tốt trò chuyện với hăn, trên mặt của hắn ta mang dạng mỉm cười này, thế nhưng một khắc sau tên kia đã hung hăng đẩy hắn ra, đâm vào xi măng cứng rắn, vết máu theo gương mặt chảy xuống, hắn chỉ nghe đến thanh âm mẹ ở phía xa hô hào tên hắn, cùng âm thanh cười ha ha không chút che giấu của tên kia.
Hắn còn nghĩ tới lúc mười tuổi, những người kia thường xuyên chế giễu hắn là đồ ngốc, bọn họ nói cho hắn biết, bọn họ rất hổ thẹn quá khứ trêu cợt hắn, hỏi hắn có nguyện ý tiếp nhận xin lỗi của bọn họ hay không. Hắn tha thứ bọn họ, bọn họ cho hắn một bình nước ngọt, hắn mở nắp bình nước ngọt, bên trong lại bay ra một con ong vò vẽ nổi điên.
Trêu cợt cùng ức hiếp kiểu này xưa nay luôn xảy ra, còn bọn nhỏ lại thường lấy thế làm vui.
Bọn họ đều nói hắn là đồ ngốc, bởi vì hắn một lần lại một lần mắc lừa, thế nhưng hắn không có cách nào. Chứng Asperger khiến thời điểm hắn đối mặt người khác, con mắt sẽ bịt kín một tầng sương mù, hắn không phân biệt ra ác ý và thiện ý, không phân biệt ra người tốt cùng người xấu, càng không phân rõ sự trợ giúp cùng trêu cợt, bởi vì hết thảy trêu cợt từ lúc vừa mới bắt đầu đều là lấy "Thiện ý trợ giúp" rồi bắt đầu lừa gạt.
Về sau, vô luận là thiện ý hay là ác ý, hắn đều đưa chúng nó toàn bộ quy về ác ý, hắn không còn tin tưởng ai ngoại trừ mẹ, như thế sẽ không có tin tưởng rồi sau lại bị tổn thương.
Cho nên, hắn vẫn như cũ cúi đầu, trầm mặc từ bên người Kiều Lam đi qua, không cho cô chút phản ứng nào.
Sẽ không có người thích hắn, cũng không có người sẽ dùng thiện ý đối đãi hắn.
Hắn trời sinh chính là tên điên, là thứ tàn phẩm bị ném bỏ.
Mà thứ tàn phẩm,
Chú định sẽ không được bất luận kẻ nào tiếp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro